Chương 6
Người bệnh nhân mới kế tiếp sau Jin Seong hôm nay cũng lấy hẹn 2 tiếng. Hai tiếng đối với Hoài là dấu chỉ một người bệnh nhân với nhiều xáo trộn về tâm lý. Rất phức tạp!
Hoài cầm hồ sơ và mời anh ta ngồi. Lê Văn Minh. 52 tuổi. Nghề nghiệp: chuyên viên kế toán. Đã lập gia đình. Vấn đề của anh ta là gì?
Nàng quan sát người bệnh Việt Nam tên Lê Văn Minh, một cái tên không đặc biệt và chắc hẳn có rất nhiều người Việt Nam khác cùng tên với anh ta. Một người đàn ông không xấu không đẹp, có những nét thanh chứ không thô kệch. Nhưng không có gì khác lạ để đáng nhớ! Một người rất bình thường đến đây làm gì với những 2 tiếng đồng hồ?
Hoài dịu dàng hỏi người bệnh nhân:
- Ngôn ngữ nào làm anh thoải mái hơn, tiếng Việt hay tiếng Anh?
- Tiếng Anh!
Minh ngồi xuống ở vị trí nhiều người đến đây trước anh ta đã chọn. Có thể vì chiếc ghế đó có hai chỗ dựa tay rất thoải mái, Hoài nghĩ như vậy và nàng đặt câu hỏi luôn:
- Tôi có thể làm gì giúp anh? Anh hẹn 2 tiếng, chắc có nhiều chuyện để chia sẻ?
Anh ta nhìn Hoài với vẻ hơi hiếu kỳ khi trả lời:
- Cũng có vài vấn đề tôi cần được nói ra! Tuy nhiên.. tôi hơi ngại..
- Vì sao?
Minh chưa trả lời ngay. Bỗng dưng thái độ của anh ta làm Hoài hiểu ngay:
- Vì tôi là phụ nữ?
- Đúng như vậy! Bạn tôi nói với tôi bà rất giỏi nên tôi chọn bà.. nhưng tôi vẫn ngại..
Hoài cười lớn tiếng:
- Anh nghĩ tôi chỉ có toàn bệnh nhân là phụ nữ sao? Anh nhầm rồi! Bệnh nhân của tôi là nam giới rất nhiều!
Minh vẫn chần chừ:
- Nhưng vấn đề của tôi hơi khó nói!
Hoài hỏi ngay:
- Đồng tính, Lưỡng tính? Tình dục? Anh muốn đề cập đến những vấn đề này?
Anh ta có vẻ hơi sửng sốt trước những câu hỏi sống sượng của Hoài. Nhưng như thế cũng được!
- Tôi là một người.. lưỡng tính!.. Nhưng không phải thật sự là như vậy!
Hoài nhìn thẳng vào mặt anh ta:
- Đồng tính nhiều hơn? Anh muốn nói như vậy?
- Đúng là như vậy!
- Không thấy hạnh phúc trong hôn nhân?
- Rất gượng gạo!
- Vợ anh có biết không?
- Không! Vợ tôi không hề biết!
- Vì sao anh lập gia đình?
Minh cười buồn, hơi ngượng nghịu:
- Vì không muốn mình khác biệt!
- Anh biết về giới tính thật của mình từ khi nào anh có nhớ không?
- Đương nhiên là tôi nhớ! Làm sao quên được? Không bao giờ có thể quên!
- Anh có phải che giấu giới tính thật sự của mình không? Điều này rất bình thường!
- Luôn luôn che giấu vì tôi sợ bị kỳ thị!
- Càng giấu kín về giới tính thật, anh sẽ càng bị căng thẳng dễ đưa đến việc bị khủng hoảng trầm trọng.
- Đồng tính có phải là bệnh tâm thần không?
