← Quay lại trang sách

Chương 5

Khi chuông điện thoại reo nho nhỏ trong đêm khuya, YeEun tắt đèn trong phòng ngủ mình vì biết ai là người gọi. Chỉ có Jin Seong!

Giọng nàng nhỏ như thì thầm:

- Hello!

Bên kia đầu giây giọng Jin Seong trầm ấm như đang phả hơi nóng vào tai nàng:

- Anh có đánh thức em không?

- Không, em chưa ngủ..

- YeEun!.. Em có biết em đã đưa anh lên thiên đàng, nếu quả thực có thiên đàng, khi em nói em thích anh không?

YeEun cười nho nhỏ trả lời:

- Có mình anh ở trên thiên đàng sao? Cả em nữa chứ?

Jin Seong lại gọi:

- YeEun.. Anh yêu em! Yêu quá đi mất! YeEun.. em có muốn nói gì với anh không?

YeEun vẫn đắp chăn, điện thoại để sát bên tai nhưng khi nghe Jin Seong hỏi như vậy nàng bèn trùm chăn kín đầu như sợ có ai nghe thấy hay như tự chôn giấu mình. Nàng ấp úng:

- Em hả? Em.. Mà thôi.. anh kỳ quá! Không nói đâu!

Đó không phải là lời nói yêu thật ngây thơ và hồn nhiên sao?

- Anh sẽ hỏi nhiều lần nữa khi có dịp cho đến khi anh được nghe YeEun nói ra!

YeEun lại khúc khích cười. Nhưng rồi nàng chợt nói:

- Anh à! Hôm nay mẹ kêu em ngày nào cũng đi chơi với Ara! Mẹ bắt em phải ở nhà hay đi mua sắm với mẹ. Chắc phải 2, 3 ngày nữa em mới gặp anh được.

Giọng Jin Seong buồn hiu:

- Vậy anh sẽ nhớ em đến chết được! Nhưng mỗi ngày em gọi điện thoại cho anh nhé vì anh không biết lúc nào có thể nói chuyện với em!

- Em sẽ gọi! Bây giờ em phải đi ngủ đây!

- Em ngủ ngon nhé!

- Anh cũng vậy! YeEun! Anh đã gửi những tấm hình cho em rồi đấy!

- Cám ơn anh!

Jin Seong không ngủ ngay mà xem những bức hình đã chụp YeEun lúc ở Surfside Beach. Chàng có cảm tưởng mình đang đứng trên biển nhìn ngắm YeEun.

Chàng lại bâng quơ nhớ đến lời YeEun nói nàng cũng thích leo núi, cắm trại trong rừng sâu. Cũng như mình, Jin Seong nghĩ như vậy rồi lại nhớ đến công viên Memorial Park Eastern Glades nơi mà chàng đã có nhiều kỷ niệm thuở ấu thơ. Nhưng rồi ngay khi đó một bức tường cao ngất ngưởng lại hiện lên chắn tầm mắt không cho Jin Seong nhìn xa và thấu suốt hơn nữa! Cái gì đây? Tại sao vậy? Mà không chỉ là những câu hỏi nhưng còn đi kèm theo.. nỗi sợ hãi và dằn vặt mà chàng không hiểu nổi? Không phải mới đây mà từ lâu rồi..!

Hai ba ngày nữa chàng sẽ không được gặp YeEun vậy Jin Seong sẽ làm gì? Đột nhiên chàng nghĩ đến chuyện đến gặp người cố vấn tâm lý hôm nào! Chàng đã nói với bà ta là sẽ trở lại. Có lẽ cũng nên như vậy!

*

Anne nghe điện thoại kế tiếp sau khi bắt người bệnh nhân trước đó chờ.

- Văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn!

Jin Seong nói ngay:

- Tên tôi là Jin Seong, tôi là bệnh nhân của bác sĩ Nguyễn. Muốn lấy hẹn cho ngày hôm nay hay ngày mai nếu có thể được.

Anne trả lời:

- Buổi chiều nay có một chỗ trống lúc 1 giờ 15, được không?

