Chương 77
"Vậy là công cốc rồi," Kathryn càu nhàu.
Cô và Michael đang ở trong phòng của cô.
"Tốt hơn mình dự tính nhiều. Anh không nghĩ sẽ có bất kỳ kiện cáo nào cho... Thật sự thì, anh không biết tay Nashima này sẽ kiện vì điều gì."
"Cáo buộc sai chăng?" Cô gợi ý, chỉ là nửa đùa. Cô nhìn toàn bộ tài liệu vụ án đang trải khắp trên bàn và được ghim vào tấm bảng trắng gần đó. Bằng chứng, lời khai liên quan, chi tiết về các vụ án. Và những bức hình, những bức hình kinh khủng đó.
Điện thoại của Kathryn vang lên. Nhưng đó không phải Barrett Stone, gọi hỏi địa chỉ mà ông ta có thể gửi giấy tờ. TJ luống cuống nói, "Được rồi, sếp, tôi đoán là tôi phải thú nhận rằng mình đã không xem xét chính xác những sự việc và số liệu đó. Ý tôi là, kinh độ và vĩ độ của những khu đất, và những mảnh đất hay miếng đất, bất kể chúng là gì, và...."
"Tay Nashima đó có vô tội không, TJ? Đó là tất cả những gì tôi muốn biết."
"Hoàn toàn trong sạch. Những kế hoạch xây dựng của công ty Nevada không liên quan gì đến quán bar ven đường này. Kế hoạch đó là toàn bộ khu vực của trại tập trung cũ và một khu vực về phía Cao tốc số Một. Và ông ta đang nói sự thật: Tất cả các công ty liên quan đều là phi lợi nhuận. Bất kỳ khoản thu nào phải được dùng cho giáo dục và hỗ trợ viện bảo tàng cũng như những tổ chức về quyền con người khác."
Lại xôi hỏng bỏng không, Kathryn nghĩ.
Cũng có nghĩa là: quay lại tấm bảng vẽ.
Điện thoại của Michael rung lên. Anh liếc nhìn số gọi tói. "Sếp của anh." Cảnh sát trưởng Quận Monterey. "Người anh em. Tự hỏi có chuyện gì?." Anh trả lời. "Ted. Ông Nashima đã gọi điện phàn nàn à? Ngài Nghị sĩ ấy?... Không à. Ông ta chắc sẽ gọi đấy. Tôi nghĩ rằng đó là lí do mà anh gọi điện."
Sau đó cô để ý thấy Michael đơ người ra. Hai vai nâng lên, đầu cúi xuống. "Thật ư?... Họ chắc không? Tôi đang ở đây cùng Kathryn. Chúng tôi có thể tới đó trong hai mươi phút. Địa chỉ Internet là gì?"
Anh viết thông tin gì đó.
"Chúng tôi sẽ kiểm tra trên đường đi." Anh cúp máy. Anh nhìn cô với một biểu cảm mà cô hiếm khi thấy.
Kathryn nhướn mày. "Chúng ta?."
"Vụ anh đang xử lý, về người đàn ông mất tích, Otto Grant."
Cô nhớ lại: người chủ trang trại bị phá sản sau khi tài sản của ông ta bị nhà nước lấy đi. "Anh nghĩ ông ta có thể đã tự sát?"
"Đúng, đó là những gì đã xảy ra. Treo cổ tự tử. Một cái lán ở Thung lũng Salinas." Anh đứng lên. "Đi thôi."
Cô hỏi, "Em nữa? Đó là vụ của anh. Anh muốn em đi cùng?."
"Thực sự thì, hóa ra, nó trở thành vụ của chúng ta rồi."