← Quay lại trang sách

Chương 18

Khi xe lửa về đến ga, trời đã chập choạng tối. Miền núi mặt trời đi ngủ sớm. Chuyến xe lửa Great Smoky Mountains Railroad nhả những ngọn khói xám cuối cùng rồi phụt tắt, chỉ còn mùi khói và dầu vương lại ở ga tầu khi đoàn người lững thững rời xa.

Những ánh đèn chung quanh của các cửa hàng vụt sáng. Mầu vàng của ánh đèn ấm áp như thắp lên nhiều niềm vui cho thành phố nhỏ Bryson đang đi vào những sinh hoạt ban đêm.

Jin Seong băn khoăn:

- Hồi nãy em ăn có được không? Hình như em ăn ít?

- Tại vì lúc đó chưa đói! Nhưng em ăn cũng được! Anh thì sao?

- Ở bên cạnh em là anh no rồi, cần gì ăn! Muốn đi chơi đâu nữa không?

YeEun lắc đầu:

- Em muốn về lại chỗ mình ở. Rất khó mà được ở một nơi như thế. Rất thơ mộng và riêng biệt! Mình chỉ ở thêm ở đó có ngày mai nữa thôi phải không anh? Tiếc quá!

Jin Seong đề nghị:

- Vậy mình ghé siêu thị bên kia đường mua ít thực phẩm, em nghĩ sao?

- Được đó anh!

- Hay order thêm ít đồ ăn phòng hờ tối có đói bụng không nhé?

YeEun nũng nịu khoác chặt tay Jin Seon

- Anh làm em thấy hơi hơi đói!

Họ ghé vào siêu thị đối diện với ga tầu xe lửa. Chợ tuy nhỏ nhưng không thiếu một thứ gì.

Jin Seong nhắc nhở YeEun:

- Cứ mua những gì mà em nghĩ là mình có thể cần. Thừa cũng chẳng sao!

Nàng mua nhiều nước trái cây, nước uống, rau và trái cây. Jin Seong chọn toàn thịt nguội, bánh mì, ít thịt bò và thịt gà tươi cùng một vài món gia vị.

YeEun ngạc nhiên:

- Anh định nấu ăn hay sao đây? Anh biết làm bếp thật ư? Em không tin nổi!

Jin Seong cười:

- Muốn làm thì cũng làm được thôi! Anh sẽ thử.

YeEun cười khúc khích:

- Anh nấu vào lúc nào?

- Ngày mai thay vì lái xe đi ngắm cảnh mấy tiếng đồng hồ, gần nguyên ngày, thì mình ở nhà, hay đi bộ quanh khu vực có lẽ thích hơn! Em muốn dành nhiều thời gian ở cabin đó mà phải không?

- Có lý!

- Vả lại đến ngày mốt là mình sẽ rời khỏi đây và lái xe qua nhiều thành phố để đi về hướng biển như đã dự tính.

Lúc bước vào siêu thị cả hai chỉ tính mua vài thứ, vậy mà cuối cùng tính tiền xong, Jin Seong và YeEun đều xách hai tay mỗi bên hai túi.

YeEun lầu bầu:

- Làm sao mà ăn hết chừng này!

Mặc dù YeEun nói nhỏ nhưng Jin Seong cũng nghe thấy. Chàng cười phá lên:

- Anh là kẻ tham lam, em không biết sao?

- Nhưng em không nghĩ là anh thích ăn như vậy!

Jin Seong nói gọn lỏn:

- Ở bên em, anh sẽ lên vài ký! Anh vui quá mà!

Ra đến bên ngoài, Jin Seong hỏi YeEun:

- Em muốn đứng chờ đây không?

- Thôi, em không muốn đâu! Vả lại tối rồi! Xe mình đậu bên nhà ga xe lửa, có xa gì đâu!

- Đưa đây anh xách hết cho!

- Em cầm được!

Mới đi dăm bước, trời bỗng đổ mưa bất chợt!

YeEun kêu lên:

- Mưa rồi anh ơi!

Những cơn mưa miền núi đến nhanh chóng không báo trước, thoạt đầu chỉ lác đác nhưng khi Jin Seong và YeEun đến được chỗ đậu xe thì hàng vạt mưa đổ xuống ào ạt. Jin Seong ném vội mấy túi đồ xuống đất, chàng vội vã mở cửa xe cho YeEun vào xe.