Jin Seong nhanh nhẹn trả lời:

- Tốt lắm! Cho tôi cái hẹn đó! Được 2 tiếng không?

Anne cười:

- Anh hên đó! Người bệnh đổi sang ngày khác nên mới có chỗ trống lúc đó. Cũng 2 tiếng.

- Vậy là được phải không?

- Đúng vậy!

- Cám ơn cô! Tôi sẽ có mặt đúng giờ.

*

Jin Seong đến văn phòng theo hẹn. Phòng đợi không có một ai ngoài cô thư ký.

Anne đón khách bằng nụ cười niềm nở. Nàng hỏi:

- Anh Jin Seong?

Jin Seong cười gật đầu. Chỉ có một ngày hôm qua đi biển với YeEun mà da chàng nâu sậm. Đúng là ánh nắng mùa hè đã làm chàng trông rắn rỏi và tràn đầy sinh lực hơn. Mầu da đó chỉ có thể do nắng hè mang lại.

Anne đứng dậy cầm hồ sơ của Jin Seong và nói:

- Mời anh!

Jin Seong đi theo cô thư ký. Anne gõ khẽ cửa phòng Hoài.

Hoài ra mở cửa và nhận ra người bệnh nhân này, người mà nàng đã muốn gặp lại nhưng không nhớ tên. Chỉ nhớ đó là một nam diễn viên điện ảnh Nam Hàn có đôi mắt ma mị!

Hoài đưa tay nhận hồ sơ do Anne đưa. Nàng cười với người bệnh:

- Mời anh vào!

Cùng với câu nói, nàng liếc nhìn hồ sơ! Jin Seong! Nam tài tử Hàn quốc! Đúng rồi!

Jin Seong tự nhiên tìm chỗ ngồi ngay gần Hoài. Anh ta mỉm cười, nụ cười thật đôn hậu:

- Chào bà! Bà khỏe chứ?

Hình như rất ít bệnh nhân hỏi nàng câu đó. Hầu như tất cả những người đến đây đều mang tâm trạng giống nhau là quan tâm đến chính họ nhiều hơn vì họ đang mang nặng những vấn đề cần được giúp đỡ để giải tỏa.

Hoài cười đáp:

- Tôi bình thường, cám ơn anh. Trông anh như mới đi nghỉ hè về? Đúng không?

Jin Seong cười lớn;

- Hôm qua tôi đã có một ngày tuyệt vời ở bãi biển!

- Vậy thì tốt quá! Nghỉ ngơi và vui chơi mang lại cho chúng ta những tâm trạng tốt hơn, vui hơn, phải không?

- Đúng vậy!

Hoài liếc nhìn thấy Anne dán giấy đề 2 tiếng. Nàng nghĩ thầm chuyện gì mà phải nói lâu như thế? Hoài hỏi luôn:

- Tôi có thể làm gì cho anh hôm nay? Chắc không phải là chỉ lắng nghe?

- Tôi cần được dẫn dắt để giải tỏa một số câu hỏi cho chính mình.

- Những câu hỏi đó là gì? Hãy bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên đi!

Jin Seong hơi có vẻ ngập ngừng:

- Tôi phải kể sơ sơ cho bà nghe đã rồi mới đến phần câu hỏi.

Hoài chú ý:

- Anh cứ kể!

- Phải bắt đầu như thế nào đây? Bà có bao giờ đến công viên Memorial Park Eastern Glades ở đây không?

- Chưa, tôi chưa bao giờ đến đó! Công viên đó đẹp lắm sao?

- Thời tôi còn nhỏ, 100 mẫu rừng hoang vu đó chưa có tên như ngày hôm nay. Nơi đó gắn liền với tuổi thơ của anh em tôi. Đó là một thế giới rộng lớn và nhiều bí ẩn với rừng rậm âm u. Chúng tôi chơi đùa trong đó không chút sợ hãi, nhiều lần đi lạc nhưng anh tôi luôn luôn là người tìm được đường về. Dần dần khu rừng đó quá quen thuộc và chúng tôi không còn đi lạc nữa. Nhưng mà.. sau này khi đã trưởng thành, mỗi lần nhớ đến khu rừng này thì bỗng dưng như có một bức tường cao chót vót được mọc lên, dựng lên không cho tôi nhìn sâu vào khu vườn yêu thích trong tuổi thơ của mình nữa!

