Chương 4
YeEun gọi cho Ara. Cô bạn đùa:
- Sao rồi?
- Đến nhà Ara liền nhe!
Ara cười:
- Gay cấn không?
YeEun cãi lại:
- Gì đâu mà gay cấn! Cái con nhỏ này chỉ nghĩ bậy!
- OK! Tới đi!
Đến nhà Ara cũng gần 5 giờ chiều. YeEun nghĩ thầm như vậy mình đâu có nói dối, mình có đến gặp Ara mà! Nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn còn nhớ đến những giây phút vừa qua bên Jin Seong.
Hai cô gái vào phòng rù rì nói chuyện. Ara háo hức hỏi bạn:
- Làm những gì? Đi đâu?
- Ngồi ở Starbucks một chút rồi đi vào công viên gần đó. Sau thì Jin Seong mời đi ăn trưa. Tiệm ăn Mỹ mà hai đứa mình hay đi ngang qua đó, nhớ không? Tiệm bán rất mắc nhưng ngon lắm, ngon thật là ngon! Rồi thì đi vào Regal Edwards xem xi-nê.
- Hỏi thật nhe có nắm tay không?
Hai má YeEun lại đỏ bừng lên khi trả lời bạn:
- Anh ấy nắm tay mình khi băng ngang đường vào công viên thôi!
- Bàn tay ra sao?
- Trời đất! Con nhỏ này kỳ khôi! Ai mà để ý!
- Xạo! Lần đầu tiên đàn ông nắm tay mà không có cảm giác gì sao? Ai mà tin!
- Đây là nắm tay dắt qua đường chứ đâu có ý gì! Thật đó!
Ara nhìn bạn với cặp mắt xoi bói:
- Suốt cả ngày như vậy có thích không?
YeEun nhoẻn miệng cười. Mặt nàng sáng rỡ:
- Thích! Vui lắm!
Ara không buông tha:
- Thích là thích như thế nào? Với một người khác phái thì “thích” có nghĩa là gì?
YeEun trốn tránh câu hỏi của bạn mình bằng cách trả lời;
- Thích là thích, là không ghét!
- Thôi đi! Nói như vậy thì nói làm gì! Có muốn gặp lại không?
- Muốn!
Nói xong YeEun cười rúc rích.
- Anh ấy nói những gì?
- Trời ơi! Làm như công an hay cảnh sát tra hỏi!
- Nói đi mà! Không nói thì lần sau không nói dối che chở cho bạn nữa đâu!
Biết là Ara nói đùa nhưng cũng có thể là thật! Kể cái gì bây giờ? Kể những câu nói mà Jin Seong đã dành cho mình sao?
YeEun mơ màng nhớ lại:
- Anh ấy nói chuyện hay lắm! YeEun cứ muốn nghe anh ấy nói.
- Jin Seong nói chuyện gì?
- Mình hỏi nhiều thứ về anh ta!
- Cái con nhỏ này cứ nói loanh quanh! Sốt ruột quá rồi! Nói đi mà!
- Jin Seong nói sẽ không về lại Hàn quốc nữa!
- Anh ta không đóng phim nữa hay sao? Vì sao vậy? Có vấn đề gì?
- Anh ấy nói gặp YeEun rồi không muốn trở lại Nam Hàn nữa. Vì nếu về đó sẽ phải xa YeEun và anh ấy sẽ hối hận cả đời!
Ara kêu lên, suýt xoa:
- Trời ơi! Lãng mạn quá! Yêu như vậy sao? Chắc mới gặp YeEun là đã bị trúng tiếng sét ái tình! Rồi bạn nói sao?
- Biết nói gì bây giờ chứ?
- Nè! YeEun thấy sao? Anh ta có đáng tin cậy và đáng yêu không?
- Rất thành thực! YeEun hỏi Jin Seong về người bạn gái mà anh ta nói là giống mình, anh ấy cũng kể.
- Sao YeEun tò mò vậy? Mới gặp mà đi hỏi người ta như vậy!
- Vì muốn xem anh ta có đáng tin cậy hay không! Nhưng mà Jin Seong cũng hỏi mình có yêu ai không. Chắc muốn biết xem YeEun có bạn trai chưa.
- Rồi bạn nói sao?
- Thì cứ thành thật trả lời là chưa yêu ai, chưa hề có bạn trai.
Ara hỏi tới:
- YeEun trả lời như vậy thì anh ta nói gì?
- Jin Seong nói vậy thì mừng quá!
Ara cười ngất. YeEun cũng cười theo bạn.
- Nhưng mà YeEun liệu có đáp lại tình yêu đó không?
YeEun ngần ngừ khi trả lời Ara:
- Không biết! Nhưng mà..
- Sao không nói tiếp? Bộ Jin Seong già quá hả?
- Không, anh ấy rất trẻ! Chỉ như một người 30 tuổi là cùng. Biết săn sóc và đón ý. Rất tôn trọng YeEun!
- Nhưng mà sao?
- YeEun chưa biết tình cảm của mình ra sao nữa!
- Có nhớ và nghĩ về Jin Seong nhiều không?
- Nhiều!
Ara búng tay:
- Vậy thì đúng rồi!
- Đúng cái gì?
- Yêu rồi! Bạn tôi đã yêu rồi!
YeEun nhìn Ara cười:
- Nói như thật!
Ara nghiêm trang nhìn YeEun:
- Thật đấy! Không nói dỡn đâu!
YeEun băn khoăn hỏi lại:
- Thấy vậy thật sao?
- Còn gì nữa mà phải hỏi! Yêu thì cứ nói là yêu, có sao đâu mà không chịu nhận?
- Không phải như thế!.. Cũng không hiểu nữa!
- Gặp gỡ lần tới sẽ hiểu ngay!
YeEun băn khoăn nói với Ara nhưng cũng là nói với chính mình:
- Thật ư?
- Thì cứ chờ tới tối nay hay ngày mai mà anh chàng không gọi thì biết liền!
- Biết cái gì chứ?
- Biết xem anh chàng say tình tới cỡ nào!
- Jin Seong nói anh ấy không ngừng nghĩ về YeEun!
- Sướng quá rồi! Ara ước gì có ai nói như vậy với mình! Xem ra một tình yêu đầy đam mê dữ dội cũng thích thật!
