Chương 3
Khi Jin Seong tỉnh giấc, đã 10 giờ sáng. Điều đầu tiên chàng nghĩ đến là gọi điện thoại cho YeEun! Gọi rồi nói gì? Không biết! Nhưng muốn nghe giọng nói của YeEun, muốn nghe tiếng cười khúc khích tràn đầy thanh xuân của nàng!
Vẫn còn nằm trong giường ngủ, Jin Seong quay nghiêng người với điện thoại nôn nao bấm số của YeEun. Những ngón tay chàng hơi run trên từng đụng chạm với những con số.
Một tiếng chuông reo, rồi hai tiếng, ba tiếng..
Giọng nói trong trẻo của YeEun bên đầu giây khi trả lời. Nàng biết người gọi là ai!
- Hello!
Jin Seong ấp úng:
- Gọi giờ này… không làm phiền YeEun chứ?
YeEun muốn nói là nàng đang chờ đợi cuộc điện thoại này nhưng thay vì như thế, nàng chỉ vui vẻ trả lời:
- Không phiền gì cả..
Jin Seong thấy mình ngớ ngẩn như một chàng trai mới lớn nhát gái và không biết phải nói gì với người con gái mà mình thích..
- Tôi.. chỉ muốn được nghe thấy giọng nói của YeEun..
YeEun cười nói nhỏ:
- Đợi tôi ra ngoài đã…
Nàng đi vội những bước chân reo vui ra cửa trước, không quên ngoái lại nói vọng vào với mẹ đang ở trong phòng:
- Con ra ngoài đi bộ một lát!
Không nghe thấy tiếng trả lời của mẹ, YeEun nhanh chóng ra ngoài. Đi được một quãng, nàng mới nói nhỏ vì biết Jin Seong đang đợi:
- Chúng ta có thể nói chuyện được rồi! Xin lỗi..
- Nghe được giọng nói của YeEun tôi vui quá! Tôi chờ suốt đêm.. để đến bây giờ mới dám gọi..
YeEun đỏ bừng mặt. Tại sao nàng lại trông ngóng như vậy? Nàng nói nhỏ với Jin Seong như sợ có ai nghe thấy:
- Anh cứ gọi, đâu có sao đâu..
Jin Seong nói như kẻ hụt hơi:
- Mới gặp YeEun ngày hôm qua nhưng với tôi hình như đã lâu lắm.. Tôi mong được gặp lại YeEun. Chúng ta có thể gặp nhau không?
YeEun cười khúc khích:
- Mới hôm qua mà..
- Tôi đếm từng giây phút của ngày hôm qua đến bây giờ và thấy dài quá! Chưa bao giờ trong đời tôi lại thấy thời gian dài lê thê như vậy!
YeEun vặn hỏi dù đã biết Jin Seong là ai:
- Bộ anh không bận rộn làm việc sao? Ồ, hay bây giờ là giờ nghỉ trưa? Nghỉ trưa sớm vậy sao?
Jin Seong cười bên đầu giây bên kia:
- Tôi đang thất nghiệp khi về Mỹ. Hiện tại tôi rất rảnh rỗi và có nhiều thì giờ lắm. Tôi đang làm chủ được thời gian của mình!
YeEun nghĩ thầm Jin Seong có lối nói chuyện thật đặc biệt!
- Thật sao? Vậy hồi ở bên Nam Hàn chắc anh bận lắm với công việc?
- Có thể nói như vậy!
- Về đây có thích không? Anh thích sống ở đâu hơn? Mỹ hay Nam Hàn?
Jin Seong nghĩ thầm cô bé này hỏi nhiều quá, chắc YeEun rất tò mò về mình.
Chàng thành thật trả lời:
- Thoạt tiên chỉ vì muốn nghỉ ngơi một thời gian, không muốn làm việc nên tôi về Mỹ. Ở đây là nhà của tôi. Khi muốn trở về thì luôn luôn là nghĩ đến chuyện trở về nhà. Mỗi nơi có một lối sống khác nhau, khó có thể nói là thích sống ở nơi nào hơn. Nhưng.. thời gian gần đây.. sau khi gặp gỡ YeEun.. tôi nghĩ là không muốn trở lại Nam Hàn nữa.
