Chương 17
Vừa lái xe Jin Seong vừa nói với YeEun:
- Anh đã thuê một cabin ở Bryson City. Mình sẽ ở đó 2 ngày. Anh nghĩ chúng ta sẽ thích lắm vì Bryson được gọi là thiên đường phiêu lưu!
- Em thích mạo hiểm!
- Anh nhớ em đã nói em thích đi săn nhưng không biết bắn súng!
Cả hai cùng cười thích thú.
YeEun hỏi Jin Seong:
- Còn anh thì sao?
- Anh xử dụng súng được mà anh cũng thích mạo hiểm nữa!
YeEun tò mò:
- Tối hôm qua anh đã tìm hiểu và thuê cabin sao?
- Không! Từ lúc ở Houston anh đã xem sơ sơ và giữ chỗ sẵn. Nhưng tối hôm qua thì tìm kiếm kỹ hơn.
Quãng đường từ Ashville đến Bryson City chỉ hơn một tiếng lái xe.
Jin Seong nhắc nhở YeEun:
- Em tìm hộ anh đường đến Deep Creek Hideaway! Đó là nơi mình đến và ở lại 2 ngày. Anh xem nhiều thứ nên không nhớ hết được!
YeEun nhanh chóng giúp theo chỉ dẫn.
Deep Creek Hideaway chỉ cách trung tâm thương mại của Bryson City chừng vài dặm. Nơi đây rất gần và tiện lợi để tham gia mọi trò chơi ngoài trời gần Great Smoky Mountains National Park.
Rừng bao phủ cả vùng. Những cabin bằng gỗ nhưng tiện nghi nằm rải rác như những báu vật chôn giấu trong rừng già. Đến đây khí hậu khác hẳn và lạnh.
Cabin mà Jin Seong thuê nằm ở trên cao và sát với sườn đồi thoai thoải. Gọi là cabin nhưng có hai tầng lầu tuy nhỏ nhưng trông hiện đại. Mầu gỗ nâu non của căn cabin trông vẫn còn mới, chung quanh có hàng rào gỗ bao bọc. Nhiều cây cao xanh tươi như muốn che kín cabin để dành cho du khách một sự yên tĩnh và riêng tư.
Xuống xe, YeEun kêu lên:
- Thích quá anh à! Đẹp quá!
Jin Seong cũng trầm trồ phụ họa. Đẹp hơn trong hình ảnh! Không biết bên trong như thế nào?
Xe đậu trên cao. Phải đi xuống một dốc nhỏ mà những bậc thang đều bằng gỗ. Jin Seong đưa tay cho YeEun nắm:
- Đi xuống cẩn thận!
- Nhưng mình còn phải xách đồ xuống nữa!
- Em cứ đi vào cabin, chốc nữa anh sẽ mang vào sau! Cứ để anh lo!
Cabin gỗ nằm bên dưới cách đường phía trên một chút.
YeEun hỏi chàng:
- Nhưng làm sao mình vào bên trong được?
- Tối hôm qua anh đã xác nhận và phỏng chừng giờ mình sẽ đến. Họ đã trả lời là giấu chìa khóa trong chậu hoa đàng sau cabin.
- À ra là vậy!
Jin Seong tìm được chìa khóa cabin ngay như đã được chỉ dẫn.
Mở cửa vào bên trong cabin còn nhiều bất ngờ hơn nữa!
YeEun đi xem mọi chỗ liến thoắng nói với Jin Seong:
- Anh xem này, không thiếu thứ gì! Đủ cả!
Phòng khách và bếp nhỏ nhưng ấm cúng đầy đủ mọi thứ cần thiết. Phòng khách và bếp đều thông thoáng, không có vách ngăn cho cảm giác rộng rãi dù thực sự không phải như vậy. Có lò sưởi dùng cho mùa đông!
YeEun mở tủ lạnh xem xét.
- Có nước uống nè anh! Nhưng chỉ vậy thôi!