Hoài nghiêm trang hỏi Jin Seong:

- Ngoài nhìn thấy bức tường, anh còn nhìn thấy gì khác nữa không? Có thấy sợ hãi không?

Jin Seong thú nhận:

- Chỉ có bức tường! Nhưng cảm giác sợ hãi hoang mang luôn luôn đi cùng với bức tường đó! Tôi không hiểu đó là gì? Rõ ràng là một bức tường rất cao chặn hết mọi tầm mắt..

- Anh có muốn vượt qua bức tường đó không?

Jin Seong nhìn Hoài:

- Đó là một sự xung đột trong tôi! Nửa muốn trèo qua bức tường đó, nửa lại sợ hãi! Sợ sẽ bị bức tường đổ sập vào người.. hay là không thể nào trèo qua được! Cũng sợ.. nếu trèo qua được thì không biết mình sẽ tìm thấy gì sau bức tường đó!

- Ngày hôm nay anh có muốn cùng tôi trèo qua bức tường đó không?

- Tôi không biết..! Nhưng tôi muốn được giải thoát khỏi sự sợ hãi kỳ lạ đó!

- Không tò mò sao?

Jin Seong nhắm nghiền mắt lại khi trả lời Hoài:

- Luôn luôn tò mò! Nhưng nỗi sợ hãi đã ngăn tôi lại!

- Anh nhầm! Muốn chế ngự sự sợ hãi, anh phải trèo qua bức tường đó!

- Tại sao tôi lại nhìn thấy bức tường mà tôi biết chắc rằng trong khu vườn đó không hề có bức tường nào?

- Bức tường đó được dựng lên để bảo vệ anh!

- Để bảo vệ tôi sao?

- Đúng vậy!

- Tại sao tôi phải cần được bảo vệ?

- Tôi nghĩ bức tường đó được dựng lên là để bảo vệ và chôn giấu những chấn thương về tâm lý rất sâu đậm của anh trong một quãng thời gian nào đó trong quá khứ.

Jin Seong lẩm bẩm một mình, mắt vẫn nhắm nghiền. Anh ta đang tự nói với chính mình; “Chấn thương về tâm lý” sao?

Hoài tiếp tục phân tích:

- Khi chúng ta cố chạy trốn không muốn nhớ đến những điều làm chúng ta tổn thương thì chính lại là lúc chúng ta không thể quên! Theo tôi, khu vườn đó trong dĩ vãng của anh đã có nhiều kỷ niệm cả tốt lẫn xấu. Tất cả những thứ đó vẫn tồn tại và đôi khi chúng ta chỉ muốn lọc ra những thứ chúng ta muốn nhớ. Bức tường mà anh vẫn nhìn thấy đã xuất hiện chính là để ngăn không cho anh nhớ lại những kỷ niệm xấu đã tạo những ấn tượng có thể nói là bi thương làm anh sợ hãi!

Jin Seong nhìn Hoài rồi e dè hỏi:

- Bà nghĩ tôi sẽ hối tiếc khi trèo qua bức tường đó không?

- Câu hỏi này anh phải tự trả lời! Tôi không thể trả lời thay cho anh được.

Jin Seong trầm ngâm:

- Mới đây.. tôi đã gặp gỡ một người con gái và tôi đã yêu cô ấy. Yêu như chưa bao giờ biết đến một tình yêu như vậy! Tình yêu đó đã giúp tôi thoát ra khỏi những ám ảnh và hoang mang không biết tôi trong điện ảnh hay tôi ngoài đời mới thật sự là con người tôi! Tôi đã trở về với con người thật của mình nhờ tình yêu đó… Lần trước tôi đến đây gặp bà vì ám ảnh đó và tôi đã rời khỏi điện ảnh về đây là vì thế. Người yêu của tôi thích leo núi và cắm trại. Tôi chưa giúp cô ấy thực hiện ước mơ nhưng.. đó là vì sao tôi đến đây..