YeEun lại đỏ bừng mặt nhưng không tin. Nàng hỏi lại:
- Anh đang nói đùa phải không?
- Không, tôi nói thật lòng!
Tự dưng YeEun cũng thấy xao xuyến:
- Rồi anh không làm việc nữa sao?.. Công việc của anh thì sao? Có người khác làm thay cho anh ư?
- Không! Chẳng phải như vậy. Công việc của tôi chỉ là những hợp đồng. Kết thúc hợp đồng thì là xong. Tôi không bị trói buộc gì cả. Vấn đề là tôi có muốn tự trói buộc mình với những hợp đồng kế tiếp khác hay không thôi!
Không thấy YeEun nói gì, chàng đoán cô bé muốn biết chàng là ai, làm gì? Điều này cũng tự nhiên thôi!
- Sao YeEun không hỏi tôi làm gì để sống và những hợp đồng đó là gì?
YeEun lại cười:
- Tôi hỏi được sao? Tôi có tò mò quá không?
- Không! Chuyện này rất bình thường. Lỡ tôi làm việc gì phi pháp thì sao? YeEun đâu có muốn quen biết với một người như vậy!
- Ừ, đúng đấy! Anh.. làm nghề gì vậy?
- YeEun có nhớ YeEun đã nói tôi rất giống tài tử Hàn quốc?
- Ừ, tôi đã nghĩ như vậy!
- Vậy thì những suy nghĩ của YeEun về tôi là đúng đó!
YeEun không thể ngừng lại trước sự hào hứng và thú nhận của Jin Seong:
- Anh là tài tử Wang So đúng không?
Jin Seong nghĩ thầm hóa ra nàng đã biết mình là ai! Có bé này ghê thật!
Chàng cười:
- Vậy ra YeEun đã biết tôi là ai!
Bây giờ đến phiên YeEun ngượng:
- Tôi… tôi chỉ đoán!
- Nãy giờ chúng ta chỉ nói về cái tôi đáng ghét của tôi. Bây giờ hãy nói chuyện về cô bé xinh đẹp có cái tên mỹ miều là YeEun đi! YeEun là ai mà làm tôi không còn biết gì nữa và không muốn trở lại với thế giới điện ảnh ở Nam Hàn nữa?
Mặt YeEun còn đỏ ửng lên hơn nữa. Nàng cũng không để ý là mình đang đi đâu! Nàng ấp úng:
- Tôi ư?...
Jin Seong trêu chọc:
- Đúng rồi! Nếu không nói về YeEun là không công bằng đúng không?
YeEun trả lời xuôi xị như xấu hổ:
- Tôi.. vừa học xong trung học và mùa thu này sẽ vào đại học..
Jin Seong mừng thầm. Ít nhất nàng cũng đã 18 tuổi hay hơn nữa!
- YeEun sẽ học ở đại học nào? Xa bao nhiêu tôi cũng sẽ đi theo! Nói thật đấy!
Giọng nàng dịu hẳn lại:
- YeEun sẽ vào đại học ở đây!
Nghe nàng xưng tên với mình, Jin Seong sung sướng và thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ! Đáng yêu quá!
- Sẽ chọn ngành nào?
Giọng nàng líu lo như con chim non hót đầu ngày:
- YeEun thích học về tâm lý. Mơ sẽ trở thành một bác sĩ tâm lý nhưng không biết có được không.
- Nhất quyết theo đuổi ước mơ của mình thì sẽ đạt được!
YeEun hỏi lại với giọng hoài nghi:
- Thật sao? Anh cũng vậy ư?
Jin Seong ngọt ngào trả lời và thay đổi xưng hô. Tự nhiên như đã vượt qua những ngăn cách, như đã quen YeEun từ lâu lắm rồi.
- Anh cũng vậy!
- Tại sao anh thích làm diễn viên điện ảnh? Có vui không?
Jin Seong bật cười trước câu hỏi ngây thơ của YeEun:
- Lúc còn học trung học, xem một vở kịch trong trường, tự dưng anh thấy thích sân khấu, muốn được hóa thân thành một người khác, không còn là mình nữa. Anh nghĩ như vậy sẽ vui lắm. Rồi không chỉ là thích mà còn khao khát đạt được ước muốn của mình. Anh đã theo học ngành diễn xuất tại New York Film Academy.
- Trường này khó vào lắm!