Jin Seong mở các tủ trong bếp.
- Có ấm nước sôi, cả chảo và nồi nữa! À.. còn có mấy gói instant coffee nữa, tốt quá! Nhưng mình cần nước uống sạch!
YeEun giơ tay chỉ và đùa:
- Ngay góc kia kìa! Bộ anh định chỉ uống cà phê để sống thôi sao?
- Anh thích chỗ này quá! Còn hơn khách sạn hạng sang nữa! Để coi phòng ngủ và phòng tắm trên lầu ra sao.
Cầu thang hẹp và ngắn đưa họ lên tầng thứ nhì. Chỉ có một phòng ngủ rộng trên tầng thứ hai. Hai giường ngủ full size. Bài trí trong phòng ngủ đẹp mắt với nhiều hoa ở cửa sổ và vài bức tranh phong cảnh trên tường. Cửa sổ nhìn ra phía sau.
Sự thích thú hiện ra trên gương mặt YeEun khi nhìn quang cảnh đàng sau của căn cabin.
- Anh xem nè… Đẹp không?
Jin Seong lại gần nhìn. Có lẽ bên dưới là một thung lũng vì có quá nhiều cây xanh che kín nhưng cứ nhìn những đỉnh cây thoai thoải thì có thể đoán được. Khung cảnh thật êm đềm. Chàng ôm vai YeEun:
- Em thích chứ?
- Em muốn ở đây luôn, không về nữa!
Jin Seong cũng nói thầm trong lòng mình như thế!
YeEun nói với Jin Seong:
- Mình ra bên ngoài xem không anh?
- Ừ. Anh cũng muốn như vậy!
Chung quanh có hàng lan can gỗ sơn tiệp mầu với cabin. Có thêm một lò nướng thịt nhỏ đặt trong góc. Từ hàng lan can bên ngoài nhìn xuống bên dưới càng rõ hơn.
- Cảm giác an bình, tuyệt thật!
- Em cũng thấy vậy! Nhưng anh nhìn chỗ kia kìa! Có phải là những chuồng chim không?
Jin Seong nhìn theo hướng YeEun chỉ.
- Đúng là những chuồng chim! Vậy sáng mai mình sẽ nghe thấy tiếng chim hót!
YeEun chợt nép mình vào người Jin Seong nhỏ nhẹ nói:
- Tối nay anh phải vào giường nằm ngủ đó!.. Có hai giường mà! Em.. sợ.. nằm một mình ở chỗ lạ.
Jin Seong cúi xuống nhìn YeEun bé nhỏ đang gần gũi với chàng như đang tìm một sự che chở.
- Có anh, không sợ gì hết! Bây giờ để anh mang đồ vào rồi mình đi!
Jin Seong ra xe mang hết đồ vào cabin. Chàng mang những túi xách lên lầu hai rồi hỏi vọng xuống:
- Em có cần lấy gì trong túi xách này không?
- Không! Em không cần gì cả!
Jin Seong hỏi lại:
- Chắc chắn nhé? Mình sẽ đi chơi đến tối đó!
- Sẽ đi đâu?
Jin Seong nháy mắt với YeEun:
- Cứ đi theo anh rồi sẽ biết!
Bryson là một thành phố nhỏ của tiểu bang North Carolina. Đây là cửa vào công viên Great Smoky Mountains National Park. Cư dân địa phương chỉ có hơn 1 ngàn 500 người còn phần lớn là du khách. Là thành phố cho khách du lịch nên dù cư dân ít nhưng những dịch vụ cho du khách lại nhiều với những tiệm ăn ngon và dĩ nhiên rất nhiều cửa hàng bán quà lưu niệm.
Jin Seong và YeEun mua vé xe lửa của chuyến tầu rất nổi tiếng Great Smoky Mountains Railroad ở đây.
YeEun háo hức khoác tay Jin Seong. Nàng như một đứa trẻ được đưa đi chơi khắp đó đây.