- Vì anh sợ lại nhìn thấy bức tường đó ở nơi anh muốn đưa bạn gái đến?

- Đúng như vậy!

- Vậy thì trèo qua bức tường đó đi để nỗi ám ảnh đó sẽ được phơi bầy rồi tan biến!

- Làm sao.. tôi có thể..?

- Tôi sẽ cùng anh khám phá!

- Bằng cách nào?

- Bằng những câu hỏi! Bằng cách đưa anh trở lại thời gian đó. Và anh phải thành thật trả lời, không giấu diếm!

- Tôi sẽ trả lời!

- Nếu anh nói dối tôi sẽ biết!

- Không! Không nói dối!

Hoài yên lặng chờ đợi. Nàng muốn có vài phút im lặng để Jin Seong sửa soạn.

Bỗng dưng anh ta nói với Hoài:

- Cho tôi một ly nước lạnh được không?

- Được chứ! Để tôi lấy cho anh một ly nước lạnh.

Hoài bấm nút nói với Anne:

- Em có thể cho chị một ly nước lạnh được không?

Anne mau mắn:

- Em lấy nước và mang vào ngay!

Anne mang ly nước vào, nhìn Hoài hỏi

- Chị uống?

- Không! Cho anh Jin Seong đây! Cám ơn em.

Anne đưa ly nước lạnh cho Jin Seong rồi hơi nhếch mép cười.

Khi Anne ra ngoài và cửa phòng khép lại, Jin Seong lấy trong túi một lọ thuốc. Anh ta lấy một viên thuốc bỏ vào miệng rồi uống đến mấy ngụm nước lạnh.

Hoài tò mò:

- Đó là thuốc gì?

- Phenytoin!

Nàng ngạc nhiên hỏi lại Jin Seong:

- Anh bị chứng động kinh?

Jin Seong gật đầu xác nhận.

- Loại nào?

- Complex partial seizures! Nhưng lúc còn trẻ tôi còn bị epilepsia partialis continua!

- Tỉnh dậy anh không còn nhớ gì hết?

- Phải!

- Xẩy ra thường xuyên không?

- Lúc trước thì khá thường xuyên khi tôi mới lớn! Nhưng vì xảy ra nhiều lần và bác sĩ khám phá ra sự rối loạn chức năng của hệ thần kinh chỉ xảy ra ở cùng một vùng của não bộ nên tôi đã được giải phẫu để cắt bỏ một phần của não đã gây ra chứng động kinh. Từ đó hầu như tôi không còn bị động kinh nữa!

- Vậy là anh may mắn! Nhưng vẫn phải dùng thuốc để ngăn chặn chứ?

- Thỉnh thoảng thôi!

- Khi thấy bắt đầu có triệu chứng hay sao?

- Phải!

- Như vừa rồi anh cũng thấy có những triệu chứng của động kinh hay sao?

- Không! Vừa qua tôi không có triệu chứng gì cả nhưng vì nghĩ mình sẽ bị căng thẳng khi phải đối mặt với nhiều thứ như bức tường vô hình, sự sợ hãi hoang mang hay những cảm xúc gì nữa.. nên tôi chỉ phòng hờ.

Hoài gật gù, mừng thầm. nàng không muốn Jin Seong bị động kinh trong lúc đang ở đây!..Hay cho dù ở nơi đâu khác.

- Vậy mình hãy đợi một lát đi cho thuốc ngấm! Có những 2 tiếng để nói chuyện.

Rồi Hoài đổi đề tài:

- Tôi đã xem phim anh đóng!

Jin Seong cười nhìn Hoài:

- Không tệ quá chứ?

- Trái lại, tôi rất ngạc nhiên! Tôi càng hiểu ra vì sao bây giờ K Dramas lại phổ biến như vậy. Anh diễn xuất rất hay! Đạo diễn rất khá. Truyện phim cũng đặc biệt. Hình ảnh bố cục đều rất được! Một bộ phim hay đòi hỏi rất nhiều yếu tố mà K Dramas tựu trung đã đạt được! Tôi xem và rất thú vị vì…

- Nam tài tử đó đã vào đây và bị bà moi móc hết gan ruột!