Hoài lắc đầu:
- Không! Trong thập niên 50, đồng tính bị xem là bệnh tâm thần. Điều này cũng dễ hiểu vì đồng tính quá khác biệt không thích ứng trong xã hội thời bấy giờ và bị coi là lệch lạc về tình dục. Các phương pháp chữa trị “bệnh đồng tính” vào thời điểm đó được tiến hành tràn lan như giải phẫu thùy não, sốc điện, triệt sản bằng hóa chất, điều trị kích thích tố..v..v.. Kết quả những phương pháp này còn gây tổn hại nếu không muốn nói là tạo nên hậu quả nghiêm trọng cho người đồng tính.
Minh yên lặng lắng nghe. Hoài tiếp tục giải thích:
- Thuật ngữ đồng tính luyến ái homosexual xuất hiện sớm nhất vào thế kỷ 17. Nhà văn Hungary, Kertbeny đã sử dụng từ này trong một bài viết chỉ trích chính quyền Đức thời bấy giờ đã coi đồng tính là có tội. Ông đã dùng cụm từ homosexual thay cho cụm từ pederast mang hàm ý kỳ thị. Những năm đầu thế kỷ 20, đồng tính luyến ái vẫn bị coi là một tội lỗi ở phương Tây, bị xã hội sợ hãi, tẩy chay và thậm chí là thù hận. Nhiều người đồng tính nam đã phải tìm cách tự vệ, phòng ngừa bị hành hung.
Những điều Hoài đang nói không phải đây là lần đầu tiên nói với người bệnh tên Minh ngày hôm nay nhưng nàng đã nói nhiều lần với những người bệnh đồng tính khác trong căn phòng này. Nàng tiếp tục nói với Minh:
- Đến cuối thập niên 60, hệ thống tư pháp Mỹ vẫn phân biệt đối xử nghiêm trọng với người đồng tính đưa đến bắt giữ. Tôi không nhớ đích xác ngày nào nhưng cũng trong thập niên 60, tại một quán bar ở New York tên là Stonewall, một nhóm người đồng tính đã chống cự lại sự truy bắt của cảnh sát dẫn đến một loạt các vụ đụng độ bạo lực. Sự kiện Stonewall được coi là cuộc đứng dậy đầu tiên trong lịch sử của cộng đồng đồng tính tại Mỹ chống lại sự đàn áp bất công của chính phủ. Nó là ngọn lửa khơi bùng lên phong trào đòi quyền đồng tính trên toàn cầu. Cùng với sự gia tăng của các nhóm giải phóng quyền lợi cho người đồng tính trên toàn cầu, thái độ của xã hội đối với người đồng tính từng bước được cải thiện. Hiệp hội Tâm thần Mỹ quyết định đưa đồng tính ra khỏi danh sách các bệnh tâm thần. Nên tôi có thể khẳng định với anh, đồng tính không phải là bệnh tâm thần!
Anh ta lại hỏi Hoài:
- Đồng tính có di truyền không?
Hoài hỏi lại:
- Trong gia đình anh có ai là đồng tính hay sao?
- Không có ai! Tôi chỉ thắc mắc!
- Cho đến bây giờ vẫn đang có rất nhiều tranh luận về chuyện này. Người cho là bẩm sinh, kẻ bảo là di truyền, có người lại cho rằng môi trường xã hội sinh sống gây ra. Nhưng tất cả đều chưa có thể chứng minh một cách thỏa đáng. Nhưng riêng tôi nghĩ rằng khi anh đặt câu hỏi đó thì có nghĩa là anh đã chịu nhiều áp lực về việc giới tính của mình và muốn đổ lỗi chuyện đồng tính không phải là một chọn lựa của anh. Tôi nói như vậy có đúng không?
Minh có vẻ thoải mái hơn khi trả lời Hoài:
- Bà rất tinh tế! Đúng là như vậy! Theo bà thì đâu là nguyên nhân?