Jin Seong đã trở thành đề tài cho hai cô gái bàn tán. Ara thích phân tích và làm như là người biết rất rõ về Jin Seong, để rồi cuối cùng cả hai đều thích thú và mong mỏi xem những suy nghĩ về anh ta sẽ đúng hay sai. Nhưng cả Ara và YeEun đều nhận thấy Jin Seong là một người đàn ông rất hấp dẫn đáng chú ý!
*YeEun luôn luôn mở điện thoại xem có tin nhắn gì không. Không lẽ mình cũng yêu Jin Seong hay sao, YeEun tự hỏi mình như vậy! Nàng cũng đang không ngừng nghĩ về anh ta! Thật kỳ diệu! Vào phòng tắm nàng cũng xách theo cái điện thoại. YeEun không muốn.. lỡ dịp nói chuyện với Jin Seong! Chà, mình bắt đầu bị nhiều thứ quấy rầy! Đầu óc không yên thế này! Jin Seong có như vậy không?
Nằm trong giường mà không ngủ được, YeEun để tiếng chuông điện thoại nhỏ và mong chờ Jin Seong sẽ gọi. Ồ, mình tệ quá thế này!
Đang lúc nàng trăn trở vì mãi chưa tìm được giấc ngủ thì có tiếng chuông reo nhỏ.
YeEun nghe ngay khi nhìn thấy trên màn hình của điện thoại tên Jin Seong. Nàng trả lời với giọng nhỏ xíu làm như sắp ngủ.
- Hello!
Giọng của Jin Seong rất ấm áp bên đầu giây:
- Anh có làm mất giấc ngủ của em không?
- Không.. em chưa ngủ được.. chắc cũng sắp ngủ..
- YeEun! Suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua, anh đã cầm điện thoại và muốn gọi cho em nhưng chỉ sợ.. em bận nên không gọi.. Anh nhớ YeEun.. nhớ em như lâu lắm rồi không được gặp em..
YeEun trêu chàng:
- Mới gặp mà!.. Nhưng sao những lời nói của anh dễ thương như vậy chứ?
Jin Seong cười nho nhỏ:
- Anh dễ thương lắm à, tại em chưa biết đó thôi!
YeEun chợt hỏi:
- Người nổi tiếng như anh chắc có nhiều con gái theo anh lắm phải không?
Lần này Jin Seong cười lớn tiếng:
- Nhiều lắm nhưng anh chẳng để ý tới ai cả! Cho đến khi anh được gặp em!
- Thôi đi mà! Nhiều con gái theo đuổi thì vui lắm chứ?
- Anh chẳng thấy như vậy vì anh có để ý tới họ đâu!
- Anh thích em vì em giống cô bạn gái ngày xưa của anh sao?
Jin Seong không ngờ YeEun hỏi mình như vậy nhưng chàng đã trả lời rất thật lòng:
- Thoạt đầu anh chú ý tới em vì như vậy nhưng rồi đến lần gặp gỡ tình cờ thứ nhì thì anh nhận ra không phải như thế nữa. Và lần gặp gỡ tình cờ thứ ba xẩy đến càng cho anh thấy rõ là anh đã si mê và yêu cô bé mang hình ảnh chiếc cầu vồng 7 sắc tuyệt đẹp hơn mọi thứ trên đời này. Em đã cho anh trở về với con người thật của mình.. Anh.. yêu YeEun vì em là em chứ không phải vì giống một ai khác..
YeEun chỉ yên lặng nghe. Những lời nói đầy tình cảm của Jin Seong như thôi miên nàng, thấm đẫm trái tim nàng, thôi thúc YeEun đáp lại tình yên đó.
Không thấy nàng nói gì, Jin Seong gọi khẽ:
- YeEun..!
- Dạ.. em vẫn đang nghe đây!
-… Anh muốn được nghe tiếng em.. Nói gì cũng được để cho anh có cảm tưởng là anh đang được ở gần bên em. Cảm giác đó ngọt ngào lắm..
- Kể cho em nghe về anh!
- Về anh ư?.. Anh có một người anh. Ba mẹ anh vẫn còn đủ cả. Khi sang Nam Hàn tìm cơ hội vào thế giới điện ảnh, anh đã lao vào như thiêu thân lao vào ánh đèn. Anh đã sống những cuộc đời giả tạo qua nhiều vai trò trong thế giới đó. Có những bộ phim kéo dài lâu, cả năm mới hoàn tất, ăn rồi ngủ với thế giới đó. Lúc đầu mới lạ và thích thú nhưng dần dà thấy mình bị lôi kéo vào thế giới đó nhiều quá.. anh đâm sợ..
- Tại sao?
Những câu hỏi này của YeEun làm Jin Seong liên tưởng đến người bác sĩ tâm lý tên Hoài Nguyễn. Có lẽ YeEun cũng có năng khiếu trong ngành tâm lý như nàng mong ước.
- Tại sao ư? Anh sợ đánh mất chính mình và không còn phân biệt đâu là thật đâu là giả!
- Tất cả những người trong ngành này đều như vậy sao?
- Anh không biết có ai như anh không. Điều này thực sự anh không biết! Nhưng anh rời Nam Hàn về đây là vì thế! Hiện tại anh cám ơn quyết định đó của mình vì nếu anh không về đây làm sao anh gặp được em! YeEun đã giúp anh bước ra khỏi những cái bóng của những nhân vật anh đã trải qua. Nhờ em, anh đã tìm lại được chính mình! Cái tôi mà anh đã đánh rơi trên con đường đi tìm hào quang của danh vọng, nay anh đã tìm lại được! Cám ơn YeEun!
- Em thích nghe anh nói!
- Nói về anh thì chán chết!.. YeEun..
- Sao anh?
- Anh có một ý nghĩa nào với em không?
YeEun nhỏ nhẹ trả lời với tình cảm dạt dào chân thành như không thể nén lại được nữa:
- Em thích nghe anh nói… em nghĩ nhiều về anh.. Em.. mong anh gọi.. Em chưa hề biết đến tình cảm như vậy bao giờ. Đó là cái gì em cũng không biết nữa nhưng.. nếu không gặp lại anh.. em sẽ nhớ anh. Em nói lung tung quá phải không? Lần nào nói chuyện với anh, em cũng hoang mang.. em như người đang trong giấc mộng.. Em cũng không hiểu mình nữa!
Jin Seong nhắm mắt lại nuốt trọn từng lời nói thơ ngây chất chứa bao tình cảm của YeEun.
- YeEun! Anh không biết địa chỉ nhà em. Nếu anh biết anh sẽ chầu chực bên ngoài nhà em để càng thấy gần gũi hơn. Mai mình gặp nhau nhé được không?
