Chương 78
Michael O'Neil điều khiển chiếc Dodge không phù hiệu hướng về miền quê, ở phía đông của Salinas, một vùng nông nghiệp rộng lớn, bằng phẳng và, những cây trồng xanh non mơn mởn nhờ nguồn nước dồi dào. Kathryn đọc lướt qua trang blog mà ông Otto Grant đã đăng ngay trước khi tự tử, vài giờ trước. "Giải thích rất nhiều," cô nói. "Giải thích tất cả."
Lý do mà vụ Otto Grant giờ trở thành vụ của cả hai người họ rất đơn giản: Ông Grant chính là người đã thuê nghi phạm quán bar Solitude Creek để gieo rắc kinh hoàng ở quận Monterey. Để trả thù cho hành động tịch thu tài sản khiến cho ông ta bị phá sản.
"Kẻ kỳ quặc nhất mà chúng ta từng nghĩ?"
Cô đọc thêm. Không trả lời.
"Đọc cho anh nghe đi."
Trong những tháng vừa qua, người đọc của trang BLOG này đã dõi theo hành trình về Sự hủy diệt của cuộc đời tôi do Bang California gây ra. Cho những ai lần đầu "vào trang này," tôi vốn sở hữu một trang trại ngoài đường San Juan Grade, rộng khoảng 239 mẫu đất mà tôi được thừa hưởng từ bố của tôi, người cũng được thừa hưởng từ bố của ông ấy.
Năm ngoái, chính quyền bang đã quyết định lấy cắp hai phần ba số tài sản đó - phần giá trị nhất - theo "luật" chuyên chế được biết là tịch thu tài sản sung công. Và TẠI SAO họ lại muốn cướp đoạt nó từ tôi? Bởi vì một bãi rác gần đó bị chất đầy rác thải, và gần đây nó chuẩn bị trở nên quá tải nên họ đã để mắt đến mảnh đất của tôi để biến nó thành một bãi thải.
Nhóm Lập Quốc 1 ban hành luật cho phép chính phủ lấy đất của công dân với điều kiện họ phải "BỒI THƯỜNG 1 Nhóm lập quốc Hoa Kỳ: là các cá nhân của mười ba thuộc địa Anh ở Bắc Mỹ đã dẫn đầu cuộc cách mạng Mỹ chố'ng lại thẩm quyền của Vương quố'c Anh và thành lập Hoa Kỳ. Thuật ngữ cũng được sử dụng THÍCH ĐÁNG" cho việc đó. Tôi là một người Mỹ và là một người yêu nước, và đây là đất nước tuyệt vời nhất trên trái đất này nhưng các bạn có nghĩ rằng Thomas Jefferson sẽ cho phép lấy tất cả tài sản này và rồi tranh cãi về giá trị không? Dĩ nhiên là không. Bởi vì, ÔNG ẤY là một người lịch lãm và là một học giả.
Tôi đã được bồi thường tương đương với mảnh đất được dùng để chăn thả chứ không phải trồng trọt. Dù cho nó là một nông trại trồng rau và không hề có gia súc trong phạm vi hàng cây số. Tôi đã phải bán đi phần đất còn lại vì không có tiền trang trải cho chi tiêu.
Sau khi trả hết các khoản thế chấp tôi còn lại 150 nghìn đô. Con số đó dường như là một khoản kếch xù nhưng rồi tôi phải trả hóa đơn thuế lên tới 70 nghìn đô!! Chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi tôi trở thành người vô gia cư.
Vậy đấy, giờ thì các người biết những gì tôi đã làm. Tôi đã KHÔNG trả tiền thuế. Tôi dùng tất cả những đồng xu cuối hẹp hơn, đặc biệt đề cập đến những người đã ký kết Tuyên bố Độc lập năm 1776 hoặc những người đã được ủy quyền cho Công ước Hiến pháp năm 1787 và tham gia soạn thảo Hiến pháp đề xuất của Hoa Kỳ. Trong phần lớn thế kỷ XIX, họ được gọi là "Người sáng lập" hoặc "Tổ phụ."
cùng và đưa cho một người mà tôi đã gặp cách đây vài năm trước. Một chiến binh tìm kiếm vận may, có thể gọi như vậy. Nếu các người phân vân ai là người có tội cho những gì xảy ra ở quán bar Solitude Creek và Trung tâm Bay View và cả bệnh viện, hãy nhìn vào gương đi. CHÍNH CÁC NGƯÒI! Có lẽ lần tới các người sẽ nghĩ kỹ hơn mỗi khi đánh cắp phần linh hồn của một người, trái tim của ông ấy, kế sinh nhai của ông ấy, sự bất tử của ông ấy sẽ đi tìm phần lương tâm trong chính các người.
Kathryn nói, "Hết rồi."
"Phù. Thế là đủ rồi."
"Một trăm năm mươi nghìn đô cho việc này. Chẳng trách vì sao nghi phạm của chúng ta có thể chi trả cho đôi giày Vuitton."
Họ cùng im lặng một lúc.