- Tôi nghĩ những trải nghiệm tiêu cực thời thơ ấu trong một môi trường gia đình không có tình yêu thương đóng vai trò quan trọng của quá trình phát triển giới tính của một con người. Sự lạm dụng thể xác, tình dục hay cảm xúc trên một đứa trẻ cũng góp phần vào sự phát triển theo hướng đồng tính luyến ái. Quá trình này bắt đầu ở đứa trẻ từ hai đến bốn tuổi. Trong giai đoạn này trẻ em chuyển từ mối liên hệ chính của chúng với người mẹ để tìm kiếm sự gắn bó sâu sắc hơn với cha mẹ cùng giới. Khi người cha và con trai chia sẻ thời gian với nhau thì người cha thể hiện giá trị và sự quan tâm của mình đối với con trai và mang đến cho người con trai sự cảm nhận nam tính. Chú bé đó bắt đầu phát triển ý thức về giới tính của mình trong mối quan hệ đó. Đây tôi chỉ nói về người nam. Con gái thì ngược lại.
Không thấy Hoài nói tiếp, anh ta nhìn nàng ngạc nhiên:
- Bà không nói tiếp ư?
Hoài cười:
- Vẫn muốn nghe sao?
- Tôi rất muốn nghe bà nói để hiểu về mình hơn! Vả lại nghe bà nói rất thích!
Hoài cười:
- Lúc mới vào đây tâm trạng anh không được như bây giờ. Vậy thì tốt! Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Hoài tiếp tục:
- À.. Sự gắn bó với những người bạn cùng tuổi cùng giới cũng đóng một vai trò trong việc phát triển bản sắc giới tính. Sau một thời gian, trẻ bước vào tuổi dậy thì và bắt đầu chú ý đến người khác giới. Khi quá trình tự nhiên này bị phá vỡ, đứa trẻ tự nhiên cảm thấy yêu thích và khao khát sự chú ý của những người cùng giới. Khi đứa trẻ có tính khí nhất định ban đầu thấy sự từ chối của cha mẹ cùng giới, thì chúng tách ra và gắn kết với cha mẹ kia. Tuy nhiên, luôn luôn có một sự khao khát về mối liên hệ với cha mẹ cùng giới. Những đứa trẻ này tin rằng chúng được sinh ra theo cách đó, khao khát tình yêu và sự gắn bó với cha mẹ đồng giới trong suốt thời gian mà chúng có thể nhớ. Vì vậy, hành vi đồng tính luyến ái bắt đầu như một ham muốn tình cảm, không phải là ham muốn tình dục. Nó phản ánh một nhu cầu chính đáng cho tình yêu phi tình dục, một nhu cầu tình cảm mà cuối cùng trở thành tình dục với sự khởi đầu của tuổi dậy thì.
- Đồng tính luyến ái như vậy đã có từ lâu, bà có nghĩ như vậy không? Từ thuở tạo thiên lập địa?
- Không thể biết chắc chắn là từ bao giờ. Nhưng mới gần đây tôi có đọc một tài liệu rất hay. Khám phá này cho thấy khi có những người nói đồng tính luyến ái là một sản phẩm của thời đại thì quan niệm này hoàn toàn sai. Trong tài liệu mà tôi mới đọc đó là một bài viết trong tờ Pravda thuộc Cộng Hòa Czech phỏng vấn một giáo sư thuộc hội khảo cổ Cộng Hòa Czech. Tôi không nhớ tên vị giáo sư đó nhưng đại khái là trong một lần khai quật mới đây, nhóm khảo cổ này đã tìm thấy một ngôi mộ rất khác thường. Người ta định ra niên đại của ngôi mộ này thuộc vào thời đồ đá, từ 2500 đến 2900 trước Công Nguyên. Theo sự tìm hiểu thì trong nền văn hóa đồ gốm ở Bắc Âu lúc đó có những quy định nghiêm ngặt về việc an táng.
Hoài ngừng một chút:
- Để tôi nhớ lại và kể cho anh nghe cho đúng.. Câu chuyện như thế này.. trong nghi thức mai táng thời kỳ đó ở Bắc Âu thì nếu người chết là nam thì thi hài bao giờ cũng đặt ở bên phải, mặt quay về hướng tây. Còn bên trái xác chết thì chôn theo những vật dụng lao động hay săn bắt, và thêm vài thức ăn hay nước uống. Đàn bà thì ngược lại, thi hài nằm bên trái, mặt quay về hướng đông. Đồ tùy táng là trang sức. Nghi thức an táng đó bất di bất dịch, không được thay đổi vì bất cứ lý do nào. Trong khi đó ngôi mộ khác thường này thì thi hài đặt bên trái nhưng mắt quay về hướng tây. Đồ chôn theo thì lẫn lộn của cả nam lẫn nữ.
