← Quay lại trang sách

Chương 21

Chuyến bay sớm đi Wilmington không đông lắm như Jin Seong tưởng. Lần này chàng chỉ mua vé hạng thường vì rất dễ dàng đặt chỗ.

Quay sang YeEun, chàng hỏi:

- Em muốn ngồi gần cửa sổ chứ?

YeEun gật đầu.

Ngồi trên máy bay mà YeEun cứ nắm chặt lấy tay Jin Seong. Không phải vì sợ, chàng hiểu như thế! Cả hai cùng đang tiến về điểm phải dừng lại. Hôm nay đã là ngày thứ 6! Mặc dù cả Jin Seong và YeEun đều tìm cách chỉ nghĩ và sống cho mọi giây phút của hiện tại nhưng thực sự không dễ dàng! Nỗi lo sợ phải chia ly lớn hơn và càng lúc càng muốn lấn át chiếm đoạt những niềm vui mong manh!

Jin Seong nói nhỏ bên tai YeEun:

- Ngủ đi! Tối hôm qua em ngủ ít quá mà!

YeEun dựa đầu vào đầu Jin Seong, tay vẫn nắm chặt tay chàng, nàng nhắm mắt lại tìm giấc ngủ.

Sự có mặt của nàng bên cạnh bỗng dưng trở thành một nỗi đau thật ngọt ngào! Nếu không có gì cả thì chẳng đau đớn nhưng.. có được nàng rồi lại vuột mất! YeEun như con cá nhỏ trong giòng suối ngày hôm qua ở thung lũng, bơi lội thỏa thuê vờn quanh bàn tay chàng mà Jin Seong không thể nào chụp bắt được! Con cá nhỏ đó phải ở trong giòng suối.. để mà sống! Con cá thuộc về giòng suối, giòng suối của cuộc đời.

Jin Seong cũng sẽ như một con cá bơi lội ở một giòng suối hay sông hồ nào khác. Sông suối rồi cũng đổ ra biển cả mênh mông. Có con sông hay suối nào quên đường chẩy ra biển đâu? Rồi chàng sẽ gặp lại YeEun không? Lúc đó chắc chắn nàng sẽ thay đổi! Jin Seong rồi cũng như vậy ư? Chỉ có thời gian mới có câu trả lời!

Chuyến bay đến Wilmington chỉ mất hơn 1 tiếng đồng hồ. Khi giọng nói của viên phi công vang lên cho biết máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay trong vài phút nữa và yêu cầu mọi hành khách trở về vị trí chỗ ngồi của mình, thắt dây an toàn, cũng là lúc YeEun tỉnh dậy.

Nàng ngồi thẳng người lên quay sang nói với Jin Seong:

- Em ngủ lâu vậy sao?

- Anh thấy em ngủ say lắm! Như vậy tốt lắm! Thấy khỏe hơn không?

YeEun gật đầu:

- Anh có ngủ không?

- Không, anh thức!

- Đến đây mình có mướn xe không?

Jin Seong cười:

- Có chứ! Không có xe là cụt chân! Có xe mình tự do hơn mặc dù khách sạn mình thuê ngay sát biển nhưng mình cũng muốn đi loanh quanh thành phố cho biết, đúng không?

YeEun cười rất ngoan:

- Anh nói gì cũng đúng!

Ra khỏi máy bay, họ đến chỗ thuê xe. Jin Seong đã thuê sẵn một chiếc xe sedan. Làm giấy tờ, chờ lấy xe cũng mất cả tiếng đồng hồ.

Khi lái xe ra khỏi phi trường, YeEun tìm đường về khách sạn cho Jin Seong.

Chàng nói:

- Đến khách sạn cũng trưa rồi thấy không?

YeEun xem nhiệt độ nơi đây. Gần 80 độ!

- Ở đây khá nóng anh à! Mới giờ này mà đã gần 80 độ!

- Vậy mới ra biển được chứ! Nhưng.. anh sợ em chưa khỏi hẳn rồi ngâm nước không biết có nên không!

