← Quay lại trang sách

Chương 79

Đôi mắt của Maggie mở to và thậm chí cậu con trai tuổi vị thành niên luôn tỏ ra biết tuốt của Kathryn cũng bị ấn tượng.

Họ đang ở hậu trường của Trung tâm Nghệ thuật Biểu diễn Monterey cùng với chính Neil Hartman. Người đàn ông gày và cao lêu nghêu hơn ba mươi tuổi, với mái tóc xoăn màu đen và khuôn mặt gày, trông giống y hệt một ngôi sao nhạc đồng quê miền tây, dù thể loại đó chỉ là một phần trong tiết mục của anh ta. Những bài hát và phong cách trình diễn của anh ta rất giống với của Kayleigh Towne - cô ấy là bạn biểu diễn của Dance, ở Fresno.

Khi Kathryn và bọn trẻ vào phòng chờ, người nhạc sĩ đã mỉm cười và giới thiệu họ với các thành viên ban nhạc có mặt. "Kayleigh gửi lời chào," anh ta nói với cô.

"Tối nay cô ấy diễn ở đâu?"

"Denver. Khán phòng lớn, hơn năm nghìn người."

Kathryn nói, "Cô ấy tiến nhanh quá."

"Tôi sẽ đến đó sau buổi diễn ngày mai. Có lẽ chúng tôi sẽ tới Aspen." Anh ta cười một cách ngại ngùng.

Điều đó trả lời một trong những câu hỏi của Kathryn. Người nhạc sĩ - ca sĩ xinh đẹp đã không hẹn hò nghiêm túc với ai trong một thời gian rồi. Có những lựa chọn lãng mạn tồi tệ hơn là một tay hát rong ở Portland với đôi mắt mơ mộng và một phong cách sống có vẻ giống kiểu hoạt động cò con hơn là Rolling Stones.

"Um..." Maggie lên tiếng.

"Sao thế cô bé?" Hartman mỉm cười hỏi.

"Hỏi chú đi, Mags."

"Cháu có thể xin chữ ký của chú không?"

Anh ta cười lớn. "Chú có cái này hay hơn." Anh ta bước tới chỗ một chiếc hộp, tìm một chiếc áo thun cùng cỡ của Maggie. Nó có in bức ảnh từ một trong những chiếc đĩa nhạc gần đây của anh ta - Hartman và chú chó tha mồi màu vàng của mình đang ngồi trước hiên. Anh ta ký tên cho cô bé bằng một chiếc bút màu lấp lánh.

"Ôi, chà."

"Mags?"

"Cháu cảm ơn!"

Còn Wes, món quà thật phù hợp với độ tuổi: một chiếc áo thun có in chữ "NHB."

"Tuyệt. Cảm ơn chú."

"Này, mấy đứa có muốn chơi thử một chiếc đàn ghi-ta hay organ không?"

"Được sao ạ? Chúng cháu có thể ư?" Wes hỏi.

"Dĩ nhiên."

"Tuyệt quá!" Maggie ngồi xuống chỗ chiếc đàn organ - Kathryn đã hạ thấp âm lượng xuống - và Hartman đưa cho Wes một chiếc Martin cũ. Bạn không thể sống trong gia đình nhà Dance mà không biết chút gì về các nhạc cụ, và dù cho Maggie mới là một tài năng thực sự, Wes cũng có thể biết hợp âm và chơi lướt từng nốt.

Khi cậu bắt đầu bài Stairway To Heaven, Hartman và Kathryn liếc nhìn nhau và cười. Bài hát này sẽ mãi bất tử.

Họ nói chuyện về buổi diễn tối nay. Hartman đang trở nên nổi tiếng nhưng vẫn chưa phải ở tầm của Kayleigh Towne, dù vậy giải thưởng Grammy đã đảm bảo một buổi diễn cháy vé tại Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật - gần một nghìn người sẽ tới để xem anh ta.

Với bọn trẻ đang chiếm trọn góc kia, những người lớn hạ tháp giọng để nói chuyện.

"Tôi nghe nói cô đã bắt được hắn. Người đứng sau các vụ tấn công."

"Thì, đó là người đã thuê hắn."

"Grant, phải không? Ông ta đã mất đi trang trại của mình."

"Chính là ông ta. Nhưng chúng tôi vẫn chưa bắt được tay mà ông ta đã thuê. Dẫu vậy chúng tôi sẽ tìm ra. Chúng tôi sẽ tóm hắn."

"Kayleigh nói gì đó về việc cô luôn... kiên trì."

Kathryn cười. "Đó là những gì cô ấy nói ư?" Kỹ năng ngôn ngữ cơ thể của cô cho biết rằng Hartman đã chuyển ngữ. Có thể từ "cố chấp" hoặc "đầu heo" mới là lựa chọn của cô ấy. Cô và Kayleigh rất giống nhau trong khoản này.

"Tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ phải hủy buổi diễn đây."

Kathryn cũng chuẩn bị làm điều đó - nếu họ không kết thúc được vụ này trước buổi hòa nhạc.

"Cô có nghe về Sam Cohen không?"

"Không, sao?"

"Ông ta sẽ xây dựng lại quán bar ven đường. Khoảng chục người bọn tôi đang làm một vài buổi diễn quyên góp, quyên tiền giúp ông ta. Ông ta sẽ dỡ nhà cũ xuống và xây một cái mới. Mới đầu, ông ta không muốn nhưng chúng tôi..." anh ta cười "... kiên trì."

"Tin tốt quá. Tôi thực sự rất vui."

Có lẽ cuối cùng thì ông Sam cũng có thể khôi phục lại từ vài điều gì đó. Ông ta có thể.

Tay trống của Hartman xuất hiện ở cửa ra vào, cười với bọn trẻ, rồi nói, "Cùng chơi nào."

Hartman giơ một ngón tay cái lên về phía bọn trẻ. "Cả hai đứa, dừng chơi lại nào. Lần tới khi chú về đây, chúng ta sẽ cùng triển vài bài nhé. Chú sẽ để hai đứa lên sân khấu với chú."

"Đừng đùa chứ ạ!" Wes nói.

"Chắc chắn đấy."

"Tuyệt cú mèo!"

Maggie cau mày, như đang cân nhắc điều gì đó. "Cháu có thể cover một bài hát của Patsy Cline không?."

Kathryn nói, "Mags, tại sao con không hát một bài của chú Neil Hartman?."

Hartman cười. "Chú nghĩ bà Cline sẽ rất tự hào. Chúng ta sẽ cùng thực hiện điều đó."

"Này, mấy đứa, hãy về chỗ ngồi của chúng ta thôi."

"Tạm biệt chú Hartman. Cảm ơn chú."

Wes gửi lại chiếc đàn ghi-ta và nhìn vào điện thoại của cậu, đi ra phía cửa.

"Anh bạn."

"Cảm ơn."

"Gửi lời chào tới Kayleigh hộ chúng tôi nhé." Kathryn mỉm cười với anh ta.

Họ rời phòng chờ và vào bên trong rạp, nơi mọi người đang ngồi kín dần các chỗ. Có khoảng sáu trăm người, Kathryn ước lượng.

Hồi xưa, cô đã mơ ước trở thành một nhạc sĩ, xuất hiện trong những khán phòng như này. Cô đã nỗ lực rất nhiều, nhưng dù có cố gắng như nào, đến một thời điểm cô nhận ra rằng kĩ năng của mình cuối cùng vẫn không đủ để gia nhập vào giới chuyên nghiệp. Rồi đến những bằng cấp cao, thi thoảng làm cố vấn cho bồi thẩm đoàn, sử dụng kỹ năng ngôn ngữ cơ thể về mặt thương mại, rồi tới thi hành pháp luật. Một công việc tuyệt vời, một công việc đầy thách thức... Tuy nhiên, tất cả những điều đó vẫn chẳng thể nào đánh đổi được tài năng cần có để biến những nơi như này thành nhà.

Nhưng rồi, sự luyến tiếc quá khứ nhạt dần khi bản năng người cảnh sát trong cô trỗi dậy. Dĩ nhiên, Dance biết rằng cô đang ở một địa điểm đông người và nó có thể là mục tiêu hoàn hảo cho tên nghi phạm đang nhởn nhơ ngoài kia. Giờ này chắc chắn là hắn đang cách đây khoảng một trăm sáu mươi cây số. Nhưng chỉ bởi vì ông Otto Grant nói rằng ông ta đã trả thù đủ rồi không có nghĩa là ông ta không yêu cầu hắn sắp xếp một vụ cuối cùng. Trên đường trở về từ ngôi nhà lán của ông Grant, cô đã sắp xếp một cuộc rà soát toàn bộ hội trường buổi hòa nhạc này và cử cảnh sát gác ở các cửa thoát hiểm.

Ngay lúc này cô vẫn đang cảnh giác. Cô chú ý vị trí của những cửa thoát hiểm, vòi chữa cháy và bình chữa cháy. Cô có thể nhìn ra là không có tổ bắn tỉa tiềm năng nào. Phải đảm bảo những đèn đỏ trên các camera an ninh phát sáng tốt, bởi vì những kiểu đó không phát sáng, không giống cái ở trong thang máy bệnh viện. Cô kiểm tra đèn khẩn cấp: có một tá bóng đèn halogen sẽ biến nơi này thành một buổi trưa sáng bừng trong trường hợp có rắc rối.

Cuối cùng, tự tin với an ninh của họ, Kathryn ngồi ngả lung, vắt chéo chân và tận hưởng niêm phấn khởi đi kèm với ánh đèn mờ ảo trong hội trường của buổi hòa nhạc.