- 9 -
HUY ĐẾN. THÚY TRÔNG THẤY CHÀNG BƯỚC VÀO CỔNG, ĐI VÒNG qua khu vườn nhỏ và lên thềm. Chàng khuất sau cánh cửa vài giây rồi hiện ra trước mắt nàng, dáng dấp cao lớn như một cổ thụ. Thúy gọi khẽ:
- Anh.
Huy mỉm cười nhìn đôi mắt sáng rực rỡ trẻ con của Thúy và hỏi, giọng chàng thật ấm:
- Em sửa soạn xong chưa?
Thúy gật đầu:
- Vừa xong thì anh đến.
Huy ngắm Thúy thẹn thùng đứng trước mặt chàng. Chiếc áo dài xanh lục vạt ngắn khiến Thúy càng có vẻ trẻ con. Nàng kẹp mái tóc dài bằng chiếc kẹp mầu sặc sỡ. Huy nói:
- Anh cứ tưởng em mới mười lăm, mười sáu.
Thúy cười ngượng ngập. Huy đưa tay mở nhẹ chiếc cặp tóc, mái tóc Thúy đổ dài xuống hai vai.
- Thế này cho người lớn hơn một tí.
- Anh không thích em trẻ con sao?
- Thích, nhưng đi bên em anh thấy anh già.
Thúy dẩu môi:
- Anh mà già.
- Tại chị Hồng của em chê anh vậy làm anh đâm lo.
Thúy cười:
- Ôi chà. Bà Hồng thì ai cũng chê được hết. Con Phượng khen anh trẻ thì sao?
Huy trao chiếc cặp tóc cho Thúy, đứng xa ra một chút, ngắm rồi khen:
- Đẹp!
Thúy ngúng nguẩy quay đi chỗ khác.
Huy dịu dàng:
- Mình đi chứ em?
- Dạ.
Thúy khép cửa, hai người sánh bước trở ra cổng. Chiếc xe hơi cũ của Huy đậu sát bên lề đường. Thúy dặn:
- Lần sau anh cho xe leo lên le,à vào cổng nhà để khỏi phải trông.
Huy cười:
- Anh lười. Vả lại chả ai thèm lấy chiếc xe cũ kỹ này đâu.
Huy mở cửa cho Thúy và ngồi vào trước tay lái. Chàng quay sang Thúy:
- Em chọn hộ anh món quà sinh nhật cho chị Bảo. Các bà các cô chọn có lẽ khá hơn.
Thúy bối rối:
- Em vụng lắm.
- Một món quà cho phụ nữ, gì cũng được. Em cứ mua đi, anh tin là vợ Bảo sẽ vừa lòng.
Huy đưa Thúy đến Tax. Hai người thơ thẩn qua các cửa hàng. Cuối cùng Thúy đề nghị mua bộ làm móng tay đẹp đựng trong bao da.
Huy gật gù:
- Ý kiến hay đấy, vợ Bảo là người thích trau chuốt, trang điểm.
Thúy cười vui vẻ, hai người trở ra xe đến nhà Bảo. Ngồi bên nhau nhưng không ai lên tiếng. Một sự yên lặng thơ mộng bao trùm cả hai và họ hiểu chẳng cần phải nói với nhau lời gì lúc đó. Thúy liếc nhìn Huy. Chàng ngậm hờ hững điếu thuốc trên môi, nhìn thẳng. Thúy ngó ra ngoài. Trời tối mù mị.
Đèn đường lờ mờ soi sáng từng khoảng ngắn. Thành phố chìm vào bóng đêm đầy quyến rũ và che dấu. Thúy mơ màng hồi tưởng lại những ngày êm đềm vừa mới qua.
Như một chấp nhận kín đáo và lặng lẽ cả Thúy và Huy đều hiểu rằng hai người yêu nhau và rất gần nhau. Không ai nói với ai một lời tỏ tình, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi lời nói mỗi tia nhìn đều bàng bạc tình ý bên trong. Ngay cả sự im lặng cũng chứa chan âu yếm. Và như thế, bốn tháng qua hai người sống trong chan hòa hạnh phúc, thầm lặng vô cùng. Huy săn sóc Thúy từng chút nhỏ nhặt, và ngược lại. Có những mối tình khởi đi thật đẹp, như tình yêu của Huy và Thúy. Không cần ngỏ lời, chỉ nhìn nhau là mỗi người đều đọc được nỗi lòng người đối diện.
Huy đến chơi thường xuyên mỗi tuần. Chàng đã gặp mọi người trong gia đình Thúy. Phượng thì khen Huy hết mình, Hồng chê Huy già ngay mặt. Ba thì tỏ vẻ không bằng lòng, còn mẹ chỉ nói:
- Ông ấy đàng hoàng, nhưng hơn Thúy hơi nhiều tuổi.
Trước những ý kiến đó Thúy thản nhiên. Nàng không muốn nghĩ gì khác hơn nghĩ đến Huy và mối tình lãng mạn tuyệt vời của hai người. Huy rất khéo và tế nhị. Chàng hay mời Thúy dự những cuộc vui nho nhỏ gia đình do chàng hay bạn tổ chức. Lần này là sinh nhật vợ một người bạn thân của chàng, hai người lấy nhau năm ngoái.