- Đúng vậy! Nhưng anh được nhận vào đó!
- YeEun thích thành phố lớn, thích học xa nhà nhưng ba mẹ không cho. Vả lại ở những nơi đó tốn kém lắm đúng không? Hoàn cảnh gia đình của em không cho phép em làm như vậy. Nếu có học bổng không cũng chưa đủ!
- Ừ, rất đắt đỏ! Học phí cũng nhiều. Cha mẹ anh làm về ngành thương mại cũng thành công nên đã giúp anh thực hiện ước mơ của mình. Cũng may..
YeEun lại cười vui:
- Cũng may anh thành tài tử nổi tiếng phải không?
Jin Seong ngồi lên dựa lưng vào đầu giường cười khi nói với YeEun:
- Ừ cũng may đấy! Nhưng YeEun à..
- Sao cơ?
Không thấy Jin Seong nói gì thêm, nàng hỏi lại:
- Sao anh không nói?
- YeEun.. Anh muốn gọi tên em cả trăm ngàn lần. Đêm qua anh đã gọi tên em nhiều lần cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ, em có biết như vậy không? Anh đã mong sẽ gặp em trong giấc mơ.
- Rồi anh có mơ thấy YeEun không vậy?
- YeEun trốn ở đâu, anh không thấy em! Cho anh được gặp em đi YeEun!
Đây không phải là điều mà YeEun cũng mong muốn sao? Nhưng nàng không muốn nói ra. Thay vì vậy YeEun chỉ ấp úng:
- Em.. em..
Jin Seong dịu dàng nói với YeEun:
- Mình hãy gặp nhau đi! Anh muốn nhìn ngắm em. Muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của em khi cười. Những tiếng cười trong sáng của em như tiếng va chạm của những viên ngọc tuyệt đẹp. Gặp nhau nhé YeEun!
- Ừ.. Nhưng.. ở đâu?
- Cùng tiệm Starbucks nơi chúng ta đã gặp nhau lần đầu.
- Mấy giờ?
- Tùy em!
YeEun suy nghĩ thật nhanh:
- 11 giờ trưa!
- Cám ơn YeEun! Anh sẽ đợi em!
Tắt điện thoại, YeEun quay lại đi trở về nhà. Nàng muốn hét to lên cho niềm vui đang tràn ngập trong tâm hồn nàng được thoát ra ngoài!
YeEun gọi điện thoại cho Ara. Phải mấy tiếng chuông reo Ara mới trả lời. Giọng cô nàng còn ngái ngủ:
- Gì nữa đây.. Gọi gì sớm vậy..?
YeEun liến thoắng nói với bạn:
- Lát nữa đây lỡ như mẹ của YeEun có gọi hỏi thì nhớ nói là mình đi chơi với Ara nhé.
Ara choàng tỉnh, ngồi bật dậy hỏi YeEun:
- Có chuyện gì vậy? Nói vậy là sao?
Tiếng cười trong trẻo của YeEun vang lên trong đầu giây bên kia:
- Phải che chở cho bạn thân chứ! Còn nếu không là nghỉ chơi đó!
Ara hỏi dồn dập:
- Tại sao phải che chở? Làm chuyện gì bậy hay sao?
- Cũng không phải là bậy bạ gì nhưng mà..
- Này! Không phải là đi chơi với trai đó chứ?
- Không phải là đi chơi với trai mà là.. Jin Seong!
Ara rũ ra cười:
- Jin Seong không phải là trai sao? Trời hỡi ơi! Không thể tưởng tượng nổi! Con bạn của tôi bị mê hoặc mất rồi!
YeEun nói nhỏ thú nhận:
- Chắc là như vậy!
Ara gặn hỏi:
- Nhưng là đi đâu với Jin Seong?
- Hẹn gặp ở quán cà phê Starbucks!
- Cùng chỗ mà mình đã gặp anh ta lần đầu tiên?
- Ờ..!
Ara trấn an bạn:
- Vậy thì có sao đâu? Sợ hả?
- Cũng có hơi sợ.
- Tại sao lại sợ?
YeEun kể với bạn:
- Sáng nay Jin Seong gọi điện thoại cho mình..
- Nói những chuyện gì? Nói lâu không?
- Ừ.. cũng nói lung tung..
