← Quay lại trang sách

- 8 -

Hai con heo tranh nhau ăn nên lớn như thổi. Để đỡ tốn tiền mua gạo lức, dì Sáu bèn theo thím Chín ra vườn chuối, lựa một cây đã trổ buồng để đốn rồi vác về cho chúng ăn kèm.

Thím Chín đem qua cho dì Sáu mượn cây dao dâu, dụng cụ chuyên dùng để xắt chuối. Cách dì cầm cây dao khiến thím biết ngay là dì chưa hề làm qua cái công việc nầy.

Thế là thím hướng dẫn cho dì từng li, từng tí. Từ việc lựa giống chuối nào có thân ngon, mềm, không chát...cho tới cách ngồi như thế nào, cầm cây dao như thế nào và xắt như thế nào.

Dì Sáu cũng chưa từng cầm cái chày to để quyết bất cứ thứ gì kể cả chuối. Thím Chín đang mang bụng, cũng mạo hiểm làm thử mấy bận cho dì xem. Thế rồi thím phát hiện, dì là một người học trò hết sức thông minh và cần cù. Chỉ hơn một tuần mà thuộc lòng hết lý thuyết và thực hành ro ro...

Dì lại còn rất khéo tay, mấy lát chuối dì xắt ra, mỏng tanh như miếng ren và đều tăm tắp. Dì còn vừa quyết, vừa vùa chuối mình ên, y như một tay cao thủ.

Ngắm dì Sáu quết chuối cũng khá vui mắt. Thím Chín thích nhìn cái dáng dì đứng chỉ với một chưn, chưn còn lại gát hờ lên miệng cối.

Hai tay dì nâng cái chày đưa lên, cùng lúc với bàn chưn vùa chuối vào cho đầy cái lỗ trũng ở giữa, do cái chày vừa bỏ lại. Động tác hết sức chuẩn xác khiến thím không khỏi trố mắt ngạc nhiên và lấy làm thú vị.

Dì làm gọn bân không để chuối rơi ra ngoài đến một miếng, cũng không thèm nghỉ xả hơi, quết một lèo cho tới khi nát mấy lát chuối đều nát nhừ như cám.

Thím Chín tin rằng, những thành quả đó có được là nhờ cái quyết tâm cao ngùn ngụt của dì Sáu.

Thím cũng biết dì Sáu có lòng tự trọng hơn người. Dì từng nói với thím là chừng nào giải quyết xong hai dây hụi mới rước Tím về, để người ta khỏi cho rằng dì bắt con dâu trả nợ thay mình.

Dì Sáu vốn rất sợ mắc nợ, xưa nay thà nhịn tiêu xài chớ ít dám mượn tiền sắm sửa. Từ ngày bậm gan làm đầu thảo hụi, dì cứ ngày đêm lo ngay ngáy.

Dì gắng hết sức, sao cho mỗi tháng có đủ tiền đóng trả cho bà con, lối xóm. Để bản thân không bị mang tiếng và thím Chín cũng khỏi mất mặt.

Từ ngày dì nuôi heo, công việc hầu như tăng gấp đôi. Đã vậy lại càng thắt lưng buột bụng riết róng, ăn tiêu giảm còn một nửa nên dì gầy đi thấy rõ.

Thím Chín thấy dì làm không hở tay và ăn uống sơ sài quá, sợ đổ bịnh nên rầy:

-Lúc nầy tui thấy chị ốm dữ lắm rồi đó nghen chị Sáu! Làm nhiều thì phải ăn nhiều chớ! Ba bữa nay tui thấy chị cứ mắm chưng, núm rơm kho với canh mướp không hà.

Dì Sáu phân trần:

-Tui không dám mua thịt, mua cá. Để dành từng đồng đóng hụi. Chừng nào trả dứt hết hụi rồi tui mới rảnh rang mà lo mấy thứ khác.

Thím Chín chắt lưỡi:

-Bộ chị hổng nhớ cái câu mà ông bà mình dạy hay sao? "Công nợ trả lần, cháo nóng húp quanh". Nợ thì trả từ từ chớ đâu thể làm cái một. Phải ăn để có sức chớ!

Dì Sáu dù biết thím Chín nói đúng nhưng tật lớn khó bỏ. Dì ráng làm theo chừng đôi ba bữa, cho cả nhà rửa ruột vài hôm rồi cũng rau, mắm như cũ.

Thím Chín nói với chồng:

-Thấy chị Sáu làm gần chết mà ăn uống cầm hơi sao tui rầu quá mạng! Phải biết vậy tui hổng làm mai con Tím cho thằng Phục làm chi. Báo hại chị vừa nhón, vừa vói cho bằng người ta, mệt gần chết!

Chú Chín gật đầu:

-Phải chi bà kiếm cho chỉ cái gia đình nào xấp xỉ hoặc nghèo hơn một chút thì dễ thở biết mấy. Làm sui, làm dâu, làm rể nhà giàu mệt gần chết, cực thấy mồ mà chưa chắc sơ múi được chút gì!

Thím chín chù ụ cái mặt, nói:

-Cái chuyện nầy tui quá rành, cần gì ông nói!

Nghe cái giọng chua như giấm của vợ, chú biết thím còn giận má mình về chuyện chia của không đều, thiếu công bằng, phần của họ ít hơn người khác.

Thím Chín vẫn còn tiếc hùi hụi căn nhà ngói lẫm liệt, vườn cây ăn trái sum sê và phần đất hương hỏa mầu mỡ, thay vì của họ lại về tay cô em chồng.

Thím thường phân bì với chồng, cho là mình cực hơn hết thảy, mà hưởng ít hơn hết thảy.

Thím hay đưa hai bàn tay ra trước mặt chú mà nói: "Coi nè! tui làm dâu thiếu điều muốn sút móng tay, vậy mà bà nội sắp nhỏ còn chưa vừa bụng".

Mấy cái chuyện nầy mà đụng vào thì y như lấy cái que chọt vào ổ kiến lửa. Chú Chín ngồi im re, ngậm cứng cái miệng, ráng biểu hai lỗ tai đóng lại mà tụi nó không chịu

Thím Chín vẫn chưa muốn dừng, nói tiếp:

-Nghĩ tới đó mà tui giận cành hông! Hổng hiểu má tính sao mà để mấy đứa cháu khác họ lo việc cúng kiếng. Ba cái đứa phá của, làm biếng nhớt thây đó, đây rồi ông coi...

Chú Chín thở dài:

-Má chết rồi, mình trách móc hoài má khó mà siêu, mang cái tội bất hiếu nặng lắm!

Rồi chú an ủi thím:

-Phải chi hồi đó tụi mình khôn khéo một chút, đừng có đeo xà nẹo với nhau, thương mà đừng cho má biết thì đâu đến nổi...Đàn bà hay ghen lắm!

Thím Chín nghe vậy thì nguôi nguôi, quay về chủ đề cũ:

-Tui sợ đây rồi ba má con Tím được voi, đòi tiên. Họ còn đòi hỏi thêm thứ nầy, thứ nọ tùm lum. Chỉ phải ráng sức hoài dám bức gân lắm!

Thở một hơi dài, thím tự trách:

-Mình cũng tính giúp chỉ có con dâu nết na, xinh đẹp, giỏi giang thôi! Ai mà ngờ...

Thấy vợ buồn chú Chín bèn khuyên:

-Có khi mình cho là khổ còn chỉ lại thấy vui. Con Tím coi bộ cũng hiểu chuyện lắm! Biết đâu nó cảm động, thương chỉ như má ruột rồi hết lòng trả hiếu.

Thím lắc đầu:

-Tui sợ nó về đây, thấy chị sống kham khổ quá lại đâm ra xem thường đó chớ...

Chú Chín nghe vợ than vãn hoài nên bực mình gắt:

-Vậy thì bà kêu chỉ thôi quách đi cho khỏe?

Thím Chín cự lại:

-Làm như vậy thì tội nghiệp nhà bên kia. Đây rồi bà con kêu rêu là tại họ khó khăn, đòi hỏi đủ thứ nên nguyên cái đám con gái hổng ai dám rớ. Cái rồi hổng ai thèm tới coi mắt nữa thì tội nghiệp cho con Tím với mấy chị em của nó. Thằng Phục cũng bị mang tiếng là vô duyên, khó mà kén được vợ!

Thấy chú cau mặt, thím vội vã phân bua:

-Tại tui sợ chỉ lăn ra bịnh thì khổ cả đống!

Đúng là thần khẩu hại xác phàm. Mấy hôm sau dì Sáu lại ra vườn đốn chuối về cho heo. Dì vác cây chuối còn mập và cao hơn mình, về vừa tới cái giàn mướp là đặt xuống liền.

Ngồi bệt lên sàn nước nghỉ mệt, thở dốc mấy hơi, dì kéo cái khăn đang đội trên đầu xuống để lau mồ hôi tươm đầy mặt. Nghe khô miệng nên dì mở nắp lu, nhúng cái gáo vô múc nước uống...

Dì bưng gáo uống một hơi, chưa kịp máng lên cây cọc tre trở lại thì bỗng ngã bật ngửa, té xỉu một cái rầm, nằm ngay đơ trên mặt đất.

