Chương 7
YeEun tắt đèn phòng ngủ. Nàng nhìn đồng hồ. Đã 10 giờ tối! Vẫn chưa muộn. Nhớ lời dặn dò của Jin Seong, nàng hơi mỉm cười khi bấm số điện thoại của chàng.
Mới có 2 tiếng chuông reo mà Jin Seong đã trả lời. Giọng chàng mừng rỡ như đang đợi.
- Cả ngày anh cứ mong em gọi và được nghe tiếng em nói.
YeEun khúc khích cười:
- Thì em gọi đây nè! Anh ngủ chưa?
- Làm sao ngủ được khi cứ mong nhớ như vậy.. Hai ngày không gặp em! Mẹ em đã cho em đi chơi chưa?
- Mẹ tha cho em rồi! Nhưng em cứ phải nói dối hoài.. Ngày mai em sẽ gặp Ara.. để đúng là không nói dối!
Jin Seong nói ngay:
- Ngày mai anh mời em và bạn em đi ăn trưa được không?
YeEun lại cười:
- Anh định hối lộ Ara thật à?
- Ừ, phải giữ lời chứ!
YeEun buột miệng nói không kịp suy nghĩ:
- Em thích như vậy!
Jin Seong cười hỏi lại:
- Anh luôn luôn giữ lời hứa của mình! Nhưng ăn trưa được không?
- Được! Để em gọi cho Ara! Nhưng ở đâu?
- Cùng tiệm ăn mà em thích!
YeEun ngần ngại:
- Nhưng chỗ đó mắc quá!
- Có sao đâu. Đã mời thì phải mời cho đàng hoàng chứ!
YeEun nghĩ thầm: “Càng ngày em càng thích anh, Jin Seong à!”.
Jin Seong không thấy nàng nói gì nên băn khoăn hỏi:
- Được nhé? Mấy giờ tùy em!
Giọng YeEun nghe nhỏ xíu nhưng dịu dàng:
- Mười hai giờ trưa!.. Ở tiệm ăn đó..
Jin Seong nói ngay:
- Gặp em ngày mai!.. Anh ước gì bây giờ đã sang ngày mai và chỉ còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ trưa để anh được gặp em.
YeEun bối rối và cảm động, nàng không nói được lời nào. Chỉ muốn nghe Jin Seong cứ nói những lời yêu thương như vậy.
Jin Seong gọi tên nàng với tâm hồn mở rộng và ngây ngất trong tình yêu dành cho cô bé:
-YeEun! Cầu vồng xinh đẹp bé nhỏ mà anh cứ đứng ngắm mãi hoài và mong mỏi ngày nào đó được.. áp mặt vào ánh sáng huyền dịu và thơ ngây đó..
YeEun chợt gọi:
- Anh à…
Không thấy YeEun nói thêm, Jin Seong không buông tha:
- Em nói đi! Nói đi! Anh đang chờ nghe em nói..
YeEun lấy hết can đảm:
- Em nhớ anh!
Nói xong nàng tắt điện thoại ngay. YeEun bụm mặt lắc đầu tự hỏi: Mình sao vậy? Nhưng mà nàng nhớ anh ta thật! YeEun muốn gặp lại Jin Seong và sẽ được trải qua những giây phút thần tiên như hôm ở trên bãi biển. Jin Seong nghĩ gì khi nghe nàng nói như vậy? Anh ta sẽ thích lắm, đương nhiên rồi! Jin Seong yêu mình mà! Đây là mối tình đầu của YeEun! Người mà nàng mong mỏi với nhiều đam mê đã đến là Jin Seong! Tình yêu đó sẽ sôi nổi nhưng không gió bão chứ? Chắc chắn rồi! YeEun yêu anh ta từ bao giờ?
Ba chữ mà chàng nghe được từ YeEun làm Jin Seong càng muốn điên thêm vì nhung nhớ!
Jin Seong lại gọi điện thoại cho YeEun. Nàng không nghe máy. Chắc YeEun xấu hổ? Ngượng vì nói lời nhung nhớ sao? Cô bé đáng yêu quá!
Thấy Jin Seong gọi lại nhưng YeEun vẫn còn ngượng nghịu nên không bắt máy. Nàng chỉ text lại cho Jin Seong:
- Anh ngủ ngon nhé!
Chàng text lại:
- Em ngủ ngon! Cám ơn YeEun..
Nhưng Jin Seong không ngủ được. Cô bé này làm mình điêu đứng! Chàng quả thật mong thời gian đi nhanh hơn sang ngày hôm sau để chóng gặp YeEun.
*Vẫn chưa ngủ được, YeEun gọi điện thoại cho Ara.
Giọng Ara rất vui vẻ:
- Sao? Có chuyện gì để kể đây hả?
- Ngày mai anh Jin Seong mời tụi mình đi ăn trưa.
Ara reo lên:
- Được quá! Phải vậy chứ! Nhưng mà ăn trưa ở đâu vậy?
