← Quay lại trang sách

Chương 19

Jin Seong không đi ngủ ngay. Chàng cứ đi lên đi xuống xem YeEun thế nào. Thuốc đã làm nàng khá nhiều, hết sốt, không còn ớn lạnh, chỉ ngủ li bì. Jin Seong phải ép hay dỗ dành mới chịu ăn.

Nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm, Jin Seong mới khẽ khàng vào giường ngủ nhưng không sao ngủ được. Chàng không dám trở mình nhiều dù YeEun nằm giường bên kia, nhưng Jin Seong sợ những tiếng động dù nhỏ cũng làm nàng tỉnh giấc.

Không muốn nghĩ đến ngày tháng nhưng thời gian vô tình cứ trôi qua. Sau đó thì sao? Jin Seong không muốn nghĩ tới mình phải làm gì sau đó! Nhưng những câu hỏi này cứ âm thầm dấy lên như quấy rối cái đầu đang rất tỉnh táo của chàng! Về lại Nam Hàn? Chắc là phải như thế thôi! Trở lại phim trường? Không, đã nói là Jin Seong sẽ biến mất mà! Vậy thì mình sẽ làm gì ở đó?

Chàng chợt nghĩ đến Ha Joon, người bạn có tiệm ăn ở ngay Seol. Quen Ha Joon đã lâu và Jin Seong thường xuyên đến tiệm ăn của anh ta. Từ sự quen thuộc đó rồi trở thành bạn lúc nào không hay. Ha Joon trẻ hơn chàng nhiều, mới 30 tuổi, nấu ăn ngon, vui vẻ dễ chịu và vẫn còn độc thân. Tiệm ăn của Ha Joon cũng khá nhưng ở một vị trí không tốt lắm. Ha Joon có thể thành công nếu mở tiệm ăn ở một địa điểm khá hơn và có thể bành trướng để thành công hơn nữa nhưng có lần Ha Joon đã tâm sự với Jin Seong là ước mơ thì lớn nhưng không có nhiều vốn! Jin Seong chợt nẩy ra ý nghĩ hùn hạp với Ha Joon để khuếch trương. Cũng là một ý tưởng hay!

Nhưng.. liệu Jin Seong có thể sống xa YeEun được không? Chàng đâu còn lựa chọn nào khác ngoài chia tay với nàng! Mối nhân duyên giữa hai người chỉ ngắn ngủi như vậy thôi! Nhưng.. nhiều chữ “nhưng” quá! Bất chấp tất cả như YeEun mong muốn? Đấy chỉ là ước muốn không bao giờ có thể thành hiện thực!

Jin Seong nhẹ nhàng trở mình nhìn sang giường bên cạnh. YeEun dường như ngủ rất say, không thao thức trăn trở như mình! Nàng còn quá trẻ! Rồi.. YeEun sẽ quên mối tình này! Liệu nàng có quên mình không? Nhưng Jin Seong biết mình sẽ không thể quên YeEun!

*

Ngày hôm sau YeEun khỏe nhiều. Nàng tỉnh giấc sớm khi trời hãy còn chưa sáng lắm. YeEun nằm yên nghe ngóng. Có tiếng chim hót bên ngoài! Có lẽ từ mấy cái chuồng chim treo trên cây sau cabin mà nàng đã nhìn thấy khi mới đến đây. Tiếng chim hót nghe rất rõ, không phải từ một con chim mà hai, ba con. YeEun chăm chú lắng nghe và nàng có thể phân biệt được từng tiếng hót khác nhau, tiếng nhẹ và thanh, tiếng sắc, tiếng đục và trầm. Ba con chim! Đúng là có ba con chim bên ngoài!

Nhìn sang giường bên cạnh. Anh Jin Seong vẫn còn say ngủ và không đắp chăn gì hết. Anh ấy đang mơ gì? Trong giấc mơ có em không anh? YeEun muốn sang nằm cạnh và ôm anh ấy. Chỉ ôm và hít thở cùng anh ấy thôi! Nàng khẽ tung chăn và đặt chân xuống sàn gỗ. Sàn lạnh nhưng người nàng hết lạnh rồi.

Không muốn đụng đậy làm mất giấc ngủ đang say của anh Jin Seong nhưng ước muốn được nằm cạnh anh ấy càng lúc càng mãnh liệt, YeEun nhón chân cố không gây ra tiếng động nào rồi đến sát giường, khẽ khàng ngồi xuống đệm. Anh ấy ngủ không xấu tính chút nào, không há miệng, không ngáy nhưng nằm co hai chân lên, tay luồn dưới gối. Ngắm nhìn chán, YeEun ngả người xuống giường ngay gần Jin Seong nhưng chàng vẫn ngủ mê mệt, không đụng đậy vì mãi gần sáng mới ngủ được.