Khi mang hết được đồ vào xe, Jin Seong ướt hết người. Ngồi trong xe, chàng quay sang YeEun băn khoăn hỏi nàng:

- Em có sao không? Tóc ướt hết rồi kìa! Coi chừng cảm lạnh! Áo anh ướt hết, nếu không anh cởi áo ra cho em khoác bên ngoài.

YeEun đưa tay vuốt tóc:

- Em không sao đâu! Chỉ ướt thôi! Anh mới là người bị ướt sũng kìa!

- Để anh vặn máy sưởi! Em có lạnh không?

YeEun hơi rùng mình vì lạnh nhưng trấn an Jin Seong:

- Hơi hơi lạnh thôi! Không sao cả!

Jin Seong lái xe nhanh:

- May mà mình cũng ở cách đây không xa! Chịu khó chút xíu nhé!

- Em lo anh sẽ ốm mất!

Jin Seong nhìn sang YeEun cười nhưng ánh mắt đầy thương yêu:

- Anh khỏe như trâu! Anh rất ít bị đau ốm vặt vãnh!

Máy sưởi trong xe tỏa hơi ấm làm khô bớt quần áo và đầu tóc của cả hai người.

Về đến cabin thì mưa chỉ còn là mưa bụi, Jin Seong nói với YeEun:

- Em chờ đây! Anh vào tìm xem có gì có thể thay dù che cho em nhé!

- Gần tạnh mưa rồi, cần gì phải làm thế!

- Em chắc không?

- Chắc chắn!

Jin Seong sực nhớ ra:

- Mình quên không order đồ ăn!

YeEun cười to:

- Đúng là anh đang đói rồi!

- Em cứ đi vào nhà, anh mang các thức vào sau!

Mở cửa vào cabin, bật hết các đèn lên, Jin Seong nhắc nhở:

- Em đi tắm nước nóng rồi thay quần áo khô không thôi bị cảm lạnh đấy!

Nhưng Jin Seong không an tâm, đứng bên ngoài phòng tắm hỏi vọng vào:

- Mở thử nước nóng xem có tốt không!

Có tiếng nước chẩy mạnh. Vài phút sau, YeEun mở hé cửa:

- Nước nóng rồi! Tốt lắm! Đừng lo cho em!

Jin Seong thở phào nhẹ nhõm. Chàng ra xe mang hết các túi thực phẩm vào rồi mới đi thay quần áo.

Mà có lẽ chàng đói thật! Nấu cái gì bây giờ nhỉ? Súp! Đúng rồi, trời mưa, ăn súp nóng! Ngon!

Những gì cần cất vào tủ lạnh thì cất, còn lại những thứ để nấu súp. Jin Seong nghĩ thầm mình sẽ trổ tài nấu ăn… dưới mái nhà này.. chỉ có mình và YeEun.. Thế giới này chỉ có hai chúng ta!

Cơn mưa đã ngớt và tưởng sẽ tạnh nhưng một lúc sau mưa lớn hơn. Tiếng mưa rơi xối xả vỗ đều trên mái cabin như thác đổ. Jin Seong nhìn qua cửa sổ nhưng không nhìn thấy gì cả ngoài màn mưa trắng xóa xuyên qua những vệt đèn bên ngoài được gắn chung quanh cabin.

Mùi thơm của súp đã thoang thoảng bay trong không gian chật hẹp của căn cabin. Jin Seong nếm thử và đắc ý vì lần đầu tiên làm mà cũng được! Chàng tắt bếp.

À, có bánh mì và thịt nguội! Làm sandwich thì dễ quá! Còn có mấy bịch chips nữa! Đủ rồi! Jin Seong làm 2 bánh mì kẹp thịt nguội có salad. Hơi vụng về một chút nhưng cũng coi được. Lần đầu tiên làm cho.. một người con gái ăn! Người con gái nào chứ? YeEun của mình! Chàng sẽ làm tất cả cho nàng,bất kể là chuyện gì!

Jin Seong bầy biện mọi thứ lên bàn ăn nhỏ, vừa đủ chỗ cho 2 người.

Chàng nằm dài ở sofa đợi YeEun. Mưa vẫn rơi đều. Càng chú ý càng nghe rõ tiếng mưa bên ngoài. Theo với cơn mưa và màn đêm, trời dường như lạnh hẳn. Ước gì… Jin Seong nhắm mắt lại để đầu óc được thả lỏng buông lơi. Cứ để những ước muốn viển vông làm bừng lên ngọn lửa đang rực sáng trong chàng..