Ara không buông tha:
- Vậy tại sao lại sợ? Anh ta tỏ tình chưa? Tỏ tình sớm vậy sao?
YeEun lại đỏ mặt:
- Cũng gần như vậy!
- Trời! Vậy là yêu từ cái nhìn đầu tiên! Nhưng cũng phải coi chừng đó! Một người đàn ông từng trải nhiều kinh nghiệm nguy hiểm lắm đó! Đẹp trai và nổi tiếng như anh ta chắc chắn là đã yêu nhiều lần.
YeEun cười khi nói với Ara:
- Ara cũng làm như người đầy kinh nghiệm và sành sỏi!
- Đâu cần phải trải qua tình trường mới hay. Chúng ta đang bước vào đời cũng nên cẩn thận, đâu biết người ta như thế nào đúng không? Đừng có yêu liền mà khổ đó bạn ơi! Phải tìm hiểu đã! Nhưng OK, sẽ nói dối cho bạn! Khi về nhớ phải báo cáo và kể mọi chi tiết nghe chưa! Mới gặp mà cầm tay là không cho nghe không!
YeEun nghĩ thầm cầm tay thì ăn thua gì! Những điều Ara nói nàng đều bỏ ngoài tai. Ara có nói chuyện với Jin Seong đâu mà biết con người của anh ta như thế nào. Nàng thấy Jin Seong là một người đáng tin cậy nhưng không muốn tranh luận thêm với Ara nữa.
*YeEun lại nói dối mẹ khi rời khỏi nhà. Từ bao giờ nàng lại nói dối nhiều như vậy? Tại anh đó, Jin Seong!
Nàng canh chừng để đến nơi hẹn trễ vài phút. Năm hay mười phút! YeEun tính như vậy! Nhưng nàng đã đến quán cà phê StarBucks chỉ hơi trễ một chút xíu. Những bước chân háo hức và trái tim không yên đã theo YeEun vào quán cà phê.
Vào bên trong, YeEun nhìn quanh. Jin Seong ngồi gần cửa sổ. Chàng đang giơ tay cho YeEun nhìn thấy.
Chiếc váy mầu xanh nhạt, phần dưới hơi xòe ra đong đưa theo nhịp bước của YeEun. Jin Seong đứng dậy như chào đón nàng với nụ cười hiền hòa.
- Cám ơn em đã đến!
Nói chuyện với Jin Seong trong điện thoại đối với YeEun dễ dàng hơn. Gặp gỡ chàng ở bên ngoài làm YeEun ngượng ngập. Nàng chớp mắt rồi ngồi xuống.
Jin Seong ân cần hỏi nàng:
- Em uống gì anh đi mua? Loại nào em thích nhất?
- Paradise drink!
Jin Seong mỉm cười:
- Anh sẽ nhớ điều này! Paradise drink!
Khi cầm ly Paradise drink trên tay, Jin Seong có cảm tưởng mình đang ở trên thiên đường!
YeEun nhìn ly cà phê trước mặt đã gần hết. Có lẽ Jin Seong đã ngồi chờ nàng khá lâu.
Jin Seong đặt ly Paradise drink có mầu hồng trước mặt YeEun rồi ngồi xuống tủm tỉm cười.
Nàng nói nhỏ:
- Cám ơn..
Với nụ cười hơi hé mở, Jin Seong đắm đuối ngắm nhìn YeEun. Tại sao nàng xinh đẹp như thế! Hai gò má ửng hồng của nàng còn đẹp hơn mầu hồng trong ly nước mang tên Paradise. Nhìn cái miệng chúm chím của YeEun khi hút nước ngọt, chàng ước gì mình trở thành ống hút đó!
YeEun ngập ngừng nhìn Jin Seong rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Sao anh không nói gì?
- Nhìn ngắm em.. anh quên hết trời đất.. còn nói gì được nữa bây giờ?
Chỉ có thế mà YeEun ngửa cổ lên cười. Đôi môi hồng mở rộng phô những chiếc răng xinh xắn và trắng bóc thật duyên dáng.
Đôi môi hồng khép lại nhưng vẫn còn đọng lại đâu đó ẩn giấu nụ cười, YeEun liếc Jin Seong bằng ánh mắt.. chết người..