- Tiệm ăn Mỹ mà mình hay đi ngang qua đó!
- OK! Tiệm ăn ngon và mắc tiền lần trước YeEun đã ăn ở đó với anh ta phải không?
- Đúng rồi!
- Mấy giờ?
- Mười hai giờ trưa!
- Xong rồi! Ghé đón Ara nghe!
- Ừ! Cỡ 11 giờ rưỡi!
- Này YeEun!.. Tới đâu rồi?
YeEun cười hỏi lại:
- Cái gì tới đâu?
- Cái con nhỏ này đừng làm bộ nữa mà! Hỏi thật đấy! Jin Seong có nói hẳn ra là yêu bạn chưa?
- Ừ.. rồi! Nói rồi.
- Trời! Nhanh như vậy sao? Lúc đó thấy thế nào? Rồi YeEun trả lời ra sao?
YeEun thầm thì:
- Dĩ nhiên là xúc động.. là thích chứ sao! Nhưng YeEun không trả lời gì hết..
- Không trả lời vì chưa yêu hay vì không dám nói?
YeEun trả lời loanh quanh:
- Cũng không biết nữa..
Ara cáu gắt:
- Cái gì cũng không biết là sao? Yêu thì nói đại ra đi! Sợ cái gì chứ? YeEun thích anh ta quá mà nên mới đi chơi như vậy chứ!
- Thích anh Jin Seong thật! Thích ở bên cạnh và đi chơi với anh ta nhưng mà.. nói ra thì chưa được…
Ara tò mò:
- Anh ta như thế nào?
- Anh Jin Seong nói chuyện hay lắm, Rất ngọt ngào, ân cần, săn sóc và chiều chuộng YeEun nhiều lắm. Một người yêu như vậy là lý tưởng!
Ara định hỏi YeEun khoảng cách tuổi tác giữa hai người có thành trở ngại không nhưng biết bạn mình đang thích người đó và bắt đầu yêu rồi thì câu hỏi này vô ích!
YeEun cười nói với Ara Lee:
- Ngày mai gặp là biết ngay!
- Ờ.. ngày mai gặp!
Khi YeEun cúp điện thoại, Ara nghĩ thầm để xem ngày mai những lời tán tụng của bạn mình về Jin Seong có đúng như thế không? Ara không muốn có một người bạn trai nhiều tuổi như vậy! Nói chuyện làm sao được khi khoảng cách xa như vậy? Sở thích chắc cũng khác nữa? Vậy mà YeEun lại có vẻ ưng anh ta như thế! Nhưng có người mời đi ăn ở tiệm sang là vui rồi! Phải suy nghĩ gì nữa cơ chứ? Đó là chuyện của YeEun và Jin Seong!
*Jin Seong đến tiệm ăn sớm 15 phút để giữ bàn và chờ YeEun cùng bạn nàng. Tiệm không đông vì thực đơn không rẻ. Người ta có thể đến ăn tối với giá tiền đó nhưng buổi trưa thì có lẽ không phải là một chọn lựa thích hợp.
Chàng giết thì giờ trong lúc chờ đợi bằng cách xem những emails gởi đến. Không nhiều nhưng phần lớn là từ người agent của Jin Seong thúc giục chàng quay trở về Nam Hàn với những hợp đồng mới. Cũng phải trả lời thôi bằng cách kéo dài chứ không khẳng định là không quay trở về nữa. Đọc emails mà tâm trí Jin Seong để đâu đâu. Chàng đang ngóng đợi gặp lại YeEun mà!
Khi nhìn thấy YeEun và cô bạn gái tên Ara vào tiệm ăn, Jin Seong đứng dậy cho họ thấy. Trái tim chàng rộn rã. Phải chi chỉ có một mình YeEun mà thôi!
Trông YeEun thật xinh đẹp hồng hào với làn da hơi rám nắng. Jin Seong mê mải nhìn ngắm nàng cho đến khi YeEun giới thiệu bạn nàng với Jin Seong.
- Đây là Ara Lee, bạn thân của em.
Lúc đó Jin Seong mới đổi tầm nhìn sang cô bạn của YeEun. Cũng trạc tuổi của YeEun nhưng trông Ara cứng cỏi hơn, nhan sắc cũng bình thường nhưng trông cô ấy rất thông mình với đôi mắt sắc xảo, nếu không muốn nói là dữ.
Chàng vui vẻ nói với Ara:
- Hân hạnh được quen biết Ara! Tôi là Jin Seong!
Ara cười nói ngay:
- Lần đầu tiên gặp anh nhưng nghe về anh thì nhiều lắm rồi!
- Tôi hy vọng những điều xấu về tôi không nhiều quá!
- Trái lại! Tôi nghe toàn chuyện hay và chuyện tốt về anh! Hôm nay gặp mong là anh sẽ chứng tỏ những điều YeEun nói về anh là đúng như thế!