Jin Seong chìm đắm trong những mơ mộng đang được thêu dệt mà không biết là YeEun đã xuống nhà. Nhìn thấy Jin Seong nằm ở sofa như đang ngủ, YeEun nhẹ nhàng tiến lại gần. Nàng ngồi hẳn xuống sàn, sát bên sofa ngắm nhìn Jin Seong rồi áp mặt vào cánh tay chàng.

Mùi thơm ở nàng tỏa ra nồng nàn theo với hơi ấm lay động Jin Seong. Chàng mở mắt như tỉnh giấc và hơi cử động.

Ở một khoảng cách quá gần gũi, những lọn tóc dài còn ướt của YeEun làm mái tóc nàng đen hơn ôm gọn khuôn mặt hình trái soan. Jin Seong nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ mượt mà trên gò má của YeEun. Ánh mắt nàng đang trao cho Jin Seong không còn là tinh nghịch như mọi lần mà đắm đuối xuyên thấu chàng như đang đi tìm ước muốn thầm kín của Jin Seong. Cái nhìn của nàng không chỉ là sục xạo tìm kiếm mà như mồi lửa đang nhẹ nhàng khời lên từng ngọn lửa đang âm ỉ ẩn trốn dưới từng lớp tro chờ dịp để bùng lên, không thể dập tắt.

Jin Seong vẫn nằm yên trên sofa. Chàng nhìn YeEun kiều diễm đang cận kề thơm ngát và thấy mình đang rơi xuống vực mà không thể chống trả, không muốn chống đỡ và để mặc mình rơi đến đâu thì đến!

Chàng quay nghiêng người và ôm choàng lấy YeEun rồi hôn nàng như đây là lần cuối được gần gũi và hôn nàng như vậy.

YeEun níu chặt lấy Jin Seong như níu giữ hạnh phúc đang bao phủ lấy cả hai người. Những nụ hôn nồng nhiệt nối tiếp nhau và không dứt nổi…

Khi buông nhau ra, Jin Seong nói thầm thì vào tai YeEun:

- Anh yêu em… Yêu quá đi mất! Đừng bắt anh phải rời xa em..

Môi YeEun lướt trên hết khuôn mặt của Jin Seong. Nàng thở mạnh nói với chàng:

- Em cũng không lìa xa anh đâu. Anh là của em. Chúng ta thuộc về nhau. Không ai có thể buộc chúng ta phải chia cắt.

Ngôn ngữ tình yêu trên thế gian này không đủ cho hai kẻ đang yêu nhau cuồng nhiệt diễn tả. Môi tìm môi, đốt lên trong nhau những rạo rực kiếm tìm. Ngoài trời còn tiếng mưa hay đã dứt cũng không hay.

Lúc YeEun cởi khuy áo cũng là lúc Jin Seong tỉnh hẳn. Chàng nhắm mắt lại ôm lấy nàng và khẽ nói:

- Đừng.. YeEun!

Nhưng YeEun không ngừng lại, nàng sẽ sàng nói:

- Hãy để em thuộc về anh…

Nỗi đau như cắt thịt chợt dấy lên như muốn bứt tung mọi tứ chi của Jin Seong khỏi toàn thân chàng.

- YeEun của anh.. chúng ta đã thuộc về nhau, không cần gì khác nữa…

Chiếc áo của YeEun hé mở với hai khuy áo đã không còn cài. Nàng áp sát người vào Jin Seong:

- Em đã nói là em sẽ đi vào địa ngục với anh mà!

- YeEun bé bỏng của anh.. Tại sao chúng ta phải đi vào địa ngục chứ?.. Em vẫn muôn đời là YeEun của anh.. dù bao nhiêu năm sẽ qua đi.. YeEun vẫn mãi là YeEun trong trí nhớ của anh cho đến ngày anh giã từ cõi đời này. Không một quyền lực nào có thể cướp YeEun khỏi trí nhớ của anh đi được. Em ở đó và trái tim anh sẽ gìn giữ em. Muôn đời dù bao năm tháng có qua đi, YeEun vẫn mãi là YeEun của năm 18 tuổi, chiếc cầu vồng tuyệt đẹp trinh nguyên sau cơn mưa.

YeEun khóc òa lên nhưng vẫn ôm lấy Jin Seong. Nàng nói như một đứa trẻ dỗi hờn vì không được thứ mà nó khao khát:

- Tại sao chứ? Tại sao..?