Hoài phá lên cười:

- Đúng là như thế! Nhưng anh vẫn còn thích đóng phim chứ?

- Chỉ lúc mới về đây thôi!

- Tại sao?

Jin Seong cười:

- Nếu tôi không về đây tôi sẽ không gặp cô ấy, không yêu.. điên cuồng si mê như hiện tại! Tôi không còn nghĩ đến chuyện trở lại Nam Hàn hay thế giới điện ảnh nữa!

Hoài không muốn hỏi thêm về người con gái nào đó mà Jin Seong vừa nhắc đến. Anh ta đã có tình yêu và yêu điên cuồng! Nhiều đam mê thế sao? Mừng cho Jin Seong đã gặp và có được tình yêu!

Chỉ vài câu nói mà nàng nhận thấy tâm trạng Jin Seong khá hơn. Chắc thuốc đã ngấm và an toàn cho anh ta khi nàng bắt đầu “moi móc” như Jin Seong mới nói!

- Anh nghĩ chúng ta có thể trở lại câu chuyện ban nãy không?

- Được! Tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi, bà cứ hỏi!

- Anh hãy lại nằm ở ghế dài đàng kia!

- Tôi phải nằm sao? Bà sẽ làm gì?

- Tôi sẽ giúp anh nhớ những điều anh cố trốn tránh bằng phương pháp đặc biệt gần như là thôi miên.

Jin Seong làm theo lời Hoài. Chàng nghĩ đến hai chữ “thôi miên”! Có thể tin được hay không?

Hoài cũng đổi chỗ ngồi, tìm một ghế gần bên nơi Jin Seong đang nằm.

- Tôi sẽ để nhạc thật nhỏ. Anh hãy nhắm mắt lại.. Nghe nhạc… chỉ lắng nghe nhạc… Các bắp thịt và toàn thân thả lỏng.. thật thoải mái… Cứ như vậy… Tiếp tục… Anh đang làm tốt lắm.. Thở đều đặn nhẹ nhàng giống như anh sắp chìm vào giấc ngủ.. Thật thư giãn..

Mươi phút trôi qua, Hoài bắt đầu đặt câu hỏi:

- Gần đây anh có trở lại khu rừng đó không?

Jin Seong trả lời nhưng giọng nói của anh ta nghe xa vắng:

- Bây giờ là công viên, không còn là khu rừng hoang dã năm xưa, nhưng tôi không hề quay lại.

- Lần cuối cùng cách đây bao lâu?

Jin Seong yên lặng. Anh ta đang tìm câu trả lời, Hoài có thể nhận thấy điều này.

Không thấy Jin Seong nói gì, Hoài lại hỏi:

- Không nhớ ư? 5 năm, 10 năm hay 20 năm? Không cần phải chính xác, phỏng chừng là được!

- Hai mươi hai năm!

- Ồ tại vì anh sang Nam Hàn!

- Không phải!.. Sau lần cuối cùng đó.. tôi đã lên New York học ở trường New York Film Academy trong 4 năm.

- Tại sao không bao giờ trở lại nơi đó? Không còn thích nữa hay sao?

- Tôi không muốn trở lại thời gian đó!

Hoài hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra khi anh đến khu rừng này lần cuối cùng?

- Bà giúp tôi nhớ lại đi!.. Tôi đang nhìn thấy bức tường đó dựng lên ngay trước mặt đây! Bà không nhìn thấy đâu!

- Dĩ nhiên! Tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi cảm nhận sự có mặt của nó ngay lúc này! Nhưng tôi tin là anh có thể trèo qua, không khó khăn đâu!

- Tôi phải làm gì?.. Tôi không trèo qua được đâu..

Hoài trấn an Jin Seong:

- Hãy đưa tay đụng vào bức tường đó và nói cho tôi biết cảm giác khi đụng chạm vào đó như thế nào?

Jin Seong rụt rè đưa tay phải ra. Hoài nhìn thấy bàn tay anh ta run run. Thoạt tiên bàn tay phải đó như dừng lại.. rồi có vẻ như với và rồi những ngón tay duỗi thẳng ra. Nhưng đột ngột, Jin Seong thu bàn tay lại!

