← Quay lại trang sách

Chương 75

Donnie và Wes đang ngồi chơi ở hiên sau nhà cô Kathryn, hội ý bí mật ở phía sau, cùng với Nathan (Neo, trong bộ phim Matrix) và Vince (Vulcan -không, không phải tộc người của mấy nhân vật trong Star Trek, mà là X-Man).

Những gói bánh Fristo và nước cam cùng một ít nước tăng lực Red Bull lậu chính là những món khai vị ở thời điểm này.

"Vậy, mày làm sao? Kiểu bị quản thúc à?" Thằng Vince gày còm và mặt đầy mụn hỏi.

Wes thở dài. "Mẹ tao đang điều tra vụ ở quán bar Solitude Creek mà có người bị giết. Và cả vụ ở Trung tâm Bay View nữa?."

Nathan: "Ừ đúng rồi. Chỗ đó mọi người đã nhảy thẳng xuống nước và chết đuối. Cô ấy đang điều tra vụ đó à?."

"Và mẹ tao như kiểu bị hoang tưởng rằng hắn sẽ tới và gây chuyện với chúng tao."

"Kiếm một khẩu đi, mày. Thật đấy. Hạ hắn, nếu tên khốn đó xuất hiện."

"Tao không nghĩ thế," Wes nói.

Vince hỏi, "Mày sẽ chơi trò này như nào đây hả trời? Chúa ơi."

Wes nhún vai. "Tao đã phải đi nhờ tới trường và về nhà. Nhưng tao vẫn có thể xoay xở được. Chỉ cần cẩn thận. Không thể làm thế khi mẹ tao ở nhà. Còn chú Jon ư? Tao có thể nói rằng tao bị đau đầu hoặc là tao cần nghỉ một lúc. Rồi chuồn ra ngoài qua cửa sổ phòng tao. Tao không biết nữa. Tao sẽ tìm cách."

Donnie vẫy tay chào bạn trai của cô Dance, chú Jon, người mà nó nghĩ rằng đang theo dõi bọn nó, dù có thể là không phải. Chú này thực tế khá thân thiện và chắc chắn biết nhiều về máy móc: chú ấy giải được những mã kinh điển và chỉ cho Donnie cách để viết một chương trình trò chơi. Donnie đã tưởng tượng về việc đưa trò chơi Dịch vụ Bảo vệ và Đáp ứng Thám hiểm lên mạng, kiếm hàng triệu đô. Nơi mà bạn có thể chơi đùa với mọi người trong thế giới ảo.

Đúng, nó sẽ là một trò chơi hay. Thú vị hơn nhiều so với việc hạ gục những con zombie bằng súng máy.

Donnie cựa quậy trên ghế băng và nhăn mặt. Wes để ý thấy, hỏi: "Này, mày làm sao thế?."

"Không sao, con mẹ nó. Tao ổn."

Ngoại trừ việc nó không ổn. Bố nó đã thấy chiếc xe đạp biến mất, dù cho ông ta có vẻ tin vào lời nói dối của Donnie rằng nó đã cho bạn mượn, ông ta vẫn đánh nó năm, sáu phát vì tội không hỏi xin phép trước khi cho mượn một món quà. ("Và mày biết nó có giá bao nhiêu không?") Nó bị yêu cầu phải mang chiếc xe đạp về vào ngày mai, nếu không thì hình phạt còn tệ hơn.

Và, đối với bố của Donnie, tồi tệ hơn luôn luôn có nghĩa là tồi tệ hơn.

Nathan, một tên to lớn nhưng lười tắm, vén tóc ra khỏi mắt. "Vậy đấy." Cậu ta khoe một tấm hình trên chiếc Galaxy của mình về một biển báo dừng, bị nhổ bỏ và nằm trong gara của Vince. Mẹ cậu ta không bao giờ sử dụng chỗ đó. Bố cậu ta có lẽ đã tự sát ở trong đó - người ta đồn thế - vì vậy không ai trong gia đình từng đi vào bên trong hay làm gì với nó. Thế nên nó có thể trở thành một dạng căn cứ câu lạc bộ của bọn nhóc.

"Tao có thể nói điều này không?" Nathan hỏi. "Đội Hai vừa ghi điểm."

Cụng tay.

"Tuyệt," Wes nói. "Nó nặng bao nhiêu ký vậy?."

"Nặng bà cố," Vince nói. "Cả hai bọn tao cùng nâng đấy."

"Tao có thể tự bê," Nathan nhanh nhảu. "Chỉ là, nó dài, mày biết đấy. Khó tìm được điểm bám."

Nếu ai đó có thể nâng nó, thì đó là Neo. Đó là một thằng to lớn.

"Không ai nhìn thấy mày chứ?" Donnie hỏi.

"Không. Có lẽ có một thằng nhóc nhưng bọn tao nhìn nó, như kiểu, nếu mày hé mồm thì mày sẽ chết chắc."

Nathan nói "chết chắc" thay vì "chết tiệt." Cậu ta sẽ đổi ý, Donnie nghĩ. Wes cũng từng như thế.

Bọn tao sẽ tẩn mày ra gì đấy...

Donnie lấy ra bảng điểm chính thức của trò Bảo vệ và Đáp ứng, do chính nó vẽ hình minh hoạ. Titans, X-Man, Fantastic Four, zombie ở mọi nơi. Một vài cô gái khiêu gợi từ phim True Blood.

Nó viết lên phần của Nathan/Vince: Thách thức 5, hoàn thành.