Ngọn lửa vẫn còn âm ỉ trong Jin Seong nhưng chàng biết mình đã tự chế ngự được.. cho YeEun.

Jin Seong dỗ dành:

- Tại sao ư? Vì anh muốn bảo vệ em. Vì anh trân trọng em và trân trọng tình yêu anh dành trọn vẹn hết cho em. Trước YeEun không có ai như em, sau em cũng sẽ không có một ai khác. Chỉ có mình em thôi!

Những ngón tay chàng run rẩy khi Jin Seong cẩn thận cài lại từng khuy áo cho YeEun. Có phải chàng đang khép lại những dục vọng tầm thường nhưng rất con người của mình để có thể ngẩng cao đầu nhìn YeEun của hiện tại và của cả tương lai sau này.

Jin Seong ôm lấy YeEun như muốn truyền hết yêu thương đang ngập tràn trong tâm hồn mình, như nước đổ vào bình sâu kín, cứ thế cho đến khi đầy bình và đóng nắp kín lại, không để một giọt tình yêu quý giá nào rơi ra bên ngoài. Nàng vẫn thổn thức tuy sẽ sàng nhưng không ngừng.

Chàng cụng đầu vào trán YeEun rồi nói tiếp:

- Đừng giận anh! Tất cả chỉ vì em! Cho em mà thôi!

YeEun có vẻ nguôi ngoai nhưng vẫn không nói gì. Nàng vẫn ôm chặt lấy Jin Seong không muốn rời.

Tình yêu đang dâng trào trong tim, trong mắt của Jin Seong. Nỗi nghẹn ngào và thổn thức chua cay như đang cười ngạo chàng! Mình là một kẻ thua cuộc hay hèn nhát không dám đi xa hơn? Thế nào cũng được, tận sâu thẳm trong chàng có tiếng nói tuy khẽ nhưng mạnh bạo vang lên bảo Jin Seong phải dừng lại.

Jin Seong lại dỗ ngọt:

-YeEun có đói không? Anh nấu súp cho em đó!

- Không đói! Không muốn ăn!

- Thôi mà, ăn thử một chút! Xem tài nấu bếp của anh!

YeEun ngửng đầu lên nhìn Jin Seong rồi phì cười. Nụ cười trên gương mặt vẫn còn gượng gạo và những giọt nước mắt đã khô nhưng căng cứng trên hai gò má nàng như YeEun đang đeo một mặt nạ vô hình.

Jin Seong mừng rỡ:

- Hết giận anh rồi ư? Anh mừng quá! Mừng thật mà YeEun!

- Được rồi em ăn vì em biết anh đói lắm rồi!

Jin Seong âu yếm nhìn YeEun:

- Vậy chứ!

Chàng hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói:

- YeEun thật đáng yêu của anh!

Chàng đứng lên ra bếp bật lò hâm súp rồi múc vào hai bát nhỏ. Jin Seong hỏi:

- Súp em ăn cả rau, thịt và nước súp chứ?

- Sao cũng được! Để xem tài nấu nướng của anh ra sao!

- Không biết nữa nhưng anh đói lắm rồi!

YeEun uể oải đứng lên ra bàn ăn.

Thực tình nàng không muốn ăn gì cả nhưng chỉ vì chiều lòng Jin Seong. Nhưng khi nếm súp, YeEun kêu lên:

- Ngon thật! Rất là ngon! Anh giỏi quá! Em chưa bao giờ ăn chén súp nào ngon như thế này!

Jin Seong cười khoan khoái:

- Hôm nay anh khám phá ra mình nấu bếp cũng được!

- Anh có vào youtube để họ chỉ dẫn không?

- Không! Anh tự nghĩ ra! Lúc nấu súp anh đang đói bụng lắm!

Nồi súp được cả hai chiếu cố tận tình. Món súp nóng trong trời lạnh đã có một tác dụng rất tốt lên cả Jin Seong và YeEun.

Jin Seong nhìn YeEun ăn mà thấy vui. Những giây phút trước đó dần chìm vào sâu kín trong lòng. Chàng hỏi nàng:

- Trời mưa ăn súp nóng ngon nhỉ?

YeEun buồn bã gật đầu không nói gì.

- Em ăn sandwich nhé?

- Không em no rồi! No lắm rồi! Anh đi tắm đi cho khỏe, để em thu dọn.

Jin Seong dành:

- Để anh lo!

- Không! Em làm!

Nghe giọng nàng không mấy vui, Jin Seong ngoan ngoãn để mặc YeEun.