Thím Chín đã thấy dì Sáu về, thím đang đi xuống cầu thang định qua nhà dì chơi, nên tận mắt thấy cái cảnh dì Sáu ngã vật ra y như cây chuối bị đốn.

Thím hét inh ỏi:

-Chị Sáu! Chị Sáu! Ông ơi! Ba con Nhu ơi!

Chú Chín đang ở sau hè cuốc đất, chú tính lên giồng để trồng cải bẹ xanh. Nghe tiếng kêu vang vội của thím thì bỏ thí cái cây cuốc đang cắn cục đất nằm ì đó, ba chưn, bốn cẳng chạy lại.

Chú kêu to:

-Từ từ, coi chừng té đó bà ơi!

Chú xốc dì Sáu lên vai đi lẹ theo vợ. Thím Chín chạy te te phía trước vẹt tấm màn che cửa buồng để chú đặt dì Sáu vào nằm lên chõng.

Chú Chín cho cái đầu dì Sáu tựa vô gối xong là quay trở ra liền. Chú chụp lấy chiếc xe đạp đang dựng sát cầu thang, thót lên ngồi rồi đạp vù vù.

Một chiếc xe hon đa chở đôi vọt qua, chú kêu vói theo:

-Sớm, Sớm đi rước ông thầy Bảy giùm, cô Sáu Dọ bị bịnh nặng lắm! Té xỉu rồi!

Hai Sớm con của cậu Ba Sáng, người vừa cưới vợ mấy tháng trước, đang chở cô vợ trẻ đi công chuyện, quay đầu lại "dạ" một tiếng thiệt lớn rồi rồ hết ga vọt thẳng...

Chú Chín đạp chiếc xe ra luôn nhà sau của dì Sáu, đi cửa hông cho gần.

Thấy cô Năm đang đứng bên sào phơi đưa mắt nhìn mình, chú gọi to:

-Chị Sáu Dọ chết giấc kìa cô Năm ơi!

Cô Năm đang giũ cái khăn cho thẳng sắp trải lên cây sào tre, nghe vậy bèn thảy trở lại vô thau. Cô bỏ cái tiệm mà chạy theo chú Chín qua nhà dì Sáu.

Đến nơi họ thấy thím Chín khóc hu hu thì hết hồn.

Cô Năm hỏi:

-Chỉ chết rồi sao?

Thím Chín lắc đầu:

-Tui... hổng biết!

Chú Chín bước lại, lật đật vạch mí mắt lên coi.

Thím Chín và cô Năm cùng hỏi một lượt:

-Còn sống hông?

Chú Chín làm thinh. Mấy lần thấy thầy Bảy làm vậy nên chú bắt chước chớ đâu có biết cái gì mà nói.

Tiếng xe máy dừng ngay cổng. Thầy Bảy ngồi sau lưng Sớm. Thấy Sớm cho vợ xuống đi bộ để chở thầy tới cho nhanh, chú Chín ưng bụng lắm!

Chú nhủ thầm:

-"Cái thằng nầy còn nhỏ mà ăn ở có tình, có nghĩa. Vợ chồng ba Sáng có thằng con như vầy là gỡ vốn được rồi. Mấy thằng kia mà như anh nó thì họ lời khẳm".

Thầy Bảy còn mặc bộ đồ trong nhà, cái quần bi da ma kẻ sọc và áo thun ba lỗ. Chắc bị thúc giục dữ quá nên ổng không kịp xỏ tay vào áo.

Thấy cái phòng tối hù. Ổng hối:

-Mở giùm cửa sổ cho sáng, tối quá!

Cô Năm đứng gần đó, vói tay làm liền.

Căn phòng sáng trưng lên. Thầy Bảy vạch mí mắt dì Sáu, rọi đèn pin nhìn vào, rồi tắt đèn bỏ vô cặp trở lại. Lần nầy không ai dám hỏi.

Thầy Bảy đặt cái ống nghe đang đeo lòng thòng trên cổ lên ngực dì Sáu, nghe một cách hết sức chăm chú. Tiếp đó ổng lấy cái máy đo máu ra, tròng miếng vải vô cánh tay dì, siết mấy vòng cho chặt. Tay cầm trái banh cao su nhỏ màu đen thầy bóp liên tục, mắt nhìn đăm đăm cây kim màu đỏ đang chạy cà giựt trên cái đồng hồ...

Cây kim dừng lại, thầy vặn cái bánh xe nhỏ xíu, mở van cho cái hơi căng phồng trong tấm vải xẹp xuống. Chờ cho tiếng "xì, xì..." tắt hẳn thầy mới nói:

-Huyết áp không có tăng, tim đập hơi lẹ nhưng hổng sao!

Mở cặp lấy ra ống tiêm, thầy đặt miếng bông gòn lên miệng chai ancol rồi chổng ngược đít chai. Thầy lấy ra một ống thuốc, búng chóc chóc trên cái đầu nhọn của cái ống thủy tinh nhỏ bằng ngón tay út, có chứa thứ nước trong veo. Bẻ đầu nhọn một cái rắc, thầy đưa mũi kim đã được miếng gòn tẩm cồn ban nãy sát trùng, vào rút cạn.

Thầy lụi một phát vào mông dì Sáu. Một cái nhăn mặt rất nhẹ lướt qua mặt dì khiến chú thím Chín và cô Năm cùng thở phào ra một lượt.

Thím Chín hỏi:

-Có vô nước biển cho chỉ hông anh Bảy?

Thấy thầy Bảy hơi ngần ngại, thím nói:

-Thầy vô giùm nghe, hổng nhiều thì một chai cũng được.

Thầy Bảy gật đầu. Thầy biết khó mà từ chối, bởi chai nước biển chính là liệu pháp tâm lý, giúp người bịnh và thân nhân của họ yên bụng.

Thầy vừa lau cái chai vừa cắt nghĩa:

-Cái thứ nầy khi nào cần mới xài, hở hở là truyền nước biển cũng đâu có tốt.

Bà con nông thôn nói chung và xóm Cầu Ván nói riêng, xem cái thứ nước không màu, không mùi, không vị đó y như thần dược vậy.

Hầu như tất tần tật bà con trong xóm. Mười người như một. Hể nghe trong người có vấn đề là ngoắc thầy Bảy lại đòi truyền nó vô mình cho bằng được.

Điển hình là mợ Hai Thọ, người từng tuyên bố thẳng thừng trước mặt thầy Bảy, khi ổng do dự, chưa chịu nghe lời mà làm theo ý mợ:

-"Tui phải vô nước biển mới khỏe được, hổng cần chích, uống gì ráo!".

Thầy Bảy rầu sẩu mình, khuyên hoài mà hổng ai chịu nghe, đành phải chìu. Lần nào cầm cái chai dung tích nửa hoặc một lít đó lên thầy cũng nói một câu:"Cái thứ nầy khi nào cần mới xài, hở hở..." i sì như trên, riết rồi tạo thành thói quen, bà con nghe hoài cũng nhàm, không còn chút tác dụng nào!

Thầy Bảy vỗ nhè nhẹ mấy ngón tay vào hai bên má của dì Sáu rồi hỏi:

-Tỉnh chưa chị Sáu?

Dì Sáu mở mắt ra rồi gật đầu. Đưa mắt về hướng thím Chín dì hỏi:

-Tui bị sao vậy chị Chín:

Thím Chín nghe dì hỏi thì mừng đến chảy nước mắt thêm lần nữa, thím nói:

-Chị bị xỉu, thầy Bảy mới chích cho chị một mũi đó.

Thầy Bảy hỏi:

-Chị Chín biểu tui vô nước biển cho chị đó! Tui thì thấy không cần thiết, chị có muốn thì tui làm.

Dì Sáu lắc đầu lia lịa, đâu thể tốn tiền một cách vô ích như vậy!

Thím Chín cứ nằng nặc:

-Chị yếu lắm! Nghe lời tui vô một chai cho khỏe đi.

Chú Chín rầy vợ:

-Anh Bảy là người trong nghề, ảnh đã nói hổng cần thì thôi. Tui thấy bà về nhà, nấu liền cho chỉ một nồi cháo cá lóc coi bộ còn tốt hơn.

Thầy Bảy cũng hùa theo:

-Anh Chín nói đúng đó. Ăn uống được thì không cần vô nước biển làm chi. Để tiền đó mua đồ bổ ăn cho nó sướng cái miệng, hổng hơn sao?

Thím Chín nghe cả hai người đàn ông đều nói vậy thì không kèo nài nữa.

Thím quay qua nói với cô Năm:

-Chị ở lại ngó chừng chị Sáu nghe! Tui về nấu nồi cháo rồi qua.

Cô Năm gật đầu, nói:

-Ừ chị về đi, để tui coi chỉ cho, hổng sao đâu?

Chú Chín chờ vợ đi khỏi rồi mới nói:

-Có tui với anh Bảy ở đây rồi, cô có về thì về, kẻo bà con tới mua đồ lấy ai bán cho họ?

Cô Năm nói:

-Hổng sao đâu anh Chín.

Ngó thầy Bảy cô hỏi:

-Bây giờ chỉ uống sữa được chưa anh Bảy?

Thẩy gật đầu:

-Tốt nhứt hạng đó!