Jin Seong nghĩ thầm: Cô bé này tinh khôn và sắc xảo thật! Chàng mời hai cô gái ngồi rồi nói tiếp:
- Con người tôi như thế nào thì hai cô sẽ thấy như vậy. Tôi khá thẳng thắn, nhiều khi làm người khác thất vọng! Nhưng hôm nay chúng ta cùng ăn trưa ở đây, đối với tôi rất vui!
Ara nhìn Jin Seong cười như nhủ thầm để xem hôm nay anh như thế nào mà bạn tôi khen ngợi và thích anh như thế. Nhưng quả thật bên ngoài trông anh ta chỉ như người 30 tuổi!
Jin Seong nói luôn:
- Các cô chọn món ăn thoải mái nhé!
YeEun và Ara rúc rích cười khi chọn thức ăn.
Ara là người nói nhiều và bộc trực không giữ gìn. Jin Seong thấy dễ chịu với cô bạn này của YeEun.
Ara Lee tò mò hỏi Jin Seong:
- Bao giờ anh sẽ trở lại Nam Hàn để đóng phim?
Jin Seong hơi mỉm cười khi trả lời:
- Tôi không về lại Nam Hàn nữa!
- Tại sao? Anh sẽ theo đuổi nghiệp diễn ở Mỹ sao?
- Tôi không hề có ý định theo đuổi ngành điện ảnh ở đây bao giờ cả. Đó là lý do tại sao tôi sang Nam Hàn trong nhiều năm qua.
Ara vẫn không buông tha:
- Nhưng tại sao anh không về lại Nam Hàn đóng phim nữa?
Jin Seong chưa kịp trả lời thì YeEun đã kêu lên:
- Ara! Đó là chuyện riêng của anh ấy! Tại sao phải thắc mắc chứ!
Cả ba cùng cười nhưng Jin Seong không phải vì câu nói của YeEun mà không trả lời.
- Tại sao ư? Tôi có thể bỏ tất cả vì một người con gái tôi yêu! Tôi không muốn sống xa cô ấy! Câu trả lời này rất thật lòng như tôi đang nói với chính mình. Ara đã hài lòng với câu trả lời của tôi chưa? Không những thế tôi đã thấy mình may mắn khi trở lại đây và có một tình yêu như thế!
YeEun thì đỏ mặt lên, còn Ara giơ ngón tay cái và nói với Jin Seong:
- YeEun nói về anh không sai! Anh phải luôn luôn đối xử tốt với YeEun đó nghe! Nếu không anh coi chừng tôi đó!
Nói xong Ara ôm YeEun và cười lớn tiếng.
Jin Seong cũng cười theo. Chàng nói với cả hai cô gái:
- Dĩ nhiên rồi, Ara khỏi lo! Tôi có thể bán mạng đi vì cô ấy còn được nói gì đến chuyện khác!
Ara giơ tay chỉ mặt Jin Seong:
- Nhớ giữ lấy lời đó! Nhưng mà..
Jin Seong cười hỏi lại:
- Nhưng mà sao?
Ara nhún vai nói với giọng như một người nhiều hơn số tuổi của cô ấy. Có lẽ Ara già dặn chín chắn hơn YeEun rất nhiều:
- Tôi tin anh! Tin được!
Jin Seong không thể không cười! Cô gái này lý thú thật! Những cô bé đang muốn vượt thời gian để thành người lớn!
Ara rất tò mò, cô ấy hỏi hết chuyện này đến chuyện khác về đời sống bên Nam Hàn. Bữa ăn trưa trôi qua vô cùng hào hứng và vui vẻ. Họ nói chuyện với nhau thoải mái như đã từng quen biết lâu lắm rồi.
Khi đã ăn xong và ngồi đây đến gần 2 tiếng thì cũng là lúc phải rời khỏi nơi này. Jin Seong chỉ muốn được đưa YeEun đi chơi một mình thôi nhưng không biết phải tỏ ý như thế nào. Nhưng Ara rất tinh ý nên nói với Jin Seong:
- Cám ơn anh về bữa ăn trưa rất ngon. Anh rất dễ thương. Một người nổi tiếng như anh nhưng lại rất giản dị.
- Có gì đâu! Tôi hân hạnh được mời hai cô đi ăn trưa. Những giây phút vừa qua rất vui, rất là vui!
Ara nói với YeEun kèm theo cái nháy mắt nghịch ngợm:
- Bây giờ đưa Ara về nhà nghe. Sau đó bạn cứ đi chơi nhé!
YeEun gật đầu mỉm cười với bạn.
Jin Seong nói ngay, không muốn lỡ dịp may:
- YeEun!.. Mình đi chơi nhé?
Ara tính ngay cho gọn:
- Bây giờ YeEun để xe đây đi! Anh Jin Seong và YeEun đưa Ara về nhà, rồi hai người đi chơi. Như vậy đỡ mất thì giờ.. quý báu!