Jin Seong vẫn không rời mắt khỏi nàng khi nói:
- Thật mà! Anh có thể ngắm nhìn em suốt từ bây giờ cho đến đêm… cho đến những ngày sau đó.. Nhìn mãi không thôi để đến khi không có em.. anh vẫn nhìn thấy hình ảnh của em..
YeEun như chết lặng trong từng lời nói của Jin Seong. Chưa từng có một ai nói những lời như vậy với nàng. Mà YeEun cũng chưa từng đọc ở đâu hay xem ở nơi nào, phim ảnh, sách báo.. những lời ngọt ngào đầy tình tự như vậy.
Một lúc sau, YeEun không còn thấy e thẹn như lúc mới đến, nàng hóm hỉnh hỏi Jin Seong:
- Anh hẹn em ra đây chỉ để nhìn em thôi sao?
- Không chỉ nhìn mà còn muốn nói chuyện với YeEun. Có được không?
Nàng gật đầu. Cái gật đầu của sự đồng thuận, của đón nhận. Jin Seong còn muốn gì hơn nữa?
Vẫn không rời đôi mắt khỏi khuôn mặt YeEun, Jin Seong nhẹ nhàng hỏi:
- Anh sẽ được ở bên em bao lâu?
YeEun nheo mắt tinh nghịch nói với chàng:
- Cho đến khi nào chán!
Jin Seong không buông tha:
- Anh không chán!
- Vậy thì cho đến lúc YeEun bảo là em muốn đi về!
Thay vì nói gì đó thì Jin Seong chỉ nhếch mép cười.
YeEun hỏi chàng:
- Mình sẽ đi đâu?
- Trời hôm nay mát mẻ lắm. Sẽ không có mưa. Đi ra công viên một lúc rồi mời YeEun đi ăn trưa, được chứ?
- Được! Nhưng đi chỗ nào?
- Công viên ngay gần đây!
- OK!
YeEun cầm theo ly nước Paradise đang uống dở dang. Khoác chiếc ví lên vai.
Họ cùng sánh bước ra bên ngoài.
Jin Seong nhìn xuống đôi giầy hơi cao gót của YeEun:
- Đi bộ bằng giầy này được chứ?
YeEun có vẻ ngạc nhiên trước sự quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy của Jin Seong:
- Được chứ! Giầy này rất êm! Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Anh sợ em đau chân!
YeEun thích sự để ý này của Jin Seong. Nàng chỉ cười nhưng rất vui. Đây là người biết nghĩ đến người khác chứ không chỉ nghĩ đến mình không thôi. Nếu kể cho Ara nghe, chắc bạn nàng cũng sẽ đồng ý như vậy!
- Khi nào em mỏi chân thì nói nhé!
YeEun định hỏi đùa lại nếu nàng mỏi chân thì Jin Seong sẽ làm gì? Nhưng dĩ nhiên nàng không hỏi như vậy.
Nhưng dường như Jin Seong đã nhận ra câu hỏi thầm kín đó của nàng. Tuy nhiên chàng chỉ im lặng.
Gần đến trưa nhưng vẫn mát. Trời hôm nay nhiều mây, ít nắng. Đây đó những tia nước từng chùm tung lên cao rồi xòe ra như những cái tán khổng lồ tưới ướt đẫm những mảng cỏ xanh tươi làm không khí thêm ẩm. Thoang thoảng có mùi ngai ngái của cỏ và đất.
Jin Seong gợi chuyện:
- YeEun thích làm những gì nhất khi rảnh rỗi?
- Em đi chơi với Ara, bạn thân nhất của em!
- Cô bạn tóc ngắn hôm nào đó phải không?
- Đúng rồi đó là Ara Lee!
- Có học cùng trường với em không?
- Học suốt từ nhỏ. Nhưng đến mùa thu thì Ara sẽ lên Austin học.
- Buồn không?
- Em sẽ buồn lắm! Nhưng rồi sẽ phải như thế thôi!
- Tại sao em nghĩ như vậy?
- Vì.. bắt đầu sang một giai đoạn khác.. Chỉ nghĩ như thế thôi mà em đã thấy mình không còn là YeEun của những năm tháng trước đó nữa!
Jin Seong rất ngạc nhiên. YeEun đã trưởng thành và có những suy nghĩ của người lớn. Nàng không còn là cô bé như chàng đã nghĩ.