- Ừ, mình gặp nhau ngày mai! Nhưng ở đâu?
- Ở nơi nào có bãi đậu xe rộng lớn. Em để xe lại rồi anh đưa em đi chơi!
- Để xe ở công viên hôm qua mình đã vào đi!
- Xong rồi! Anh chờ em bao lâu cũng được!
- 10 giờ sáng mai!
- Cám ơn YeEun! Ngày mai chúng ta gặp nhau. Đêm nay em ngủ ngon nhé!
- Anh cũng vậy nhé! Em ngủ đây!
Vừa tắt điện thoại khi nụ cười vẫn còn trên môi, mắt thì ráo hoảnh, YeEun bấm số gọi Ara. Nàng nhìn đồng hồ. Giờ này Ara chưa ngủ.
YeEun chưa kịp nói gì thì Ara đã hỏi ngay:
- Chàng gọi chưa?
YeEun nhoẻn miệng cười. Giọng nàng trong vắt:
- Rồi! Vừa dứt xong!
- Chuyện đi đến đâu rồi?
- À.. đang tiến triển!
Nói xong YeEun cười khúc khích. Nhưng chợt nhớ đêm khuya sợ ba mẹ nghe thấy, nàng bèn bụm miệng cười.
- Tiến triển đến giai đoạn nào?
- Cũng không biết nữa! Nhưng thấy vui lắm!
- Nói bao nhiêu lâu?
- Chắc cả tiếng!
- Chuyện gì mà nói nhiều thế? Anh mê em rồi em mê anh hả?
- Đại khái là như vậy!
- Cái con nhỏ này, đêm khuya gọi người ta mà chỉ nói sơ sơ như vậy, ai mà chịu cho nổi chứ? Định nhờ vả gì nữa đây phải không?
YeEun lại rúc rích cười:
- Biết hết!
- Đương nhiên! Ta đây đi guốc trong bụng nhà ngươi! Khai ra đi! Hẹn hò tiếp hả?
- Ừ..
- Ngày mai sao?
- Ờ, ngày mai!
- Phải nói Jin Seong hối lộ đi nếu không là không bao che đâu!
- Sẽ nói Jin Seong mời Ara đi ăn nghe?
Ara cười khoái chí:
- Nghe cũng được! Phải ăn ngon à! Rồi phải có chữ ký của siêu sao nữa chứ!
Hai cô gái cùng cười thỏa thuê. YeEun nói với bạn:
- Mấy chuyện này dễ quá mà! Để YeEun nói! YeEun đòi gì anh ấy cũng chịu!
- Vậy thì được quá! Đừng để lời mời Ara lâu quá ta sẽ cụt hứng!
- Ừ, biết rồi!
Ara trêu chọc bạn:
- Đã đời quá rồi! Có trai vào cũng có khác! Bây giờ ngủ ngon nghe!
- Cám ơn nhiều nhe! Ngủ ngon!
Ara bỏ điện thoại xuống cười một mình nhưng cũng hơi buồn. Bây giờ đã có Jin Seong, YeEun sẽ không còn nhiều thì giờ đi chơi với mình! Rồi Ara cũng sẽ gặp một mối tình như thế không?
*Jin Seong đến công viên từ 9 giờ 45 sáng. Chàng ngồi trong xe chờ đợi. Dự báo thời tiết hôm nay trời đẹp không mưa nhưng đôi khi những tiên đoán cũng sai. Đêm qua chàng chỉ ngủ vài tiếng vì những nôn nao mong chờ được gặp lại YeEun đã làm chàng không yên.
Chàng định đưa YeEun đi chơi xa nhưng không biết ý nàng như thế nào. Liệu YeEun có nhiều thì giờ bên Jin Seong hay không?
Chàng tắt máy xe, ra đứng bên ngoài đợi YeEun. Nàng lái xe gì Jin Seong cũng quên không nhớ nữa! Mình tệ quá, chàng tự trách bản thân! Jin Seong cứ quay ngang ngó dọc tìm YeEun. Chàng nhìn đồng hồ tay. 10 giờ! Vẫn chưa thấy nàng đâu! Có khi nào nàng đổi ý và không đến? Jin Seong không dám gọi điện thoại cho YeEun và kiên nhẫn đợi.
Jin Seong định đưa YeEun ra biển. Surfside Beach ở Galveston rất lý tưởng và không xa đây cho lắm. Hơn một giờ lái xe, không đến nỗi nào! Không biết nàng có thích ra biển hay không? Hay để cho YeEun chọn nơi nào nàng muốn đến? Nàng sẽ là người đòi theo ý muốn riêng hay là người muốn được người khác dẫn dắt và quyết định? Nhưng như ngày hôm qua YeEun là người đã chọn tiệm ăn mà nàng muốn! Jin Seong chờ đợi để tìm hiểu và khám phá cô bé này! Chàng muốn biết tất cả về YeEun từ nét đẹp, tính tốt, tính xấu, dễ chịu hay khó chịu.. tất cả những gì đã tạo nên người con gái xinh đẹp mang tên YeEun!
Chiếc xe Honda mầu xanh đậm đang đi vào bãi đậu xe của công viên. Jin Seong nhìn thấy YeEun trong xe. Nàng đậu xe cách xe chàng chừng 2 xe. Giờ này còn sớm nên bãi đậu xe còn vắng. Jin Seong mỉm cười và nhủ thầm: “Nhớ xe của cô bé rồi! Phải nhớ cả bảng số xe nữa!”.
YeEun ra khỏi xe, khoác ví lên vai. Nàng mặc một chiếc váy dài mầu trắng hơi bó trên ngực, tay phồng và ngắn. Phần dưới của váy xòe rộng thoải mái và mát mắt trong mùa hè. Hôm nay nàng đi dép thấp hay vì nghĩ rằng sẽ phải đi bộ cùng với Jin Seong? Trông nàng thật yêu kiều!
Thay vì tiến gần để đón YeEun, chàng vẫn đứng dựa lưng vào xe và ngắm cô bé! Hai tay khoanh trước ngực, Jin Seong đón nàng bằng nụ cười trẻ thơ và hiền hậu của mình.
Nàng đi nhanh đến với Jin Seong. YeEun nhoẻn miệng cười:
- Em xin lỗi bắt anh chờ! Tại vì..
YeEun không nói tiếp mà chỉ hỏi:
- Anh đợi lâu không?