Jin Seong nghĩ thầm Ara thật lanh lẹ và chu đáo. Chàng tán đồng ngay.
*Khi Ara xuống xe và từ giã, YeEun nói với bạn:
- Có gì nói chuyện sau!
Ara trêu bạn:
- Được rồi! Nửa đêm gọi cũng được! Đi chơi cho vui nhé!
Nhưng không chỉ nói như thế, Ara còn ghé sát vào tai YeEun thì thầm:
- Anh ấy được quá! Hãy đón nhận tình yêu này!
YeEun lại hồng đôi má nhưng chỉ cười với bạn.
Sau khi giơ tay chào từ biệt, Jin Seong quay sang hỏi YeEun:
- Em thích đi đâu nào?
Còn lại mình hai người, YeEun không còn bạo dạn ngổ ngáo như khi có mặt của Ara, nàng nhỏ nhẹ trả lời:
- Đi đâu cũng được!
Chẳng lẽ nàng lại nói “Đi đâu bên cạnh anh cũng được”. Nhưng hình như giữa những người yêu nhau có nhiều điều không cần nói ra thành lời mà chỉ toàn là những cảm xúc và cảm nhận.
Jin Seong đề nghị:
- Hôm nay chúng ta không có nhiều thì giờ. Hay là mình lên Lake Conroe không? Em đã tới đó bao giờ chưa?
- Chưa! Mình đi đi! Chắc hồ đó đẹp lắm anh hả? Anh hay đi tới đó lắm sao? Anh biết nhiều chỗ đi chơi quá!
- Anh đi một lần đã lâu lắm rồi! Bây giờ chắc thay đổi nhiều sau bao nhiêu năm! Gọi đó là hồ nhưng rộng lớn lắm.
Mở cửa cho YeEun vào xe rồi Jin Seong cúi xuống thắt dây nịt an toàn cho nàng. Hương thơm thoang thoảng từ người nàng toát ra ngọt ngào. Vài sợi tóc của YeEun như chạm khẽ vào đầu Jin Seong thăm dò. Chàng thấy bàng hoàng như không biết mình đang ở đâu.
Khi mở máy xe lùi ra khỏi bãi đậu xe, Jin Seong quay sang hỏi YeEun:
- Anh được ở bên cạnh em bao lâu?
YeEun cười tươi:
- Em phải có mặt ở nhà trước 6 giờ.
Jin Seong gật đầu:
- Mình sẽ lái xe đi vòng quanh hồ rồi ghé thăm thành phố cổ Old Town Montgomery. Sau đó nếu có thì giờ sẽ ghé Spring Roller Ring. Em có đi roller skating bao giờ chưa? Rất vui!
YeEun hào hứng nói với Jin Seong:
- Em thích roller skating nhưng chưa thử bao giờ. Anh dậy em nhé! Có dễ không? Té thì đau lắm!
- Anh sẽ dậy em! Sẽ ở bên cạnh em cùng roller skate không sao cả. Họ cũng có những thứ bảo vệ đầu gối nên không sao đâu. Đừng lo! Vậy thì chuyện ghé thăm thành phố cổ để cuối cùng nếu có thì giờ.
YeEun gật đầu vui vẻ:
- Ừ, làm như vậy đi!
Suốt dọc đường lái xe đến Lake Conroe, dường như YeEun thoải mái hơn nhiều, nàng hỏi Jin Seong đủ thứ. Có lẽ nàng muốn biết nhiều về Jin Seong. Họ chỉ có gặp gỡ mấy lần mà đã bị cuốn hút vào nhau rất tự nhiên.
Giọng YeEun rất dễ thương khi hỏi Jin Seong:
- Anh thích gì nhất?
- Thích ở bên cạnh em nhất!
- Em hỏi thật mà, đừng đùa!
- Anh cũng nói thật chứ đâu có đùa! Nhưng ý em muốn hỏi gì?
- Em muốn biết.. về anh.. càng nhiều càng tốt!
Jin Seong vẫn chăm chú lái xe nhưng không thể nín được cười khi trả lời:
- Anh hả? Anh có rất nhiều tính xấu như thức khuya, thích ngủ dậy muộn. Anh cũng lười nữa. Chỉ siêng năng với những gì mình thích làm. Anh cũng thích ăn ngon nhưng không chịu làm bếp. Anh không thích bị gò bó vào một khuôn khổ giờ giấc nhất định.
- Vậy khi anh đóng phim thì sao?
- Chuyện đó rất thay đổi, nhất là khi phải quay phim ngoài trời nên còn tùy thuộc thời tiết và giờ giấc đêm ngày nên tương đối cũng phù hợp với con người của anh.
YeEun tò mò hỏi thêm:
- Em hỏi anh cái này được không?
- Ừ cứ hỏi đi!
- Vậy.. lúc đóng phim tình cảm thì anh có bị xao xuyến không?
Trời! Jin Seong than thầm! Cô bé này thật! Hỏi những câu hỏi gì như thế chứ? Nhưng chàng muốn thành thật với YeEun.