YeEun gắt lên:

- Anh! Em đã nói là em khỏe rồi mà! Anh không tin sao? Em chưa bao giờ tắm biển, em sẽ ngâm mình dưới nước thật lâu! Anh nói gì kệ anh!

Jin Seong cười hiền hòa:

- Chà, chưa bao giờ thấy em nổi giận như vậy với anh! Dĩ nhiên không kể lần đầu tiên anh đi theo em và bị em quay trở lại hùng hổ hỏi tội anh!

YeEun cười khúc khích:

- Bộ lần đó em dữ lắm sao?

- Còn phải nói! Em như muốn gây sự với anh! Em đâu có nhút nhát khi phải đối phó! Những chuyện em sợ cái này cái kia thì khác! Nhưng khi em nổi giận thì anh sợ lắm!

- Xạo! Anh mà sợ gì em!

- Sợ chứ! Tại em không biết đó thôi! Sợ YeEun buồn, sợ YeEun giận, sợ.. em chẩy nước mắt, sợ em ốm..

Jin Seong muốn nói thêm là sợ YeEun quay lưng lại với mình nhưng chàng không nói ra mà giữ lại cho chính mình nỗi sợ đó. Sợ nàng sẽ quên mình! Thay vì vậy chàng hỏi YeEun:

- Còn bao xa nữa thì tới khách sạn?

YeEun đang thả mắt nhìn hai bên đường nghe vậy bèn nói:

- Để em xem!.. Khoảng 2 miles nữa thôi!

Có lẽ sự háo hức đến một nơi chốn xa lạ làm YeEun đỡ bị bận tâm về sự chia ly như Jin Seong. Nàng nói huyên thuyên. YeEun rất linh hoạt. Jin Seong chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng ừ ào.

Thành phố biển Wilmington là thành phố du lịch nên rất đông du khách. Chuyến bay sáng nay không đông có lẽ vì người ta bay đến từ những hướng khác chứ không từ Bryson. Đường phố tấp nập xe cộ, người đi lại trên vỉa hè cũng nhiều. Chắc toàn là du khách!

Khách sạn mà họ thuê tuy sát biển nhưng cũng cách đường lớn hai chiều. Xe rẽ vào khách sạn. Nơi đây không có valet parking như khách sạn lớn ở Ashville. Jin Seong đậu ngay trước cửa khách sạn rồi nói với YeEun:

- Chờ anh ở đây nhé, anh vào lấy chìa khóa và làm thủ tục rồi trở ra ngay! Em cứ ngồi yên ở đây!

YeEun cười gật đầu. Jin Seong nháy mắt với nàng và trêu chọc:

- Đừng có đi ra ngoài đó! Em xinh đẹp thế này đi ra ngoài một mình, đứa nào bắt em đi thì anh chết! Chết thật đó!

YeEun phá lên cười thích thú:

- Yên tâm, em ở đây mà!

Nhìn dáng vẻ của Jin Seong đi vào khách sạn, YeEun mỉm cười một mình.

Khoảng chừng 15 phút sau, Jin Seong trở ra. Lúc mở cửa xe, chàng chỉ tay lên mặt tiền của khách sạn:

- Mình ở tầng thứ 2, ngay kia. Nhìn ra biển!

- Thích quá! Thành ra em có thể ngắm hoàng hôn hay mặt trời mọc từ ban công đúng không?

- Mình có thể làm như vậy hay đi ra biển cũng được!

*

Phòng khách sạn Jin Seong thuê cũng có hai giường, sạch sẽ nhưng không rộng lắm.

YeEun mở cửa ra ban công nhìn xuống biển.

Cả một vùng biển xanh mở rộng trước mắt, bãi cát vàng trải dài. Những chiếc dù sặc sỡ đây đó, người tắm biển chưa đông nhưng cũng không vắng.

YeEun nhắm mắt lại hít thở rồi nói với Jin Seong đang đứng phía sau nàng:

- Em có thể ngửi thấy mùi muối của biển, của gió..

Jin Seong ôm sau lưng nàng rồi nói:

- Vậy bây giờ muốn ra biển luôn hay đi ăn trưa đã?