- Lâu! Nhưng vì anh tới sớm hơn 15 phút! Anh thích đợi em!
YeEun quay lại bấm khóa cửa xe lần nữa. Nàng hỏi:
- Mình sẽ đi đâu vậy?
- Chúng ta sẽ có được bao nhiêu thì giờ bên nhau?
Câu hỏi Jin Seong đưa ra thật tự nhiên mà không hề nghĩ rằng với từng đó chữ chàng đã mặc nhiên biến YeEun thành người yêu của mình và cũng được nàng đáp trả.
YeEun cười thật xinh:
- Em có thể đi chơi đến chiều, nhưng 5 giờ em phải về nhà. Em đã nói với mẹ là đi chơi với Ara… Kỳ quá đi!
Jin Seong nheo mắt cười trêu YeEun:
- Đâu có gì mà kỳ? Anh thấy em dễ thương quá! Nhưng rồi Ara nói sao?
Lần này thì YeEun cười lớn tiếng, vẫn cái nghiêng đầu đáng yêu, nàng nói:
- Ara nói anh phải hối lộ cho cô ấy đó!
- Dễ quá mà! Cô ấy muốn gì?
- Ara muốn anh mời cả em và cô ấy đi ăn!
- Được thôi! Dễ quá mà! Nhưng hôm nay mình sẽ không có đủ thì giờ. Hẹn cô ấy ngày khác đi nhé!
- Ừ, nhưng mình đi chơi đâu?
- Em có thích cưỡi ngựa trên bãi biển không?
- Trời ơi, thích quá!.. Nhưng mà em không biết cưỡi ngựa!
- Đi với anh! Anh cưỡi ngựa giỏi lắm!
- Xa không?
Jin Seong mở cửa xe cho YeEun vào. Chàng buộc giây an toàn cho nàng rồi vòng sang bên kia vào xe. Jin Seong lùi xe, nói với YeEun:
- Gần Galveston! Chỗ đó là Surfside Beach! Đi chỉ hơn 1 tiếng là đến. Còn gọi là Village of Surfside Beach. Nơi đó có nhiều thứ giải trí khác, đi câu cá, mấy trò chơi trượt nước, đi bộ hay đi xe đạp, cưỡi ngựa. Anh có mang theo ống nhòm vì nghe nói nơi đây có hơn 400 loại chim khác nhau. Vì vậy mới có tên gọi là thành phố của chim. Chỉ sợ chúng ta không có đủ thì giờ vui đùa thôi!
YeEun có vẻ hào hứng khi nghe Jin Seong kể về nơi sắp đến.
- Anh thường hay cưỡi ngựa sao?
- Lúc ở Nam Hàn, anh thích những trò này! Rồi chuyện đó cũng có lúc phải làm trong khi diễn xuất vào những vai trò đòi hỏi phải biết cưỡi ngựa nên anh cưỡi ngựa giỏi lắm! Đừng lo, đi với anh, em sẽ an toàn lắm, không sao cả!
- Em mới biết lái xe nên còn dở lắm, không dám đi xa! Vậy mà bây giờ còn cưỡi ngựa nữa! Trời hỡi, Ara mà biết nó sẽ hét lên!
Jin Seong và YeEun cười lớn tiếng. Nàng liến thoắng nói với Jin Seong:
- Em thích đi tìm vỏ sò trên bãi biển! Em giống con nít quá phải không?
Jin Seong quay sang dịu dàng nói với nàng;
- Em không phải con nít! Nếu em là con nít thì anh sẽ bị bỏ vào tù vì tội dụ dỗ trẻ con! YeEun là một thiếu nữ mới lớn xinh đẹp và đáng yêu!
YeEun liếc nhìn Jin Seong nhưng môi tủm tỉm cười không nói gì.
Jin Seong hỏi tiếp:
- Em còn thích làm gì nữa khi ở bãi biển? Biết bơi không?
YeEun thẹn thùng đáp:
- Em không biết bơi! Anh.. có chán em không? Cái gì em cũng không biết!
Đang lái xe nhưng Jin Seong chỉ muốn ngừng xe lại, ôm chặt YeEun vào lòng mình rồi thủ thỉ nói lời yêu đương. Thay vì vậy chàng chỉ cười:
- Cái gì em cũng không biết nhưng tất cả những gì thuộc về em đều dễ thương và đáng yêu đối với anh. Thật đấy YeEun à!
Nàng cười khúc khích hỏi lại:
- Thật ư? Nhưng để xem em còn thích gì nữa nhỉ? Em cũng thích leo núi, cắm trại trong rừng sâu mặc dù em sợ thú dữ. Em cũng thích đi săn dù chưa bao giờ cầm súng và cũng không biết bắn làm sao! YeEun thích thử những gì mới lạ! Anh thấy em tức cười không?
- Không! Anh chỉ thấy em đáng yêu!
- Anh có thích thử những gì mới lạ không?
- Anh cũng vậy! Anh thích những trải nghiệm mới mẻ!
YeEun chợt kêu lên:
- Anh lái xe đi! Nghe em nói lung tung anh sẽ đi lạc đó!
Nàng như một đứa trẻ con! YeEun đang hoan hỉ chờ đón những gì có thể gọi là mới mẻ. Trên đường đi hình như cái gì cũng lạ với nàng.
- Anh là người dẫn đường đưa em đi chơi, làm sao có thể đi lạc được! Em đã xuống Galveston bao giờ chưa? Chắc nhiều lần rồi nhỉ?
- Ở đây từ nhỏ mà em chưa hề xuống Galveston! Anh thấy em kỳ quặc không? Chắc vì ba mẹ em không thích biển!
- Không! Em trinh nguyên như một tiên nữ mới hạ gót xuống trần!
- Anh.. là người khéo nói!
- Không đâu, anh chỉ nói thật đúng những gì anh nghĩ. Anh nói thẳng thắn những suy nghĩ của mình. Anh rất thẳng tính. Sẽ có lúc em không thích vì anh như vậy!
- Không có đâu! Ờ mà kìa! Gần đến biển rồi hay sao mà thấy không gian trống trải hẳn ra, ít thấy cây cối!
Jin Seong nhìn đồng hồ xe.
- Chừng không đến 20 phút nữa mình sẽ tới nơi. Thành phố Surfside Beach ở phía nam của Houston.
Lái xe một lúc không lâu, Jin Seong rẽ vào nơi có bảng chỉ. Một quãng thấy có tấm bảng dựng khá lớn với những hàng chữ tô mầu thật đẹp: Welcome to Surfside Beach, Island life, Texas Style. Hai bên tấm bảng có trồng hai cây Palm lớn.
