← Quay lại trang sách

- 8 -

ANH CÓ CẢM TƯỞNG THÚY KHÔNG HỀ NGHĨ ĐẾN ANH MỘT chút nào. Hình như Thúy vô tình với anh tới độ không nhớ là có anh nữa.

Giọng Phú đầy trách móc. Thúy cười chịu đựng:

- Sao anh cứ trách Thúy hoài như vậy. Lúc nào Thúy chả là Thúy như khi trước?

Phú buồn buồn:

- Anh không mong mỏi điều đó. Anh muốn Thúy phải khác hôm trước, anh muốn Thúy nghĩ đến anh, một chút cũng được.

Thúy đùa:

- Lúc nào Thúy chả nghĩ đến anh?

- Nghĩ thế nào?

- Quí mến anh, nhớ anh và mong anh khi lâu không thấy anh đến.

Phú nhăn mặt:

- Đừng đùa ác.

- Thúy hiền thấy mồ, ác bao giờ đâu?

Phú nhìn đắm đuối, giọng chàng thiết tha:

- Thúy.

- Dạ.

- Anh yêu Thúy.

- Thúy biết rồi, anh đã nói.

- Em bằng lòng làm vợ anh nhé?

Giọng Phú thiết tha đến độ làm Thúy rùng mình nhè nhẹ. Nàng ngồi im. Dù không yêu Phú, Thúy vẫn cảm thấy lòng tự ái được ve vuốt. Người thanh niên này có thừa điều kiện để lấy một người vợ theo sự chọn lựa của chàng. Nhưng chàng đã không thực hiện được điều đó với Thúy.

Thúy không thấy lòng mình rung động trước chàng. Và bây giờ lại càng không thể chấp nhận được tình yêu của Phú, vì Thúy đã ấp ôm một hình bóng khác.

Thúy nhẹ nhàng:

- Anh Phú. Em rất cảm động vì tình yêu của anh dành cho em. Nhưng em làm sao bây giờ?

Trong giọng Thúy có cái gì cương quyết khiến Phú hiểu rằng không thể thuyết phục nàng. Chàng nghĩ mình không nên cố gắng. Nhưng sự bực bội chàng cố nén đã không còn dấu kín được:

- Anh biết tại sao Thúy lơ là với anh.

- Anh lại trách móc oan em rồi.

- Anh tiếc là đã mời em dự buổi tiệc hôm trước.

Thúy ngạc nhiên:

- Anh nói gì vậy?

Phú cao giọng:

- Để em có cơ hội gặp gỡ người đàn ông ấy.

Thúy sửng sốt:

- Em không hiểu.

- Thúy khéo vờ. Huy không nên đối xử như vậy với anh. Ông ta biết rõ Thúy là … là của anh mà.

Thúy ngỡ ngàng. Tình yêu đã làm Phú trở thành trẻ con đến thế. Sự hờn giận của chàng không làm Thúy bực dọc mà thấy buồn cười:

- Ai bảo anh là Thúy với ông Huy … có gì với nhau?

Phú cười nhạt:

- Anh biết mấy tháng nay Thúy bận rộn vì những cuộc hẹn hò với Huy. Anh đến đây mấy lần Thúy đều đi vắng. Anh đến trường gặp Huy đón em hôm Thúy đi thi về. Đúng không?

- Huy cũng là bạn Thúy, như anh.

- Như anh? Không, anh không tin.

Thúy băn khoăn nhìn Phú. Nói gì với Phú bây giờ? Phú cúi đầu nhìn khói thuốc lá uốn éo tỏa rộng trên không.

- Thúy không yêu anh có lẽ vì Thúy không hiểu anh. Nếu Thúy biết anh cố gắng làm tất cả với hy vọng có Thúy bên anh chắc em sẽ không vô tình với anh đến vậy.

Phú bỏ lửng câu nói. Thúy xoắn hai bàn tay trong nhau, nàng nhìn Phú đầy bất nhẫn:

- Đừng trách móc Thúy, lỗi không phải do Thúy mà.

Nàng cúi mình tới trước, đặt nhẹ tay trên cánh tay chàng:

- Và đừng giận Thúy. Nếu em không thể là người yêu của anh, em vẫn là người bạn tốt của anh.

Phú lặng im. Chàng nhìn Thúy như thể cố đọc những ý nghĩ thầm kín trong đôi mắt nàng. Nhưng ánh mắt Thúy trong sáng và chân thành. Đôi mắt thật lạ, sáng long lanh và tròn to, như mắt của một đứa trẻ chưa biết buồn trước chuyện đời. Phú thở dài:

- Thúy tin là có thể chấp nhận như vậy?