- Khi những bộ phim quay kéo dài lâu thì đôi khi cũng xẩy ra nhưng đó chỉ là những giả tạo, không có thật. Những cảm xúc nếu có thì chỉ trong lúc đóng phim thôi! Ngoài đời anh chỉ là bạn bè với họ thôi!
- Anh có thích công việc đó không?
- Thoạt đầu anh thích thú và lao vào làm việc không ngừng nghỉ. Nhưng sau một thời gian thì bắt đầu nhàm chán, không thích nữa.
- Tại sao vậy? Công việc đó vừa có lợi nhuận lại có danh tiếng, anh không thích sao?
- Hay bởi vì anh đã đạt được những điều anh ao ước nên không còn ham thích nữa!
YeEun rụt rè hỏi Jin Seong:
- Anh không đổi ý..
Hiểu ý YeEun muốn nói gì, chàng nói ngay:
- Anh ở lại đây, không về Nam Hàn nữa, anh nhất quyết như vậy! Anh không nghĩ là mình có thể sống xa em. Mới hai ngày trước không được gặp em là anh như phát điên lên! Em không thể hiểu em quan trọng với anh ra sao đâu!.. Anh không biết anh sẽ ra sao nếu lúc nào đó em bảo.. em không thích anh nữa.. Anh không biết nữa YeEun à..
Những lời nói thiết tha nhưng không kém phần cuồng nhiệt của Jin Seong làm YeEun xúc động. Cũng may là Jin Seong nói khi đang lái xe chứ nếu hai người đi bên nhau thì không biết nàng sẽ như thế nào.. YeEun thấy như mình đang được thả vào trong nước ở sông hồ hay biển khơi dù nàng không biết bơi nhưng YeEun cứ bình thản để nước cuốn mình đi mà tự tin rằng nàng sẽ không chìm, không có gì nguy hiểm đang chờ đón cả. Jin Seong là giòng nước mát rượi và êm đềm đó.
Sự yên lặng của YeEun làm Jin Seong đột nhiên sợ hãi và tự hỏi chàng có đi quá nhanh, quá trớn không? Chàng có làm nàng sợ hãi vì tình cảm đắm đuối đầy đam mê của mình hay không?
Jin Seong gọi nhỏ:
- YeEun!.. Anh có làm em sợ hãi không? Nếu có thì cho anh xin lỗi!
YeEun quay sang đặt tay nàng lên mu bàn tay đang điều khiển lái xe của Jin Seong. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Đừng xin lỗi!.. Tại sao anh phải xin lỗi?... Em.. em không sợ hãi khi nghe anh bày tỏ như vậy.. Anh làm em xúc động… Hai ngày đó em cũng mong gặp anh… Em mong lắm.. Em cứ nghĩ đến anh hoài.
Jin Seong giơ tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của YeEun đang đặt trên mu bàn tay phải của mình.
YeEun chợt kêu lên, rút tay lại:
- Anh cẩn thận! Lên dốc kìa! Đường nhỏ hẹp quá!
- Đừng lo! Anh lái xe cẩn thận!
Họ đang đi vào vùng Houston Hill Country vây quanh vùng Lake Conroe. Những ngọn đồi nối tiếp nhau, hai bên đường nhiều thảm cỏ xanh rì mà xa xa bên trong là những trang trại chỉ ngăn cách với đường cái bằng những hàng rào thấp nghiêng ngả. Qua cánh rừng thông với những cây thông cao vút nhiều tuổi đời rồi thoắt lại thấy những triền đồi thoai thoải khi đường xuống dốc.
YeEun reo lên đưa tay chỉ:
- Anh nhìn kìa! Lake Conroe kia rồi!
Jin Seong yêu những phút giây khi nhìn thấy YeEun mừng vui, thích thú lộ ra mặt. Chàng quay sang nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng. Có phải YeEun là của mình chưa? Jin Seong nói thầm khi nhìn YeEun: “Hãy là của riêng anh! Hãy thuộc về anh.. em nhé!”.
- Trời ơi hồ rộng lớn quá! Đẹp quá anh à!
Lái xe ngang một chỗ có lẽ không phải là đất tư nhân vì trống, không có hàng rào ngăn cản mà lại nhiều cây lớn, Jin Seong đậu xe bên vệ đường rồi nói với YeEun:
- Mình xuống đây chơi không?
YeEun hoan hỉ:
- Ừ đúng rồi! Em thích đi bộ! Không biết mình có xuống gần hồ được không?
- Cứ đi sẽ biết! Nhưng bây giờ mình đang ở trên điểm cao nhất và đi xuống thấp. Chốc nữa đi bộ lên trở lại mệt à!
- Đâu có sao! Em đi được! Thích quá!
Nhìn YeEun tung tăng chạy xuống bên dưới như một cánh bướm chập chờn, vạt váy dài xòe rộng mầu đỏ cam của nàng sáng hực lên dưới nắng vàng như một đốm lửa đang râm ran thiêu đốt Jin Seong! Chàng chạy theo YeEun!