Hoài chậm rãi nói với Jin Seong:

- Anh đang làm tốt lắm! Anh đụng tay vào bức tường rồi phải không? Cảm nhận như thế nào?

Tay rụt lại nhưng Jin Seong vẫn nhắm mắt khi trả lời:

- Như.. nước.. không phải.. như không khí thì đúng hơn!

- Vậy thì đâu cần trèo qua? Anh hãy dắt tôi đi vào khu rừng đó đi!

- Bà có chắc là muốn vào trong đó không?

- Tôi muốn! Chúng ta cùng vào bên trong đó đi! Qua khỏi bức tường rồi!

Những lời nói của Hoài như thôi miên, nhẹ nhàng nhưng cương quyết.

- Bà thấy khu rừng thế nào?

Hoài nghĩ thầm bây giờ là lúc mình phải dùng trí tưởng tượng. Nếu sai Jin Seong sẽ sửa!

- Tôi thấy nhiều cây lớn.. những bụi cỏ dại..

- Đúng rồi!..Chúng ta… À mà không.. Bà có nhìn thấy.. Yang Areum không?

Hoài tự hỏi Yang Areum là ai? Tên Hàn quốc làm sao biết được đây là đàn ông hay đàn bà? Nhưng nàng phải trả lời thôi:

- Tôi có thấy.. nhưng không rõ lắm!

Giọng Jin Seong như vui vẻ hơn:

- Bởi vì nàng đang chạy len qua những lùm cây dại kìa!

Vậy Yang Areum là đàn bà, là một thiếu nữ!

- Ra là vậy, hèn gì tôi không nhìn thấy rõ cô ta cho lắm! Chắc cô ấy đẹp lắm phải không?

- Đẹp lắm! Kìa.. bà có nhìn thấy mái tóc dài của nàng không? Nàng đang muốn chúng ta đuổi theo đấy!

- Anh hãy chạy trước đi, tôi theo sau! Anh còn nhìn thấy gì nữa?

- Nàng muốn trốn chúng ta! Yang Areum đang muốn đùa nghịch với mình!

- Cô ấy chạy nhanh lắm sao?

- Không.. nhưng vì nhiều cây cối um tùm quá.. Bà không thấy sao?

- Có nhìn thấy! Tôi vẫn đang ở sau lưng anh!

- Bà có nhìn Yang Areum không? Tôi.. không nhìn thấy cô ấy nữa…

Hoài trấn an Jin Seong:

- Không sao, mình sẽ tìm thấy cô ta thôi mà!

- Tôi.. Bà có ngửi thấy mùi khét lẹt của cao su không?... Hay có cao su đang bị cháy.. Khét quá!

Hoài nghĩ ngay đến chuyện Jin Seong đang hồi tưởng lại ngày đó, nhớ lại những cảm xúc.. Anh ta lúc đó đang bắt đầu có những triệu chứng của động kinh. Nàng đoán chắc như vậy. Hoài đáp như thể nàng cũng đang ở trong rừng cùng với người bệnh này:

- Có! Anh có sao không?

- Bà có nghe những tiếng động rất lạ và mạnh không?... Tiếng động lớn quá kìa! Bà nghe chứ? Tiếng động làm tai tôi muốn ù…

Hoài nghĩ Jin Seong vẫn đang nhớ lại những trải nghiệm về những thay đổi dẫn đến cơn động kinh. Nàng vẫn đang ở bên cạnh anh ta trong khu rừng mà:

- Có! Anh thế nào rồi? Có khó chịu lắm không Jin Seong?

- Tay tôi tê quá.. Cả chân nữa.. mà vẫn không thấy Yang Areum đâu cả.. Tôi không đi được nữa rồi…

- Dừng lại đi! Có cây lớn ngay đây! Ngồi xuống nghỉ đi! Tôi cũng ngồi cạnh anh!

Không thấy Jin Seong nói gì nhưng Hoài đoán là anh ta đã ngã xuống đất! Hoài gọi tên Jin Seong!

- Jin Seong!