YeEun quay lại nghiêng đầu suy nghĩ:

- Để xem nào… Nhưng mà anh sẽ đói! Thôi mình đi ăn trước đi!

- Sợ anh đói hả?

- Ừ.. em thấy anh hay nghĩ đến chuyện ăn này ăn nọ!

Jin Seong bật cười lớn!

YeEun cũng cười theo khi nói với chàng:

- Ăn gì cũng được! Em thích ra biển hơn là ăn nhưng không ăn thì một lúc nữa sẽ đói.

- Vậy thì thay quần áo tắm sẵn rồi mặc đồ khác bên ngoài là xong!

Thấy YeEun loay hoay ở trong phòng tắm hơi lâu, Jin Seong tủm tỉm cười khi nghĩ đến đây là lần đầu tiên ra biển của YeEun! Không thể tin nổi!

Một lúc sau thấy YeEun đi ra với vẻ ngượng nghịu, Jin Seong cứ lờ đi như không để ý. Chàng hỏi:

- Em muốn ăn gì? Đừng nói là anh chọn cho em đó!

- Anh chọn đi!

Nói xong cả hai cùng cười.

Trong thang máy không có một ai khác, YeEun khoác tay Jin Seong rồi lại nói:

- Em thích anh! Em thích ở bên anh mãi hoài như vầy! Anh có vậy không?

- Anh cũng như em! Nhưng không phải anh thích em mà anh yêu em!

Khi cửa thang máy mở ra, YeEun nhón chân lên nói thầm vào tai Jin Seong:

- Em yêu anh nhiều hơn anh tưởng nữa kìa!

Thế giới của những người yêu nhau, đang trong tình yêu, thì chỉ có như thế không còn gì khác! Bên ngoài trời có sắp sụp đổ, chiến tranh đang xảy ra, tai ương đổ xuống ở đâu đó thì những kẻ đang yêu nhau vẫn chỉ biết đến tình yêu của họ mà thôi, một thế giới riêng tư rất ích kỷ trong say đắm, cuồng nhiệt và mê mải đắm chìm trong cả hạnh phúc lẫn đau khổ và bất chấp.

Jin Seong chạy lòng vòng tìm tiệm ăn. Ra vùng biển nên ăn thức ăn ở vùng này có lẽ là chọn lựa đúng nhất! Chàng rẽ vào một tiệm ăn với bảng lớn quảng cáo hải sản tươi ngon nhất vùng. Được đấy!

- Ăn ở đây nhé?

- Em biết anh chọn sẽ ngon!

Nghe YeEun nịnh mình với vẻ ngọt ngào, Jin Seong sung sướng cười.

Vào bên trong đầy ắp người. Còn 2 bàn trống. Họ đã may mắn có chỗ ngồi ngay.

Jin Seong tự động chọn món ăn cho YeEun vì biết nàng cũng sẽ bảo mình chọn. Cô bé này ngoan thật!

Trong tiệm ăn, mọi thực khách ăn uống ồn ào. Không khí vui nhộn làm thức ăn có lẽ cũng ngon hơn.

Chưa bao giờ thấy YeEun ăn ngon lành như vậy. Jin Seong rất hài lòng khi thấy nàng ăn ngon miệng. Suốt từ hôm ốm đến giờ mới thấy YeEun ăn nhiều như vậy. Mà thức ăn cũng ngon thật! Xứ biển có khác, hải sản tươi thật!

Chàng ngắm nhìn YeEun không chán. Đã vậy còn chụp hình. YeEun kêu lên:

- Em chưa sửa soạn anh đã chụp!

- Anh chụp để lưu lại kỷ niệm YeEun đã hết ốm và ăn ngon miệng!

Nàng nhoẻn miệng cười:

- Đúng là khỏe hẳn rồi nên ăn mới thấy ngon như vậy! Anh ăn được không?

- Bên em thì thứ gì cũng ngon!

YeEun chép miệng:

- Em quên không chụp ảnh anh lúc đang làm bếp trong cabin! Tiếc quá!

Jin Seong cười ngất.

- Những người ái mộ anh không hề biết là anh biết làm bếp và nấu súp ngon như vậy! Em sẽ không bao giờ quên món súp đó!