Thúy hăng hái gật đầu. Phú nhếch môi cười nhẹ, đầy hoài nghi:

- Thật là khó với anh.

Chàng đứng dậy:

- Anh mất Thúy thật sự rồi.

- Anh không ghét Thúy chứ?

- Không.

- Không giận?

- Có.

Thúy nũng nịu:

- Thôi mà.

Phú bắt tay Thúy:

- Không ai có thể giận, không ai có thể ghét em được.

Phú chậm chạp gật đầu và quay đi. Thúy nhìn theo cho đến lúc chiếc xe hơi của Phú khuất xa mới trở vào phòng. Phượng ngồi học bài ở bàn, nói nhỏ:

- Anh Huy đến thăm Thúy hồi nãy.

Thúy vội vã hỏi:

- Mày nói tao đi đâu?

- Đi với anh Phú.

Thúy hét lên:

- Khỉ. Sao lại nói thế?

Phượng làm bộ ngây ngô:

- Chứ nói sao?

- Nói vậy ông Huy lại …

- Anh Huy, anh Phú thì khác gì nhau, chỉ là bạn Thúy mà. Thúy đi chơi với ai chả được?

Thúy nhí nhảnh:

- Khác chứ.

- Sao khác?

Thúy vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán và nằm dài ra giường:

- Tao … thân Huy hơn Phú.

- Có yêu không?

- Có thể.

- Hèn gì. Vậy mà anh Huy lại nói …

Phượng ngừng ngang, nở nụ cười ranh mãnh. Thuý chồm dậy:

- Nói gì?

- Anh ấy sắp lập gia đình.

Thúy hốt hoảng:

- Thật không?

Phượng lững lờ:

- Thật chứ.

Thúy nằm ập xuống giường, giọng nàng đổi khác:

- Tao không tin.

- Kỳ vậy?

- Đời nào ông Huy lại nói chuyện loại đó với mày? Mày xạo…

Phượng vênh váo:

- Còn lâu. Anh ấy còn nói nhiều nữa kia. Mới gặp có mấy lần mà anh Huy tin em lắm nhé.

Thúy hoang mang. Có chuyện gì thế?

Có thật Huy sắp lập gia đình? Lần đi chơi trước đây, cách đây vài hôm Huy còn tỉ tê tâm sự với nàng kia mà?

Phượng liếc nhìn Thúy và biết rằng không nên đùa dai hơn nữa:

- Anh ấy bảo sẽ xin cưới Thúy…

Thúy chồm lên ôm choàng lấy Phượng, bóp cổ em thật mạnh.

Phượng vừa rú lên vừa cười sằng sặc.

Thúy hét:

- Đồ quỷ chỉ giỏi bịa chuyện.

Phượng dò dẫm:

- Anh Huy đã tỏ tình với Thúy chưa?

Thúy lại nằm lăn ra giường, giọng mơ màng:

- Chưa..

Nàng định tiếp:

- Nhưng sắp…

Nhưng lại thôi. Nàng không muốn giống Hồng ở lối chủ quan đó. Phượng nhận xét:

- Chưa chứ không phải không. Em tin là sắp rồi đấy.

- Sao Phượng lại tin thế?

- Nghe chuyện anh ấy nói thì biết. Cái gì liên quan đến Thúy đối với anh Huy đều có vẻ quan trọng cả. Nhìn mắt ông ấy em nghĩ rằng anh Huy yêu đậm Thúy rồi.

Thúy nhếch môi cười thỏa mãn. Nàng miên man nghĩ tới Huy với bao nhiêu là đắm đuối. Và dù mới gặp nhau mấy ngày trước Thúy đã thấy một nỗi nhớ dịu dàng dâng lên làm nàng nghẹn thở.

Thúy nằm dang chân dang tay trên giường nhắm mắt mơ màng cho đến khi một chiếc gối bị ném mạnh vào mặt làm Thúy giật bắn mình choàng dậy. Lan đứng nhìn Thúy cười:

- Con gì nằm khó coi.

- Đâu cần ai coi, phòng riêng người ta ai cho vào mà coi.

Lan đứng ưỡn ngực, hai tay chống cạnh sườn. Thúy nhìn thân thể Lan tròn lẳn, căng cứng trong bộ đồ thời trang mới nhất, tắc lưỡi:

- Trông mày sexy quá.