Anh ta hỏi ngay:
- Vậy thi hài này thuộc về một người đồng tính?
Hoài gật đầu. Nàng nói tiếp:
- Trước vụ này, tôi đã biết về một khám phá khác trong lúc đang theo học ngành chuyên môn Tâm Lý. Một ngôi mộ cổ khác ở Ai Cập được khám phá và các nhà khoa học đã đặt tên cho ngôi mộ này là “Ngôi mộ anh em”. Đó là cặp đồng tính nam đầu tiên xuất hiện từ năm 2400 trước Công nguyên. Đó là hai người thợ làm móng tay cho hoàng gia Ai Cập. Khi chết họ được chôn cùng một chỗ như vợ chồng.
Minh hoài nghi hỏi:
- Làm sao biết được cặp này là đồng tính?
Hoài giải thích:
- Trong ngôi mộ có vẽ nhiều hình ảnh. Một người chết trong ngôi mộ này có vợ và có hình vẽ vợ người đó. Nhưng lại có những hình người vợ bị xóa đi và hình người chết nam thứ hai được vẽ đè lên. Tên của hai người nam trong ngôi mộ được viết cạnh nhau dĩ nhiên chỉ là chữ tượng hình với ý nghĩa ở bên nhau dù khi còn sống hay đã chết.
- Bà có nghĩ chúng ta không thể chọn lựa thiên hướng tình dục không?
- Theo khoa học, không thể chọn lựa thiên hướng tình dục mà nó chịu tác động phức tạp bởi các yếu tố bẩm sinh và môi trường. Đồng tính luyến ái là một ví dụ cho thấy sự đa dạng của thiên hướng tình dục ở loài người và nó không phải là nguyên nhân dẫn tới ảnh hưởng tâm lý xấu.
Minh gật gù không nói gì.
Hoài lại hỏi người bệnh tên Minh:
- Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi trước đó là anh đã nhận ra giới tính thật là đồng tính luyến ái từ khi nào? Tuổi dậy thì ư?
Anh ta cúi đầu khi trả lời Hoài:
- Khi tôi bị lôi cuốn, quyến rũ và bị cưỡng bức tôi mới nhận ra mình như thế nào..
Cũng đã có nghĩ tới điều này nhưng sự xác nhận ở anh ta vẫn làm Hoài hơi choáng váng. Vậy đây mới chính là lý do Minh có mặt ở đây ngày hôm nay.
Nàng ân cần hỏi:
- Từ khi còn nhỏ?
- Lúc tôi 15 tuổi!
- Bởi một người trong gia đình hay một người lạ?
- Không phải người trong gia đình!
- Trong trường hợp nào?
Minh có vẻ phân vân:
- Tại sao bà lại hỏi tôi như vậy?
- Tôi muốn hiểu rõ hoàn cảnh và nguyên nhân. Đây mới chính là lý do anh đến đây gặp tôi?
- Vì sao bà biết?
- Bởi vì chuyện tìm hiểu về giới tính khi người đó không biết mình thuộc giới tính nào thì cũng không hẳn là cần phải đến đây. Anh đã biết mình là ai, giới tính như thế nào. Vậy thì mục đích của anh đến đây phải là một lý do khác. Tôi suy luận không sai. Phải không?
Minh không nói gì. Hoài gợi chuyện tiếp:
- Anh có bao giờ oán trách người đó không?
- Thoạt tiên..
Hoài tiếp lời khi thấy người bệnh nhân không sao bầy tỏ được những điều anh ta muốn nói.
- Nhưng rồi không oán trách nữa mà còn thích?
- Từ đầu.. thì tôi sợ hãi.. rồi ngỡ ngàng.. rồi tránh né nhưng rồi lại bị lôi cuốn, khao khát.. khi hiểu được mình là ai, người đó là ai… Hiểu được thế nào là tình dục, là ham muốn của thể xác.. rồi tôi yêu ông ta! Không hề oán trách.. chưa bao giờ oán hận..
