← Quay lại trang sách

Chương 20

Vẫn những tiếng chim hót líu lo bên ngoài như ngày hôm qua khi trời đã hửng sáng. Nhưng ngày hôm nay người tỉnh giấc trước là Jin Seong. Và mặc cho những réo gọi phải rời xa YeEun vẫn vang lên, Jin Seong buông bỏ tất cả và sang giường bên cạnh, nằm ngoài chăn để ngắm nhìn nàng.

Chàng khẽ khàng kéo nhẹ những sợi tóc đang che một phần mặt của YeEun. Da nàng trắng hồng không còn xanh xao như hôm trước lúc mới bị ốm. Riềm mi rậm và đen nhánh đang khép chặt theo hơi thở nhịp nhàng. Nhìn chiếc mũi thanh, gọn và nhỏ của YeEun bên trên đôi môi đỏ hồng xinh xắn, Jin Seong ngẩn ngơ trước vẻ đẹp rất thanh tú và ngây thơ của nàng. Chàng với tay lấy điện thoại và chụp hình YeEun khi nàng đang say ngủ và thầm nghĩ sau này mỗi sáng khi thức dậy chàng sẽ hôn vào tấm hình này như một lời chào buổi sáng cho dù lúc đó không còn cơ hội để gặp YeEun nữa…

Tất cả những động tác chụp hình hay ngay cả những suy nghĩ thầm kín của Jin Seong một cách nào đó đã đánh động YeEun làm nàng trở mình, quay lưng lại với Jin Seong. Tuy là hành động của YeEun chỉ trong vô thức nhưng làm Jin Seong xúc động và buồn bã khi nghĩ đến một ngày nào đó không xa nàng cũng sẽ quay lưng đi và rời bỏ mình!

Nhưng YeEun lại động đậy rồi ngồi hẳn lên. Quay lại có lẽ nàng đi tìm Jin Seong. Không ngờ chàng đang ngồi ngay sau lưng mình!

Nàng mỉm cười dụi mắt:

- Anh dậy từ bao giờ?

- Trước công chúa của anh chừng 10 phút!

- Sao anh không đánh thức em?

Jin Seong mỉm cười âu yếm với YeEun:

- Anh ngắm em ngủ!

- Em ngủ có xấu không?

- Không xấu, đẹp là đàng khác!

- Xạo!

Jin Seong cười:

- Thật chứ! Muốn xem không?

YeEun ngạc nhiên:

- Xem gì?

- Xem em đang ngủ!

- Thật sao? Anh chụp hình em ngủ à?

Jin Seong đưa hình cho YeEun xem:

- Nhìn này! Có đẹp không?

- Ừ, cũng được! Nhưng hôm nay mình đi khám phá thung lũng sau cabin nhé?

Jin Seong gật đầu.

- Anh pha cà phê! Ăn sáng rồi đi! Em còn phải uống thuốc nữa.

YeEun nhanh nhẹn bước xuống giường đi vào phòng tắm nhưng rồi lại quay ra nói với theo Jin Seong:

- Hôm qua mình mua nhiều bánh để ăn sáng được rồi anh à!

- OK!

*

Jin Seong buộc YeEun phải mặc đủ ấm mới ra ngoài dù trời không lạnh. Họ đi lần theo trườn đồi thoai thoải đi xuống bên dưới. Cây cối cũng không um tùm lắm và không khó đi. Jin Seong luôn luôn nắm chặt tay YeEun vì chỉ sợ nàng trượt chân rồi ngã lăn xuống bên dưới.

Đi được một lúc, nhìn lên không còn thấy căn cabin đâu nữa vì bị cây cối che phủ.

YeEun hỏi Jin Seong:

- Có khi nào mình bị đi lạc không anh?

- Đâu đến nỗi nào! Mình chỉ đi xuống bên dưới chứ có quẹo đâu. Nhưng nãy giờ anh để ý những cây lớn như những dấu mốc để khi trở lên mình sẽ đi ngang qua tìm cho đúng hướng. Không lạc đâu mà em sợ!