Dọn dẹp xong, YeEun tắt đèn dưới nhà, chỉ để một ngọn đèn vàng nhỏ ở ngay trên chỗ hút hơi của bếp.

Lên lầu, nàng vén màn nhìn ra ngoài. Trời vẫn mưa, không nặng hạt, không sấm chớp nhưng vẫn đều đều hết màn mưa này đến màn mưa khác bất tận.

Nghĩ đến chuyện nằm trong chăn ấm trong trời đất này thật lý tưởng! YeEun chợt hơi rùng mình vì lạnh! Cái lạnh bên ngoài chắc đang lùa qua những khe cửa vào bên trong cabin. Nàng chọn chiếc giường bên trong. YeEun tự cười thầm cho mình nhát gan! Nghĩ là làm. Nàng kéo khăn phủ giường, bên trong rất sạch sẽ, YeEun kéo chăn chui vào nằm, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài. Chăn hãy còn lạnh, phải đợi một lúc nữa. Còn nếu không thì…

Khi Jin Seong ra khỏi phòng tắm, hơi nước nóng còn phủ kín mặt gương. Chàng lấy khăn lau đầu tóc và thấy thật dễ chịu.

Nhìn thấy YeEun chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài còn trùm kín chăn, chàng ngạc nhiên:

- Em lạnh ư? Có sao không?

Vẫn ở trong tư thế kín mít, YeEun trả lời:

- Ừ sao em lạnh quá! Hay tại tóc em ướt?

- Để anh tìm xem ở đây có máy sấy tóc không.

- Em có mang theo trong túi xách!

Jin Seong cười nói tiếp:

- Nhưng em ngại phải không? Để anh sấy tóc cho em!

Jin Seong tìm được máy sấy tóc nhỏ xíu trong túi xách của YeEun.

- Nào, công chúa nhỏ của anh! Ngồi dậy anh sấy tóc cho!

YeEun nũng nịu:

- Em vẫn còn lạnh quá! Hay… anh ôm em một lúc cho đỡ lạnh đã!

Jin Seong trách thầm: “Sao em cứ đẩy anh vào những tình huống khó xử như vậy hả YeEun?”. Nhưng rồi cũng chiều lòng nàng.

Chiếc giường full size cũng vừa đủ cho hai người nằm. Jin Seong vào giường, kéo chăn nằm xuống ôm lấy YeEun. Hai cánh tay nàng như hai vòi bạch tuộc cuốn lấy cả thân người Jin Seong. YeEun run lẩy bẩy cứ bám chặt lấy chàng!

Jin Seong lo âu ôm chặt lấy nàng:

- Người em lạnh ngắt này!

YeEun cứ ôm lấy chàng như tìm hơi nóng. Jin Seong không chỉ ôm để truyền hơi nóng từ thân mình sang cho nàng mà còn chà sát lưng YeEun.

Một lúc sau thấy thân người nàng mềm và ấm hơn. Jin Seong thì thầm với giọng lo lắng:

- Đỡ lạnh hơn chưa YeEun?

Giọng nàng nhỏ và yếu xìu:

- Ừ.. đỡ hơn! Vẫn còn hơi lạnh.. Đừng buông em ra..

Jin Seong ôm chặt lấy nàng:

- Có anh đây làm máy sưởi cho em! Hay để anh bật máy sưởi trong cabin nhé?

- Đừng.. cứ ôm em cho đến khi em ngủ..

Ôm YeEun mà thấy thương yêu quá đỗi! Chàng thì thầm:

- Anh yêu em… Yêu hơn mọi sự trên thế gian này.. Ngủ đi.. Hãy ngủ cho ngon..

Đến lúc thấy người YeEun ấm hơn, vòng tay nàng cũng buông lơi ra là lúc Jin Seong định rời nàng và sang giường bên kia nhưng YeEun lại chợt tỉnh và cứ níu lấy chàng, miệng nói nho nhỏ nghe xa vắng như ở tận đâu đâu.

- Đừng đi mà…

Với hơi ấm nồng nàn và mùi hương thoang thoảng dễ chịu kèm thêm tiếng mưa rơi rả rích đều đều đã đưa Jin Seong vào giấc ngủ dễ dàng lúc nào không hay.