- Hân hạnh.

- Tao chỉ muốn kêu lính bắt mày.

- Ơ hơ …

- Về tội công xúc tu sỉ.

Lan bĩu môi:

- Còn lâu. Bà thế này là hiền lành nhất đấy. Thiên hạ thiếu gì đứa còn phô trương kỹ hơn bà.

Phượng xen vào:

- Ừ, khuynh hướng của con gái lúc này là xấu, đẹp phô ra tối đa.

Thúy rên lên:

- Thế mới khổ. Chúng nó làm mình ngượng, không dám phô trương tí nào nữa, sợ bị đánh đồng thì chết.

Lan cười châm biếm, chỉ tay vào mặt Thúy:

- Lúc nào mày cũng theo chủ nghĩa … xét lại. Bơ thiên hạ đi chứ, chúng nó muốn nghĩ mình là gì cũng được, mình không có … thì thôi.

- Tao không quen.

- Tao thì líp. Cỡ nào cũng dám chơi hết.

Phượng cười khẽ:

- Hai bà này tính tình khác hẳn nhau mà lại thân nhau mới kỳ.

Thúy gật đầu:

- Cũng lạ.

Lan cãi:

- Khác tính mới dễ thân. Giống tính lại hay cãi nhau vì ai cũng gàn dở cả.

Ba người cùng cười. Lan nằm xuống cạnh Thúy:

- Không đi đâu à?

- Tao vừa đi. Nhưng đừng hòng rủ ông đi theo đến nhà anh thầy quý của mi nữa đâu.

Lan cười hô hố:

- Khỏi. Nhiều thay đổi từ hôm đó đến nay rồi. Bây giờ tao “sai” thầy chạy như gió. Thầy đến nhà chơi thấy tao tiếp mấy tên bạn trai hoài thầy liền cay cú hỏi:

- Em tính cho anh xếp hạng thứ mấy?

Tao bảo:

- Toàn bạn của ông anh em không à.

Thầy có vẻ tin và thì thọt đến kiếm tao mãi.

Thúy bật lên cười:

- Vậy là học trò của học trò rồi, không còn là thầy của học trò nữa. Ưng nhau đi.

Lan kêu toáng lên:

- Ưng anh chàng đó thà … ở vậy còn hơn.

- Đàn bà con gái tụi mình hay có cái trò lợi dụng thật.

- Thế mới là đàn bà con gái. Vả lại bọn đàn ông cũng chả tử tế gì. Mình lơ mơ một tí là bị … dứt điểm lúc nào không hay.

Lan quay sang vòng tay ôm eo Thúy:

- Mày với tên Phú dạo này ra sao?

- Mới ở đây về này.

- Yêu nhau ra rít hở?

- Không. Tao từ chối, anh chàng bỏ đi rồi.

- Còn mấy tên hôm trước tao gặp?

- Tâm, Hải, Chính à? Cũng không hơn.

- Mày ngoan nhỉ?

Phượng xen vào:

- Ngoan gì. Bà ấy có ông bồ già đó chị Lan.

Lan tròn mắt:

- Thật không? Năm mươi mí?

Thúy mỉm cười:

- Bậy.

- Nhiêu?

- Ba mươi tư!

Lan tặc lưỡi:

- Hơn mày một giáp à?

Phượng nói:

- Nhưng trông trẻ hơn tuổi thật.

- Nó nhặt ở đâu ra tên đó thế?

- Trong bữa tiệc ở nhà ông Phú.

Lan quay sang Thúy:

- Mày cua nó mà Phú không ức sao?

Thúy lắc đầu:

- Chả ai cua ai. Tự nhiên quen nhau.

- Chúng mày yêu nhau lâu chưa?

- Chưa tỏ tình.

Lan dơ hai tay lên trời:

- Chờ đến kiếp nào?

Thúy dẩu môi:

- Đến khi anh chàng tỏ tình.

- Mày sẽ nhận lời chứ Thúy?

Ánh mắt Thúy sáng long lanh:

- Chắc vậy.

- Mô tả về hắn coi.

Phượng nói:

- Để em tả cho. Dáng cao, hơi gầy, có vẻ du đãng. Nhưng ăn nói ngọt ngào và dí dỏm lắm.

- Nghề nghiệp?

- Ký giả.

- Hèn gì.