Cô Năm quày quả về nhà, lát sau bưng qua một ly sữa nóng hổi có lót cái dĩa để cầm cho khỏi phỏng tay. Cổ cầm cái muỗng cán dài khuấy tưng bừng, chu miệng thổi phù phù cho sữa mau nguội.

Cổ Nếm thử thấy bớt nóng liền đưa cho dì Sáu rồi nói:

-Ráng ngồi dậy uống một hớp đi chị.

Thầy Bảy vội lòn tay đỡ dì Sáu ngồi lên. Dì Sáu cầm lấy ly sữa trong tay cô Năm rồi uống cạn.

Dì mắc cỡ vì bàn tay của thầy Bảy vẫn còn đặt trên lưng mình, muốn biểu thầy lấy ra mà sợ thầy quê nên làm thinh. Dì nghe máu chạy rần rần trên hai gò má.

Cô Năm nhìn dì, xuýt xoa:

-Mới uống có một ly sữa mà cái mặt của chỉ đã hồng hào trở lại rồi kìa!

Cô Năm đỡ lấy cái ly không còn một giọt sữa nào trong tay dì Sáu rồi nói:

-Chị nằm nghỉ đi! Có anh Bảy, anh Chín ngó chừng giùm rồi, tui về coi cái tiệm một lát.

Quay sang chú Chín cô nói:

-Chừng nào anh về thì hú một tiếng đặng tui qua thay phiên hén!

Chờ cô Năm đi khuất, chú Chín mới bảo thầy Bảy:

-Tui cũng về coi phụ bà nhà một tay. Lúc nầy bả nặng nề lắm rồi, leo lên leo xuống cầu thang bất tiện lắm! Anh dòm chừng chị Sáu nghen!

Thầy Bảy không nói gì, chỉ nhìn chú bằng ánh mắt chan chứa ân tình, gật đầu tới hai ba lần.

Dì Sáu cảm thấy mình đang lâm vào tình thế ngặt nghèo, muốn năn nỉ chú Chín ở lại mà không dám mở miệng.

Dì nghĩ ngợi lung tung, oán thầm chú Chín:

-Cha nội nầy vô "dang"(duyên) chưa từng thấy! Khi không đuổi chị Năm về rồi cũng cuốn gói đi luôn. Bộ ổng không thấy ông thầy Bảy đang de mình hay sao?

Dì Sáu hướng đôi mắt van xin về phía chú Chín. Chú đâu có dám nhìn lại dì, cúi đầu đi thẳng một lèo, không thèm ngó lại đến một lần.

Thầy Bảy tằng hắng:

-Để tui đỡ cô nằm xuống nghen?

Dì Sáu nhận ra bàn tay của thầy Bảy vẫn còn đặt sau lưng mình nên sẳng giọng:

-Tui nằm mình ên được rồi, anh lấy cái tay ra đi.

Thầy Bảy lấy cái tay ra liền, miệng tủm tỉm cười vì biết sắp chứng kiến một chuyện vui.

Dì Sáu vừa nghiêng người chưa kịp nằm xuống, bỗng thấy căn nhà quay mòng mòng.

Dì la bài hải:

-Té! té! Cứu giùm tui anh Bảy ơi!

Thầy Bảy đem giấu nụ cười khoái trá của mình một cách vội vàng. Thầy dang cả hai cánh tay ra ôm dì vào lòng như ôm đứa con nhỏ.

Dì Sáu cũng bám chặt cứng lấy thầy. Thầy nghiêng người, đặt dì nằm xuống gối rồi mà hai bàn tay của dì vẫn còn ôm riết cái lưng của thầy.

Một lát sau dì Sáu mới hoàn hồn, buông thầy Bảy ra rồi hỏi:

-Cái chuyện nầy là sao vậy anh Bảy? Khi không mà tui thấy căn nhà lộn mèo, thấy như mình sắp rớt từ trên đọt cây xuống đất là tại làm sao?

Tới lúc nầy thầy Bảy mới chịu đặt dì Sáu nằm thẳng thớm lên bộ giạt. Ổng sửa cái gối trên đầu dì cho ngay ngắn rồi mới cắt nghĩa:

-Cô bị té bật ngửa nên cái đầu đập mạnh xuống đất. Cái đầu của mình có khoang trống. Nó cũng như cái thau có chứa nước ở trong đó, cô biết hông?

Dì Sáu ngớ người ra mấy giây rồi từ từ gật đầu.

Thầy hỏi thêm:

-Cô đang bưng thau nước trong tay rồi khi không mà để thiệt mạnh xuống, cô thấy nước trong thau có dợn sóng rồi vài ba giọt bắn ra ngoài hông?

Dì Sáu lại gật đầu.

Thầy lại hỏi:

-Cái nước còn trong thau, cô thấy nó có đứng im liền hông?

Dì Sáu lắc đầu.

Thầy Bảy cắt nghĩa tiếp:

-Bây giờ cái nước trong đầu của cô cũng y như vậy. Nó chưa có chịu nằm yên đâu! Còn chao qua chao lại lung tung trong đó, đã đời rồi mới chịu dừng! Mỗi lần cô thay đổi tư thế, như đang ngồi mà nằm xuống là bị chóng mặt liền, tưởng như sắp té mà không có phải.

Rồi thầy biểu:

-Đâu cô nghiêng thử cái đầu qua một bên coi!

Dì Sáu làm theo, dì lại la bài hải, kêu tên và chụp lấy thầy.

Thầy Bảy liền ôm dì rồi nói:

-Có tui đây nè, hổng có sao đâu?

Thầy nói tiếp:

-Cũng may mà cô té trên đất bằng phẳng, nếu trên đá cứng hay bị cái gì nhọn nhọn đập vô đầu, dám hui nhị tì lắm đó!

Thầy bắt đầu khai thác lợi thế của mình, chưa chịu buông dì Sáu ra mà hỏi:

-Cô biết tại sao mà khi cô chóng mặt, có người khác vịn vào là cảm thấy bớt liền hông?

Dì Sáu ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:

-Cái đó gọi là tâm lý! Cô biết có người sẽ đỡ mình nên vững bụng, bớt nghe lảo đảo liền. Chớ nếu không có ai là cô cố gắng giữ thăng bằng rồi dám té sặc máu nữa chớ hổng chơi!

Dì Sáu nghe vậy thì xanh cả mặt rồi không dám xô thầy ra liền. Để giữ thể diện, thầy không chờ dì lên tiếng, tự mình buông tay, đứng lên.

Thầy dặn dò thêm:

-Bắt đầu từ bây giờ, khi chưa lấy lại bình thường, cô đi đâu cũng phải có người kèm. Đêm ngày gì cũng phải có người ở chung, ở một mình là nguy hiểm lắm đó!

Dì Sáu thở dài, hỏi:

-Cái vụ nầy chừng nào mới hết vậy anh Bảy?

Thầy Bảy đáp:

-Nhanh chậm tùy theo té nặng hay nhẹ, có bị thương, bầm giập nhiều hông.

Chợt nhớ ra, thầy nói thêm:

-Cô khoan có xuống sông, hay đi cầu cá nghen.

Dì Sáu hết hồn:

-Vậy thì làm sao?

Thầy Bảy đáp:

-Thì kêu con cái nó xách nước lên nhà mà tắm. Đi vô bô cho nó đem đổ.

Di Sáu chắt lưỡi không nói. Thầy Bảy nhìn cô rồi nói, giọng hết sức nghiêm túc:

-Cô sợ tụi nó mắc công, thì để tui làm giùm cho!

Khi thím Chín bưng chén cháo qua cho dì Sáu, thím cảm thấy không khí trong phòng như có cái chất gì ngộ lắm! Vốn là người nhạy bén, thím không đút cho dì Sáu mà đưa chén cháo cho thầy Bảy.

Thím nói:

-Anh Bảy cho chỉ ăn cháo giùm nghen! Tui còn phải lo nấu cơm chiều nữa.

Thầy Bảy sốt sắng:

-Chị cứ đưa đây, tui làm cho, về nấu cơm liền đi.

Dì Sáu thì nhắm mắt khít rịt, giả bộ ngủ.

Thím Chín vừa leo lên thang vừa cười ngỏn nghẽn.

Chú Chín hỏi:

-Mắc gì mà bà vừa đi vừa cười vậy?

Thím hỏi lại:

-Đố ông tui mới vừa thấy chuyện gì?

Rồi không chờ chú Chín trả lời, thím kề tai chú nói thiệt là nhỏ:

-Chị Sáu coi bộ chịu đèn ông thầy Bảy rồi!

Chú Chín cũng cười với vợ nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, làm thím Chín hơi cụt hứng. Vốn là người tánh tình mau mắn, thích cái gì là làm rụp rụp liền, nên thím Chín nghe nôn nao trong lòng quá mạng!

Thím nói:

-Hổng chừng cái đám nầy còn trước cái đám của thằng Phục nữa đó.

Chú Chín thực tế hơn, hỏi lại:

-Tới chừng đó ai lo nuôi đẻ cho bà?

Thím Chín gạt phắt:

-Hổng người nầy thì người khác, lo gì? Em, cháu tui cả đống, hô lên một tiếng là tụi nó chạy tới làm rụp rụp liền, tại tui chưa biểu đó thôi!