Mặc dù biết tình cảm của những người đồng tính cũng chẳng khác gì những người khác nhưng Hoài cũng cảm nhận được sự khác thường.
Thay vì lập lại câu hỏi: “bị cưỡng bức trong trường hợp nào?” mà anh ta khó trả lời, Hoài đặt câu hỏi khác vì nàng muốn biết người đàn ông cưỡng bức Minh là ai?
- Đây là người đàn ông đầu tiên? Hay sau đó anh còn có liên hệ xác thịt với những người đồng giới khác nữa?
- Chỉ có một mình ông ta! Người đã dẫn dắt tôi vào một thứ tình cảm khác thường. Và ngay cả.. sự thỏa mãn về tình dục của tuổi mới lớn.. cũng là ông ta đã mang đến cho tôi.
- Người đàn ông đó hơn anh nhiều tuổi không?
- Nhiều.. Khi tôi 15 tuổi thì ông ấy đã 35 tuổi..
- Kể cho tôi nghe về người đó!
Khi anh ta kể cho nàng nghe về người đàn ông đó, mặt Minh như tươi hơn lúc nhớ lại.
- Ba mươi lăm tuổi.. ông ấy rất đẹp trai, giảng bài rất hay. Trong lớp học với toàn những nam học sinh, ông ta đứng đó trên bục gỗ giảng bài say sưa trong bộ quần áo đen. Luôn luôn là mầu đen, ít khi mặc quần áo mầu khác…
Câu nói cuối của anh ta làm Hoài nghĩ ngay đến.. Nàng không dám đoán tiếp.. Một nhà tu? Một người tu hành? Không phải! Nhiều người chỉ thích một mầu duy nhất! Nhưng hiếm..
Anh ta kể tiếp, giọng không giấu được vẻ ngưỡng mộ:
- Đối với tôi.. ông ấy như thần thánh.. ở ông ta có một cái gì siêu việt vượt trên mọi sự tầm thường!
- Anh bị thu hút ngay sao?
- Không chỉ bị thu hút mà tôi.. còn si mê ông ta. Tôi không thể giải thích được thứ tình cảm kỳ lạ như vậy!
- Sau ông ta, anh có bị thu hút bởi những người đồng giới nào khác nữa không?
- Cũng có thể gọi là thích nhưng nếu nói là say mê và không thể kiểm soát nổi mình nữa thì duy nhất chỉ có mình ông ta mới mang đến cho tôi những tình cảm và cảm xúc lạ lùng đó!
- Ai là người đưa tín hiệu trước? Anh hay ông ta?
- Tôi không biết..
- Nhưng người lôi kéo anh vào cuộc là ông ta đúng không?
- Phải..
- Ở đâu? Trong hoàn cảnh nào?
Câu hỏi thẳng thừng của Hoài làm cho người bệnh tên Minh bối rối:
- Trong một lần đi cắm trại trong trường..
- Nhưng như anh đã nói là anh đã si mê người đàn ông hơn anh 20 tuổi đó thì những gì xảy ra sau đó chỉ là sự đồng thuận chứ không thể gọi là cưỡng bức được?
Minh phản đối:
- Không phải như vậy.. Tôi si mê và thứ tình cảm lạ lùng đó chỉ đơn thuần là những cảm xúc không rõ rệt và.. rất thuần khiết! Nên..
Anh ta không thể nói tiếp được.
Hoài nói liền:
- Nên chuyện đụng chạm thể xác đưa đến tình dục là quá mạnh bạo đối với anh khi mới 15 tuổi?
- Thật là như vậy đó!
- Nhưng sau đó thì sao? Anh bắt đầu nhận ra giới tính thật của mình qua người đàn ông này?
- Đúng!
- Kéo dài bao nhiêu lâu?
- Khá lâu! Cho đến khi tôi học hết trung học và rời ngôi trường đó!
- Anh không gặp lại người đàn ông đó nữa sao? Không có chia tay hay từ giã ư?