*

Tiếng YeEun húng hắng ho làm Jin Seong tỉnh giấc. Chàng quay sang nhìn YeEun đang nằm ngay sát bên mình. Jin Seong thấy nóng quá, chàng định luồn ra khỏi chăn nhưng nghĩ sao lại đưa tay sang sờ trán YeEun. Trán nàng nóng hổi và ướt đẫm mồ hôi! Jin Seong hốt hoảng ngồi dậy và lại sờ đầu YeEun lần nữa. Chàng kêu lên:

- YeEun! Em ốm rồi! Em đang sốt rồi đây!

YeEun hé mắt nhìn Jin Seong:

- Em vẫn còn… lạnh lắm!

Jin Seong lo âu:

- Em ốm rồi! Anh phải tìm bác sĩ đây!

- Em không sao đâu..

Jin Seong vội vã ra khỏi giường đi tìm điện thoại. Nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ 30 sáng! Chàng tìm số điện thoại và tên những bác sĩ trong vùng. Không có nhiều nhưng ngay trung tâm thành phố Bryson có mấy bác sĩ. Jin Seong gọi ngay mà lòng nóng như lửa đốt. Phải đến người thứ ba mới lấy được hẹn ngay sáng nay lúc 10 giờ. Thật may quá!

Chàng ngồi xuống giường nói với YeEun:

- Anh sẽ đưa em đi bác sĩ. Cũng gần đây thôi! Em chịu khó dậy đi nhé YeEun! Hôm qua mắc mưa rồi em bị cảm lạnh đấy mà! Uống thuốc rồi sẽ khỏi thôi! Em mệt lắm không?

YeEun như con mèo còn ngái ngủ, nàng vẫn trùm chăn kín, chỉ hở cái đầu ra khi trả lời:

- Phải đi bác sĩ sao? … Em xin lỗi..

Jin Seong ghé sát xuống gần mặt nàng vỗ về an ủi:

- Tại sao phải xin lỗi? Thấy em ốm anh thương quá!

YeEun cười dịu dàng với Jin Seong:

- Em làm anh lo âu và mất vui nên em xin lỗi..

- Đừng nói lung tung. Em làm sao là anh lo lắm! Chịu khó dậy sửa soạn, mình đi đến bác sĩ là vừa. Chịu khó nhé!

YeEun uể oải tung chăn ra ngồi dậy.

- Anh lấy dùm em cái áo len trong va-li.

Jin Seong lấy áo len cho YeEun:

- Anh đưa em vào phòng tắm nhé?

YeEun lắc đầu:

- Em không sao!

- Có chắc không?

Nàng gật đầu. Mặt mày thiểu não nhưng vẫn xinh đẹp.

- Cần gì thì gọi anh. Anh ở ngay đây!

YeEun vào phòng tắm không lâu. Lúc đi ra trông nàng tỉnh táo hơn.

Jin Seong lo lắng nhìn nàng:

- Đỡ lạnh hơn không?

YeEun gật đầu:

- Anh.. quay mặt đi để em thay quần áo!

Jin Seong vội vã đứng lên:

- Anh xuống nhà! Em cứ từ từ sửa soạn! Khi nào xong thì gọi anh!

Ở dưới nhà, điều đầu tiên Jin Seong làm là pha cà phê gói có sẵn. Tuy là cà phê gói nhưng cũng thơm và làm cho chàng tỉnh táo dễ chịu hơn. Hy vọng YeEun chỉ bị cảm thường, không có gì nguy hiểm!

Sau khi thay quần áo xong, YeEun mặc thêm nhiều áo vì vẫn lạnh. Nàng gọi Jin Seong:

- Anh ơi!

Jin Seong vội vã chạy lên lầu.

- Em xong rồi!...

- Đi được chứ? Nhưng em phải uống nước nhiều.

YeEun gật đầu và để Jin Seong săn sóc mình.

Đưa ly nước cam cho YeEun, chàng nhắc nhở:

- Cố uống hết ly nước này!

Nàng ngại ngùng nhưng ngoan ngoãn uống hết ly nước:

- Uống hết chỗ nước này còn làm em lạnh hơn!

- Chịu khó thêm một chút nữa thôi. Mình cứ đi sớm, biết đâu em lại được khám bệnh trước.

Ngồi trên xe, Jin Seong mở máy sưởi. Trông YeEun tiều tụy làm chàng càng lo âu và thương cảm hơn.

Lái xe mất khoảng 20 phút thì đến nơi. Vào bên trong không thấy một ai chờ. Làm giấy tờ hồ sơ cho YeEun xong, nàng được đưa vào gặp bác sĩ sớm hơn giờ hẹn. Jin Seong xin phép để được vào cùng.