Thím nói một cách quả quyết:

-Miễn chỉ hết cực, hết khổ là tui mừng rồi.

Rồi nói tiếp, giọng mơ màng:

-Vậy là từ nay chị Sáu nở mặt, nở mày với bà con lối xóm biết bao nhiêu mà nói. Được ở nhà đúc, ngồi xe hon đa, chồng còn làm bác sĩ nữa chớ!

Chú Chín lật đật thắng bớt lại:

-Ảnh mới làm y tá thôi bà ơi!

Rồi chú nhắc thím:

-Thằng con ổng nghe nói làm biếng lắm! Không lo làm ăn gì hết, cả ngày chỉ nằm võng đưa cọt kẹt, đi lòng vòng trong vườn rồi nói lảm nhảm như khùng. Cái nhà thì lớn mà bầy hầy hết chỗ nói. Hổng chừng ông thầy Bảy thấy chỉ siêng năng, đảm đang, kỹ lưỡng nên mới theo đuổi đó chớ!

Thím Chín cự lại:

-Vậy sao ổng hổng chọn cô Út Ngọt sát bên nhà. Cổ đâu có thua chị Sáu chỗ nào, lại còn son rỗi nữa, không có con cái lòng thòng như chỉ.

Chú Chín gạt ngang:

-Cổ đâu có ngộ bằng chị Sáu. Ảnh mà chịu là cưới từ ba mươi đời vương rồi. Lúc vợ ảnh mới mất, ông bà Tám Ngon đã kêu gã liền tay rồi đó chớ!

Buổi chiều bà con về nhà đầy đủ, cái tin dì Sáu bịnh nặng đã lan đi khắp xóm.

Mợ Ba là người đầu tiên lật đật chạy tới thăm. Không biết Hai Sớm, con trai mợ, người có công đi rước thầy Bảy, phóng đại tới mức nào mà vừa bước vào nhà là mợ Ba vừa khóc vừa hỏi:

-Làm sao mà tới nổi nầy vậy chị Sáu? Tội...

Thím Chín đang ngồi trên giường, dưới chưn dì Sáu, thay cho thầy Bảy vừa về vì có người đến rước đi chửa một ca gì đó. Thấy mợ Ba bù lu, bù loa, thím liền lắc đầu, ngầm biểu để yên cho dì Sáu ngủ.

Thực ra dì Sáu đâu có ngủ, dì nhắm mắt để khỏi bị thím Chín chọc nghẹo, vặn hỏi về thầy Bảy đó thôi!

Mợ Ba thấy thím ra dấu liền ngưng ngang một cái rụp, y như cây đờn đứt dây.

Mợ hỏi, giọng nhỏ xíu:

-Chỉ ra làm sao rồi?

Thím Chín thấy gương mặt của mở hết sức lo lắng, bèn sửa cái giọng trầm trọng cho phù hợp:

-Nặng lắm! Ông thầy Bảy biểu phải có người ở suốt ngày suốt đêm với chỉ, canh không cho nhúng nhích cục kịch gì hết, tiêu tiểu tại giường luôn!

Mợ Ba thất sắc:

-Nặng dữ vậy sao chị? Có biết tại sao mà chỉ té hông?

Thím Chín ra dấu bằng tay cho mợ Ba đi ra ngoài theo mình. Họ đi khuất tầm nhìn, tầm nghe của dì Sáu rồi thím mới nói, giọng vẫn nhỏ xíu:

-Cũng tại cái vụ đám cưới của thằng Phục đó! Chỉ lo thôi là lo, gồng quá mức nên mới bức gân một cái bực. Cái thân ốm nhom như cây tre miễu mà vác nguyên một cây chuối nặng ì. Vừa để xuống là té bật ngửa liền. Cũng may chỗ đó đất bằng, chỉ hổng có đứng quay lưng về phía lu nước nên mới còn giữ được cái mạng đó!

Mợ Ba hỏi:

-Bây giờ chỉ đỡ chưa?

Thím Chín nói:

-Tui cũng hổng biết! Nghe ông thầy Bảy nói sao tui lo quá! Cái gì mà ngồi dậy từ từ, nhứt là nằm xuống phải có người vịn sau lưng y như con nít còn ẵm ngửa vậy đó!

Mợ Ba nói:

-Tui có người bà con leo cây bẻ dừa, y té đập đầu xuống đất rồi đi chầu diêm vương luôn đó chị. Chỉ còn sống chắc hổng sao, nếu chết là chết liền rồi.

Thím Chín cự lại:

-Bộ chị hổng nhớ ông Tám Vó xóm chợ hả? Ổng bị xe quẹt, té trúng đầu rồi đứng lên tỉnh rụi, đi làm đồng như thường. Cái rồi mấy ngày sau, đang cầm cây cuốc đưa lên chưa kịp bổ xuống thì té nhào. Mấy đứa con lật đật chở đi nhà thương, bác sĩ cả đống mà hổng ai cứu được. Họ nói tại ổng té bị giập mạch máu. Cái cục máu bầm nó chận không cho máu chạy vô đầu, cái óc không được nuôi nên chết!

Mợ Ba thở dài:

-Bởi vậy, ba cái chuyện nầy khó nói lắm!

Thím Chín muốn trút hết trách nhiệm lên nhà dì hai Trắng nên bịa:

-Cái thân mình chưa biết sống chết lúc nào mà chỉ hổng chịu lo. Mới hơi tỉnh tỉnh là rầu, sợ chết bất đắc kỳ tử, rồi cái đám cưới phải hoãn lại ba năm cho tới mãn tang. Để lâu e hư bột hư đường...

Mợ Ba lại sụt sùi:

-Bên con Tím biết chưa? Có ai tới hông?

Thím Chín lắc đầu:

-Thằng Phục với con Nhạn còn chưa hay nữa là...

Mợ Ba ngạc nhiên:

-Hai anh em nó đi đâu?

Thím Chín đáp:

-Tụi nó đi mua tre tuốt ở bên Hòa Lạc á!

Mợ Ba hỏi:

-Tre xóm mình cả đống, mắc gì phải đi xa dữ vậy?

Thím Chín nói:

-Nghe nói ở bển nhiều hơn, bán rẻ hơn! Còn có cái ông thợ nào đó, đương lộp giỏi mà có tay sát tôm, sát cá dữ lắm! Hai anh em nó mượn cái xuồng của tui rồi bơi từ sáng, tới giờ chưa thấy về.

Mợ Ba chắt lưỡi:

-Tội nghiệp dữ quá! Đây rồi về nhà thấy má nó như vậy chắc hai anh em khóc mù trời...

Rồi mợ nói:

-Để tui lên cho chị Hai với con Tím hay liền mới được, dù gì cũng... Thôi chị vô với chỉ đi, tui về liền đây!

Mợ Ba vừa đặt chưn vô nhà là kêu Sớm chở mình đi lên nhà bà chị liền.

Đang đói bụng, cơm dọn mà chưa được ăn nên Sớm bực bội.

Cậu ta vừa đạp ào ào cho cái máy nổ, vừa trách:

-Tại dì Hai đòi hỏi đủ thứ nên...

Mợ Ba nạt ngang:

-Mầy biết cái gì mà nói?

Sớm cự:

-Sao má biết tui hổng biết? Cả xóm người ta đồn rần rần kìa. Họ còn nói vái cho thằng Phục nó bỏ ngang cho nhà dì Hai biết mặt.

Mợ Ba than:

-Chắc tại tao hổng có tay làm mai nên cái vụ nầy coi bộ rắc rối quá chèng, quá đéc. Còn hơn vãi chài bị mắc gốc, hổng biết phải gỡ làm sao cho gọn!

Mợ cằn nhằn tiếp:

-Mới ăn có mức dừa mà cực trần thân. Nghĩ mà giận con mẹ Chín Nho hết biết! Tại bả cứ đeo năn nỉ hoài, hết khen bên nầy rồi khen bên kia, bởi vậy...

Tới nhà dì Hai, mợ không thèm đáp lời chào của mấy đứa cháu mà hỏi lại:

-Má tụi bây đâu rồi?

Vàng chỉ tay ra sau hè:

-Má con đi ra đồng rồi?

Mợ hỏi:

-Chạng vạng còn ra đó làm chi, bộ hổng sợ âm binh rủ rê sao? Sao hổng chờ tới tối rồi đi xuống sông?

Vàng cười:

-Cái chuyện nầy đâu có chờ được.

Thấy mợ đi xâm xâm ra đồng, Vàng hỏi:

-Bộ dì cũng mắc...

Mợ Ba gạt ngang:

-Tao ra kiếm chỉ

Mợ xăng xái quá nên Tím sinh nghi.

Cô hỏi Sớm:

-Có chuyện gì mà dì Út coi bộ gấp gáp quá vậy?

Sớm đáp, nhấn mạnh từng chữ:

-Má ông Phục té gần chết kìa. Bộ chị hổng biết gì sao?

Tím hớt hải:

-Làm sao mà té? Bộ nặng lắm hả?

Sớm hỏi lại:

-Hổng nặng mà nằm chết giấc à? Hồi sáng chính tui đi rước ông thầy Bảy chích chớ ai. Ổng cấp cứu tới ba, bốn tiếng đồng hồ. Có người rước mới chịu bỏ đi đó!