- Có chia tay! Bởi vì ông ta không còn ở trường học đó nữa!
- Sau đó không liên lạc sao? Hay lúc đó anh không còn yêu ông ta nữa?
- Tôi phải tiếp tục với con đường học vấn của mình. Vả lại tôi trưởng thành hơn, tôi khác đi!
- Còn ông ta thì sao? Ông ta có yêu anh không? Tôi chỉ nghe anh nói là anh yêu ông ta!
Minh suy nghĩ trước khi trả lời câu hỏi của Hoài:
- Chúng tôi chưa hề mở miệng nói lời yêu. Nhưng lúc chia tay thì đau khổ lắm.. cho cả ông ta và tôi.
- Anh vẫn còn thần thánh hóa ông ta chứ?
- Trong giai đoạn đó!
- Bây giờ thì không?
Tự dưng Minh ôm mặt. Hoài thấy hai vai anh ta run lên. Chẳng lẽ anh ta đang khóc?
Hoài đợi vài phút trôi qua. Nàng nghĩ anh ta sẽ kể thêm.
- Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa..
- Anh đã gặp lại ông ta lúc nào? Gần đây hay cũng đã lâu rồi?
- Gần đây!
- Tình cờ?
- Không phải tình cờ… Tôi đi tìm ông ta.
- Tại sao?
Minh ngửng lên nhìn Hoài. Nàng có thể quyết đoán là anh ta đã khóc vì đôi mắt vẫn còn đỏ.
- Tôi muốn được giải thoát!
- Giải thoát khỏi cái gì?
- Giải thoát khỏi những ám ảnh của thời mới lớn! Vì bây giờ tôi đã trở thành một người lưỡng tính. Tôi đã có vợ, có con, có gia đình. Tôi quý trọng gia đình mình nên tôi muốn được giải thoát thật sự!
- Làm sao anh tìm được người đàn ông này?
Minh ngần ngại:
- Tôi không muốn đi vào chi tiết..
Hoài hiểu ngay:
- Anh muốn giữ kín danh tính và thân phận người đó?
- Đúng như vậy!
- Thế anh gặp lại ông ta ở đâu?
- Trong viện dưỡng lão!
- Anh có muốn kể cho tôi nghe về cuộc gặp gỡ đó không?
- Đây cũng là một trong những lý do tôi đến đây!
- Tôi vẫn lắng nghe!
Người bệnh tên Minh yên lặng thay vì trả lời ngay.
- Đối với ông ta thì gặp lại anh có bất ngờ không?
- Đương nhiên! Rất bất ngờ.. Chắc ông ta không bao giờ ngờ lại gặp tôi.
- Anh có muốn chia sẻ với tôi cảm xúc của anh như thế nào trong cuộc gặp gỡ đó không?
Minh lại ôm mặt. Không thấy vai anh ta run lên như lúc trước nhưng có lẽ anh ta đang sống lại trong những cảm xúc của lúc đó.
- Nếu có thể kể ra hết thì có lẽ không tìm đủ những tĩnh từ để có thể diễn tả được.. Buồn, đau đớn, thất vọng nhiều nhất.. Cảm xúc đó rất lạ thường như người sắp bị chết đuối trong biển cô đơn và sầu thảm..
- Tại sao lại cô đơn? Có sự hiện diện của ông ta mà?
- Tôi không tìm lại được người đàn ông mà tôi đã từng yêu! Ngồi cạnh ông ta.. mà tôi chỉ gặp nỗi buồn của mình và dường như ông ta không có mặt. Ông ta đã đi vắng. Người đàn ông của ngày nào khi tôi mới lớn đã không còn nữa..
- Già nua, xấu xí, bệnh hoạn?
- Còn hơn thế nữa! Tôi đã được giải thoát nhưng không phải là sự giải thoát mà tôi hằng mong mỏi!
- Anh tưởng anh sẽ được giải thoát như thế nào?
- Tôi không biết! Nhưng tôi thất vọng! Ngồi bên cạnh tôi ngày hôm đó trong viện dưỡng lão là một ông già suy sụp, gần như không muốn mở miệng để nói với tôi một lời nào.