Người bác sĩ trung niên hỏi bệnh lý và khám YeEun rất cẩn thận. Nhìn Jin Seong, vị bác sĩ hỏi:

- Anh là chồng của cô ấy?

YeEun hơi há miệng như định để trả lời thay cho Jin Seong nhưng chàng đã trả lời gọn lỏn:

- Đúng vậy!

Người bác sĩ gật đầu nói:

- Cô ấy không sao đâu. Dùng thuốc sẽ đỡ ngay thôi. Không có gì phải lo âu cho lắm. Hiện giờ ở đây nhiều người bị cùng triệu chứng như vợ anh. Không sao cả, nhất là cô ấy còn trẻ!

Jin Seong thấy dễ chịu hẳn. Chàng thấy an tâm. YeEun thì cứ than lạnh cho dù bác sĩ đã trấn an nàng.

Cả hai cám ơn người bác sĩ. Jin Seong đưa YeEun ra ngoài.

- Ngồi đợi anh một chút!

Chàng thanh toán tiền y phí rồi hỏi thăm người thư ký xem đi mua thuốc ở đâu. Jin Seong được chỉ dẫn cẩn thận vì họ biết chàng là du khách.

Đưa YeEun ra xe, Jin Seong nói với nàng:

- Bác sĩ nói không sao vậy là anh đỡ lo. Bây giờ đi mua thuốc cho em.

Ngồi trên xe, YeEun nhắm mắt như ngủ chẳng nói năng gì.

Văn phòng bác sĩ đã gửi thẳng toa thuốc đến tiệm thuốc tây nên khi đến nơi Jin Seong không phải chờ đợi lâu. Mua thuốc xong, chàng ghé ngay tiệm bán bánh gần đó mua bánh cho YeEun. Không quên mua thêm một chai nước.

Nàng lắc đầu:

- Em không muốn ăn!

Jin Seong nài ép:

- Ăn một chút rồi mới uống thuốc được!

Nàng nhăn nhó nhưng vẫn không muốn ăn. Có bé này nhõng nhẽo thật, Jin Seong nghĩ thầm và tiếp tục nài nỉ:

- Cưng của anh, ăn một chút rồi uống thuốc! Em không muốn chóng khỏe để đi chơi tiếp sao? Anh đút cho em nhé?

YeEun nhìn chàng và hơi nhếch mép cười. Anh ấy đáng yêu thật! Những lúc như thế này Jin Seong còn đáng yêu hơn nữa! Nàng gật đầu tỏ ý để Jin Seong đút cho mình ăn.

Jin Seong vừa bẻ bánh đút cho nàng vừa tủm tỉm cười. Thỉnh thoảng chàng lấy giấy lau miệng cho nàng. Nhìn những hạt đường còn dính trên mép của YeEun, chàng thấy nàng rất ngộ nghĩnh!

YeEun ăn hết bánh và uống thuốc. Nàng nói nho nhỏ:

- Anh thật đáng yêu! Kể ra… ốm cũng có lợi!

Nói xong nàng cười thành tiếng.

Jin Seong nháy mắt với YeEun:

- Cần gì phải em ốm thì anh mới làm như vậy! Anh thích săn sóc em. Từ giờ đến chiều là em sẽ đỡ nhiều, anh tin như vậy!

YeEun lại cười nhưng không nói gì.

- Bây giờ em chờ anh vào mua ít thực phẩm nữa đã! Không lâu đâu!

Nàng thở dài:

- Sao anh cứ nghĩ đến chuyện ăn vậy?

- Anh cũng không biết tại sao mình như vậy! Nhưng để anh trổ tài vài lần nữa!

YeEun không hề biết là sáng nay Jin Seong đã gọi điện thoại để thuê căn cabin họ đang ở thêm 2 ngày nữa khi thấy YeEun bị ốm như vậy. Mọi chương trình đi chơi đều thay đổi. Thay vì lái xe qua nhiều thành phố rồi mới đến Wilmington là trạm dừng chân cuối cùng thì bây giờ Jin Seong sẽ phải trả xe thuê ở phi trường Ashville Regional và cả hai sẽ đi máy bay đến Wilmington là thành phố biển đẹp nhất của North Carolina. Chắc mua vé máy bay không khó gì! Chàng sẽ làm những chuyện này khi về lại cabin. Bây giờ cần cho YeEun nghỉ ngơi và khỏe lại, rồi chuyện gì khác tính sau.