- Đừng buồn! Sẽ vui hơn, mới lạ hơn!
- Lo âu hơn!
- Đừng lo gì cả! Cứ chăm chỉ học tập!
YeEun lại nghĩ thầm anh ta đâu có biết là mình cứ nghĩ về anh ta suốt đi! Ara đã nói là mình bị Jin Seong mê hoặc! Không sai!
- Anh có ý định trở lại Nam Hàn để tiếp tục đóng phim không?
Jin Seong khẳng định:
- Anh đã nói với em là từ khi anh gặp em, anh không muốn trở lại Hàn quốc nữa! Em không tin là anh nói thật sao? Anh không thể xa rời nơi đây được nữa! Em.. đã chiếm hết tất cả! Chiếm hết mọi ý nghĩ của anh. Anh không thể nghĩ điều gì khác ngoài YeEun! Em tin không?
YeEun bước chậm lại với những xúc động không tên cứ quấn lấy nàng như trói buộc không cho nàng vùng vẫy để thoát ra. Có lời tỏ tình nào tuyệt diệu hơn thế nữa không? Chắc là không!
Nàng chỉ nói nhỏ. Giọng của YeEun như trầm xuống và nhẹ như tiếng thở:
- Em.. tin.. những điều anh vừa nói. Em.. cảm nhận được.. cho dù anh không nói ra đi nữa..
Nàng cũng thích mình! Jin Seong chợt nhắm mắt lại trong mấy giây như thụ hưởng hạnh phúc từ những lời nói dịu ngọt của YeEun. Chân chàng vẫn bước nhưng có cảm tưởng hai bàn chân đã nhấc lên khỏi mặt đất, là là như bay!
YeEun chợt hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Jin Seong hơi mỉm cười trước câu hỏi của YeEun:
- Tại sao anh chỉ nghĩ đến em đêm ngày mà không nghĩ gì khác nữa. Em muốn hỏi như vậy?
YeEun hơi luống cuống, những bước chân của nàng như dính vào nhau.
- Ý em là…
Jin Seong nói tiếp thay cho nàng:
- Tại sao ư? Đã lâu lắm rồi.. rất lâu.. anh không hề yêu ai!
- Không phải cô bạn gái xa xưa mà anh nói em rất giống người ấy là mối tình đầu của anh hay sao?
Jin Seong trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
- Ừ.. cô ấy là mối tình đầu của anh khi mới lớn.
YeEun không hỏi tên người thiếu nữ ấy nhưng lại hỏi:
- Vì sao hai người chia tay?
- Anh cũng không biết tại sao..
- Không biết sao? Kỳ vậy? Ai là người nói lời chia tay?
- Có lẽ là cô ấy!
- Chắc anh buồn lắm nhỉ?
- Dĩ nhiên lúc đó anh buồn lắm và không hiểu tại sao. Anh cứ thắc mắc không hiểu mình đã làm gì mà cô ấy không muốn gặp mặt anh nữa!
YeEun e dè hỏi Jin Seong
- Anh còn yêu cô ấy không?
- Đó là một vết thương sâu đậm đầu đời của tuổi mới lớn. Chỉ như vậy thôi! Anh không còn yêu cô ấy nữa. Nhưng mà tại sao chúng ta lại nói về chuyện đó chứ?
YeEun nhỏ nhẹ nói với chàng:
- Em chỉ thắc mắc và muốn biết nhiều về anh..
Họ đi bên nhau trong công viên đến 2 vòng. Jin Seong chợt hỏi YeEun:
- Anh hỏi em điều này được không?
- Anh cứ hỏi! Em hỏi anh nhiều quá mà!
Nói xong nàng lại cười thành tiếng.
Jin Seong phải kêu lên:
- Tiếng cười của em dễ thương quá!
- Vậy thì hỏi đi!
- Em.. em đã từng.. yêu ai chưa?
Trời! YeEun đỏ hết cả mặt. Câu hỏi này ác thật! Nhưng mà nàng đã hỏi Jin Seong trước rồi mà! Vậy thì cũng phải trả lời thôi! Sợ gì chứ?
Với giọng tinh nghịch cố hữu của nàng, YeEun dừng bước, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Jin Seong rồi nói:
- Chưa! YeEun chưa yêu ai! Chưa có người yêu nào hết! Được chưa?