YeEun kêu lên:
- Đến nơi rồi!
Jin Seong vui lây với sự hào hứng của YeEun.
Họ phải trả tiền cho chỗ đậu xe. Trong lúc Jin Seong trả tiền và hỏi thăm chỗ cưỡi ngựa, YeEun tung tăng đi loanh quanh với sự thú vị rõ rệt.
Jin Seong ra ngoài tìm YeEun. Ánh nắng rọi vào áo của nàng càng làm mầu trắng của váy, của áo sáng rực lên. Mái tóc đen dài của nàng đang bay trong gió. Đây có phải là sự thật hay chỉ là một giấc mơ mà chàng đã mong mỏi?
YeEun đang đứng quay lưng về phía chàng. Jin Seong lại gần mà nàng vẫn không hay. Chàng đứng yên xem YeEun làm gì. Hóa ra gần đó có vũng nước, một con rùa đang chậm rãi bò lên bờ. Chắc trước giờ nàng chưa nhìn thấy con rùa bao giờ? Jin Seong không thể nín được cười! Cô bé này ngộ nghĩnh thật!
Tiếng cười của chàng dù nhỏ nhưng cũng làm YeEun quay lại. Hai gò má nàng đang hồng dưới ánh nắng của mùa hè. YeEun chỉ con rùa và líu lo nói với Jin Seong:
- Anh nhìn kìa! Em chưa bao giờ thấy rùa! Trông nó tức cười quá!
Jin Seong buột miệng nói:
- Tức cười giống em!
Không hề giận dỗi, YeEun cũng cười theo:
- Ừ, em tức cười nhỉ?
Jin Seong muốn ôm nàng vào lòng vì đứng sát cạnh mà nói thầm thì vào tai YeEun: “Nhưng mà anh yêu em! Yêu quá đi mất!”.
Jin Seong hỏi nửa đùa nửa thật:
- Có muốn nuôi rùa không?
- Không! Nhìn thì thích nhưng nuôi thì không! Nuôi loài vật mệt lắm!
À cô bé này lười quá! Jin Seong nghĩ thầm. Cả ngày hôm nay chàng sẽ khám phá ra thêm nhiều thứ ở YeEun.
Jin Seong nhắc nhở:
- Mình đi thuê ngựa đi! Cưỡi ngựa một lúc rồi còn đi ăn trưa!
YeEun nhìn chàng gật đầu cười. Jin Seong nắm tay nàng tự nhiên. YeEun để yên như đã quen thuộc với chàng nhìều năm qua. Bàn tay YeEun nhỏ bé và mềm mại ấm áp nằm gọn trong tay chàng. Đây là hạnh phúc có thật ở đời thường mà Jin Seong đang được biết đến. Làm sao mà chàng có thể xa rời được nàng? Không bao giờ! Sẽ không bao giờ!
Tìm đến chỗ cho thuê ngựa. Hôm nay là ngày thường nên vắng vẻ. Jin Seong hỏi YeEun:
- Em chọn con ngựa nào em thích đi!
Giọng nàng thật ngây thơ khi hỏi lại Jin Seong:
- Em chọn được hả? Con ngựa nào cũng được phải không?
- Ừ, tùy em! Chọn con ngựa nào em thích!
YeEun đi quanh nhìn. Dừng lại ở ô gần cuối trong chuồng ngựa, nàng chỉ:
- Em thích con ngựa này!
Con ngựa YeEun chọn mầu đen! Hiếm khi thấy ngựa mầu đen bóng như vậy! Nhìn con ngựa, Jin Seong rất thích, chàng khen:
- Em chọn khéo! Anh cũng thích con ngựa này!
- Liệu nó có để cho anh cưỡi không?
Jin Seong phì cười:
- Đương nhiên! Đây là ngựa cho thuê mà! Con ngựa này đẹp như vậy chắc nhiều người thuê lắm!
Chàng ra nói với người chủ rồi trả tiền:
- Tụi tôi được thuê bao lâu?
Người chủ nhún vai.
- Tùy ông muốn thuê bao lâu cũng được!
- Một tiếng nhé!
Người chủ gật đầu:
- Được! Nhưng trả tiền trước! Chỉ một người cưỡi ngựa hay cả hai người?
- Cả hai! Tôi và cô ấy!
- Được, nhưng phải trả thêm tiền!
- Không sao! Dĩ nhiên rồi!
YeEun nhìn Jin Seong trả tiền. Thấy chàng đưa thẻ tín dụng trả, nàng nhìn thấy bảng giá thuê ngựa và kêu thầm “Mắc quá! Hai người mất gần 200 đô la!”
- Mời ra ngoài! Tôi sẽ đưa Janice ra! Tên nó là Janice!
Jin Seong tủm tỉm cười gật đầu.
Ra đến ngoài, trong lúc chờ, YeEun hỏi nhỏ:
- Mắc quá phải không?
Không nén được, Jin Seong khẽ vuốt má nàng rồi cười:
- Anh không thiếu tiền, đừng lo cho anh!
Nàng cười xấu hổ và cũng quên là Jin Seong vừa vuốt má mình. Sự xấu hổ và e thẹn của YeEun cũng hồn nhiên như cây cỏ xung quanh đang giao động trước gió lồng lộng ở cả một khoảng không trống trải. Chỉ có gió và gió! Vạt váy nàng và cả mái tóc cũng bất lực trước những cơn gió. Mùi muối biển thổi thốc vào mũi. YeEun nhắm nghiền mắt lại tận hưởng hương vị biển lần đầu tiên!
Jin Seong ngắm nhìn nàng. Trái tim chàng đang thốt lên: “YeEun! Em thật tuyệt vời!”
Khi người chủ chuồng ngựa dắt con ngựa mang tên Janice ra, ông ta hỏi:
- Có cần gì nữa không? Anh đã từng cưỡi ngựa chứ?
Jin Seong nhanh nhẹn đáp:
- Nhiều lần! Chỉ có cô bạn tôi thì chưa.
Người chủ nói với Jin Seong:
- Vậy thì đợi một chút!
Ông ta quay lại vào bên trong. Jin Seong vuốt ve Janice. Lông nó ngắn sát vào da và mịn màng. Chủ nó chăm sóc cho nó thật kỹ lưỡng!