- Em muốn bị lạc!

Jin Seong hỏi lại:

- Tại sao?

- Để khỏi phải trở về!

Jin Seong bóp mạnh tay YeEun như một đồng tình.

Càng đi xuống dưới lại càng thấy cây cối thưa thớt hơn. Jin Seong kêu lên:

- Không biết bên dưới là gì mà càng thấy ít cây cối hơn!

Thỉnh thoảng chàng lại hỏi YeEun:

- Em có mệt không?

- Không, em không mệt! Em khỏe như thường rồi!

Không biết đi bao lâu nhưng qua những kẽ lá họ nhìn thấy loang loáng mặt nước của hồ hay sông.

YeEun reo lên đưa tay chỉ:

- Anh nhìn kìa! Có hồ nước hay suối gì kìa!

Jin Seong cũng nhìn thấy theo hướng tay YeEun đang chỉ.

Một giòng suối chẩy ngang. Không lớn nhưng cũng không nhỏ. Bây giờ không phải là Jin Seong nắm tay YeEun nhưng chính là nàng kéo Jin Soeng đi, miệng nói:

- Đẹp quá anh à!

Giòng suối vắt ngang, nước trong veo nhìn rõ tận bên dưới.

Hai bên bờ cỏ xanh um, nhiều đoạn nằm rạp như chìm dưới nước của giòng suối. Mùi ngai ngái của đất trời và cây cỏ hoang vu như đẩy bạt mọi hương vị của đời sống con người thành thị và thay vào đó như nhắc nhở hãy trở về với thiên nhiên.

Nhìn YeEun tung tăng đi dọc theo giòng suối, Jin Seong thấy vui lây trước sự hồn nhiên của nàng.

Chàng nhắc nhở:

- Đừng đi xa quá mà mình sẽ đi lạc thật đấy!

YeEun gật đầu dừng chân.

Jin Seong nói:

- Đừng quên lúc trở về mình phải đi lên dốc, mệt đó! Em đừng tưởng đã khỏe hẳn.

YeEun ngồi bệt xuống cỏ bên cạnh giòng suối. Nàng đưa tay nhúng xuống nước rồi kêu lên:

- Nước trong và nhiều cá con quá anh này!

Jin Seong lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.

- Em làm chúng nó sợ kìa!

Quả thật những bầy cá nhỏ xíu đang dạt xa khỏi bàn tay của YeEun.

Nàng cãi:

- Không đâu! Một lát nữa chúng nó sẽ quen đi và không sợ nữa!

Những lúc này nàng lại trở lại với một YeEun ngây thơ và hồn nhiên.

Nắng đã lên cao, giòng suối lấp lánh như dát sao! Chung quanh im tắp. Chỉ có bầu trời trên cao, giòng suối mát, cây cỏ hoang dã, mình và YeEun, thật an bình, Jin Seong nghĩ như vậy!

YeEun chợt reo lên:

- Anh coi này! Chúng nó quen với bàn tay em rồi! Đang bơi chung quanh tay em! Trông những con cá bé xíu này dễ thương quá!

Nàng như một đứa trẻ thích thú nghịch ngợm với giòng suối. Jin Seong không thể tin nổi một YeEun như giây phút này và một YeEun cuồng nhiệt định dâng hiến cho mình tất cả chỉ vì tình yêu! Một YeEun non nớt ngây thơ và một YeEun trưởng thành trong tình yêu! Chàng yêu cả hai vì đấy mới chính là YeEun!

Mười năm nữa hay hai mươi năm nữa, chàng sẽ gặp lại YeEun hay không? Không phải tìm kiếm nhưng sẽ là một tình cờ như những lần tình cờ trước mà định mệnh đã an bài để họ gặp gỡ nhau. Khi Jin Seong nói với Yang Areum là YeEun còn trẻ và sẽ quên chàng và mối tình đầu này nhưng thực sự chàng rất ích kỷ khi mong mỏi nàng sẽ không bao giờ quên mình và 7 ngày bên nhau. Jin Seong nói thầm trong đầu:

“Xin lỗi em YeEun, anh ích kỷ quá! Mong cho em được hạnh phúc. Đấy là điều thực sự anh mong ước cho em. Nhưng anh vẫn muốn có được một vị trí trong trái tim em, một vị trí thật đặc biệt dù là nhỏ nhoi.. nhưng thật đặc biệt nhé YeEun!”