Đang chạy nhưng có lẽ chân nàng vướng vào vật gì làm YeEun ngã xoài trên mặt cỏ. Jin Seong hốt hoảng chạy nhanh đến bên cạnh YeEun. Chàng ngồi xuống cỏ đỡ nàng dậy:
- Em có sao không? Em chạy xuống dốc mà chạy nhanh quá!
YeEun nhìn Jin Seong cười nhưng hơi nhăn nhó:
- Em không sao! Tại em!
Jin Seong quan tâm:
- Đề anh xem có trầy trụa chỗ nào không!
Nhìn YeEun xấu hổ trông vừa buồn cười vừa dễ thương:
- Cũng may em mặc váy dài. Nhưng mà cỏ êm lắm đâu có sao. Tại hơi bất ngờ thôi!
Tuy nói như thế nhưng nàng ngoan ngoãn đưa hai tay cho Jin Seong kiểm tra. Không một vết sướt. Nàng vẫn ngồi dưới cỏ nhưng khẽ khàng kéo váy lên nhìn rồi nói với Jin Seong:
- Em nói không sao thấy chưa? Bây giờ anh yên tâm chưa?
Họ ngồi sát vào nhau trên cỏ. Jin Seong nhìn YeEun. Biết là Jin Seong đang say đắm nhìn mình, YeEun thẹn thùng nhìn sang chỗ khác. Nàng biết hai má mình đang nóng bừng nhưng không phải vì nắng hè. Chỉ một thoáng giây ngắn ngủi rồi YeEun lại hơi quay lại nhìn vào mặt Jin Seong. “Anh ấy đẹp trai thật!”, YeEun nghĩ thầm như vậy.
Đôi mắt biết nói của nàng làm Jin Seong mê mẩn. Chàng nhìn YeEun như không muốn chớp mắt, như thu hút hình ảnh yêu kiều của nàng vào trái tim mình và nhốt kín nàng trong đó, chỉ để cho riêng mình chiêm ngắm.
Jin Seong cúi xuống sát gần mặt YeEun. Nàng chớp mắt nhưng không trốn tránh và chờ đợi một cái gì thần tiên sắp xẩy đến. Môi nàng rung động run run hé mở. Jin Seong không thể kềm giữ được nữa và cũng không còn nghĩ đến hậu quả của một sự chống đối hay phản kháng từ YeEun. Chàng cúi xuống hôn nhẹ trên bờ môi hồng tự nhiên không thoa son của YeEun, người con gái mà chàng đang yêu như chưa bao giờ biết thế nào là tình yêu. Môi nàng mềm, run rẩy hé mở đón nhận nụ hôn đầu đời.
Hai tay Jin Seong nhẹ nhàng nâng khuôn mặt YeEun lên. Đôi môi chàng vờn nhẹ khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi ngừng lại ở bờ môi vẫn còn hé mở như trông chờ một huyền diệu nồng nàn hơn thế nữa. Và Jin Seong đã hôn nàng với tất cả những cảm xúc dạt dào đang trào dâng từ trái tim khao khát tình yêu và ham muốn được yêu. Chàng không rời đôi môi xinh đẹp kia, không thể rời, tham lam nhưng nhẹ nhàng đầy yêu thương.
Jin Seong ôm choàng lấy nàng gọn vào trong vòng tay của mình. YeEun đưa hai tay bám lấy Jin Seong, lúc đầu chỉ ôm hờ nhưng rồi nàng xiết chặt. YeEun muốn nói với Jin Seong là nàng yêu anh ấy, yêu như anh ấy yêu mình.
Một lúc sau khi rời môi nhau, Jin Seong âu yếm hỏi YeEun:
- Em cưng! Em có muốn nói gì với anh không? Anh cứ chờ đợi mãi… YeEun..
YeEun dụi đầu vào vai Jin Seong thầm thì:
- Em yêu anh..
Không hiểu nàng nói nhỏ vì xúc động hay ngượng nghịu, nhưng ba chữ đó làm Jin Seong lại cúi xuống hôn nàng tiếp. Chàng yêu nàng quá, yêu đến như dại khờ…
Không biết là bao lâu nhưng lúc môi rời môi cũng là lúc Jin Seong nói với YeEun:
- Anh ước gì được chết lúc này!
YeEun đẩy nhẹ chàng ra:
- Anh nói gì vậy?
Jin Seong mỉm cười nói với nàng:
- Trong đời, anh chưa bao giờ có được hạnh phúc như lúc này. Anh chỉ sợ.. hạnh phúc do em mang đến cho anh sẽ tan biến mất.. nên anh mới nói như vậy khi anh đang có em, có tất cả mọi sự do em mang đến. Thà anh chết trong khoảnh khắc này khi đang đón nhận được tình yêu từ em.