Khi trở ra, ông ta đưa cho Jin Seong vài thứ:
- Anh hãy đeo cho cô gái lỡ trường hợp ngã, dù là xuống cát cũng đau. Chỉ cần ở đầu gối và khuỷu tay. Trừ phi muốn đội mũ? Lẽ ra những thứ này cho thuê nhưng tôi không tính tiền!
YeEun kêu lên:
- Tôi không sao đâu! Không đội mũ đâu!
Cả người cho thuê ngựa và Jin Seong đều phì cười. Ông ta tủm tỉm cười, lắc đầu nhìn YeEun rồi nói với Jin Seong:
- Cô bạn gái anh rất đẹp!
Cả Jin Seong và YeEun đều không phản đối mà chỉ cám ơn.
Jin Seong nói với nàng:
- Em nên đeo mấy đồ bảo vệ này!
YeEun phụng phịu:
- Phải đeo sao?
- Ừ! Ngồi đây rồi anh đeo cho!
YeEun ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài cửa. Nàng ngượng nghịu kéo cao váy lên, hở đầu gối. Nàng nghĩ thầm nếu kể cho Ara nghe, chắc con nhỏ sẽ cười chết đi được!
Jin Seong quỳ xuống đất, nâng chân và đầu gối nàng lên. Da của nàng mịn màng như da trẻ con. Bây giờ người bối rối lại là Jin Seong! Sao mình lại như thế, chàng tự hỏi? Đúng là mình chết với cô bé này rồi! Chết thật chứ không phải chết giả! Những giây phút đụng chạm này như lên cõi tiên!
Sau khi buộc đồ bảo vệ vào hai đầu gối rồi hai khuỷu tay cho YeEun xong, Jin Seong nhìn YeEun cười:
- Xong rồi! Bây giờ… anh phải bế em lên ngựa! Đừng sợ!
YeEun nói, giọng nhỏ rí:
- Em sợ!
- Được rồi để anh nhờ ông chủ!
Người chủ giữ và vuốt ve con Janice trong lúc nàng đặt chân định nhón người lên nhưng Jin Seong ngăn nàng lại rồi nói:
- Để anh trèo lên lưng ngựa trước!
Khi đã ngồi trên lưng ngựa, Jin Seong đưa tay nói với YeEun:
- Bây giờ em leo lên và anh sẽ đỡ em. Đừng sợ!
YeEun nắm lấy tay Jin Seong, chân nàng đặt vào phần bên thân ngựa và dợm người để leo lên nhưng Jin Seong đã nhanh chóng cúi xuống và bế thốc YeEun lên ngựa. Nàng ngồi trên lưng ngựa, Jin Seong ngồi ngay sát đàng sau. Chàng nói với người chủ:
- Cám ơn ông nhiều!
Người chủ giơ tay:
- Vui chơi an toàn nhé!
Jin Seong ngồi phía sau lưng YeEun. Chàng ghé sát vào tai nàng nói nhỏ. Jin Seong có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc hay làn da nàng toát ra thật nhẹ nhàng:
- Đừng sợ nhé! Phải ngồi sát cho an toàn! Anh ngay sau lưng em! Những con ngựa thuê này đã quá quen với nhiều người, không sao đâu!
YeEun ngoái lại cười với Jin Seong.
- Có anh, em không sợ nữa!
Jin Seong thúc vào bụng ngựa và giựt giây. Con Janice ngoan ngoãn chạy theo sự điều khiển của Jin Seong. Một quãng rồi mới ra đến biển.
Đến biển, nhìn bờ cát vàng mênh mông và những đợt sóng xô dạt, YeEun nói gì Jin Seong nghe không rõ nhưng chàng đoán là nàng rất thích và không còn sợ hãi nữa.
Biển vắng, có vài người đang tắm. Thỉnh thoảng có người đi bộ trên bãi cát. Con ngựa nhịp nhàng theo sự điều khiển của Jin Seong. Janice soải vó trên mặt cát. Thoạt đầu chậm nhưng khi đã quen, Jin Seong thúc cho ngựa chạy nhanh hơn. Ngựa chạy ngược chiều gió, tóc YeEun bay và thổi dạt về sau, những sợi tóc đùa dỡn vờn trên mặt Jin Seong. Một lúc thấy YeEun giang hai tay ra như đón nhận cả bầu trời và biển khơi.
Jin Seong nói to vào tai nàng:
- Em thích không?
YeEun hét lớn:
- Thích quá! Giống như em đang bay! Em không còn sợ nữa!
Hơi ấm và phiến lưng mềm mại của YeEun mà Jin Seong đang cận kề áp sát đã làm chàng mê mẩn. Chàng vùi đầu vào mái tóc đang bay trong gió của YeEun, hít thở hương thơm ngọt ngào trinh nữ của cô bé mà say đắm! Ngay bây giờ mà chết không phải là hạnh phúc lắm sao!
Những dấu chân của con ngựa Janice in xuống mặt cát ẩm rồi lại bị xóa đi bởi những dải sóng liên tục chạy vào bờ. Jin Seong tránh không để cho nó chạy gần nước biển quá. Thỉnh thoảng có người đi bộ ngang qua giơ tay vẫy. Đất trời mênh mông dường như là của riêng Jin Seong và YeEun trong những giây phút này!
Họ đã cưỡi ngựa suốt dọc chiều dài của phần bờ biển tại Surfside Beach rồi vòng trở lại.
Khi ánh nắng lên cao, hơi nóng tỏa trên đầu của cả hai người, Jin Seong cho ngựa đi chậm lại rồi hỏi YeEun:
- Đủ chưa? Hay còn muốn đi nữa?
- Một tiếng chưa?
Jin Seong nhìn đồng hồ:
- Gần 1 tiếng!
Nàng nói:
- Mình quay về đi anh! Tội nghiệp nó!
À cô bé này có lòng từ bi! Lại thêm một điều nữa biết đến về YeEun.
- Ừ! Mình quay về rồi đi ăn trưa. Sau đó đi tìm những trò chơi khác.
Trở lại nơi cho thuê ngựa đã thấy lác đác vài người đang chờ thuê ngựa. Người chủ nhìn thấy Jin Seong và YeEun thì hỏi:
- Sao? Vui không?
Vẫn ngồi trên ngựa, Jin Seong giơ ngón tay cái lên nói:
- Thích vô cùng!
- Có muốn chụp hình làm kỷ niệm không?
Jin Seong tươi nét mặt nhoài người lên phía trước hỏi YeEun:
- Chụp hình làm kỷ niệm nhé?