Ở tuổi Huy, chàng không còn thích những cuộc vui ồn ào náo động, trừ khi bắt buộc vì công việc. Và vì yêu chàng, Thúy mặc nhiên chấp nhận ý thích của chàng.
Chiếc xe bon bon trên xa lộ. Ngày mới làm xong con đường này Thúy thường được ba lái xe chở đi hóng mát cùng gia đình. Thúy thích nhất được cùng mất chị em đi thơ thẩn trên những thửa rộng khô, lúa đã cắt và chỉ còn những gốc rạ nhấp nhô. Mùi cỏ dại, mùi rơm rạ ruộng đồng phả vào mũi nàng làm Thúy ngất ngây. Một cảm xúc nhẹ nhàng lan rộng trong lòng Thúy, nàng quay sang Huy. Đôi mắt chàng long lanh trong bóng tối.
- Em thích cuộc sống ở vùng quê, hay ở ngoại ô thành phố. Thủa nhỏ em đã sống một thời gian ở đồng quê khi ba đổi đi quận lỵ xa xôi. Đời sống ở đó dễ chịu lắm.
Huy gật đầu:
- Anh cũng thế. Trong cuộc đời anh đã rất nhiều lần được đặt chân đến các miền xa lạ, những vùng quê hẻo lánh hay những vùng hoang dã buồn hiu hắt. Đi về miền Tây sẽ được thấy nhà cửa ruộng đồng thật thanh bình, ra miền Trung, miền Bắc tha hồ mà ngắm cảnh sỏi đá buồn phiền, núi rừng u tịch. Người ta trồng những luống khoai trong cát trắng và cố gắng gầy dựng những thửa ruộng trên vùng đất đá cằn khô. Nhưng anh thích nhất cảnh hùng vĩ bao la của rừng núi cao nguyên hay ở trung du. Một lần anh được đi qua rừng vùng núi xanh ngắt đến tận chân trời ở Kontum và một lần khác anh cùng vài người bạn đi xe từ Pleiku xuống Qui Nhơn. Trong tiết trời lạnh giá, đứng trên đỉnh đèo An Khê nhìn xuống vùng núi rừng bát ngát dưới chân xa tít, lòng anh xúc động không thể tả. Anh cảm thấy đầy ắp sự kỳ diệu của thiên nhiên và cái nhỏ bé của con người. Ngồi vắt vẻo trên một thân cây mục cạnh mỏn đá, anh và mấy người bạn ngồi hàng giờ ngắm sương mù lan tỏa dưới xa, không biết chán.
Thúy lắng nghe chăm chú. Nàng thấy lời Huy kể hào hứng lạ lùng. Chàng có một cuộc sống khác hẳn nàng, có ý nghĩa và sung sướng. Trừ vài lần đi đó đi đây với gia đình khi còn nhỏ, chưa bao giờ Thúy được chứng kiến những cảnh đẹp của quê hương như chàng.
Nàng kêu lên:
- Trời ơi, thích ghê nhỉ. Ước gì em được đi như anh.
Hy vọng một ngày nào đó em sẽ có dịp đi những nơi anh đã từng qua đó.
Huy thấp giọng, âu yếm:
- Anh sẽ đưa em đi.
Thúy mỉm cười dịu dàng. Lần đầu tiên từ ngày thân nhau Huy choàng tay qua vai Thúy và kéo nàng dựa sát vào mình. Tiếng Huy êm ái:
- Anh yêu Thúy và anh tin chúng mình sẽ hạnh phúc bên nhau. Thúy có nghĩ thế không?
Thúy rung động toàn thân. Nàng run rẩy ngước lên nhìn chàng, gật đầu lặng lẽ. Lời tỏ tình đầu tiên của chàng đó. Thúy thấy nỗi sung sướng dâng lên dồn dập và òa vỡ trong tim. Cánh tay Huy siết chặt tay nàng. Chàng cho xe chậm lại và thật dịu dàng, thật từ tốn, chàng đặt nhẹ nụ hôn lên trán Thúy. Thúy nhắm mắt lại, cảm thấy dưới hàng mi rung động nước mắt nàng đang ứa ra, đầy cảm xúc.
Thúy ngồi yên như thế trong lúc Huy lặng lẽ lái xe. Chàng bỗng dưng trở thành ít nói, từ khi yêu nàng. Huy cảm thấy lòng mình có nhiều biến đổi và đã ảnh hưởng không ít ở người con gái đang nép trong tay.
Chàng gọi:
- Thúy.
- Dạ.
- Anh sung sướng.
- Em cũng thế.
- Em bằng lòng làm vợ anh nhé?
Một hôm nào trước đây Phú đã từng hỏi nàng như vậy. Lần đó nàng nghe mà không có một xúc cảm mạnh mẽ nào, nhưng lần này câu nói đó thốt ra từ người đàn ông bên cạnh làm Thúy lịm hồn. Nàng ấp úng:
- Em … em không biết nữa.
Huy bật cười:
- Sao kỳ vậy?