"Em không thể thông cảm nhưng em gần như muốn vậy," Michael nói.
Điều này đúng, Kathryn trầm ngâm. Dù thực sự kỳ quái, bức thư thể hiện người đàn ông này đã lạc lối một cách đáng buồn như thế nào.
Trong vòng mười lăm phút, Michael rẽ vào một con đường đất, nơi chiếc xe cảnh sát của MCSO đã đỗ sẵn. Người cảnh sát ra hiệu cho họ tiến vào. Khoảng tầm một trăm mét tiếp theo, họ tới một ngôi nhà bị bỏ hoang. Có thêm hai chiếc xe tuần ở đó, cùng với một xe cứu thương. Mấy cảnh sát vẫy tay với Michael và Kathryn khi họ bước ra khỏi xe và đi tới trước cửa lán.
"Thưa thanh tra, cửa không hề khóa khi chúng tôi tới đây, nhưng ông ta có cả một pháo đài bên trong. Ông ta hẳn đã sẵn sàng để chiến đấu nếu chúng ta tới đây trước khi tay sát thủ thuê của ông ta hoàn thành việc trả thù này."
Kathryn thấy những ván gỗ dày bắn vít lên các cửa sổ của căn nhà lán một tầng này. Cửa sau, người cảnh sát giải thích, cũng bị niêm phong bằng cách tương tự, và cửa trước được gia cố bằng những tấm kim loại và nhiều ổ khóa. Sẽ phải cần một đòn phá cửa để vào bên trong.
Cô nhìn thấy một khẩu súng trường, vài khẩu súng lục. Rất nhiều đạn.
Đội Hiện trường Vụ án cũng đã tới, mặc vào bộ quần áo liền Tyvek, đồ trùm đầu và ủng.
"Mọi người có thể nhìn xung quanh," một cảnh sát lên tiếng, "chỉ lưu ý quy trình. Chưa có thứ gì được cho vào túi hay ghi chép lại đâu."
Nghĩa là: không chạm vào gì cả và đi ủng.
Họ xỏ đôi giày màu xanh nhạt và bước vào bên trong. Nó khá giống những gì cô đã hình dung: khoang bên trong bẩn thỉu, đan lưới mắt cáo có dầm ở phía trên, trông cáu bẩn và u ám. Nội thất rất tối giản, là đồ cũ mua lại. Bình đựng nước, những món đồ hộp hiệu Chef Boyardee, rau củ và những quả đào. Rất nhiều giấy tờ pháp lý và một vài cuốn sách về đạo luật California, được đọc thường xuyên, với những phần được đánh dấu bằng bút nhớ màu vàng. Không khí thật hôi hám. Ông ta đã sử dụng một cái xô để đi vệ sinh. Nệm được phủ bằng một tấm vải màu xám. Chiếc chăn có một màu hồng trông thật khác thường.
"Thi thể đâu?" Michael hỏi một trong những cảnh sát.
"Ồ đằng kia, thưa anh."
Họ đi vào phòng ngủ phía sau, nội thất cũng sơ sài. Ông Otto Grant, bốc mùi và cáu ghét, nằm ngửa phía trước một cửa sổ đang mở. Ông ta đã treo cổ lên một thanh xà trên trần nhà. Đội y tế đã tháo dây ni lông và hạ thi thể xuống sàn, có lẽ cố gắng để cùm sống ông ta, nhưng sắc mặt tái mét và chiếc cổ dài ra nói cho cô biết rằng ông Grant đã chết rất lâu trước khi họ tói.
Cửa sổ được mở rộng. Cô cho rằng ông ta đã chọn cách chết như vậy vì ở vị trí đó, ông ta có thể nhìn toàn bộ những ngọn đồi êm đềm ở đằng xa, một vài cây hoa mộc lan và cây sồi gần đó, một cánh đồng rau vừa nảy mầm. Nhìn cảnh đó trong khi tầm nhìn của bạn trở nên tối sầm lại và con tim bạn ngừng đập còn tốt hơn là nhìn một bức tường với tấm lợp trầy xước.
"Michael? Kathryn?"
Với một cái nhìn lần cuối vào người đàn ông đã gây ra quá nhiều nỗi đau cho quá nhiều người, Michael và Kathryn bước ra phòng khách để gặp đội trưởng Đội Khám nghiệm Hiện trường, đang mặc một bộ quần áo liền và đội mũ.
"Chào Carlos," Kathryn nói.
Sĩ quan của Đội Khám nghiệm Hiện trường, Carlos Batillo, một người Latinh mảnh khảnh, gật đầu chào. Anh ta bước tới bàn chơi bài mà ông Grant đã dùng làm bàn làm việc của mình. Trên đó có chiếc máy tính của người đàn ông này và một bộ định tuyến di động. Trên màn hình máy tính vẫn đang mở trang blog của ông ta, bài đăng mà Kathryn đã đọc cho Michael trên đường lái xe tới đây.
"Tìm thêm được gì trên đó không?" Michael hỏi.
"Chẳng gì mấy. Những mẩu tin về các vụ giẫm đạp. Vài bài viết về tịch thu tài sản sung công."