Cô bé cười tươi:
- Ừ!
Jin Seong đưa điện thoại nhờ người chủ chỗ cho thuê ngựa chụp hộ vài tấm ảnh.
Chụp hình xong, ông ta trả điện thoại lại cho Jin Seong rồi giữ con ngựa Janice cho Jin Seong nhẩy xuống trước. Chính chàng đỡ YeEun xuống rồi ghé sát vào tai nàng nói nhỏ:
- Cám ơn em!
YeEun nhìn chàng nhoẻn miệng cười. Nàng nói:
- Anh gửi cho em mấy tấm hình vừa rồi nhé!
- Anh sẽ gởi cho em! Đợi để anh hỏi ông chủ này xem tiệm ăn nào ở đây ngon. Em thích ăn gì? Hay muốn anh chọn?
- Anh chọn đi!
Jin Seong hỏi người chủ chỗ cho thuê ngựa về vài tiệm ăn gần đây. Ông ta nhắc đến vài nơi. Chàng giơ tay cám ơn.
YeEun hỏi:
- Sao anh?
- Ông ta giới thiệu vài chỗ. Hay mình đi ra tiệm nào sát biển nhé?
Nàng gật đầu. Cả hai ra xe tìm Bluewater Hwy. Nhiều tiệm ăn ở khu vực này. Jin Seong tìm chỗ đậu xe. Họ vào tiệm ăn Beachfront Deck Bar & Grill nhìn ra biển.
YeEun chỉ chiếc bàn sát bên ngoài nhìn ra biển:
- Ngồi đây đi anh!
Trông nàng tươi vui và linh hoạt. Chỉ nhìn nàng là Jin Seong thấy rộn rã và mong ước những phút giây này cứ kéo dài thêm mãi và đồng hồ đừng nhích thêm chút nào.
YeEun để mặc Jin Seong chọn món cho mình. Nàng ăn ngon miệng và ăn hết phần của mình. Nhìn YeEun ăn mà Jin Seong thấy vui, chàng hỏi đùa:
- Bụng em còn chỗ chứa cho món tráng miệng chứ?
YeEun lấy tay che miệng vì nàng đang nhai rồi cười rúc rích. Khi đã ngừng nhai nàng mới nói với Jin Seong:
- Tại vui quá nên em ăn rất ngon miệng! Ăn ít trái cây hay kem thì được!
- Kem nhé? Ăn trái cây ở tiệm ăn dễ bị đau bụng!
- Kinh nghiệm của anh hả?
Cả hai cùng phì cười.
- Sau đây mình sẽ đi đâu nữa?
- Bây giờ anh không nghĩ là em thích mấy môn trượt nước vì em không mang theo quần áo tắm. Hoặc là chúng ta đi vào nơi có rất nhiều loại chim, hay đi xe đạp.
YeEun ngượng nghịu nói nhỏ:
- Em không biết đi xe đạp!
Lần này thì Jin Seong cười thỏa thuê mà không sợ nàng giận.
YeEun cũng cười theo. Jin Seong lắc đầu cố nín cười:
- Thì anh chở em chứ có sao đâu! Không biết những loại xe đạp cho thuê ở đây là loại cho 2 người hay 1 người. Sau đó có thể ra biển trở lại cho em tìm vỏ sò. Lúc trước em nói là em thích tìm vỏ sò mà phải không?
Nàng ấp úng hỏi Jin Seong:
- Nếu anh chở em bằng xe đạp thì có được không? Em nặng lắm à!
Từ điệu bộ hồn nhiên đến những câu nói của YeEun đã làm cho Jin Seong mê mẩn càng thêm mê muội! Tại sao cô bé này lại dễ yêu như vậy chứ?
Không muốn chọc giận YeEun, Jin Seong thản nhiên trả lời:
- Em như nhành mai, anh dư sức đạp xe chở em! Yên tâm đi!
- Em… em muốn cả hai! Vừa đi xe đạp vừa đi lượm vỏ sò trên cát.
- Em muốn là được! Vậy còn muốn ăn kem không?
- Không! No lắm rồi!
*Jin Seong thuê một chiếc xe đạp và chở YeEun chạy trên đường lằn dành riêng cho người đi xe đạp sát với lề cho người đi bộ.
Nàng ngồi nghiêng một bên vì mặc váy. YeEun ôm eo Jin Seong thật chặt mà không ngại ngần. Có lúc nàng dựa một phần bên đầu và má vào bờ lưng của Jin Seong. YeEun ngửi thấy mùi.. của Jin Seong! Nàng cười một mình! Thật là kỳ cục! Nếu bây giờ ai bảo nàng phải quay về YeEun sẽ từ chối. Nàng muốn ở bên cạnh Jin Seong! Hay là nàng đã yêu anh ta mất rồi? Jin Seong đạp xe không hề biết những suy nghĩ thầm kín của YeEun đang làm cho hai má nàng đỏ rực thêm dưới cái nóng bắt đầu hun cho một ngày mới chớm hè.
Một lúc, Jin Seong liếc nhìn đồng hồ, chạy chậm, quay lại nói với YeEun:
- Đi tìm vỏ sò nhé?
- Anh mỏi chân rồi sao?
- Không! Anh không mỏi chân! Nhưng đi bộ trên cát tìm vỏ sò mất nhiều thì giờ lắm. Em phải về nhà lúc 5 giờ mà phải không? Lúc đi về nhiều khi kẹt xe nữa!
- Ừ!
Jin Seong nói với YeEun:
- Lẽ ra phải mua cho em một cái mũ rộng vành!
- Không cần đâu! Em thích nắng!
- Sẽ rám má hồng của em mất!
- Ăn thua gì! Sáng nào rửa mặt xong dù không đi đâu em cũng bôi sunscreen!
Họ lang thang đi dọc bờ biển tìm kiếm những vỏ sò. Jin Seong xin một một cái túi khi rời khỏi tiệm ăn. Mỗi lần tìm được một vỏ sò là YeEun reo lên mừng rỡ. Nàng nhẩy cẫng lên reo hò như một đứa trẻ! Jin Seong không chỉ cùng tìm kiếm vỏ sò với nàng mà còn chiêm ngắm từng giây từng phút bên nàng. Jin Seong chụp nhiều hình của YeEun trên bãi biển.
YeEun không tìm vỏ sò nữa khi chiếc túi đã nặng. Nàng cởi giầy để trên cát rồi nói với Jin Seong:
- Em xuống biển chỉ vài phút thôi! Anh trông chừng dép giùm em nhé!