- Em không biết thật mà.
Huy nhìn nàng, như không hiểu:
- Không phải em quyết định cho em sao?
Thúy ngồi im một chút. Rồi nàng nói:
- Em kể cho anh nghe những chuyện này …
Rồi Thúy nói về gia đình nàng. Ba nàng khó tính và không có vẻ chấp nhận Huy, mẹ nàng vô ý kiến. Nàng kể cho Huy nghe về những lo sợ thật “con gái” của Hồng và Lan hôm nào.
Rồi Thúy kết luận:
- Làm sao em dám quyết định một chuyện quan trọng như vậy cho em?
Huy lặng im nghe. Khi Thúy ngừng nói, Huy chậm rãi:
- Tuổi trẻ thường quan trọng hóa mọi việc và bi quan khi nhìn vào thực tế. Anh chưa đòi em cùng anh tiến tới những quyết định quan trọng mà anh chỉ muốn biết ý em, yêu anh, em có muốn chung sống cả đời với anh không?
Thúy kêu lên:
- Sao anh còn phải hỏi? Em yêu anh mà …
Thúy ngậm miệng. Sự bồng bột bất ngờ đã khiến nàng trở nên táo bạo. Nhìn đôi mắt trẻ con của Thúy mở tròn xoe, đôi môi mím lại, Huy cười thành tiếng:
- Cám ơn Thúy.Thế là đủ rồi, mọi việc khác hãy để anh lo.
Vợ chồng Bảo ở cư xá tân lập gần Thủ Đức. Một ngôi nhà nhỏ có vườn rộng trồng cây cối um tùm và thật yên tĩnh. Khi Huy và Thúy đến đã có khoảng mười người ở đấy. Vợ Bảo trông cũng trẻ con như Thúy, nắm cánh tay nàng thân mật:
- Nghe anh Huy khoe chị mãi bây giờ mới được gặp.
Thúy cườn bẽn lẽn. Vợ Bảo tiếp:
- Anh Huy. Chị Thúy xinh ghê.
Huy cười vui, đùa thật khéo:
- Nhìn Thúy và Chiêu đứng cạnh nhau không ai dám nói người nào xinh hơn.
Mọi người cười ròn rã, đưa nhau vào phòng ăn. Bữa cơm thân mật đầy ắp những tiếng cười. Toàn là bạn bè của Huy nên Thúy thấy thoải mái vì ai cũng coi nàng như đã quen thân, như, … vợ của Huy rồi vậy.
Chiêu hỏi Thúy:
- Bao giờ anh chị cho bọn này uống rượu?
Mặt Thúy nóng bừng bừng:
- Em … em cũng không biết nữa.
Chiêu cười lớn:
- Anh Huy tệ thế. Anh ấy không chịu tính gì hết sao, chị?
Thúy nín thinh, bối rối qúa chừng.Huy vui vẻ:
- Nói oan tôi rồi. Trước đây mười phút tôi đã đưa ý kiến xin…ký hợp đồng ngay cuối năm nay mà cô ấy không chịu đấy chứ.
Chiêu kêu lên bằng giọng hài hước:
- Sao chị… dại thế. Ông Huy là chúa lười, chị không chịu ngay ông ấy lại viện cớ này cớ kia rồi lờ đi thì mất công chờ đợi. Mình con gái thiệt thòi lắm, đàn ông họ khôn như ranh.
Huy nói:
- Rõ giọng đàn bà.
Chiêu cong cớn:
- Chứ gì nữa?
- Phụ nữ chỉ chuyên nói một đằng,làm một nẻo.
Đám phụ nữ trong bữa ăn nhao nhao phản đối, Huy cười:
- Thí dụ điều này. Khi chưa lấy nhau bà nào cũng tuyên bố không thèm ghen, không thèm để ý chuyện lăng nhăng vớ vẩn của chồng. Đến lúc ván đóng thuyền, chồng mới liếc ngang liếc dọc một tí đã phùng mang trợn mắt la hét om sòm, hăm he, dằn vặt đủ thứ.
Chiêu xì một tiếng:
- Em còn lâu mới ghen.
Bảo quay sang vợ, giọng thích thú:
- Nếu anh… như vậy thì em không làm gì à, không ghen à?
Chiêu tỉnh bơ:
- Em không ghen. Chỉ đâm cho chết…
Cả bàn cười ồ. Thúy thấy Chiêu có vẻ lí lắc, nàng đoán vợ chồng Bảo hẳn phải hạnh phúc trong tiếng cười cũng nhiều như trong tiếng khóc.
Bữa ăn kéo dài đến chín giờ đêm. Huy đưa Thúy trở về nhà. Chàng dừng xe trườc cổng,tắt máy.
Thúy vịn cánh tay chàng, âu yếm:
- Chúc anh ngủ ngon.
Nàng cười với chàng rồi quay lưng. Huy gọi khẽ:
- Khoan đã em.
Thúy quay lại. Mắt Huy long lanh:
- Cho anh hôn một cái nào.
Thúy chưa kịp nghĩ gì, nói gì thì Huy đã ôm gọn nàng trong tay. Đôi môi chàng nóng bỏng.