YeEun trề môi trách:
- Anh nói lăng nhăng! Đừng có nói như vậy với em! Hứa đi!
Jin Seong sung sướng cười:
- Anh hứa!
Chàng lại ôm chặt lấy YeEun mà nói:
- Anh yêu em, YeEun! Yêu quá đi mất!
YeEun lại cười khúc khích:
- Mình xuống gần hồ hơn đi anh!
Jin Seong không muốn đứng lên nhưng chiều ý nàng.
Họ dắt tay nhau đi xuống bên dưới. Lake Conroe mở ra trước mắt rộng như biển. Thấp thoáng vài chiếc tàu chạy trên mặt hồ như những điểm di động duy nhất. Nước hồ lấp lánh sáng rỡ đẹp và chao đảo trong khuôn viên mênh mông của hồ. Không thể ngờ đây là hồ nhân tạo! Mặt nước cho cảm giác mát mẻ dễ chịu!
Họ đứng ngắm Lake Conroe.
YeEun kêu lên:
- Giá mà có nhà ở đây thì đã quá anh nhỉ?
- Em muốn ở đây sao?
YeEun gật đầu:
- Em ước gì được ở đây!
Jin Seong vòng tay ôm nàng nói nhỏ vào tai YeEun:
- Anh sẽ tìm mua nhà ở đây cho em ở!
Nghĩ là Jin Seong nói đùa để trêu mình nên YeEun cười phụ họa:
- Được rồi! Anh xây nhà ở đây cho em đi! Căn nhà thần tiên của em phải có nhiều cửa sổ nhìn hết ra hồ. Nhà phải có ban-công. Em sẽ để nhiều chậu hoa, trồng hoa leo bám vào ban-công. Chiều ra ngồi ngắm nhìn hoàng hôn, nhìn mặt trời lặn dần chìm xuống hồ…
Jin Seong trêu chọc:
- Có cho anh ở với không?
YeEun liếc Jin Seong rồi lém lỉnh nói:
- Anh ngoan em sẽ cho anh ở chung!
Jin seong ngửa cổ lên cười:
- Đương nhiên là anh ngoan rồi! Em đi đâu là anh theo đó! Không rời nửa bước! Căn nhà đó phải đặt tên hay con đường dẫn vào ngôi nhà đó cũng phải có tên riêng!
YeEun cười ngất:
- Thích quá! Cứ mơ mộng như vậy cho nó vui! À mà anh phải mua đất rộng để có thêm chuồng ngựa. Em sẽ học cưỡi ngựa!
Jin Seong nghĩ thầm mình đâu có mơ mộng đâu. Mua đất ở đây rồi xây nhà cũng được chứ! Tài sản cả bao năm nay dư sức mua nhà ở đây!
YeEun chỉ tay ra hồ:
- Mua một chiếc du thuyền nữa anh nhỉ? Chắc thích lắm!
Jin Seong trêu nàng:
- Nhưng em không biết bơi!
- Đâu có sao! Em mặc áo phao! Nhưng mà lỡ em có lọt xuống hồ thì anh phải cứu em!
Jin Seong xiết chặt vai nàng:
- Đương nhiên là anh phải cứu em! Em muốn gì anh cũng sẽ chiều ý em!
Không chỉ nói thế mà chàng còn nói thầm vào tai YeEun:
- Em là tất cả của anh!
Họ cứ đứng đó chìm ngập trong tình yêu, trong những mơ tưởng êm đẹp. Giữa không gian trống trải, gió đùa cợt với chiếc váy dài mầu cam đỏ của YeEun quấn vào đôi chân của Jin Seong như trói chặt. Mái tóc dài của nàng có lúc che gần nửa khuôn mặt yêu kiều.
Jin Seong thầm thì vào tai YeEun:
- Gió đang ghen với em kìa!
YeEun rúc rích nhìn lên cười với Jin Seong. Jin Seong âu yếm nhìn nàng:
- Gió làm mái tóc em rối bời kìa!
- Trông em xấu xí không?
- Lúc nào em cũng đẹp!
YeEun đùa:
- Anh chưa thấy lúc em nổi giận hay khóc đâu!
- Chẳng sao cả! Thế nào đi nữa thì vẫn là YeEun!
- Sao anh khéo nói vậy?
Jin Seong lại cúi xuống định hôn YeEun nữa nhưng nàng cười quay đi nói:
- Thôi! Không cho!
Rồi nàng lại nguýt yêu Jin Seong:
- Nẫy chưa đủ sao?
Jin Seong cười lắc đầu:
- Chưa đủ!
- Anh tham lam!
- Vậy đây là thêm một tính xấu của anh đó!
YeEun chợt hỏi:
- Mấy giờ rồi anh?
Jin Seong nhìn đồng hồ tay:
- 4 giờ rưỡi!
Nàng kêu lên:
- Nhanh quá, mới đây mà đã chiều!