YeEun ước gì 7 ngày bên anh Jin Seong sẽ mãi mãi không bao giờ chấm dứt. Nếu lúc trở về… rồi anh ấy biến mất thì mình làm sao? Nàng vừa căm ghét vừa hận sự liên hệ của một quá khứ mà YeEun và anh Jin Seong bỗng dưng bị cuốn vào và trói buộc! Nàng không hề nghĩ đến nạn nhân là mẹ mình! Tại sao vậy? YeEun ích kỷ đến như vậy ư? Nàng không muốn nghĩ tới nữa!

Nàng lăn nhẹ người sát vào người Jin Seong. YeEun nhắm mắt và tập trung vào việc hít thở để lọc ra đâu là mùi của căn phòng, đâu là mùi của người đàn ông đang nằm sát bên nàng. YeEun ôm nhẹ Jin Seong và áp mặt vào ngực chàng. Bây giờ nàng có thể ngửi thấy mùi nồng ấm từ người anh ấy toát ra.

Jin Seong hơi tỉnh giấc và cảm nhận được một thân người mềm mại ấm áp đang sát vào người mình. Chàng he hé mở mắt nhìn. Mái tóc đen dài của YeEun một phần xõa sau lưng nàng, một phần đang dán vào ngực chàng quấn quít như không rời ra. Chàng ôm lấy YeEun! Giây phút tuyệt vời này như trong một giấc mộng. Chẳng phải Jin Seong vẫn hằng mơ mỗi sáng thức dậy được có YeEun bên cạnh sao? Đây là mơ hay là thật?

Giọng YeEun nhỏ xíu nhưng nũng nịu đáng yêu khi vẫn áp sát vào ngực Jin Seong:

- Đừng dậy! Em thích những giây phút này!

Jin Seong không trả lời mà càng ôm chặt nàng hơn như sợ giấc mơ sẽ biến mất!

- Em làm anh dậy phải không? Nhưng.. em muốn được ôm anh cho dù làm anh thức giấc… Em nhớ anh… Em cần sự có mặt của anh.. Em cần được như vậy để anh không thể biến mất!

Những lời nói của nàng làm Jin Seong ngây ngất như say. YeEun! Anh sẽ ra sao khi không còn có em?

Thay vì nói với YeEun, chàng chỉ biết hôn lên tóc, lên trán nàng. Giây phút này YeEun thuộc về chàng, chắc chắn như vậy!

Chàng nói khẽ bên tai YeEun:

- YeEun.. em là của anh phải không?

Vẫn dụi mặt vào ngực Jin Seong, nàng nói nhỏ:

- Là của anh… mọi sự của em đều thuộc về anh. Hãy nhớ như vậy nhé!.. Nhưng sau 7 ngày thì em và anh sẽ ra sao?

- Anh không biết! Anh không biết chúng ta sẽ ra sao! Nghĩ đến thôi.. là anh thấy đau đớn khổ sở quá! Nhưng YeEun à.. đừng nghĩ đến điều gì khác nữa. Hãy hưởng mọi giây phút chúng ta ở bên nhau. Được không?

- Cứ như vậy đi.. Anh không đắp chăn gì cả, không lạnh sao?

- Không lạnh.. vì mãi anh mới ngủ được..

- Em xin lỗi vì làm anh thức dậy.

- Anh thích được như vậy. Anh đã từng mơ đêm khi đi ngủ có em bên cạnh và sáng thức dậy cùng em. Nay giấc mơ đó đang trở thành hiện thực. Hãy để anh hưởng những giây phút này..

YeEun ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của Jin Seong. Tình yêu của nàng dành cho người đàn ông này chỉ tăng thêm chứ không giảm đi.

Không biết là bao lâu YeEun chợt buông Jin Seong ra, nàng ngồi dậy:

- Em hết ốm rồi! Em không muốn anh lo nữa! Anh muốn em cười mà phải không?

Nói xong, YeEun cười nhìn Jin Seong nhưng ở hai bên khóe mắt của nàng đang có nước mắt ứa ra.

Jin Seong ngồi dậy nhưng lại đẩy YeEun nằm xuống giường. Chàng hôn nhẹ lên mặt nàng rồi liếm cho hết những giòng lệ đang trào ra trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Những giọt nước mắt này là minh chứng cho tình yêu YeEun đã trao cho mình, Jin Seong nghĩ thầm và trân trọng trên từng hành động của mình.