Giọng Jin Seong run rẩy:

- Tôi sợ quá.. hình như có gì kinh khủng lắm sắp xẩy đến.. Sao tôi lại nhớ đến những sự kiện đã xảy ra trước đây.. nhưng lại đang xẩy ra.. đang lập lại.. Đang lập lại trước mắt tôi…

Không thấy Jin Seong nói gì thêm nữa. Hoài nhìn anh ta. Jin Seong nằm đó như đang ngủ.

Như vậy lúc đó trong khu rừng Jin Seong đã bị động kinh và mất ý thức. Còn Yang Areum? Cô ta ở đâu? Có biết là Jin Seong bị động kinh hay không? Hoài gọi tên anh ta:

- Jin Seong!

Gọi một lần rồi hai ba lần, anh ta vẫn không nói gì. Hoài hơi lo âu.

Chừng nhiều phút trôi qua, bỗng Jin Seong mở mắt ra. Anh ta không nhìn Hoài ngay nhưng vẫn trong tư thế bất động.

Hoài lại gọi lần nữa:

- Jin Seong! Anh có nghe tôi nói không?

Jin Seong quay sang tìm kiếm Hoài, mặt anh ta vẫn còn như người ngái ngủ. Jin Seong chớp mắt rồi hơi mỉm cười khi hỏi Hoài:

- Chúng ta ra khỏi khu rừng rồi phải không?

Hoài mỉm cười mừng rỡ. Đây là lần thứ tư nàng có thể thôi miên thành công người bệnh và giúp người bệnh tìm về với những bí ẩn của tâm thức bị chôn vùi.

- Chúng ta ra khỏi nơi đó rồi! Tôi và anh đã ra khỏi khu rừng rồi!

- Tôi có thể hỏi được không?

- Đương nhiên! Anh hỏi đi! Bức tường đó không còn nữa đâu! Biến mất luôn rồi!

Jin thảng thốt hỏi lại như hoài nghi:

- Bức tường biến mất.. thật sao..?

- Tôi đã nhìn thấy nó biến đi vĩnh viễn! Anh cũng phải tin như thế!

- Bà đã nhìn thấy những gì trong khu rừng đó?

- Đó là một khu rừng hoang vu như anh đã nói, nhiều cây lớn, cỏ dại mọc um tùm. Anh đã vào khu rừng ấy với một thiếu nữ tên Yang Areum. Cô ấy đẹp lắm, có mái tóc dài và hồn nhiên chơi đùa chạy chơi trong đó. Anh cũng đi theo. Cô ta có lẽ chơi trò đuổi bắt nên anh không còn nhìn thấy Yang Areum nữa. Anh đi tìm kiếm. Nhưng…

- Sao bà không nói tiếp?

Hoài trầm ngâm khi kể tiếp:

- Nhưng rồi anh đã bắt đầu có những triệu chứng của cơn động kinh. Anh không đuổi theo Yang Areum được nữa. Anh đã ngã xuống dưới một gốc cây lớn và anh mất ý thức, không còn biết gì nữa. Không ngất xỉu nhưng anh đã rời xa mọi sự, không biết, không nghe gì nữa.

Jin Seong nói nho nhỏ:

- Yang Areum và khu rừng năm xưa.. Bà đã cùng tôi trở lại khu rừng đó và đã gặp gỡ Yang Areum.. Bà đã nhìn thấy tôi bị cơn động kinh bất chợt xẩy đến!

- Tôi nhìn thấy hết! Nhưng Yang Areum nói gì?

Jin Seong nhìn Hoài với ánh mắt xa vắng:

- Cám ơn bà đã giúp tôi vượt qua và nhớ lại.. Lúc đó tôi đã bị cơn động kinh kéo dài lâu lắm. Sau này tôi mới biết là tôi bị epilepsia partialis continua! Tôi đã mất ý thức đến 2 giờ đồng hồ! Trường hợp kéo dài như vậy rất hiếm.. Khi tôi tỉnh lại thì Yang Areum ở bên tôi. Và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy!

Hoài hỏi với giọng hoài nghi:

- Chuyện gì đã xẩy ra cho cô ta?