- Ông ta có nhận ra anh không?
Minh gật đầu:
- Nhận ra!
Hoài tò mò:
- Không nói chuyện với nhau ư?
- Ngoài lời chào! Còn không nói gì hết.. vì không có gì để nói! Chúng tôi chỉ yên lặng bên nhau. Yên lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Nhịp thở của ông ta rời rạc như có lúc muốn đứt đoạn. Và cái mùi.. mùi của người già.. Tôi không tìm thấy tuổi xuân của mình.. không tìm thấy tình yêu đầu đời.. không thấy gì cả.. Dường như mọi sự đã sụp đổ! Những băn khoăn của tôi trong nhiều năm qua lại chấm dứt như thế này sao?
- Nhưng anh đã được giải thoát không đúng sao?
- Tôi không biết nữa.. Tôi ân hận đã đi tìm ông ta.. Để bây giờ những ký ức của thuở đó lại bị cướp đi!
Hoài hỏi lại:
- Ai cướp đi?
- Chính người đàn ông già nua với đôi vai gầy rũ xuống còm cõi và đôi mắt cố mở lớn để nhìn tôi… Tôi không biết ông ta có thất vọng như tôi hay không?
- Nếu anh không gặp lại người đàn ông đó đi cùng với nỗi thất vọng thì anh sẽ không bao giờ được giải thoát. Đừng tiếc nuối!
Người bệnh nhân tên Minh nhìn Hoài. Trông anh ta buồn quá!
- Tôi đã tưởng..
Hoài ngạc nhiên. Anh ta còn gì để nói nữa sao?
- Anh đã tưởng gì? Sao không nói tiếp những điều muốn nói?
- Tôi tưởng một là ông ấy sẽ vồn vã với sự xuất hiện của tôi, hai là.. ông ấy sẽ xin lỗi tôi..
Hoài hỏi lại:
- Nếu ông ta vồn vã thì thái độ anh sẽ như thế nào?
- Tôi sẽ dễ chịu hơn vì như vậy có nghĩa là ông ta vẫn nhớ đến tôi và mong gặp lại tôi..
- Còn tại sao lại nghĩ là ông ta sẽ xin lỗi anh?
- Không phải ông ấy đã làm tôi hạnh phúc rồi lại đau khổ?
Hoài chẳng nói gì. Nàng nghĩ người bệnh nhân này đã nói quá đủ cho vấn đề của anh ta. Hoài liếc nhìn đồng hồ. Đã hết giờ.
Có lẽ Minh cũng biết là sắp hết giờ nên anh ta chỉ nói vắn tắt với Hoài:
- Cám ơn bà đã lắng nghe tôi trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ.
- Đấy là việc của tôi. Anh được giải thoát khỏi mọi băn khoăn, điều này không dễ chịu sao?
- Có thể nói như vậy! Nói ra được nhiều điều cần nói, tôi thấy nhẹ nhõm.
Hoài đứng lên. Minh cũng vậy. Họ bắt tay nhau. Anh ta còn hơi lần chần như định nói điều gì nhưng đổi ý chỉ chào Hoài và đi ra.
Khi người bệnh tên Lê Văn Minh rời khỏi văn phòng, Hoài đóng cửa lại và chậm rãi trở về bàn làm việc của mình. Còn vài hồ sơ bệnh nhân nàng phải viết cho xong nhưng không hiểu sao người bệnh tên Jin Seong trước đó và cuộc thôi miên cứ làm nàng phải nghĩ đến anh ta! Một người bệnh nhân đặc biệt với những khúc mắc của anh ta! Nàng cũng có những thắc mắc như Jin Seong về cuộc chia tay đột ngột giữa anh ta và người bạn gái tên gì, Hoài không nhớ rõ! Hình như tên cô ta là Yang… Yang gì đó! Nhưng xem ra tuy Jin Seong đã được giải tỏa nhiều nhưng chưa thể gọi là hoàn toàn! Chắc sẽ có ngày nào đó Jin Seong sẽ trở lại!