Mải với những suy nghĩ của mình, Jin Seong không biết là YeEun đang nhìn mình chăm chú.

Nàng gọi:

- Anh!.. Anh đang nghĩ gì vậy! Trông anh lạ lắm!

Jin Seong cười nhìn nàng rồi trả lời:

- À.. anh nghĩ lung tung..!

- Có em trong đó không?

Jin Seong chân thành nói với YeEun:

- Toàn nghĩ về em!

YeEun tò mò:

- Anh nghĩ gì về em? Sao mặt anh buồn vậy?

Jin Seong lấp liếm:

- Đã nói là anh nghĩ lung tung mà..

YeEun hiểu ngay và trách:

- Anh bảo em đừng nghĩ gì cả mà chỉ nghĩ đến hiện tại chúng ta đang ở bên nhau nhưng anh lại không như vậy! Đúng không?

Jin Seong cười gượng thay cho câu trả lời.

YeEun đưa hai tay chùi vào quần cho khô rồi ôm lấy Jin Seong:

- Không được nghĩ lung tung! Hãy nghĩ là em đang ở bên anh.

Nói xong nàng đưa tay lên trán của Jin Seong nói:

- Cái này của em!

Vẫn bàn tay mềm mại ấy, nàng đưa lần xuống đôi lông mày rậm rồi mi mắt của Jin Seong và nói tiếp:

- Đây cũng là của em! Đôi môi này cũng của em.

Jin Seong nhìn sâu vào mắt của YeEun:

- Tất cả đều thuộc về em.. bây giờ và mãi mãi sau này…

Họ yên lặng bên nhau dưới vòm trời rất trong xanh và có lẽ cả hai đều cố gắng không nghĩ đến sự chia xa.

*

Lúc đi trở lên Jin Seong phải ngừng nhiều lần vì YeEun đi rất chậm.

- Mệt rồi phải không?

YeEun cười nhưng gật đầu.

- Bây giờ em muốn đi ăn hay đi ngủ vì mệt quá…?

YeEun cười khúc khích:

- Đi ăn rồi về mới đi ngủ!

Jin Seong cười phá lên. Bao nhiêu những nét buồn phiền ẩn dấu đâu đó biến mất theo với nụ cười.

- Em khôn thật!

- Em có lý phải không? Nhưng phải thay quần áo đã, em có cảm tưởng người mình ảm hết những mùi gì gì ấy!

- Mùi núi đồi!

- Phải rồi! Anh cũng vậy đi!

Vào đến cabin, không chỉ thay quần áo mà YeEun còn tắm cho sạch trong lúc Jin Seong thay quần áo khác. Nhưng rồi sau đó chàng cũng phải đi tắm như YeEun!

Căn cabin không xa trung tâm thành phố nên thật tiện lợi. Họ lái xe vào thành phố khi đã quá bữa trưa.

YeEun luôn luôn muốn để Jin Seong chọn lựa, chọn chỗ đi chơi, chọn chỗ ăn, chọn món ăn. Nàng làm vậy vì muốn chiều ý chàng.

Ăn no xong, YeEun nghiêng đầu nhìn Jin Seong:

- Em thích anh!

Jin Seong nhăn mặt đùa:

- Chỉ thích thôi sao?

- Ừ..

- Em làm anh nhớ lần đó khi mình đi chơi về, lúc chia tay em đã chụm tay làm loa nói với anh là em thích anh! YeEun biết lúc đó anh như thế nào không?

- Anh tưởng đang ở thiên đàng!

- Thật vậy! Cảm giác lúc đó tuyệt vời, không thể diễn tả được!

- Ngày mai mấy giờ thì mình đi?