Donnie đã nghĩ ra ý tưởng thách thức đội này đánh cắp một biển báo dừng, không phải bất kỳ biển báo nào cũng được. Không phải biển báo "Nhường," không phải biển báo "Có trường học," không phải biển "Cấm đỗ." Mà phải là một chiếc biển báo dừng thực sự ở ngã tư. Bắt buộc rằng chúng phải ở ngã tư, nơi có rủi ro để bị bắt. Và rồi, nếu một chiếc biển dừng biến mất, sẽ có người nghĩ rằng một chiếc xe nào đó có thể đã đâm phải trong một vụ tai nạn.

Vince nhăn mặt. "Chỉ tầm nửa tiếng sau, thậm chí chưa tới, đã có một cái khác được dựng lên."

"Đúng là khỉ thật," Donnie nói, tỏ vẻ thất vọng.

Wes cười chua chát. "Ai mà lái xe vòng quanh những biển báo để dựng lên?"

"Không biết. Bao nhiêu công nhổ cái biển đó thành công toi rồi," Vince nói.

Nathan đập vào cánh tay cậu. "Thôi nào, mày. Bọn mình vẫn có điểm mà." Chỉ tay vào tấm bảng điểm. "Tao nói đúng không, mấy đứa?."

Donnie chắc hẳn sẽ thích thấy một vụ tai nạn xe thật lớn nhưng thách thức này không phải là tiếp tục đánh cắp các biển báo cho tới khi có một vụ tai nạn xe nghiêm trọng xảy ra; mà là ăn cắp một chiếc biển báo dừng. Chấm hết.

"Này mày," Wes nói với Donnie. "Cho bọn nó xem đi."

Donnie lôi chiếc iPhone của nó ra và mở tấm hình chụp dòng chữ Chết đi thằng Do Thái.

Nathan trông có vẻ không vui. Cậu ta và Vince lại bị dẫn trước hai điểm.

Vince nói, "Cái đó, đó là người Ấn Độ."

Mất bình tĩnh, Donnie nói, "Cái nào? Và người Ấn Độ nào? Như Raj à?."

"Raj gì cơ?" Wes hỏi.

Mẹ của cậu không cho Wes và em gái Maggie xem ti vi nhiều.

Donnie chế giễu. "Raj, trời ạ, bậc anh tài trên Thuyết Vụ Nổ Lớn. Chúa ơi."

"Ồ. Được rồi." Nathan dường như không hiểu mô tê gì cả.

Vince nói, "Không, ý tao là, kiểu Ấn Độ như là những cái cung, mũi tên và túp lều."

"Đó là hình biểu tượng chữ Vạn," Wes nói. "Đức Quốc xã đã dùng nó."

Donnie nói thêm, "Người Ấn cũng dùng. Tao nhìn thấy một thứ đặc biệt. Tao không biết."

Nathan hỏi, "Có phải chữ gì đó, nó giống như con dao mày ném? Ý tao là, có phải là những con dao ở cuối đó không?."

Wes nói, "Nó chỉ là một biểu tượng. Trên cờ của họ."

"Những người Ấn á?"

Wes cốc vào đầu Nathan. "Không, thằng đần. Đức Quốc xã."

"Họ là ai cơ?" Nathan hỏi lại.

Donnie càu nhàu, "Họ và những người Do Thái đã có một cuộc chiến tranh lớn."

"Vậy à?"

"Trò chơi vương quyền. Kiểu thế."

Hai vai của Donnie nâng lên rồi hạ xuống. "Tao đoán thế. Tao không biết. Vài trăm năm trước, tao nghĩ thế." Rồi nản với lịch sử. Nó viết thêm điểm vào bảng điểm của mình.

Nathan nói, "Được rồi. Tới lượt bọn tao. Bọn tao thách Darth và Wolverine với thử thách sau. Bọn mày biết Sally Caruthers, hoạt náo viên không? Bọn tao thách chúng mày bỏ thuốc nhỏ mắt Visine vào đồ uống của nó ở trường đấy. Nó sẽ khiến mày phải chạy vài bận vào nhà vệ sinh đấy."

"Cách đó thô thiển thế," Wes nói.

Donnie thích ý tưởng của lần thử thách này và biết việc ngừng gây chuyện với cộng đồng người Do Thái và da màu một thời gian là một ý kiến không tồi. Nhưng nó nói, "Được, được, nhưng trò này phải đợi vài ngày."

"Sao?" Nathan hỏi, cau mày.

Wes thở dài. "Gã khốn kia, chủ ngôi nhà mà bọn tao đã vẽ ý, đang giữ xe đạp của bọn tao."

"Ném chúng vào gara. Tao và Wes đang bàn về chuyện đó, xem phải làm gì."

Wes nói, "Để lấy chúng về."

Donnie gật đầu ra hiệu Wes nói tiếp.

"Và bọn tao cần giúp đõ. Phòng bị, bọn mày biết đấy. Bọn mày đồng ý không?"

Vince đang đắn đo. "Bọn tao sẽ giúp chúng mày nhưng bọn tao phải có một điểm." Đập tay vào bảng điểm.

Nathan nói, "Chuẩn, quá thông minh."

Donnie nhíu mày. Nó chỉ giả vờ suy nghĩ thôi. Nó không quan tâm về điểm. Thực tế là kế hoạch mà nó đã có ở trong đầu, kế hoạch mà nó còn chưa nói với Wes, chắc chắn cần những người khác giúp sức.

Cuối cùng nó nói, "Được rồi, bọn mày có một điểm." Rồi mở nắp lon nước Red Bull và chuyền cái lon xung quanh.