Nhìn khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp rạng rỡ của nàng, Jin Seong thấy rộn rã và vui sướng khôn tả. Đối với chàng từng giây phút trôi qua bên cạnh YeEun quá nhiều ý nghĩa cho Jin Seong được sống, dù chỉ có 7 ngày!
Vẫn chưa đến giờ cho chuyến tầu khởi hành nên họ vào một quán cà phê nhỏ tên Cork and Beans, uống cà phê và ăn bánh ngọt rất ngon. Cả Jin Seong và YeEun không muốn ngồi trong quán lâu vì sợ trễ tầu.
Lên xe lửa, họ mua được chỗ ngồi tốt vì là hạng nhất, chỗ ngồi nào cũng có cửa sổ lớn, không sợ bị choán tầm nhìn. Ghế ngồi cũng thoải mái, đệm da êm. Không những vậy ở ghế hạng nhất, hành khách còn được tặng quà làm kỷ niệm.
Ngồi trên xe lửa, YeEun vẫn nắm tay Jin Seong. Có lúc nàng đưa tay Jin Seong lên mà âu yếm hôn như đấy là một bảo vật quý giá. Jin Seong nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhưng cảnh vật chung quanh nhòe đi. Thổn thức, yêu đắm đuối và gì nữa… Chàng bỗng thấy ngực nhói đau khi lại nhớ đến chuyện rồi phải rời xa YeEun..
Khi còi của chuyến xe lửa Great Smoky Mountains Railroad hụ lên vài tiếng và xe lửa bắt đầu chuyển mình thì có vài hành khách đưa tay lên như vẫy giã từ thành phố Bryson.
Hai bên vách của xe lửa là những cửa kính lớn nên nhìn cảnh vật hai bên thật rõ ràng. Mùa thu đã chớm về nơi đây thật đẹp. Đoàn tầu đi ngang sát nhiều vách núi, những hàng cây hoang dã mọc chen lấn, có nơi vẹt đi vì cọ xát với thân tầu suốt bao năm tháng nhưng những cành cây cao vẫn vượt lên mạnh mẽ và rung động theo sự chuyển động của con tàu chạy ngang qua. Có người thò tay ra khỏi cửa sổ bứt lá cây vì xe lửa chạy không nhanh.
Nhưng có những đoạn xe lửa chạy sát vách núi toàn đá lởm chởm, không cây cối mà bên kia là vực sâu hun hút ngoằn ngoèo khá nguy hiểm nhưng là thay đổi cho cảnh nhìn cũng như thêm cảm giác sôi động và hồi hộp cho du khách. Người ta chụp hình lia lịa. YeEun cũng thế. Tay nàng bấm liên tục và còn thu hình nữa để lưu lại kỷ niệm quý giá này.
Những làn khói xam xám từ đầu tàu xe lửa tuôn ra cộng với những tiếng xình xịch của máy tàu đều đều vang lên rất nhịp nhàng. Mùi khói tàu thoang thoảng cuộn trong gió. Những hành khách ngồi một bên tàu được nhìn sát núi đồi và rừng hoang sơ. Những ngọn đồi núi nối tiếp nhau dầy đặc cây cối đang đổi sang sắc thu. Còn phía bên kia nhìn được nhiều sông hồ mà thiên nhiên đã tô điểm với những cảnh sắc tuyệt đẹp.
YeEun ngồi không yên, lúc quay qua bên này, lúc quay sang nhìn bên kia, miệng không ngớt kêu lên với sự thích thú không thể kềm nén.
- Cả đi cả về mất 4 tiếng rưỡi phải không anh?
- Ừ.. Đến Nantahala Gorge mình sẽ ở đó khoảng hơn 1 tiếng rồi lại lên tầu trở về Bryson.
- Phải đi mất bao lâu mới tới đó nhỉ?
- 44 miles!