- Phải dậy sớm lắm vì chuyến bay là 8 giờ 45 sáng. Mình phải trở lại Ashville vì phi trường ở đó. Anh còn phải trả xe ở phi trường. Từ đây về Ashville mất hơn 1 tiếng.

- Bay từ Ashville đến Wilmington mất bao lâu?

- Hơn 2 tiếng! Chưa đến 3 tiếng!

- Vậy là mình có nguyên ngày ở đó!

- Nhiều hơn!

- Tại sao?

-Vì anh chọn chuyến bay trễ về lại Houston!

YeEun và Jin Soeng cùng cười trong cùng một ý nghĩ giống nhau.

*

Đêm cuối cùng ở Bryson, cả Jin Seong và YeEun đều khó ngủ. Không phải vì sợ trễ giờ ra máy bay nhưng có lẽ cả hai đều nhận thấy thời gian đang đi quá nhanh mà không níu lại được!

Cứ lăn qua trở lại, YeEun gọi nhỏ:

-Anh à!.. Anh ngủ chưa?

Jin Seong trả lời:

- Chưa! Anh chưa ngủ! Em khó ngủ sao?

- Em không ngủ được! Mình.. dậy chơi đi!

Jin Seong phì cười thành tiếng.

- Tại sao anh cười!

- Chơi gì đêm khuya chứ?

YeEun nũng nịu:

- Ý em là mình không ngủ được thì.. hay là anh kể chuyện gì.. hay cùng xem phim bằng cái laptop của anh đi!

Jin Seong nhìn sang giường YeEun mà cười thành tiếng lớn:

- Em tức cười thật YeEun à!

- Thật mà! Cùng nhau xem phim đi! Không cần ngủ!

Những chữ “cùng nhau” hay “mình” từ cái miệng xinh xinh của YeEun nói ra làm Jin Seong hiểu được nàng muốn thức chứ không muốn ngủ thì đúng hơn. Chàng buột miệng nói:

- Ngủ thì phí quá phải không?

- Đúng rồi! Bây giờ anh mới hiểu sao?

Jin Seong ngồi nhỏm dậy, xuống nhà tìm laptop.

Trở lên, chàng ngồi sang giường của YeEun:

- Bây giờ muốn xem phim gì?

- Anh chọn đi!

- Tại sao lúc nào cũng là anh chọn và quyết định?

YeEun ngồi nép vào người Jin Seong:

- Vì em muốn như vậy! Không được sao?

Jin Seong ngả đầu vào đầu YeEun:

- Đương nhiên là được!

Chàng chọn một phim hài hước để cả hai cùng cười và qua những giây phút thoải mái vui nhộn.

Xem hết phim đã 2 giờ sáng. Jin Seong nhắc nhở YeEun:

- Em ngủ đi, không thôi sẽ mệt!

- Không ngủ! Lên máy bay em sẽ ngủ! Anh ngủ đi nếu thấy buồn ngủ!

- Anh cũng chẳng thấy muốn ngủ!

- Nếu chúng ta cùng thức thì chúng ta có nhiều thời gian hơn không anh?

- Chắc vậy…!

- Anh à… Nếu em nói em sẽ đi theo anh suốt đời thì anh nói gì?

Jin Seong nghẹn lời trước câu hỏi bất ngờ của YeEun. Chàng không nói được. Và cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Không thấy Jin Seong nói gì, YeEun lại nói tiếp:

- Chúng ta cứ như vậy thôi cho đến cuối đời thì đâu có lỗi phạm gì?

Jin Seong cứ ngồi ngây người ra.

YeEun thúc giục:

- Sao anh không trả lời em? Cứ trả lời thật lòng như trái tim anh biết phải nói lời nào. Ở đây chỉ có em và anh. Câu trả lời của anh chỉ có mình em nghe. Cho mình em nghe thôi!

Mãi Jin Seong mới tìm được câu trả lời:

- Anh ước gì được như vậy!

- Anh.. Đừng bỏ đi! Để thỉnh thoảng chúng ta được gặp nhau!