Jin Seong bàng hoàng, nếu không muốn nói là ngây ngất. Có lẽ lúc đó mặt chàng rất đần độn! Cô bé chưa yêu ai và đang trêu chọc mình! Nhận lời đi chơi với mình cũng đồng nghĩa là YeEun thích mình!
Chàng đứng ngây người nhìn YeEun. Nàng thật đáng yêu! Rồi YeEun sẽ yêu mình không?
YeEun có lẽ hiểu được những cảm xúc của Jin Seong đối với nàng nhưng bản tính nghịch ngợm lại nổi lên. Nàng trêu chọc Jin Seong:
- Sao rồi? Nghe em nói như vậy anh thấy thế nào?
Jin Seong cười:
- Anh mừng quá chứ sao nữa!
Cả YeEun và Jin Seong cùng cười thoải mái.
- Em đói chưa YeEun?
- Ừ, cái bụng của em đang reo!
- Em thích ăn gì?
- YeEun cũng không biết nữa! À.. gần đây có một tiệm ăn Mỹ, em chưa vào đó ăn bao giờ nhưng đi ngang nhìn thấy bên trong đẹp lắm! Mình ăn ở đó được không?
- Đương nhiên là được! Anh sẽ đưa em đi bất cứ nơi nào em muốn đến!
YeEun thẳng thắn nói:
- Đi chơi với anh vui thật!
- Vui thật ư?
- Ừ vui lắm! Em thích được chăm sóc như vậy! Mà..
- Mà sao?
YeEun hơi ngập ngừng khi trả lời:
- Em.. thích nghe anh nói! Anh nói chuyện rất hay!
Jin Seong chỉ biết cười không biết phải nói gì.
Ra khỏi công viên chắc cũng quá trưa.
Jin Seong hỏi nàng:
- Tiệm ăn đó ở đâu?
- Gần đây lắm!
Họ đi bộ chừng 10 phút. YeEun chỉ về phía trước mặt:
- Bên kia kìa! Mình phải băng ngang đường!
Chờ ở góc đường. Khi đèn đỏ bật lên, Jin Seong nắm tay YeEun băng qua đường. Nàng không rút tay ra. Bàn tay nàng nhỏ nhắn và mềm mại nằm trong lòng bàn tay Jin Seong như nhận sự che chở.
Sang đến đường, YeEun rút tay ra rồi chỉ về bên trái:
- Ngay kia rồi!
Đó là một tiệm ăn Mỹ, tên gì Jin Seong cũng chẳng để ý. Chàng chỉ nhìn thấy YeEun và không còn để ý gì đến chung quanh.
Tiệm ăn vào buổi trưa nhưng không đông và có bàn ngay cho hai người.
Khi người phục vụ mang thực đơn ra, YeEun vừa nhìn vào đã kêu lên:
- Đồ ăn ở đây mắc quá! Em xin lỗi đã đòi vào đây! Hay là..
Jin Seong cười và nhận ra YeEun rất thành thật và hồn nhiên:
- Có sao đâu! Như vậy chắc là thức ăn sẽ ngon!
- Nhưng mà..
Lần này đến phiên Jin Seong trêu nàng:
- YeEun sợ anh không có đủ tiền trả hay sao?
YeEun ngượng khi trả lời:
- Em… không muốn làm tốn tiền của anh!
- Có bao nhiêu đâu! Mình hãy ăn bữa ăn thật ngon và vui!
YeEun nghiêng đầu cười:
- Được rồi!
- Hãy chọn món em thích. Đừng chọn món rẻ tiền vì như vậy rất vô lý!
Nàng gục gặc đầu không nói gì.
Những món ăn thật ngon và lạ miệng. Jin Seong hỏi:
- Món YeEun chọn ăn được không?
- Ừ, ngon lắm! Cám ơn anh. Món của anh chọn có ngon không?
- Rất ngon! Chưa bao giờ ăn ngon như vậy! Nhờ có YeEun đang ngồi đây đó!
Nàng nhún vai, mỉm cười vui vẻ ăn. Sự tự nhiên và không làm dáng của YeEun càng cuốn hút Jin Seong nhiều hơn.