YeEun nhắm mắt lại. Những giọt lệ của nàng vẫn trào ra. Họ đã hôn nhau, nụ hôn với đầy nước mắt của YeEun!

Cứ quấn quít và bên nhau như vậy một lúc lâu rồi Jin Seong mới khẽ nói:

- Đừng quên là em phải uống thuốc!

YeEun nhỏm dậy vươn vai:

- Em thấy như thường rồi!

Jin Seong ngắm nàng và cười khi nói:

- Nhưng em vẫn phải uống thuốc! Anh làm cho em ăn sáng nhé?

YeEun nghiêng đầu:

- Sáng nay em sẽ làm bữa sáng!.. Cho anh..

Hạnh phúc làm Jin Seong thấy hoan lạc. Chàng nằm yên tận hưởng từng giây từng phút, và ngay cả mùi hương thoang thoảng của YeEun đang vương vất trên ngực chàng như đang bừng lên niềm vui mà chàng chưa từng được trải qua. Làm như.. sự có mặt của YeEun đã trở thành một thân quen của da liền da, thịt liền thịt, của.. vợ của chồng… Những giây phút quý giá này sẽ theo chàng đến tận cùng của cuộc đời sau này.

Khi Jin Seong lững thững xuống nhà đã thấy YeEun đang lúi húi làm bếp. Chàng ngửi thấy mùi thơm của bánh mì. Nàng đang nhúng bánh mì vào một hỗn hợp mà Jin Seong đoán là trứng và sữa rồi chiên. Mùi bơ thật thơm! Cô bé cũng biết làm bếp sao?

Jin Seong đến phía sau lưng YeEun và vòng tay ôm nàng

- Anh đói lắm rồi! Chắc sẽ ngon lắm!

YeEun cười khúc khích:

- Không ngon, anh cũng phải khen ngon đó! Em chẳng làm cho ai ăn bao giờ cả!

Jin Seong cứ gục mặt vào gáy YeEun, không muốn buông ra một lúc.

- Anh ngồi đi rồi em mang ra!

Nhìn YeEun săn sóc mình, Jin Seong cứ như mê đi, không tin đây là thật! Chàng đang được hưởng một hạnh phúc chân thật và ngọt ngào!

Thức ăn đã để trước mặt mà Jin Seong cứ ngồi ngây ra. YeEun phải nhắc:

- Không phải anh nói là đói rồi sao?

Ngồi đối diện với YeEun ở chiếc bàn gỗ chật hẹp, Jin Seong nói nho nhỏ:

- Anh đang đói nhưng cũng đang no.. Hạnh phúc em mang đến cho anh đầy tràn làm anh no.

Vừa xúc động nhưng cũng đầy thương yêu, YeEun lấy một chiếc bánh để vào đĩa rồi cắt nhỏ một miếng đưa sang cho Jin Seong:

- Anh ăn thử không?

Jin Seong háy mắt:

- Đến lượt em đút cho anh sao?

- Ừ..

Jin Seong không chỉ ăn một miếng mà ăn hết những miếng bánh do YeEun làm. Chàng vừa nhai vừa nói:

- Chưa bao giờ trong đời.. anh được ăn một bữa ăn sáng ngon như vậy!

Được yêu thương và chăm sóc, cả YeEun và Jin Seong đều cảm nhận rất rõ tình cảm của người này dành cho người kia. Không phải tình yêu là cho đi hay sao?

Thấy YeEun gần như khỏe hẳn, Jin Seong vẫn nhắc nhở:

- Em uống thuốc chưa?

YeEun gật đầu:

- Em uống rồi! Em thấy như không còn ốm nữa nhưng em không muốn đi đâu cả!

Jin Seong kêu lên:

- Sao đi đâu được! Em tưởng là em khỏe nhưng chưa hẳn đâu! Mọi sự để anh dọn.

Chàng thu dọn sạch sẽ. YeEun làm bếp một chút mà cũng bầy bừa thật! Jin Seong vừa dọn vừa cười bâng quơ khi nghĩ đến nàng.

YeEun hỏi:

- Em dùng laptop của anh nhé?

- Em đâu cần hỏi, cái gì của anh là của em. Thân anh còn là của em huống chi cái laptop!

YeEun cười khúc khích. Đúng là nàng đã khỏe lại rồi!

- Anh à! Anh xong chưa?

- Xong rồi đây! Công chúa muốn gì?

- Lại đây ngồi với em đi!