Chuyến xe lửa Great Smoky Mountains Railroad chạy ngang qua chiếc cầu sắt nổi tiếng Fontana Trestle. Đoạn cầu sắt khá dài với 4 nhịp bắc ngang hồ Fontana, cách mặt hồ hơn 100 feet. Đây là một trong những điểm nhấn của chuyến du hành trước khi đến Nantahala Gorge.
Ngồi trên tàu có thể nhìn thấy xa xa nhiều ngọn núi chìm hẳn trong mây mù dù trời hôm nay rất đẹp và trong sáng, có nắng.
Xe lửa chạy vòng theo hồ Fontana. Có thể nhìn thấy thấp thoáng trên hồ nhiều người chèo thuyền. Nếu có du thuyền chắc có thể khám phá thêm nhiều nơi tại khu vực này vì hồ Fontana rất rộng, có những đoạn ngoằn ngoèo thu hẹp rồi lại nhập vào những đoạn rộng mở nhưng đều được vây bủa bởi núi non chập chùng.
Với chuyến xe lửa Great Smoky Mountains Railroad, hành khách có thể đi ngang qua những nơi như công viên quốc gia Great Smoky Mountains, Nantahala National Forest, và Tuckasegee Rivers. Mặc dù chỉ là đi ngang qua nhưng cũng có được một cái nhìn tổng thể về toàn khu vực.
Suốt dọc đường đến Nantahala Gorge, hành khách được phục vụ chu đáo với bữa trưa theo đúng kiểu thực đơn của miền Nam.
Đến Nantahala Gorge, Jin Seong và YeEun chọn đi tour bằng xe có máy điều hòa không khí và hướng dẫn viên chuyên nghiệp giới thiệu và giải thích lịch sử từng nơi đi ngang qua.
Từ đỉnh của Nantahala Gorge, chiếc xe khá lớn đưa du khách đi ngang qua nhiều hồ và thác nước nhỏ có, lớn có. Họ đi ngang qua một thác nước 3 tầng vĩ đại tuyệt đẹp và xe ngừng cho du khách được chụp hình và ngắm cảnh.
Ra bên ngoài, tiếng thác nước chẩy ồ ạt chiếm hết mọi tiếng động gì khác. Thác nước ba tầng thoai thoải với suối nước trắng xóa từ tầng thứ nhất hẹp chẩy xuống đến tầng thứ nhì thì mạnh bạo và rộng mở tràn sang hai bên vách đá ào ạt chẩy xuống tầng thứ ba. Hai bên thác nước nhiều cây xanh xen kẽ.
Jin Seong ngắm nhìn thác nước buột miệng kêu lên:
- Thật hùng vĩ!
Chàng nói với YeEun:
- Em đứng đây để anh chụp hình. Lấy phía sau là thác nước!
YeEun nhoẻn miệng cười tươi cho Jin Seong chụp hình.
Một người trong đoàn du lịch nói với Jin Seong:
- Chụp hình hai người nhé?
Jin Seong vui vẻ đưa điện thoại nhờ chụp hình.
- Cám ơn nhiều lắm!
Người thanh niên chụp hình dùm Jin Seong nói với chàng:
- Điện thoại của anh tối tân quá! Muốn chụp vài tấm nữa không?
Jin Seong gật đầu. Lần này chàng ôm YeEun thật chặt.
Ở trên cao không gian lạnh hơn và mùi thơm của núi rừng dạt dào trong gió mang cảm giác thanh sạch, không chút bụi bậm và thật tinh khiết!
Du khách không có nhiều thì giờ ở nơi này lâu. Họ lên xe và tiếp tục cuộc hành trình.
Người hướng dẫn viên là một cô gái trẻ xinh xắn giải thích suốt đoạn đường về lịch sử của vùng này. Vừa ngắm cảnh vừa nghe rất thú vị.
Thỉnh thoảng dọc đường, họ nhìn thấy một vài con nai ẩn núp sau gốc cây khuất bên trong. Có lẽ những con nai này đã quá quen thuộc với du khách nên không có vẻ sợ hãi. Những con gà tây hoang asống trong rừng rất nhiều, chúng chạy xáo xác khi xe đi ngang qua, miệng kêu những tiếng kêu kỳ dị!