*

Về đến cabin, YeEun lên phòng và ngủ mê mệt. Thỉnh thoảng Jin Seong lại lên lầu xem nàng như thế nào. Thấy nàng ngủ say, Jin Seong lại rón rén xuống nhà tìm giữ chỗ vé máy bay đi Wilmington.

Đến gần trưa Jin Seong mới nấu món súp hôm qua lần nữa. Chàng nghĩ thầm hay mình đổi kiểu đi? Nhưng đổi kiểu gì bây giờ? Jin Seong nghĩ đến ít đồ biển chàng mua lúc sáng. Ừ, tại sao lại không làm vậy nhỉ? Làm thêm ít mì ống nữa là được! Bây giờ mùi thức ăn có đánh thức YeEun dậy cũng được!

Đúng là mùi súp đã đánh thức YeEun dậy. Nàng không còn thấy lạnh nhưng vẫn còn muốn ngủ. Nghe tiếng chân Jin Seong lên lầu, nàng ngồi dậy vì muốn tỏ ra mình khỏe hơn. Mà có lẽ nàng cũng đỡ hơn thật!

Thấy YeEun ngồi dậy và có vẻ tỉnh táo hơn, Jin Seong tươi nét mặt.

- Công chúa của anh thấy sao rồi? Có còn lạnh không?

- Em hết lạnh rồi, đỡ hơn! Em xin lỗi làm anh phải lo lắng.

Jin Seong lại gần ôm lấy YeEun rồi sờ trán nàng:

- Mát rồi! Khỏe cho anh mừng nhé? Ăn một chút súp anh nấu. Anh mang lên đút cho em ăn nhé?

YeEun có thể xuống nhà ăn nhưng nghĩ đến chuyện được Jin Seong săn sóc và chiều chuộng, nàng thích hơn. YeEun nhìn chàng rồi gật đầu với nụ cười tuy chưa tươi lắm nhưng cũng làm Jin Seong vui mừng.

Chàng nhanh nhẩu xuống nhà sửa soạn súp cho YeEun ăn. Nếm thử thấy cũng được.

Khi thấy Jin Seong mang một chiếc khay có bát súp lên với vẻ mặt hớn hở, YeEun tự dưng thấy cảm động.

Jin Seong hỏi nàng:

- Sao công chúa? Ăn nhé?

Không đợi nàng trả lời, Jin Seong múc từng thìa súp thổi nhè nhẹ rồi đút cho YeEun.

- Ăn có được không? Anh có làm mì ống nhưng không biết em đã muốn ăn chưa hay chỉ muốn ăn nhẹ thôi.

- Ngon lắm! Anh à.. không có món súp nào ngon hơn như vậy.

Jin Seong đùa:

- Tại vì anh nấu và cũng tại vì anh đút cho em đó!

YeEun gật gù nhưng nước mắt cừ trào ra khỏi khóe mắt nàng. Jin Seong hoảng hốt:

- Sao rồi? Sao em lại khóc?

- Anh làm em.. cảm động… Bao nhiêu tình yêu anh dành cho em… như vậy làm sao…

Nàng nghẹn lời không nói được nữa. Nước mắt cứ rơi làm Jin Seong luống cuống. Chàng bỏ khay thức ăn với bát súp đã gần hết xuống sàn rồi ôm lấy YeEun vỗ về:

- Đừng khóc.. Anh thích nhìn em cười. Nhưng em có biết không 7 ngày của chúng ta như đã có lần anh nói với em bằng cả một đời người bên nhau. Có vui có buồn có lo âu khi em ốm. Chúng ta trải qua tất cả. Vậy thì chuyện em ốm có sao đâu.

YeEun nghẹn ngào:

- Ngày mai mình phải đi khỏi nơi này rồi phải không anh?

Jin Seong nựng má YeEun như nựng một đứa trẻ:

- Không, mình sẽ ở đây thêm 2 ngày nữa!

- Tại vì em ư?

- Đúng rồi, vì công chúa của anh đang không khỏe mà.

Hình như tất cả những điều không may vừa xảy ra làm xáo trộn mọi dự tính của Jin Seong và YeEun nhưng chỉ làm họ gần gũi, gắn bó sâu đậm hơn. Họ không muốn nhớ đến hôm nay là ngày thứ mấy ở bên nhau. Mọi giờ khắc có trôi qua như thế nào cũng không cần biết miễn là có nhau, ở bên nhau, ngày và đêm. Những cám dỗ vẫn chập chờn ẩn hiện không buông tha.