YeEun nói chuyện với Jin Seong thoải mái hơn như đây không phải là lần đầu tiên gặp gỡ và ăn trưa với chàng.
Nàng chợt ngừng ăn hỏi Jin Song
- Ở lại đây và không trở lại đóng phim nữa rồi anh có tiếc không?
Bình thường YeEun rất hồn nhiên nhưng khi nghiêm túc, những suy nghĩ của nàng già dặn hơn tuổi mới lớn. Jin Seong có cảm tưởng khoảng cách tuổi tác của hai người không xa quá như chàng tưởng.
Jin Seong nói rất chân thành:
- Anh không tiếc! Không hề tiếc nuối! Nhưng nếu anh rời bỏ Mỹ ngay lúc này và không được gặp YeEun nữa thì anh sẽ hối hận. Hối hận cả đời!
YeEun nghĩ thầm chẳng lẽ Jin Seong yêu mình nhiều đến thế sao? Nàng đã từng ước mơ có một tình yêu sôi nổi đầy đam mê. Ước mơ này đang thành sự thật hay sao? Nhưng nàng vẫn yên lặng. Nàng phải nói gì bây giờ?
- Tất cả những điều anh vừa nói với YeEun như là anh đang nói với chính mình. Mình tự nói với mình thì đâu có thể giả trá được đúng không? Mình không thể nói dối với chính mình được, em có nghĩ như vậy không?
Nàng nói rất nhỏ:
- Em hiểu.
Câu nói đó của YeEun có thể hiểu là nàng nhận biết được tình cảm của Jin Seong dành cho nàng. Nhưng còn YeEun thì sao? Quá nhanh, quá sớm! Nhưng Jin Seong không làm gì khác được! Chàng đang chịu thua chính mình và mặc cho tình cảm của mình đưa đẩy. Đến đâu chàng cũng không biết! Liệu YeEun có thấy khoảng cách chênh lệch về tuổi tác giữa hai người không? Jin Seong chỉ biết mình đang yêu cô bé này, yêu như chưa bao giờ có được tình cảm như thế!
Jin Seong và YeEun không thể ngồi đây mãi khi đã ăn xong.
Chàng hỏi:
- Em có muốn đi xi-nê không? Mùa hè nhiều phim hay lắm.
- Ừ, em cũng muốn!
- Anh lái xe theo sau em nhé! Có rạp xi-nê gần đây!
YeEun đáp:
- Regal Edwards!
Khi ra khỏi tiệm ăn, Jin Seong nhìn YeEun và cười khi nói:
- Em có biết lần đầu tiên gặp em và cô bạn ở Starbucks, sau đó hai người vào rạp xi-nê, anh đã đi theo em và chạy khắp những rạp chiếu phim trong đó mà không tìm được em. Anh đã thất vọng vô cùng!
YeEun cười lớn tiếng:
- Anh thật kỳ quặc! Tối nay em kể cho Ara nghe chắc bạn em cũng sẽ cười anh đấy!
- Có gì đáng cười đâu! Tình yêu là mù quáng mà!
Đáp lại câu nói đó của Jin Seong, nàng chỉ biết im lặng mặc cho những cảm xúc đang bềnh bồng trôi nổi trong nàng. Jin Seong đã có tình cảm với nàng ngay từ phút đầu sao?
*Jin Seong và YeEun cùng xem phim, ăn popcorn thật vui vẻ trong rạp chiếu phim vắng vẻ.
Jin Seong cố tập trung để xem phim. Chàng yêu những giây phút này khi có YeEun bên cạnh. Chàng sẽ đeo đuổi cho đến khi nào YeEun đáp lại tình yêu của mình.
Xem hết phim, ra bên ngoài, Jin Seong vẫn còn dùng giằng. Nhìn chàng rất buồn cười, YeEun nghĩ như vậy và thấy mềm lòng! Nàng muốn gặp gỡ Jin Seong lần nữa! Không phải chỉ một lần nữa mà là nhiều lần!
Khi đóng cửa xe cho YeEun, chàng nói nhỏ khi cúi sát xuống:
- Cám ơn YeEun! Cám ơn em đã cho anh những giây phút thần tiên mà.. anh chưa được hưởng bao giờ!
- Em rất vui! Cám ơn anh!
- Anh sẽ gọi điện thoại cho em!
- Ừ, anh cứ gọi!