-Anh nghĩ mình ghé thăm thành phố cổ rồi đi về không thôi kẹt xe. Roller skating thì Houston cũng có, ngày mai mình đi!
YeEun có vẻ tiếc nuối:
- Ừ..!
- Nhưng khoan đã, nẫy giờ chưa chụp hình!
Vừa nói, Jin Seong vừa lấy điện thoại ra chụp hình YeEun. YeEun cười tươi hồn nhiên giữa đồng cỏ. YeEun nghiêng người quay lại cười, đàng sau là Lake Conroe. YeEun và Jin Seong kề sát bên nhau giữa thiên nhiên ngập nắng. YeEun ngồi xoải chân dài trên thảm cỏ xanh. YeEun phụng phịu chỉ tay vào mặt Jin Seong. Quả thật Jin Seong muốn được chết trong những giây phút hạnh phúc này!
Chàng gọi nhỏ như năn nỉ:
- YeEun..!
Nàng nghiêng đầu cười hỏi lại:
- Sao?
Nhìn thấy Jin Seong đắm đuối nhìn mình, nàng mắc cở gật đầu nói:
- Được rồi.. em biết anh muốn gì…
Nụ hôn say đắm của hai người yêu nhau giữa đất trời mênh mông bạt ngàn không một bóng người. Hình như họ đã tan biến vào nhau trong nụ hôn đó. Một ràng buộc vô hình nối kết Jin Seong và YeEun mang lại những rung động, khơi dậy những cảm giác hoan lạc mà cả hai chưa hề biết qua để nhớ mãi những giây phút này cho mãi đến nhiều năm sau khi hồi tưởng lại vẫn còn thấy bâng khuâng xao xuyến.
YeEun buông lỏng vòng tay ôm hỏi nhỏ Jin Seong:
- Muộn chưa anh?
Vẫn chưa muốn rời người yêu xinh đẹp, Jin Seong trả lời:
- Anh nghĩ mình không có thì giờ đi đến Old Town Conroe đâu. Đi trở về thể nào cũng kẹt xe. Hay để lần khác nhé?
- Ừ, lần khác!.. Uổng quá!
- Nếu em muốn thì ngày mai mình lại lên đây.
YeEun nhoẻn miệng cười nắm tay Jin Seong:
- Thôi, mình đi về!
Họ đi lên dốc ngược chiều gió. Nhiều lúc YeEun phải bám chặt vào Jin Seong.
Chàng cúi xuống ân cần hỏi YeEun:
- Em có sao không? Đi lên dốc mệt phải không?
YeEun lắc đầu.
Jin Seong nói lúc mở cửa xe cho YeEun vào:
- Anh ước gì được ở lại đây… bên cạnh em mãi mãi!
YeEun đã ngồi vào xe nhưng chàng vẫn giữ cửa chưa đóng lại mà cúi xuống thắt giây an toàn cho nàng.
- Anh ước gì bây giờ mới là buổi sáng sớm… và anh làm chủ được thời gian. Anh sẽ vặn lại đồng hồ của trái đất để một ngày trôi qua không phải là 24 tiếng mà là 240 tiếng…
YeEun cười lớn tiếng:
- Anh thật là kỳ quặc!
Jin Seong vén những sợi tóc đang xòa trên trán của YeEun:
- Không phải như thế chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn bất cứ một ai trên trái đất này! Anh muốn được như vậy, em có nghĩ như anh không?
YeEun gật đầu và chỉ hơi mỉm cười nghĩ thầm: “Anh ấy nói chuyện thật lôi cuốn! Nhưng mà chuyện gì rồi cũng quay về mình… Anh ấy yêu mình đến như thế sao?”
Jin Seong tần ngần mãi mới đóng cửa xe. Phải đi về thôi, chàng nghĩ như vậy.
Lái xe về, cả hai đều ít nói. Dường như YeEun và Jin Seong đều luyến tiếc những giây phút vừa qua! Sự yên lặng này giữa hai người như để cầm giữ thời gian bên nhau trước đó, như họ vẫn còn ở Lake Conroe và riêng Jin Seong sự lưu luyến vấn vương này còn nhiều hơn nữa khi được nghe lời nói yêu từ YeEun lần đầu tiên. Ba chữ “em yêu anh” từ cái miệng xinh xinh của nàng thốt ra đã in sâu vào trái tim Jin Seong thành một dấu ấn muôn đời không quên và vuốt ve âu yếm làm chàng rung động đến tê dại mỗi khi nhớ đến.
Thỉnh thoảng Jin Seong lại đưa tay sang nắm tay YeEun như sợ nàng biến đi hay rời bỏ mình.
*Về lại Houston đúng giờ như đã tính. Jin Seong còn luyến tiếc chưa muốn từ giã YeEun, muốn ôm nàng nhưng YeEun cười đẩy nhẹ ra:
- Đừng anh! Người ta nhìn! Em đi đây!
Jin Seong nói với theo:
- Tối anh gọi điện thoại!
Nàng gật đầu.