Tím năn nỉ:

-Chở chị tới nhà dì Sáu liền đi Sớm!

Sớm thấy Tím sợ quýnh, sợ quáng thì tội nghiệp nên đập tay lên cái yên xe, ra dấu mời Tím leo lên ngồi. Tím ngồi bỏ hai chưn qua một bên, không ôm eo Sớm mà nắm cái yên cứng ngắt.

Sớm quay lại nói:

-Kềm cho chắt nghe hông, đường dằn dữ lắm đó!

Thím Chín thấy Tím bước vô thì ngạc nhiên quá cỡ, thím hỏi:

-Má con đâu?

Thím cúi mặt đáp:

-Con nóng ruột nên đi trước, má con một lát tới sau.

Rồi bước lại giường định cầm tay dì Sáu. Thím Chín ngăn lại, nói:

-Để chị ngủ cho khỏe. Con muốn giúp thì ra nấu giùm ba hột cơm. Thằng Phục với con Nhạn, tụi nó đi mua tre chắc cũng sắp về tới rồi.

Tím "dạ" rồi đi liền ra sau bếp. Cái bếp của dì Sáu tuy nhỏ nhưng sạch và gọn gàng hổng chỗ chê. Tuy cũng nấu củi như mọi người nhưng mấy cái nồi được chùi sáng bóng, chỉ có cái chảo vòng là đen thui thôi.

Tím mở nắp hai cái nồi trên bếp lò nhìn vào, thấy một cái đựng cơm còn một cái chứa canh khoai ngọt.

Cô trở vô buồng hỏi thím Chín:

-Dì Sáu ăn cơm được hông thím Chín? Hay là để con nấu cháo...

Thím Chín gạt ngang:

-Thím có nấu cho chỉ một nồi cháo cá lóc chưa kịp bưng qua. Con cá hơi bự nên cái nồi cháo bành ky, ăn tới mai cũng chưa chắc hết! Con nấu cơm thôi!

Tím vét cơm nguội ra tô, mở nắp một trong mấy cái khạp da bò sắp một hàng sát vách, trúng phóc lu gạo. Cô tính nhẩm, ước lượng mỗi người chắc ăn chừng ba chén cơm, xấp xỉ một lon gạo, nên xúc hai lon sữa bò đầy vun, đậy nắp lu xong lại mở ra xúc thêm một phần tư lon nữa.

Nhìn cái kệ chứa đồ gia vị của nhà dì Sáu mà Tím nghe thương quá! Chỉ có muối và nước mắm là nhiều còn tiêu, đường, bột ngọt, dầu, mỡ... không thấy miếng nào. Chắc ăn tới đâu mới mua tới đó.

Thím Chín không ngồi trong buồng mà đi ra dòm coi Tím làm ăn ra sao. Thấy cô vo gạo rồi chắt nước ra thau chừa lại thì khen thầm trong bụng: "Con nhỏ nầy coi bộ biết tiết kiệm, hợp với chị Sáu à nghen!".

Tím nhóm lửa rồi bắc nồi cơm lên, quay lại thấy thím Chín nhìn mình, cô nói:

-Con gởi thím ngó giùm nồi cơm, con chạy ra tiệm tạp hóa một chút.

Thím Chín hỏi:

-Cái tiệm của cô Năm sát một bên, con biết chưa?

Tím đáp:

-Dạ biết!

Rồi đi ngay lập tức.

Thím Chín cũng đi ra cửa, đứng nhìn theo cho tới khi Tím rẻ trúng phóc mới yên tâm trở vô, kéo cái ghế thấp ngồi thấp chũm lại trước mặt ông táo rồi ngồi xuống.

Lát sau Tím về, xách theo lủ khủ nào là dầu ăn, đường, bột ngọt, hai cái trứng vịt, và một cái gói không biết bên trong đựng thứ gì vì bị tấm giấy nhựt trình bọc kín mít.

Thím Chín lại ưng bụng thêm một chút. Thím chắc lưỡi nhủ thầm:

-"Có con gái ý tứ, khôn khéo như vầy hèn gì chị Hai hổng kêu giá cao sao được? Phải con Nhu của mình được phân nửa nó cũng đỡ!"

Cơm sôi, Tím sang lửa qua cái bếp bên cạnh rồi bắc cái chảo lên. Mở gói giấy nhựt trình trút đậu phọng vô rang để làm cái món đậu phọng tẩm muối cho Nhạn, rồi đập luôn hai cái trứng vịt ra kho.

Ngồi trong buồng, ngửi mùi thức ăn bay vào, thím Chín trầm trồ:

-Con nhỏ nầy con bộ biết nấu ăn à nghen!

Khi Phục và Nhạn cặp xuồng vào bến. Mợ Tư Đờn, dì Hai Phích cùng bầy con đang tắm liền nhao nhao:

-Về rồi kìa! Về rồi kìa!

Dì Hai và Mợ Tư nói một lượt, tiếng người nầy chồng lên tiếng người kia:

-Tụi bây lên nhà lẹ đi!...Chị Sáu té chết giấc từ trưa tới giờ.

Nhạn ngồi phía mũi xuồng, đang cầm sợi dây lòi tói tính quàng vô cây cột cầu, nghe nói vậy thì bỏ liền xuống, phóng cái ào lên bờ rồi chạy thục mạng.

Nhạn chạy ngang qua nhà cô Năm, cô Năm nãy giờ ở trong nhà mà hai con mắt cứ ngó chừng xuống bến, thấy Nhạn chạy vút qua thì gọi vói:

-Nhớ nhắc chị Sáu...

Không kịp dừng lại để nghe cổ biểu nhắc má mình chuyện gì, Nhạn "dạ" rồi cứ chạy thục mạng. Phục chạy ngay sau lưng cô nên hứng được nửa câu cuối:

-Uống sữa...

Chàng ta cũng "dạ" rồi cắm đầu đuổi theo Nhạn.

Trong bếp vắng tanh nhưng có tiếng lao xao phát ra từ buồng ngủ.

Nhạn xông vào buồng liền, cô thấy dì Hai Trắng đang đút cháo cho má mình. Dì Sáu không ngồi lên để ăn mà kê đầu lên hai cái gối, cổ lót cái khăn mù xoa...Bộ dạng giống như mấy đứa con nít mới tập ăn, bị bắt đeo cái xây để hứng cho bột không rơi vào áo vậy!

Nhạn ngỡ dì Sáu bị liệt nên khóc hu hu:

-Má ơi! Má có sao hông má!

Phục cũng chạy trờ tới, đứng chết trân mà không nói được tiếng nào. Dì Sáu thấy hai anh em họ mặt xanh lè không còn một hột máu, liền nuốt cái ọt cho miếng cháo chui xuống bụng rồi nói:

-Má hổng sao, rêm mình chút đỉnh thôi hà! Làm gì mà khóc dữ vậy?

Rồi dì rầy họ:

-Tụi con gặp dì Hai sao lấy con mắt ngó, hổng chào hỏi gì hết, coi mất lịch sự quá!

Dì Hai xua tay:

-Tụi nó thấy chị nằm mà ăn là sợ gần chết, còn hồn vía nào mà để ý tới tui? Tui hổng có trách đâu, chị đừng có lo.

Dì Sáu lại nói với Nhạn:

-Hồi nãy má nghe hai con heo nó la dữ quá! Chắc chị Tím con đang cho tụi nó ăn, con đi riết ra ngoài chuồng coi phụ chị con đi!

Nhạn nghe dì nói chuyện rành rẻ thì đỡ lo, còn muốn ở lại thêm chút nữa mà hổng dám. Cô riu ríu nghe lời, sắp cái lưng trở ngược mà bước ra.

Tím đang vịn cái máng để hai con heo không hất đổ, thấy Nhạn ra thì hỏi:

-Em về rồi đó hả?

Nhạn hỏi:

-Chị tới lúc má mới té hả?

Tím lắc đầu:

-Chị đâu có hay mà tới liền. Em với anh Phục sao đi lâu dữ vậy?

Nhạn đáp:

-Tại anh Hai ảnh nôn, muốn rồi trong ngày nên ở lại phụ ông thợ.

Tím hỏi:

-Xong chưa?

Nhạn gật đầu:

-Đáng lẽ phải chờ cả tuần lễ lận, nhưng ổng đưa cho mình mấy cái làm rồi, còn tre của mình thì chưa đụng tới.

Tím ngạc nhiên:

-Vậy tại sao mà trễ dữ vậy?

Nhạn đáp:

-Ổng ra điều kiện mình phải ở lại làm đổi công với ổng. Em với anh Hai ngồi vót một bó tre bự như vầy nè.

Nhạn vừa vòng hai cánh tay lại thành một vòng tròn để diễn tả cái độ lớn của bó tre, vừa nói tiếp:

-Hai anh em làm từ sáng tới giờ chưa có hột cơm nào trong bụng hết!

Tím ngạc nhiên:

-Bộ vợ con ông thầy hổng có nấu cơm rồi kêu ăn chung luôn sao?