Đề nghị của YeEun thật ngọt ngào nhưng chàng không thể để nàng suốt đời cứ khắc khoải trong mối tình này! YeEun phải sống cuộc đời của nàng! Người chọn lựa một dứt khoát xa rời phải là Jin Seong! Chàng phải làm như vậy cho YeEun! Nàng còn quá trẻ, còn cả một cuộc đời tươi sáng trước mặt, tại sao phải bị sa lầy trong một cuộc tình.. có thể xem như là bất chính! Jin Seong không muốn phá hỏng tương lai của YeEun và.. cho cả Yang Areum nữa! Liệu chàng có làm được không? Jin Seong phải làm được để.. trả món nợ cho Yang Areum!

Jin Seong choàng tay ôm vai YeEun không nói gì. Chàng giả vờ như buồn ngủ:

- Anh muốn ngủ một chút! Anh để đồng hồ báo thức rồi!

- Nằm xuống cạnh em rồi ngủ đi! Em sẽ xoa đầu cho anh ngủ ngon. Nhưng em vẫn không buồn ngủ!

Jin Seong nằm xuống cạnh YeEun, nhắm mắt lại và để mặc cho nàng mơn trớn đầu tóc mình. Jin Seong ngủ lúc nào không biết nữa.

Mặc dù nói bướng là muốn thức và không ngủ nhưng một lúc sau YeEun cũng nằm xuống cạnh Jin Seong và thiếp đi.

*

Khi đồng hồ báo thức vang lên, cả hai cùng ngồi bật dậy.

Jin Seong nói với YeEun:

- Em cứ ngủ thêm đi để anh sửa soạn!

YeEun vươn vai:

- Hôm qua em sắp xếp cả rồi! Bây giờ anh nhường cho em vào phòng tắm trước!

- Ừ, công chúa!

Trong lúc YeEun còn trong phòng tắm, Jin Seong lo thu dọn mọi thứ của chàng và đi xem xét chắc chắn là không để quên thứ gì.

Chàng nhìn đồng hồ. Còn thừa thì giờ. Bốn ngày ở nơi đây cho cảm giác như đây cũng là nhà, vậy mà bây giờ phải rời khỏi nơi này!

YeEun gọi:

- Em xong rồi! Tới phiên anh!

- OK!

Vào phòng tắm cũng còn mờ mịt hơi nước. Jin Seong dễ chịu hẳn khi những tia nước ấm vã vào mặt, vào đầu tóc và toàn thân người. Làm như chàng được gột bỏ mọi ưu tư phiền muộn qua những hạt nước từ vòi hoa sen đang rơi trên người Jin Seong.

Xuống nhà đã thấy YeEun pha sẵn cà phê. Mùi thơm ngọt ngào làm Jin Seong càng tỉnh táo hơn.

- Em pha cà phê cho anh đây!

- Cám ơn em!

Cùng với lời cám ơn, Jin Seong ước gì mỗi sáng đều được như ngày hôm nay với bàn tay ân cần săn sóc của YeEun.

Chàng vừa uống cà phê vừa nói:

- Cà phê em pha rất ngon! Quá ngon!

Từng ngụm cà phê trôi xuống cổ như mơn trớn và làm ấm toàn thân chàng.

- Vậy phải để em theo anh thì mới có cà phê ngon như vậy chứ!

Jin Seong chỉ biết nhìn YeEun cười trừ. Chàng uống hết ly cà phê. Rửa sạch ly rồi hỏi nàng:

- Em xem lại có quên gì ở đây nữa không?

- Không quên gì cả!

- Chắc chắn nhé!

YeEun lườm chàng:

- Em xem mấy lần rồi!

Trước cái nguýt rất đáng yêu của YeEun, chàng chỉ biết cười.

Mang hết đồ ra xe, Jin Seong giơ tay chào căn cabin nơi chàng và YeEun có rất nhiều kỷ niệm.

YeEun nói nhỏ:

- Em ước gì được ở lại đây mãi mãi..