Không chỉ thế mà chim rừng bay tới tấp, mỏ kêu quang quác như thừa nhận đây chính là lãnh thổ của chúng. Những con chim quần thảo từ trên cành cao xuống đất rồi lại bay lên, cánh đập mạnh lướt qua những tàng cây làm lá rụng không một tiếng thảng thốt vang lên khi bị bứt lìa cành!
Một hành khách hỏi cô hướng dẫn viên:
- Ở đây có gấu hay thú dữ không?
- Thú dữ thì vùng này không có, nhưng gấu thì thỉnh thoảng có thấy!
Họ trở về vừa kịp lên tầu để trở lại Bryson City.
Ở toa hạng nhất, du khách được ăn tối nếu muốn.
Jin Seong hỏi YeEun:
- Em có muốn ăn tối trên xe lửa không? Không chắc là thức ăn có ngon hay không nữa!
- Em không đói nhưng em muốn thử. Chắc đó cũng là một trải nghiệm mới lạ, anh có nghĩ vậy không?
Jin Seong cười:
- Đúng! Chúng ta nên thử!
YeEun ngả đầu vào vai Jin Seong:
- Em thích chuyến đi này quá! Em thích được ở bên anh từ sáng đến tối... đến đêm khuya. Điều này làm em có cảm tưởng...
YeEun bỏ lửng, không nói tiếp những suy nghĩ của nàng.
Jin Seong gặn hỏi:
- Em có cảm tưởng gì? Sao em không nói tiếp mà ngừng lại? Không muốn anh nghe sao?
Thay vì nói tiếp, YeEun chỉ nói nhỏ:
- Em muốn anh nhỏ xíu lại để em có thể mang anh đi khắp nơi với em. Em sẽ để anh ở đầu giường ngủ của em.. À không.. em sẽ để anh trên gối.. Em muốn chắc chắn là anh vẫn ở đó khi hôm sau em tỉnh giấc. Anh à.. anh đừng biến đi mất... Đừng nhé... Anh đâu phải là giấc mộng đâu. Anh là thật mà, phải không anh?
Jin Seong thấy nao nao lòng. Chàng khẽ hôn đỉnh đầu của YeEun. Giọng chàng nhuốm đầy vẻ nghẹn ngào nhưng xa vắng:
- Ừ, anh là thật chứ! Rất thật.. Mọi sự đều là thật..
Quãng đường trở về dường như ngắn hơn khi ánh sáng của ngày đang thu hẹp lại dần. Những hào hứng trước mọi cảnh vật cũng nhạt theo. Lần trở về này, những hành khách được hoán đổi cảnh nhìn, thay vì vách đá cheo leo miên man hai bên đường nay thành sông hồ đang đổi mầu dần, đậm hơn. Người ta không còn chụp ảnh nữa hay xôn xao chỉ chỏ mà lặng yên theo nhịp soải của bánh xe tầu.
Đối với Jin Seong và YeEun, ở bên nhau là tất cả ước muốn của họ. Jin Seong hít mùi thơm ở mái tóc của YeEun như nuốt trọn vào lồng phổi để ghi nhớ... cho sau này. Một mai không còn YeEun nữa.. chàng sẽ vẫn ghi khắc những khoảnh khắc này, những giây phút ở bên nàng và sống trọn vẹn cho một hạnh phúc hiếm hoi... đang dần dần bị tước đoạt!
Cùng với nhận thức đó, Jin Seong choàng tay sang ôm chặt lấy YeEun như muốn giữ nàng lại cho riêng mình cho dù biết mọi cố gắng chỉ là vô vọng! Hơi ấm từ nàng đang dần dần lan tỏa sang như xác nhận một gần gũi nối kết cũng đủ làm ấm trái tim của Jin Seong. Có đủ không nhỉ? Jin Seong biết mình tham lam! Chàng không chỉ hôn mái tóc của YeEun mà môi chàng còn tìm gò má với làn da mịn màng của nàng mà mơn trớn. Jin Seong thầm thì trong lòng: “YeEun.. em là của anh... của riêng mình anh..”