Nhạn lắc đầu:

-Ổng ở có mình ên hà chị ơi. Thấy tội nghiệp lắm! Nước trà còn hổng có mà uống nữa. Buổi trưa ổng rủ tụi em đi theo ăn đám giỗ bên sông mà em với anh Hai hổng chịu. Ổng đi đám giỗ hết nửa ngày trời. Hai anh em vót hết bó tre ổng mới về tới. Thấy tụi em làm được việc quá ổng ưng bụng lắm! Đưa cho ba cái lộp mà hổng lấy một xu tiền công gì ráo.

Nuốt nước miếng một cái, cô nói tiếp:

-Ổng còn biểu tụi em lội xuống cái vũng sau nhà để bắt cua.

Tím ngạc nhiên:

-Chi vậy?

Nhạn cắt nghĩa:

-Ổng nói muốn cho con tôm chui vô lộp phải đập cua bỏ vô. Mấy con tôm nó khoái cua lắm, nghe cái mùi nầy thì ở đâu cũng tìm tới.

Tím nói:

-Để chị coi cho heo ăn, em vô dọn cơm đi. Hai anh em chắc đói dữ lắm rồi! Hổng khéo lại ngã ra xỉu cái rầm như má nữa đó!

Nhạn nghe Tím gọi mà mình bằng má thì mừng lắm! Cô vốn thương Tím như chị ruột, cứ trông cho tới ngày được ở chung một nhà.

Vừa bỏ giò đi thì bị Tím kêu giựt ngược:

-Hay là em đi tắm trước đi. Hai con heo ăn gần xong rồi, để cơm đó chị dọn cho.

Nhạn ngoan ngoãn đáp:

-Dạ.

Nhạn xuống cái bến ngay trước nhà, bến nầy dành cho đàn bà và tụi con nít tắm, liếc qua thấy Phục đang tắm ở cái bến đầu trên là chỗ của đàn ông.

Cô nghĩ thầm:

-Chắc anh Hai muốn né mặt bà già vợ nên không ngồi lại với má mà bỏ đi tắm.

Nhạn lên nhà sau Phục một đổi. Cô đi ra cửa sau để vào nhà, thấy Tím đang lui cui dọn cơm, còn Phục thì lau bộ giạt ngoài sân. Họ sẽ ngồi ăn cơm ở đó để tận dụng cái ánh sáng vằng vặt của con trăng mười sáu.

Cô đi thẳng vô buồng. Dì Hai không còn ở đó, nhưng bù lại, thím Chín, mợ Hai Thọ và dì Sáu Lữ đang chuyện trò rôm rả. Nhạn lắng tai nghe, giọng thím Chín đang hết sức sôi nổi:

-Để tui, để tui làm cái món nem cho. Cái món nầy là phải lựa bưởi dữ lắm nghe! Hổng cần ruột, nhưng trái bưởi phải già với lại vỏ dày, nó mới dai như thịt.

Mợ Hai Thọ nói lấy lòng thím Chín:

-Chị Chín mà làm nem chay thì khỏi nói! Ăn y hệt như nem thịt, hổng khác chút nào!

Dì Sáu Lữ hỏi:

-Sao tự nhiên mà bà Hai Trắng, má con Tím dễ dữ thần vậy? Cho làm hai đám nhập một còn nói đãi chay cho đỡ tốn nữa?

Thím Chín hạ giọng nhắc dì Sáu:

-Chị nói nhỏ nhỏ, con Tím đang ở trong bếp đó! Nó mà nghe được hổng hay. Chắc chỉ thấy chị Sáu gặp hoạn nạn nên tội nghiệp, mới giảm giá hết mức đó!

Dì Sáu phản đối:

-Chớ hổng phải bả sợ thằng Phục phá ngang hổng cưới, hay sợ chị Sáu có bề gì là chờ cho tới cóc mọc râu, con Tím chưa xong thì mấy đứa kia cũng mắc kẹt.

Rồi dì lại chép miệng:

-Hồi nào tới giờ tui chưa thấy có ai làm đám cưới ngay rằm, còn rằm lớn mới ác!

Thím Chín lại lên tiếng bênh vực:

-Thì ngày rằm là tốt nhứt hạng! Ngày của Phật mà làm cái gì hổng được!

Mợ Hai Thọ nói:

-Còn chừng một tháng hà, liệu có kịp hông?

Thím Chín gật đầu:

-Kịp, chắc chắn kịp, chén bát, bàn ghế có sẵn. Hô lên một tiếng là tụi nhỏ nó đi mượn, đi khiêng đem về cấp kỳ. Đâu có đãi mặn mà chờ heo lớn!

Thím chép miệng, nói tiếp:

-Uổng công chỉ nuôi hai con heo...

Mợ Hai chụp liền:

-Dẹp hai con heo luôn đi cho bớt công, bớt chuyện! Hay là để tui mua lại, đem về thả chung vô bầy heo của tui cho chỉ khỏi phải đi đốn chuối, xắt chuối, quyết chuối...

Dì Sáu nằm im ru. Đáng lẽ dì phải đóng vai chánh trong cái vụ nầy, vậy mà bị bỏ qua một cách oan ức. Không biết là tại giận hay tủi thân mà dì rưng rưng nước mắt.

Mấy lúc sau này mâm cơm của bà con thiếu bớt chất đạm. Con sông bị bạc đãi quá nên đâm giận. Nó không còn cung cấp thừa mứa sản vật như xưa nữa. Phương pháp dùng chất nổ, chích điện để đánh bắt khiến khiến binh tôm, tướng cá của hà bá, bà thủy chết hàng loạt.

Thời thế tạo anh hùng! Có một "thứ" ngày càng lên ngôi trong bếp bà con.

Nó được lòng hết thảy mọi người trong xóm, được họ tôn thờ vì tăng thêm vị thịt cho các món ăn. Nó là những hạt màu trắng trong suốt, nhỏ xíu, chỉ to gấp hai lần hột đường cát nhuyễn. Chúng không có mùi, khi cho vào miệng thì nghe lạnh lạnh, tanh tanh, vậy mà có sức hấp dẫn diệu kỳ, chẳng ai có thể cưỡng lại. Bà con miền tây có lẽ khoái và trân trọng mấy món ngọt ghê lắm nên gọi chúng là "bột ngọt".

Để khẳng định điều đó, xin dẫn chứng một trường hợp:

Từ ngày nghe tin Thụ có vợ con và gia đình cậu mợ Hai Thọ lấy đó làm điều hãnh diện, mang hình đi khoe khắp xóm thì thím Chín hết sức là bất mãn.

Thím mạnh dạn gửi trả lại hai chai dầu xanh, nói là nhà mình ai cũng kỵ cái mùi nầy. Kể ra đó là một hành động hết sức can trường vì lúc đó chai dầu có cái nước màu xanh, mang cái nhãn màu vàng có hình con ó xòe rộng hai cái cánh, đang là "niềm mơ ước của người".

Mợ Hai luôn mang mặc cảm có tội với gia đình chú Chín nói chung, thím Chín nói riêng, nên quyết tâm chuộc lỗi. Mợ không muốn cắt đứt sợi dây thiêng liêng nối liền mợ với bé Nhân, thằng nhỏ mà mợ cho là máu mủ của mình nên tìm mọi cách lấy lòng thím Chín.

Trước ngày cưới của Phục đâu một tuần lễ, mợ mang tặng dì Sáu Dọ một bịt bột ngọt to gần nửa ký.

Món quà đó quá lớn lao, quá cần thiết, quá bất ngờ khiến dì Sáu chới với. Dì không dám nhận vì biết chẳng có lý do gì để mợ Hai ưu ái mình tới mức đó, ngoài việc dùng nó để vuốt giận thím Chín. Dù cương quyết không để bị mua chuộc, nhưng mợ Hai năn nỉ ỉ ôi quá tha thiết khiến dì Sáu phải xiêu lòng.

Để không mang tiếng là "bán đứng" bạn bè. Dì Sáu đem chuyện đó ra nói với thím Chín:

-Khi khổng, khi không mà chị Hai Thọ đem cho tui một bịch bột ngọt bự bành ky, trả hoài mà bả nhứt định không chịu cầm. Tui phải làm sao bây giờ hả chị Chín?

Thím Chín nghe mát ruột lắm! Cho dù chính mình được tặng cũng chẳng đủ can đảm mà từ chối, nói gì đến chuyện xúi dì Sáu trả lại.

Dù biết cái người mà mợ Hai Thọ muốn nhắm tới là mình, thím vẫn làm bộ nói:

-Chắc bả thương chị đó! Hổng chừng thấy con Nhạn xinh đẹp, giỏi giang lại có hiếu nên ngấp nghé nó cho thằng cháu ngoại của bả lắm!

Chẳng là người con gái lớn của mợ Hai Thọ, có đứa con trai đầu lòng sắp xỉ tuổi Nhạn.

Rồi thím chép miệng:

-Nhà họ giàu mà, một gói bột ngọt có thấm tháp gì? Chị nhận cho bả vui đi.

Biết tỏng rồi mà Thím vẫn chơi theo kiểu "bá đạo", tỉnh bơ xài mà không thèm hỏi đến xuất xứ của nó, không tỏ ra một chút quan tâm nào.