Jin Seong cười lắc đầu:
- Không ai lấy đâu mà sợ! Em không biết bơi mà lại đi xuống biển một mình sao? Anh đi với em. Anh cũng bỏ giầy ở đây thôi.
Đôi giầy của Jin Seong và đôi dép mỏng của YeEun nằm cạnh nhau. Jin Seong đặt cho hai đôi sát vào nhau ngay ngắn. Niềm vui này không thể so sánh với bất kỳ niềm vui nào khác! Chàng xắn quần nắm tay YeEun xuống biển.
Sóng biển liên tục xô dạt vào bờ. Những bọt biển trắng xóa lăn tăn như muốn ở lại trên mặt cát thêm giây phút nữa nhưng rồi lại bị bất lực cuốn đi.
YeEun một tay vén cao váy, tay kia nắm chặt lấy tay Jin Seong như tìm kiếm một sự che chở vững chãi. Quả thật nàng là một đứa trẻ xinh đẹp và đáng yêu! Mắt nàng sáng rỡ đầy vẻ thích thú!
Nước biển ở đoạn này khá trong nhìn rõ cát bên dưới. Jin Seong hỏi nàng:
- Em thích không?
Nàng quay sang nghiêng đầu cười nói với Jin Seong:
- Thích lắm! Em cám ơn anh! Nếu mà được ở đây nhìn hoàng hôn chắc còn thích nữa! Anh có bao giờ nhìn hoàng hôn trên biển chưa?
- Có!
- Đẹp lắm phải không?
- Ừ đẹp! Rất đẹp!
YeEun hỏi với giọng tiếc nuối:
- Mình phải về chưa?
- Đến lúc phải đi về thôi! Lần khác anh đưa em ra biển nữa!
- Anh hứa nhé?
- Không cần hứa vì anh đương nhiên là nhớ.
Cát dính đầy chân, YeEun nhăn mặt:
- Vào xe anh sẽ dơ hết!
- Không sao! Có thể trong xe anh có khăn! Nhưng bây giờ em cứ đi dép vào đi!
Đi bộ ra đến xe. Jin Seong mở cửa xe dặn dò:
- Em cứ ngồi vào xe nhưng thò chân hai chân ra ngoài để anh lau cho!
YeEun ngoan ngoãn làm theo trong khi Jin Seong mở thùng sau xe tìm khăn.
Đứng trước mặt YeEun chàng giơ tấm khăn lên rồi cười:
- Để anh lau chân cho em!
Chàng quỳ xuống đất nhẹ nhàng thận trọng nâng bàn chân nhỏ nhắn của YeEun lên và dùng khăn lau cho sạch cát rồi nói:
- Anh không sợ bẩn xe nhưng sợ những hạt cát này sẽ làm em đau chân!
YeEun âu yếm nhìn Jin Seong. Đúng là nàng đã thích anh ta lắm rồi! Chỉ thích thôi sao? Phải hơn nữa chứ? Đó là cảm nhận nàng chưa từng biết đến và chưa nghĩ về một ai khác như vậy! Hay là nàng đã…? Nhưng YeEun chỉ dịu dáng nói lời cám ơn với ánh mắt chứa chan tình cảm. Chắc anh ấy sẽ hiểu!
Ngồi trên xe quay trở về, Jin Seong khẽ nói với YeEun:
- Có mệt thì em ngủ đi!
- Ừ..
Và nàng đã ngủ thiếp đi theo nhịp xe lăn bánh trên đường. YeEun ngủ như một đứa trẻ.
Quãng đường về lâu hơn lúc đi chừng 10 phút! Khi xe rẽ vào Houston trở lại thì YeEun tỉnh giấc.
- Khoảng chừng 10 phút nữa sẽ đến công viên mà em đậu xe!
YeEun nhìn vào gương vuốt tóc và nghĩ thầm không biết lúc mình ngủ trên xe mình có làm gì xấu không? Nàng bỗng dưng đỏ mặt!
Nàng chợt nhớ ra nên nói với Jin Seong:
- Lúc nẫy trên bãi biển em thấy anh chụp nhiều hình lắm phải không?
- Ừ, nhưng nếu em không cho phép anh làm như vậy thì xóa đi! Nhưng.. nếu xóa thì tiếc lắm! Đừng xóa nhé!
- Để em xem đã!
YeEun lấy điện thoại của Jin Seong để tìm xem hình. Hình nào cũng làm nàng cười thích thú!
Jin Seong nói với giọng van nài:
- Em đừng xóa nhé!
YeEun liếc Jin Seong rồi gật đầu:
- Được rồi! Không xóa! Nhưng không được cho ai coi đâu!
- Đời nào! Anh quý và giữ riêng cho mình! Không ai được phép ngắm em cả! Chỉ mình anh thôi!
YeEun cười không nói gì. Nhưng rồi nàng đổi ý:
- Nhưng anh gửi cho em vài tấm. Có cả tấm hình mình cưỡi ngựa nữa!
- Được rồi!
Khi rẽ vào bãi đậu xe của công viên, Jin Seong tìm chỗ đậu xe. Bãi đậu xe khá đầy nhưng cũng tìm được chỗ.
Đưa YeEun đến xe nàng, Jin Seong lại nói:
- Cám ơn YeEun đã cho anh được hưởng những giây phút thần tiên như vậy!
Nàng nhoẻn miệng cười vào xe rồi cũng nói với chàng:
- Cám ơn anh! Đi chơi vui quá!
- Lái xe về cẩn thận! Tối anh gọi em được không?
Nàng gật đầu đóng cửa xe. Jin Seong lùi lại tránh sang một bên hơi xa để cho YeEun lùi xe.
Chiếc xe Honda mầu xanh đậm lùi chầm chậm rồi đi. Nhưng mới được một quãng, xe ngừng lại.
Jin Seong vẫn đứng yên nhìn theo và ngạc nhiên khi thấy xe của YeEun ngừng lại. Nàng quên gì sao?
Jin Seong thấy nàng mở cửa xe. Hai tay nàng để lên miệng như làm loa, YeEun đã kêu to:
- Jin Seong! Em thích anh! Em thích anh mất rồi!
Nói xong nàng vội vã vào xe và vọt đi như biến để mặc Jin Seong đứng đó ngơ ngẩn trong một hạnh phúc đang ùa đến tràn ngập trên trái tim đang rộn rã không thể nói nên lời!