Khi người phục vụ trên xe lửa đến ngỏ ý hỏi xem Jin Seong và YeEun có muốn ăn tối trên tầu không, cũng là lúc bên ngoài đã về chiều.
Bữa ăn trên xe lửa ở khoang đặc biệt rất lịch sự. Bàn ăn nào cũng có hoa tươi và khăn trải bàn trắng nuốt.
YeEun hỏi thầm Jin Seong:
- Mình ngồi ghế hạng nhất nên được ăn tối free hay phải trả tiền?
Jin Seong bật cười trước câu hỏi ngây thơ của nàng:
- Chuyện đó có gì quan trọng?
YeEun dường như ngượng ngập nên nói khỏa lấp:
- Em chỉ thắc mắc..
Jin Seong trêu chọc nàng:
- Anh có một túi tiền cần phải tiêu đi!
- Anh kỳ..!
- Thật mà! Chưa bao giờ trong đời anh lại thấy chuyện tiêu tiền thú vị như vậy!
YeEun nói như hờn giận:
- Anh trêu em phải không?
Jin Seong rút bông hoa tươi trên bàn đưa cho YeEun:
- Anh muốn nhìn thấy em cười!
YeEun bĩu môi lườm Jin Seong:
- Không cười! Ai biểu!
Nhìn môi nàng trề ra đỏ mọng đáng yêu quá sức, Jin Seong chồm sang hôn trộm trên môi YeEun rồi say đắm nói với nàng:
- Em có biết em đáng yêu đến chừng nào không?
Nụ hôn trộm hơi suồng xã và bất ngờ của Jin Seong làm YeEun thẹn thùng đỏ cả mặt như đây là lần đầu tiên được hôn.
Nàng sẽ sàng nói khi đưa bông hoa lên che mặt:
- Anh kỳ... Người ta nhìn!
- Người ta nhìn thì đã sao?
- Thì.. kỳ cục lắm chứ sao!
- Anh chẳng thấy gì là kỳ cục cả!
Nói xong chàng cầm bàn tay của YeEun lên mà hôn nhẹ nhàng.
-Anh chỉ thấy hạnh phúc bên em! Anh.. chưa bao giờ trải qua những giây phút tuyệt diệu như vậy trong đời. Anh đã và đang hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự do một người mang đến cho mình. Chính là em đó YeEun! Em đã mở cửa trái tim anh, đánh thức anh dậy và cho anh biết thế nào là hoan lạc khi được ở bên cạnh em, nhìn thấy em cười. Nghe em líu lo nói như chim hót. Anh đã bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài hơn 20 năm. Em như bà tiên đánh thức anh dậy, đưa anh đến mọi nơi mọi chốn với vui sướng hân hoan, chỉ với đôi bàn tay của em, ánh mắt, nụ cười làm anh giao động đến từng phần thân thể. Em là tất cả... YeEun.. em là tất cả những gì anh ao ước...
YeEun cắm bông hoa lại trong bình. Nàng nhỏ nhẹ nói với Jin Seong:
- Em.. không muốn đi về!.. Anh có vậy không?
Lần này Jin Seong trả lời đúng như chàng đang mong mỏi:
- Anh cũng như em!
- Vậy thì với túi tiền của anh, mình ở lại đây hay đi đâu đi! Mình phải sống cho mình nữa chứ?
Câu trả lời của Jin Seong là ánh mắt rực lửa đam mê khi nhìn YeEun. Ngọn nến trên bàn ăn càng làm hai má nàng hồng lên làm chàng thấy rạo rực.
Jin Seong bóp tay nàng không nói gì. Sống cho mình và không cần biết đến những người khác ư? Chàng có làm được như vậy không?