Thím còn dặn dì Sáu:

-Chị cứ việc xài, có điều trước mặt tui với bả, chị đừng có nhắc tới cái tiếng bột ngọt, bột mặn gì hết nghe hông?

Dì Sáu liền gật đầu, tuân theo rụp rụp.

Nhờ có nguồn "tài nguyên" chan chứa đó mà mấy món thịt heo quay chay, thịt nướng chay, chả giò chay, vịt tiềm chay, gỏi chay, nem chay... của thím trong bữa tiệc cưới của Phục và Tím, tràn trề vị thịt khiến bà con ngon miệng, hài lòng quá xá! Họ ca ngợi hết lời khiến cái mũi của thím Chín nở to bằng trái cà gió.

Thế nhưng cái món để đời trong bữa tiệc đó, lại không dính líu chút gì tới bột ngọt. Đó chính là cái nồi kiểm "vô tiền, khoáng hậu " của thím Chín!

Sở dĩ nồi kiểm ấy được ca tụng là "thiên hạ đệ nhứt kiểm" như vậy là có lý do: Chú Chín ghét ăn chay nhứt hạng. Chỉ có một điều an ủi ổng trong những ngày đau khổ đó là cái món kiểm, mà phải do thím nấu. Thím Chín có óc cầu tiến lại thương chồng nên mỗi ngày mỗi ráng nâng cao tay nghề. Thím thành công cho đến nỗi những ngày mười bốn, mười lăm, hăm chín, ba mươi, mùng một... âm lịch, bỗng được chú mong đợi hết lòng!

Hôm nấu đám, vì thiên vị chồng nên thím Chín tập trung hết nội lực để đánh vào món kiểm. Nồi kiểm của thím còn nguyên trong bếp mà mùi thơm đã bay ngào ngạt khiến bà con nức lòng. Tô kiểm to được đặt ngay tâm của cái bàn tròn, chỉ cần nhìn thôi đã thấy đáng đồng tiền, bát gạo rồi. Nó giúp thực khách khoan khoái chẳng khác gì đang ngắm một cánh đồng hoa thu nhỏ đủ màu sắc, có điều không mọc trên nền đất nâu hay cỏ xanh mà trên nền tuyết trắng tinh, màu của nước cốt dừa.

Trên cái nền béo bở, màu mỡ ấy mít và khoai lang bí là những đóa hoa cúc dại mọc rải rác, những trái táo tàu mang màu đỏ của những cánh hoa hồng, cà tím là bông rau muống, nấm mèo là màu của một loại hoa họ đậu... Những hạt đậu phọng được bóc vỏ là những cô ong, chú bướm non vừa nở, còn chưa có áo màu để mặc. Những lát mướp, sợi tàu hủ ky và bột khoai là vô số cành lá điểm xuyết, giúp vừa ngon thêm mắt vừa ngon thêm miệng.

Chưa hết, một chén tương xào xả ớt khiêm nhường đứng cạnh. Nó bổ xung những màu sắc, mùi vị mà tô kiểm còn thiếu, cả hai phối hợp hết sức ăn ý, cùng giúp nhau nâng cao giá trị, nhờ vậy mà thành quả của thím Chín bỗng vọt lên cao chót vót.

Trước đám cưới mươi bữa, thím Chín lo cái gì hổng biết mà gương mặt cứ rầu rầu.

Chú Chín hỏi vợ:

-Bà nhắm có làm nổi hông, hay là kêu con Nhu nó nghĩ dạy một bữa mà thay bà.

Thím Chín lắc đầu:

-Chỉ đãi ít xịt, chưa tới mười bàn thì nhầm nhò gì. Tui lo chuyện khác kìa.

Chú Chín hỏi:

-Bà lo chuyện gì? Đâu nói ra nghe thử biết đâu tui tính giùm được.

Thím Chín chép miệng:

-Nghe thầy Bảy nói cái bịnh của chỉ muốn té lúc nào là té, tui sợ quá! Đâu ông hỏi thẩy coi có thuốc gì thiệt hay, thiệt tốt cho chị xài, cho nó lặn mất tiêu đặng tui yên cái bụng coi!

Chú Chín bèn đón đầu khi thầy Bảy vừa thắng xe cái "ét" trước nhà dì Sáu. Lúc sau nầy mỗi ngày ổng đều ghé thăm bịnh cho dì Sáu, mỗi lần cà rà cả mấy tiếng đồng hồ.

Chú Chín hỏi:

-Anh có hưỡn hông, vô ngồi uống hớp nước với tui nghen?

Biết chú Chín mời mình vô nhà là có chuyện nói. Thầy Bảy xách cặp đi theo liền.

Không chờ thẩy bưng ly trà mình vừa rót mời lên uống, chú Chín hỏi liền:

-Anh nhắm chị Sáu có đi rước dâu rồi đứng tiếp bà con nổi hông. Má con Nhu biểu tui hỏi ông coi có cái ống thuốc nào thiệt tốt, chích cho chị Sáu một mũi đặng chỉ có đủ sức mà đi sân sẩn. Bả sợ hổng khéo bữa đó chỉ ngã một cái rầm là ngặt dữ lắm à nghen!

Thầy Bảy cười tủm tỉm, con mắt giựt giựt mấy cái rồi nói:

-Anh nói chỉ đừng có lo, hổm rày ngày nào tui cũng vô thuốc cho cổ đều đều. Bây giờ cổ chỉ còn hơi chóng mặt khi đứng lên hay ngồi xuống bất thần thôi hà!

Chú Chín cũng cười phụ họa:

-Tui cũng biết tay nghề anh cao lắm! Ba cái bịnh nầy nhầm nhò gì, nhưng mà cũng phải hỏi cho bả vừa bụng. Chuyện nầy làm bả hổm rày ăn ngủ hổng yên.

Rồi chú hỏi tiếp:

-Bữa đó anh có đi rước dâu hông?

Thầy Bảy gật đầu:

-Có chớ sao không? Hổng có tui rủi cổ xỉu bất tử thì làm sao?

Chú Chín vỗ vai thầy Bảy:

-Bà nhà tui mà biết chắc là bả mừng lắm! Mang ơn anh dữ lắm à nghen!

Thầy Bảy cười:

-Còn tui thì mang ơn cây chuối của chỉ.

Chú Chín hiểu ra cái ý của thầy Bảy nên cứ vỗ tay bồm bộp lên lưng ổng mà cười hềnh hệch.

Thầy Bảy vừa bước vào nhà là bị dì Sáu hỏi liền:

-Anh Chín kêu lại hỏi chuyện gì vậy?

Giong dì đượm vẻ lo lắng nên thầy vội trấn an:

-Ba cái chuyện đau nhức lặt vặt của ổng đó mà!

Nhìn cái rỗ đựng đồ may với vô số những mảnh vải vụn đủ màu hình lục giác thầy hỏi:

-Sáu kết mấy miếng vải nhỏ nầy để chi vậy?

Dì Sáu nói:

-Ráp lại làm cái mền để đắp, ở không hoài nghe còn muốn bịnh thêm.

Thầy Bảy hỏi:

-Bữa nay còn chóng mặt hông?

Dì trả lời:

-Dứt tiệt rồi, chắc ngày mai khỏi chích được rồi đó!

Thầy Bảy vẫn mở túi đồ nghề lấy cái ống chích ra, ổng lắc đầu:

-Ba cái thuốc nầy bổ gân cốt, thần kinh, máu huyết... Chích càng nhiều càng tốt chớ đâu có sao!

Dì Sáu hỏi, giọng e dè:

-Chắc nó mắc lắm hả? Một ống tới cả chục đồng lận, đúng hông?

Thầy Bảy cười:

-Thuốc bổ rẻ rề hà, có phải trụ sinh đâu mà mắc?

Rồi thầy biểu dì:

-Đâu bữa nay tự nằm xuống một mình coi có xây xẩm nữa hông!

Dì Sáu từ từ nghiêng người, đặt cái vai lên tấm giạt một cách thận trọng, như thể nó đúc bằng loại thủy tinh mỏng lét như cái ống khói đèn vậy.

Thầy Bảy hỏi:

-Thấy sao?

Dì lắc đầu:

-Hổng sao hết!

Thầy rút cây kim ra, chậm miếng bông gòn thấm ancool vô vết chích, rồi biểu:

-Ấn mạnh miếng gòn cho máu hết chảy rồi hãy lấy ra nghen!

Dì Sáu nghe theo, mấy ngón tay dì chạm vào tay thầy Bảy, ổng cảm nhận được cái e ấp, ngượng ngập từ những ngón tay run nhè nhẹ đó! Thế là không kìm nén được. Vẫn còn cầm cái ống chích trên tay, ổng cúi xuống, đặt mũi lên gò má của dì rồi hít sâu một hơi. Làn da mặt của dì Sáu vốn rất mịn, rất trắng, bỗng đỏ ửng lên rồi mấy con ốc nhỏ li ti bằng đầu mũi kim gút bỗng bò lổm ngổm.

Cái phản ứng tinh khiết như một cô trinh nữ của dì Sáu, khiến thầy Bảy nghe rạo rực cả người. Thầy vứt đại cái ống chích vô túi, nghiêng người nằm ghé bên cạnh, ôm dì Sáu trong tay rồi ghì mạnh. Dì Sáu nằm chết trân, một bàn tay của dì vẫn còn ấn vào miếng bông gòn, bàn tay kia bất động như thể đã bị ai rút hết gân ra.