Thúy nằm im nghe em và bạn gái trò chuyện. Họ nhắc đến Huy chút nào Thúy thấy niềm vui dâng cao chút đó. Hình như Thúy thấy mình sung sướng. Nàng lim dim mắt. Lan chọc tay vào hông nàng:

- Giới thiệu tao với thằng kép của mày đi.

- Thôi.

- Sợ tao cua à? Đừng lo, tao con nhà tử tế.

- Còn lâu mới sợ mày cua. Sợ ông ấy ngán cái lối ngổ ngáo du côn của mày thì có.

- Yên tâm, nhỏ. Bọn ký giả hợp tính với loại con gái như tao lắm. Tao chỉ muốn gặp để xem người mày chọn là dân … cỡ nào.

- Thúy mà đã chọn thì phải hơn người.

Lan dí tay vào trán Thúy:

- Chà, lối dữ.

Hai đứa nằm im một lúc. Con gái thật hay. Đang ồn ào như chợ lại lặng im ngay được. Đang vui đấy rồi lại buồn ngay đấy.

Thúy hỏi khẽ:

- Mày đi đâu về đấy?

- Ở nhà đến.

Và Lan than dài:

- Buồn quá thể.

- Lại chuyện gì nữa?

- Tao vừa đi đón mẹ tao ở đằng nhà ông anh cả về. Mày nghĩ coi, cụ nhớ con trai bỏ nhà con gái về ở chơi với ông ấy ít ngày. Bây giờ cụ lại nhớ con gái liền nhắn tao lên đón. Ông ấy giàu có, xe hơi nhà lầu mà chẳng săn sóc cụ được chu đáo. Lúc cụ về cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện lấy xe đưa mẹ về nữa. Để bà cụ lủi thủi ra đường với tao, hai mẹ con chờ mỏi cả chân mới kiếm được chiếc taxi.

Thúy kêu:

- Tệ thế.

- Nhiều lúc tao chẳng hiểu nổi mọi người ra sao nữa. Chán cảnh gia đình ghê. Từ khi ba tao chết đến giờ mọi người như xa cách nhau hẳn. Mẹ tao chỉ còn là cái bóng bên cạnh con cái. Tao chán đời chỉ muốn đi hoang.

Lan ngừng một chút rồi tiếp:

- Nhìn mẹ già lụ khụ ra về mà thấy thương, thấy tủi. Hình như người già hay bị bạc đãi, mày ạ.

Thúy chạnh nhớ đến ba mẹ nàng. Cảnh gia đình nàng cũng không được đầm ấm. Ba nàng khó tính, hay gắt gỏng, mẹ thì đau yếu luôn. Con cái lớn dần như cây dại, thiếu sự săn sóc, yêu thương.

Thúy thở dài:

- Ba mẹ tao cũng chẳng sung sướng gì. Nhiều lúc tao thấy thương ông bà cụ ghê, nhưng nhiều lúc tao cũng thấy giận dỗi gia đình.

Lan chép miệng:

- Tao nói thật, nếu tao không cứng có lẽ tao đã hư hỏng từ lâu. Mẹ con tao ở với bà chị thứ hai vậy mà đỡ khổ hơn ở với ông anh cả. Dù gì chị em gái cũng dễ thông cảm nhau hơn.

Thúy gật đầu:

- Tao thấy bà ấy tốt đấy chứ.

- Chị ấy tốt vì sẵn tiền bạc, sẵn phương tiện. Nhưng tình gia đình ruột thịt cũng lỏng lẻo thế nào.

Thúy bảo:

- Hay mày lấy chồng quách.

Lan cười vô nghĩa:

- Lấy ai? Mình thì mới lớn lên, lãng mạn và nhiều mơ mộng. Nhưng những chuyện đó lại đòi hỏi toàn thực tế.

Mình muốn chấp nhận đại cho xong nhưng lại không đủ can đảm.

Thúy nghe như một lời than ai oán. Các bạn nàng đều than thở giống nhau. Đến tuổi nào đó bắt buộc phải nghĩ tới chuyện lấy chồng. Bao nhiêu mộng ước đã ươm, bao nhiêu dự tính đã xây trong đầu óc tưởng rằng sẽ thực hiện được. Nhưng khó quá, hoặc không đủ điều kiện để đạt tới, hoặc đụng chạm thực tế quá phũ phàng.