- Tôi không biết! Hoàn toàn không biết! Nhưng tôi sợ…

- Sợ rằng trong lúc mất ý thức không kiểm soát được bản thân anh đã làm gì cô ta đúng không? Đó là nỗi sợ hãi mà anh nhắc đến phải không?

- Phải!

- Lúc anh tỉnh lại thì cô ấy ra sao?

- … Yang Areum khóc.. khóc nhiều lắm! Trông cô ấy phờ phạc..

- Cô ấy nói gì?

- Đầu tiên Areum khóc và hỏi tôi có sao không? Tôi đã cho cô ấy biết là tôi bị động kinh. Có lẽ Areum đã bị đi lạc, sợ hãi và hoảng hốt nên cứ khóc mãi! Cô ấy ôm tôi và khóc hoài mãi thôi!

- Anh sợ đã xúc phạm cô ấy trong lúc không tỉnh táo?

- Đúng! Tôi sợ rằng mình đã xúc phạm đến Yang Areum! Chúng tôi yêu nhau, học cùng trường. Yang Areum học sau tôi một lớp. Tôi học năm cuối, cô ấy học lớp 11. Nhưng lúc đó Yang Areum đã gần 18 tuổi, chỉ thua tôi vài tháng. Chúng tôi yêu nhau nhưng tình yêu đó rất trong sáng với những nụ hôn vụng dại.. ngoài ra không có gì khác…

- Rồi sau đó thì sao?

- Nhưng sau lần đó, ở trường cô ta tránh tôi và không nói chuyện với tôi nữa.

- Lúc đó gần cuối niên học sao?

- Phải! Chỉ mấy tuần trước khi niên học kết thúc! Mùa hè tôi không nhìn thấy Yang Areum nữa! Vài tháng sau tôi lên New York học 4 năm. Chúng tôi không còn gặp nhau nữa nhưng tôi không bao giờ quên Yang Areum! Tôi bị dầy vò khổ sở suốt bao năm qua với những thắc mắc! Tôi không yêu ai được nữa cho đến khi gặp gỡ Han YeEun gần đây! Từ khi yêu Han YeEun thì Yang Areum dần dần lùi xa. Tôi không còn nhớ đến Yang Areum nữa nhưng nỗi sợ hãi và nghi hoặc vẫn còn đó!

- Anh không thể làm gì khác! Hãy quên đi! Nhưng tôi không nghĩ là anh đã xúc phạm gì đến cô gái đó! Có thể là vì chưa thấy anh bị lên cơn động kinh bao giờ nên cô ta sợ hãi! Đó là lần đầu tiên cô ta thấy anh bị như vậy phải không?

- Đúng thế!

- Với một cô gái trẻ mới lớn cặp bồ với một anh chàng bị động kinh thì chắc không phải là một viễn ảnh hay cho lắm! Tôi nghĩ như thế! Nên nếu cô ấy chia tay với anh thì không có gì đáng ngạc nhiên. Đừng quy lỗi cho mình hay tưởng tượng những gì không hay. Anh đã thấy và hiểu được nỗi sợ hãi bao lâu nay. Rũ bỏ hết đi và vui hưởng với tình yêu mới và sống thật hạnh phúc!

Jin Seong nhìn Hoài với ánh nhìn cảm kích. Đôi mắt dài như lá liễu đó nay đã dịu dàng và không làm Hoài sợ hãi như lần đầu anh ta vào đây.

Anh ta ngồi dậy.

- Cám ơn bà.. Tôi nghĩ bà đã kéo tôi lên khỏi vực sâu của ăn năn, sợ hãi đầy ám ảnh! Cám ơn bà thật nhiều. Tôi muốn nói nhiều hơn nữa để… thể hiện lời cám ơn đó nhưng tôi không làm được!

Hoài cười:

- Đôi mắt anh nói lên tất cả rồi! Nhìn vào đôi mắt anh tôi không còn sợ nữa!

Cả Jin Seong và Hoài đều cười lớn tiếng.

Khi ra cửa, Jin Seong nghĩ thầm chắc hôm nào mình sẽ mua hoa tặng để cám ơn bà ta.