Con đê kiên cố trong lòng dì Sáu đang bị một cơn lũ cảm xúc dâng tràn, phá vỡ. Những đường biên tuổi tác, đức hạnh... trên ấy bị xóa mất tiêu, mất biệt.

Cái xúc chạm êm ái, dịu dàng ấy lại tạo ra một lực đẩy vô song, nâng họ lên khỏi mặt đất, đem đến một cảm giác thăng hoa làm cả hai cùng ngây ngất.

Chờ tiếng xe Hon đa của thầy Bảy xa dần thím Chín mới lệt bệt đi qua.

Dì Sáu nghe tiếng chân, biết ngay là thím Chín tới. Dì liền lật đật cầm cây lược lên liền để chải cái mái tóc đang rối cho thẳng rồi bới lại. Dì không dám mở miệng chào mà nhìn đăm đăm xuống đất, như thể cố tìm kiếm cây kim nhỏ xíu bị mình làm rơi trên đó!

Cử chỉ ấy làm sao qua mắt được một người rất ư tinh tế như thím Chín.

Để dì bớt thẹn, thím vội nói:

-Tui mới đi sau hè tỉa bớt đám cải bẹ xanh non, chưa kịp vô nhà là ghé qua đây luôn, đem qua cho chị một rỗ đầy nhóc ké kìa! Chiều nay chị nấu canh ăn liền cho ngọt.

Dì Sáu nói:

-Nấu canh uổng lắm, cải nầy ăn sống mới ngon.

Giọng dì nghe khá bình tĩnh.

Dì vừa nhìn thím Chín một cách dò xét vừa nói:

-Để tui kho lạt hết cái mớ núm rồi nướng trái me giầm vô. Cải con cay cay, chấm với nước kho chua chua, ngọt ngọt, mặn mặn ăn bắt cơm lắm!

Thím Chín hỏi:

-Sao mà ngày nào cũng ăn núm hết vậy? Hổng nấu canh thì xào, hổng xào thì kho tiêu, kho tương, kho mặn, kho lạt... Bộ ăn núm hoài hổng ngán sao? Ba cái núm rơm nầy là nhức mình đại hạng. Cực chẳng đã con Nhạn nó ăn chay thì để nó ăn mình ên thôi! Mắc gì chị với thằng Phục cũng ăn theo. Thằng Phục chắc cũng ngán ngược rồi đó, tại nó thương chị nên hổng dám có ý kiến, ý cò.

Dì Sáu chống chế:

-Có ăn cá, ăn thịt nữa chớ, tại chị hổng thấy.

Thím Chín hỏi thêm:

-Mấy cái lộp của thằng Phục đặt dưới bến sông, bộ tôm chui vô nhiều lắm hay sao mà ngày nào cũng đem qua cho bên nhà tui hết vậy?

Thím chắt lưỡi:

-Ba con Nhu ổng rầy dữ lắm. Ổng nói chị nhịn miệng đem cho, tụi tui ăn như vậy là mang tội đó!

Dì Sáu chống chế:

-Tui cho thằng Nhân để nó ăn cho mau lớn, chớ đâu phải cho người lớn mà sợ mang tội.

Thím Chín cự:

-Hai con tôm bự chảng nó ăn đâu có hết, tui với ổng phải xúm lại ăn giùm. Chị nói với thằng Phục là bên nhà tui ngán ngược rồi đó nghen! Để bên nầy ăn đi. Ăn hổng hết thì sai con Nhạn đem bán lấy tiền mua cá, thịt ăn đổi bữa. Lần nào tui qua cũng thấy ăn núm không hà?

Rồi thím nói:

-Đừng có ỷ y vô mấy cái ống thuốc bổ. Ông thầy Bảy có dặn là chị phải ăn hầm bà lằng thứ vô. Chị đừng có tiếc công, tiếc của. Rãnh thì lo nghĩ tới mấy thứ đồ ăn thức uống, đặng nó khiến cho thèm. Chịu khó làm mấy món thiệt ngon, thịêt bổ, thiệt lạ miệng đặng ăn cho được nhiều!

Thím hỏi thêm:

-Hổm rày còn uống sữa hông?

Dì Sáu gật đầu:

-Con Nhạn nó cứ bắt tui xài gối đầu hoài. Lon nầy chưa hết là đem về lon khác. Nó nói của con Tím gởi cho, tui rầy quá chừng biểu đừng có lấy mà nó nói là hổng lấy coi hổng được.

Thím Chín gật đầu:

-Nó nói như vậy là biết chuyện đó. Con Tím bây giờ là dâu trong nhà rồi, chị từ chối nó tủi tội nghiệp.

Rồi thím hỏi nhỏ:

-Mấy hôm con Tím săn sóc chị, thằng Phục có để ý rồi nói cái gì hông?

Dì Sáu cười:

-Bữa nay tui mới nói thiệt với chị nghe! Trước giờ nó đâu có thương con Tím. Nó chê con nhỏ...

Thím Chín ngắt lời, giọng đầy bất mãn:

-Con người ta lịch sự như vậy mà chê cái chỗ nào?

Dì Sáu lắc đầu:

-Nó đâu có chê xấu, mà nói là con Tím khi người. Cho tới cái hôm nó thấy con Tím bưng cái bô của tui đem đi đổ nó mới chịu thương đó!

Rồi dì kề tai thím Chín, nói thầm thì như thể có ai đang đứng sát một bên đang rình nghe:

-Hôm bữa con Tím ở đây tới khuya, Thằng Phục phải qua nhà chị mượn chiếc xe đưa về đó, chị có nhớ hông? Tui để ý thấy tụi nó đi tới mấy tiếng đồng hồ lận. Từ hôm đó cái mặt của nó mới hết quạu đeo, hở hở còn "hút" sáo. Rồi còn hỏi tui coi chừng nào cưới nữa.

Thím Chín nhảy nhổm:

-Thiệt vậy sao? Vậy là cá cắn câu rồi!

Rồi thím chụp lấy bàn tay của dì Sáu, vừa lắc mạnh vừa cười. Cười xong, thím đưa một bàn tay ra trước mặt, bấm bấm mấy cái đốt trên đó.

Thím nói:

-Còn đúng bon một chục ngày là tới đám cưới! Hồi nãy tui có biểu ba con Nhu hỏi giùm thầy Bảy coi chị có đủ sức mà đứng đãi bà con hông. Ổng nói thầy Bảy gật đầu coi bộ chắc ăn lắm!

Đúng là có tịch thì rục rịch, thím Chín chỉ nói có vậy mà dì Sáu cũng đỏ bừng cái mặt.

Thím Chín nhìn dì mà nói:

-Cỡ nầy thấy chị nhuận sắc rồi đó. Có điều mập lên chút nữa thì tốt, mặc cái áo dài của tui mới vừa, khỏi cần nhờ con Tím nó bóp cái eo vô.

Dì Sáu phản đối:

-Mặc rộng rãi cho dễ xoay trở. Hôm trước tui thấy vừa y hà!

Thím Chín lắc đầu:

-Vừa sao được mà vừa? Chị ốm hơn tui nhiều. Hôm bữa chị mặc tui thấy rồi, nó thùng thình hà! Cái áo một nơi, người một nẻo. Mặc áo dài phải hơi ôm ôm nó mới đẹp.

Dì Sáu không có cơ hội để mặc cái áo dài đó của thím Chín. Ngay hôm sau thầy Bảy đã mang tặng dì một xấp gấm màu vỏ măng cục, có những bông cúc nhỏ xíu màu vàng nằm rải rác.

Dì Sáu ưng bụng lắm, biểu Nhạn may liền để mình mặc mà ngồi sui. Nhạn đem hết khả năng cùng sự trợ giúp của Tím may cho dì một cái áo dài. Dì mặc thử thấy vừa y nên hết sức hài lòng.

Nhạn cầm cái mặt kiếng có hình dạng và kích thước bằng cái mặt trăng, rọi cho dì thấy phía sau lưng. Dì Sáu đang nghiêng qua, nghiêng lại nhìn ảnh mình in trên tấm gương lớn hình chữ nhựt, gắn thay cánh cửa của cái tủ mẹ bồng con đựng quần áo, thì thím Chín bước vào.

Thím nhìn dì Sáu trân trối, rồi hỏi:

-Ở đâu mà chị có được cái áo dài đẹp dữ thần án địa vậy chị Sáu?

Dì Sáu bẽn lẽn:

-Con Nhạn nó may cho tui!

Thím Chín hỏi Nhạn:

-Gấm nầy mắc tiền lắm, bây giờ ít thấy ai bán. Con mua ở đâu vậy?

Nhạn đáp tỉnh rụi:

-Con đâu có mua, má con có sẵn.

Dì Sáu nhìn thím Chín, nháy mắt một cái. Thím biết ý nên không hỏi nữa mà quay lưng bỏ về liền. Cái tật của thím là hể biết cái gì hay hay, lạ lạ là đi kiếm chồng để khoe trước tiên.

Chú Chín thấy vợ vừa đi qua nhà dì Sáu bỗng quay về liền thì ngạc nhiên