Bạn bè Thúy một số đã sang ngang, một số còn lửng lơ chưa dám quyết. Bích mơ lấy chồng giàu con nhà danh giá. Lấy rồi bị kỳ thị, bị xử đúng nghĩa một nàng dâu. Giấc mơ sang trọng đã tàn, Bích cắng răn hầu hạ cả nhà chồng để khỏi nghĩ tới chuyện thoát ly tai tiếng. Hường mơ người chồng ăn chơi bay bướm để thỏa ước rong chơi. Lấy nhau được hai năm chồng Hường đã đèo bồng vợ nhỏ, bỏ nó với hai đứa con vò võ ở nhà. Cắn răng mà gắng chịu niềm đau một mình. Còn Thủy nữa. Không dám mơ ước cao xa, chỉ là một giấc mộng bình thường. Một mái gia đình nho nhỏ, một người chồng tròn bổn phận. Bây giờ Thủy chưa gỡ bỏ được băng tang góa phụ trên đầu.

Thúy rùng mình. Bạn bè nàng đó. Ước mơ thật nhiều nhưng chẳng được bao nhiêu, chỉ toàn là thất vọng khi tàn phai mơ ước. Nhưng giống như một định luật, kẻ nào chưa qua cầu vẫn tiếp nối bước đi của mình. Thúy vẫn mơ mộng, vẫn ước ao, vẫn mong mỏi cho mình một chuỗi ngày hoa mộng. Nếu không vậy, người ta sống để làm gì?

Thúy nắm mớ tóc Lan vào lòng bàn tay vò nhè nhẹ. Tóc mây một thuở, yêu nhau cả đời. Một người nào đã làm thơ ca tụng tình nghĩa vợ chồng sắt son như thế. Thúy nghĩ tới Huy, mường tượng như Huy đã là chồng nàng với tràn đầy hạnh phúc, ân ái vô bờ.

Lan thủ thỉ:

- Nếu bây giờ có tên nào ngỏ lời cầu hôn mà thấy … được được, chắc tao cũng lấy quách. Sống thế này bơ vơ lạc lõng quá.

Thúy nói:

- Kể cũng lạ. Vừa đẹp vừa học giỏi như mày mà lại khó lấy chồng.

- Chính vì vậy mới khó lấy. Vì mình biết mình có chút ưu điểm nên mình kén chọn, mình mơ cao, mình khó chấp nhận. Và cũng chính vì mình có chút ưu điểm mà thiên hạ không bạo dạn tìm đến với mình vì mình kén chọn.

Thúy khôi hài:

- Để rốt cuộc “già kén kẹn hom”, chẳng ai chịu hỏi lấy mình cả.

- Chính vậy.

Giọng Lan thành thực:

- Vì thế tao khuyên mày nếu yêu ai thì lấy ngay người đó. Vậy còn sướng hơn là lấy một thằng mà mình chỉ không ghét chứ chả thương yêu gì cả.

- Nản nhỉ.

- Mẹ tao bảo, càng học cao con gái càng khó lấy chồng, tao nghĩ đúng, nhưng tao lại trả lời cụ: chưa học cao đã khó lấy chồng rồi thi cần học cao để tự nuôi sống tấm thân.

- Nghe bi đát quá.

- Mẹ tao cứ mong tao nhận lời lấy quách tên nào cho cụ yên tâm. Cụ sợ tao dại dột … Nhưng tụi nó chỉ khoái rủ tao đi chơi, đi … vớ vẩn, chứ chả thấy đứa nào tính chuyện lâu dài.

- Thằng nào cũng tưởng bở, cho là tao dễ tính, nhưng kỳ thật tao… khôn như cáo.

- Mày cũng nên giữ gìn một chút cho bà bô khỏi lo lắng.

Lan ngồi dậy, nhún vai:

- Tao cũng nghĩ thế. Nhưng nghĩ là một chuyện mà thực hiện được lại là chuyện khác.

Lan đứng lên, đến trước tủ gương sửa lại mái tóc, quần áo, rồi nói cộc lốc:

- Tao về.

- Ở chơi đã.

- Chán ở nhà nên nhào đến đây, bây giờ lại muốn về. Tao điên quá.

Thúy đứng lên tiễn bạn:

- Thực ra chẳng điên tí nào. Một thời gian nào đó trong đời sống tâm hồn mình dễ bị giao động.

Lan nói trước khi quay đi:

- Chúc cho mày tìm được tình yêu. Hôm nào dắt thằng kép của mày đến ra mắt tao nhé.

Thúy mỉm cười, nhìn dáng Lan lủi thủi đi mà thấy thương thương.