Jin Seong ngồi ngả đầu vào vai YeEun.

- Không còn giây phút nào tuyệt vời hơn!

- Anh à.. Kể cho em nghe về anh đi! Anh là ai? Tuổi thơ của anh như thế nào?

Và Jin Seong đã kể hết cho YeEun nghe về tuổi ấu thơ của mình, về khu rừng của tuổi trẻ, về những ước mơ mới lớn, cả về giai đoạn chàng bị bệnh động kinh. Rồi thời gian sang Nam Hàn, đi vào thế giới điện ảnh, làm việc quên ăn quên ngủ và quên cả con người của mình.

YeEun không hề ngắt lời chỉ lắng nghe. Có nhiều lúc Jin Seong tưởng đâu mình đang nói với chính mình, đang độc thoại.

Khi thấy Jin Seong yên lặng không kể nữa, YeEun hỏi chàng:

- Anh có bao giờ nói hết những điều này cho một ai đó nghe không?

- Chưa hề! Nhưng có lần anh đã đến một bác sĩ tâm lý vì những khúc mắc ray rứt của mình nhưng những lần đó anh cũng chưa hoàn toàn bộc lộ hết con người mình. Chỉ riêng với em mà thôi! Bây giờ em đã biết anh ra sao! Xấu có, tốt có!

- Anh có còn phải dùng thuốc chữa bệnh động kinh không?

- Hầu như là không, nhất là sau khi anh được giải phẫu não. Anh bình thường.

Quay sang YeEun, chàng hỏi:

- Còn em thì sao?

Nàng cười khi trả lời:

- Em hả? Tuổi thơ của em chẳng có gì đặc biệt và cũng không đáng nhớ. Năm em 16 tuổi.. em đã mơ ước sẽ gặp một mối tình nhiều đam mê và sôi nổi. Em không mơ và cũng không hình dung được người đó như thế nào nhưng em nghĩ là em sẽ yêu hết mình.

Không thấy nàng nói tiếp, Jin Seong hỏi:

- Gặp anh có giống như em mơ ước không?

YeEun ngả đầu vào ngực Jin Seong:

- Anh còn hơn là sự mơ ước của em. Những tình cờ đã cho em gặp anh để được yêu anh. Anh à.. em muốn là lý do để anh cười mỗi sáng. Em muốn là nguyên do đưa đến hạnh phúc trong tim anh. Em còn muốn gì nữa nhỉ? Em muốn trở thành động lực trên từng bước chân của anh ở bất cứ nơi nào anh đi. Em muốn theo cùng anh đi khắp thế giới và chúng ta sẽ để lại những dấu chân và những kỷ niệm mà không ai có thể xóa đi được.

Jin Seong sững sờ. Tình yêu đã làm YeEun trưởng thành nhanh như vậy! Những suy nghĩ của nàng không phải là của một thiếu nữ mới lớn bước vào tình yêu.

Chàng thầm thì bên tai YeEun:

- Anh cũng có ước mơ đi khắp thế giới. Em sẽ cùng anh giong ruổi khắp mọi nơi.

Khi nói với nàng như thế Jin Seong nghĩ đến chuyện biến ước mơ này thành sự thật khi không còn được ở bên cạnh và gặp lại YeEun nữa.

YeEun chợt đề nghị:

- Anh à.. mình đi xuống thung lũng đàng sau chơi không?

- Em chưa khỏi hẳn không nên đi ra ngoài.

YeEun phụng phịu:

- Đâu có sao?

- Mai hãy đi!

- Bao giờ mình đi xuống thành phố biển?

- Mình ở đây thêm ngày mai nữa rồi hôm sau đó sẽ đi máy bay xuống Wilmington. Anh đã mua vé máy bay xong rồi. Mình sẽ đi chuyến sớm nhất. Giữ chỗ khách sạn cũng xong rồi ở ngay gần Wrightsville Beach. Ngày kế tiếp sau đó.. mình về lại Houston.

YeEun lại vòi vĩnh:

- Hay mình lên xe chạy quanh đây đi!

- Điều này thì được! Sửa soạn thay quần áo rồi mình đi!

Jin Seong và YeEun đã lái xe khắp những vùng chung quanh thành phố Bryson cho đến chiều muộn mới về lại trung tâm thành phố.

Ngồi ăn tối ở một tiệm ăn ngay gần đó mà cả hai không rời nhau. Mỗi một thời khắc trôi qua như đang đẩy lùi những hạnh phúc mà họ đang hưởng thụ và đi gần đến một tương lai bất định.