Kathryn hất hàm về phía chiếc điện thoại Nokia. "Chúng ta biết ông ta đã thuê ai đó để thực hiện những vụ tấn công. Hắn là người mà chúng ta muốn biết bây giờ - 'chiến binh tìm kiếm vận may' mà ông ta đã đề cập tới. Nghi phạm của chúng ta. Xem xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào có ích không? Hay liệu nó có bị cài mật khẩu không?"
"Không có mật khẩu." Batillo cầm nó lên bằng một bàn tay đeo găng. "Nó được mua ở một quầy ở California, trả trước."
Khi anh ta nói với cô số điện thoại, Kathryn gật đầu. "Nghi phạm đã gọi nó từ chiếc điện thoại của hắn, cái mà hắn đã đánh rơi ở Quận Cam. Tôi có thể xem lịch sử không?."
Cô và Michael tiến tới gần hơn cùng nhau và nhìn xuống, khi người sĩ quan Đội Khám nghiệm Hiện trường lướt màn hình.
"Dừng lại," Kathryn nói. "Được rồi, đó là số của chiếc điện thoại mà nghi phạm đã đánh rơi. Và những số khác là những số hắn đã mua cùng lúc, ở Chicago."
Batillo nở một nụ cười. Có lẽ cô đã thuộc những số đó. Anh ta nói tiếp, "Không có thư thoại. Một lượng lớn những tin nhắn qua lại." Anh ta lại kéo xuống hết phần tin nhắn. "Đây là một tin. Ông Grant nói rằng ông ta, trích, 'khoản tiền cuối'. 'Tôi biết anh muốn thêm và tôi ước là mình có thể trả anh thêm'." Người sĩ quan đọc tiếp. "'Tôi biết những rủi ro mà anh gặp. Tôi Mãi Mãi mang ơn anh'. 'Mãi Mãi' được viết hoa. Ông ta làm như vậy rất nhiều. Rồi, quay trở lại... Ông Grant nói với hắn rằng những mục tiêu thật hoàn hảo: quán rượu ven đường, Trung tâm Bay View, Bệnh viện Vịnh Monterey, 'có khi vụ nhà thờ không thành thế mà lại thành tốt hơn'."
"Hắn định tấn công một nhà thờ?" Kathryn hỏi, lắc đầu.
Batillo đọc thêm một tin nữa. "'Cảm ơn vì những viên đạn"'.
Chiến binh tìm kiếm vận may.
Người cảnh sát thả chiếc điện thoại vào một túi gắn cùng với chuỗi thẻ lưu ký. Anh ta ký vào đó và đặt chiếc túi được niêm phong vào một thùng nhựa lớn giống với cái giỏ đựng đồ giặt.
Kathryn nhìn xuống một luận thuyết về luật tịch thu tài sản.
"Ông ta đã gặp nghi phạm như nào nhỉ?" Kathryn nói lớn một cách phân vân. "Ông ta nói cách đây vài năm."
Batillo nói, "Tôi nhìn thây một vài tin nhắn về 'buổi biểu diễn súng'. 'Thích nói chuyện về vũ khí với cậu"'.
"Và tôi tìm thấy đạn, tôi nghĩ ông ta đã nói về nó. Một băng mười hai li và hai băng hai mươi ba li. Có đề 'Súng và Đồ Thể thao Arlington Heights' trên nhãn."
"Chicago," Kathryn nói.
Michael nói một cách kỳ quặc, "Khó tìm đấy. Sáu triệu người."
"Chúng ta có tài liệu về triển lãm súng. Đạn. Những chiếc điện thoại." Cô nhún vai và nở một nụ cười. "Em biết là mò kim đáy bể. Rất gần với 'Họa vô đơn chí'. Nhưng nó không có nghĩa rằng không có kim ở đó."
Bốn mươi phút sau cô quay trở lại phòng của mình, lướt qua những tấm hình hiện trường vụ án về vụ tự sát của ông Otto Grant -phần còn lại của báo cáo phải chờ ít nhất một hoặc hai ngày nữa mói có - và xem xét làm sao để thu hẹp lại nhiệm vụ tìm kiếm nghi phạm trong Thành phố của Gió này, hoặc bất cứ nơi nào hắn có thể ở. Hết trang này đến trang kia... Kathryn thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào những bức hình của Prescott và người phụ nữ mà hắn đã ám sát, nằm dưới ánh đèn để có những bức hình làm bằng chứng về cái chết. Giá như cô có thể để mắt của mình như của họ trong một khoảnh khắc ngắn trước khi họ trừng mắt, và bóng đen bao trùm.
Để bắt được một cái nhìn thoáng qua của kẻ đã làm điều này.
Mày là ai? Mày có quay trở về nhà của mày ở Chicago, hay nơi nào đó không?
Và mày có đang làm việc cho ai khác bây giờ không, một việc mới ư? Gần đó? Hay ở một nơi khác trên thế giới?
Những câu hỏi mà cô sẽ trả lời, dù nó phải mất một tuần, một tháng, hay một năm.