Chỉ có câu nói đó mà làm Jin Seong thấy chan hòa hạnh phúc. Nàng sẽ không quên mình!

Ăn xong họ trở về lại khách sạn để xe rồi đi bộ xuống biển.

*

Khi ra đến biển là lúc nắng trên cao chan hòa chói chang. Nhìn YeEun với cặp kính râm, Jin Seong lại nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng trong tiệm cà phê Starbucks, lúc đó YeEun cũng đeo cặp kính râm này.

- Để anh đi thuê dù! Khăn tắm thì khách sạn đã cho mình thuê rồi!

- Em đi với anh!

Chiếc dù Jin Seong thuê là chiếc dù cuối cùng vì bây giờ là giờ cao điểm.

YeEun đề nghị:

- Tìm chỗ nào vắng một chút đi anh! Nhưng mà thôi, chiếc dù nặng lắm, anh xách sẽ mệt! Ở gần đây cũng được!

Jin Seong đưa chiếc dù lên cao:

- Ăn thua gì cái dù này, anh cũng không thích ồn ào xô bồ.

- Đưa em cầm khăn cho!

Giờ này bãi biển đông người thật! Jin Seong và YeEun cứ đi bộ dọc theo bở biển đến một chỗ khá là vắng người thì dừng chân.

Jin Seong tìm cách chôn dù sâu vì gió mạnh. Chiếc dù sặc sỡ có mầu của cầu vồng. Không hẹn mà nên cả Jin Seong và YeEun cùng kêu lên:

- Cầu vồng!

Jin Seong thích thú ra mặt:

- Có bao giờ trong đời anh lại được ngồi bên một thiếu nữ tuyệt đẹp mang tên cầu vồng rồi lại ngồi dưới một chiếc dù có mầu sắc cầu vồng! Không ai được như vậy cả!

YeEun nhìn Jin Seong cười rạng rỡ. Những mầu sắc của chiếc dù dưới ánh nắng làm khuôn mặt nàng thêm hồng hào.

- Anh à..

Nhìn thấy dáng vẻ của YeEun, Jin Seong ngạc nhiên:

- Sao vậy em? Anh nói gì không đúng sao?

YeEun bẽn lẽn trả lời:

- Anh nhìn chỗ khác đi!

Jin Seong hiểu ra nhưng không dám cười sợ nàng ngượng thêm. Chàng chỉ nói gọn lỏn và quay người đi.

- Khi nào xong thì em nói!

Chỉ vài phút sau mới nghe thấy tiếng nàng nói:

- Xong rồi!

Jin Seong quay người lại. YeEun yêu kiều của chàng đẹp hơn bao giờ hết! Jin Seong cứ đứng ngây người như tượng. Bộ áo tắm một mảnh mầu xanh lục có một bông hoa vàng nằm ngay ở eo thon ôm gọn tấm thân thon gọn tuyệt mỹ của YeEun.

Trước cái nhìn ngẩn ngơ của Jin Seong, hai má YeEun đỏ bừng lên:

- Đừng nhìn làm em mắc cở!

Jin Seong nói như kẻ hụt hơi:

- Em đẹp quá YeEun à!

Qua những giây phút ngượng ngùng, bây giờ YeEun lại rắn mắt trêu chọc:

- Bây giờ tới phiên em phải quay mặt đi phải không?

Jin Seong bật cười:

- Đúng rồi, tới phiên anh! Nhanh lắm. Một phút thôi! Rồi xong rồi!

Nhưng YeEun không nhìn chàng. Cô bé ngượng hay sao? Jin Seong cười thầm nhưng không nói gì.

Chàng nắm tay YeEun:

- Em không biết bơi nên khi xuống nước phải luôn ở bên cạnh anh!

YeEun ngoan ngoãn nắm tay Jin Seong:

- Đương nhiên là em ở cạnh anh!

Jin Seong chợt kêu lên:

- Phải thoa kem chống nắng!

- Em thoa rồi trước khi đi! Bây giờ để em thoa cho anh!

Vì động tác đó mà YeEun bắt buộc phải nhìn Jin Seong trong bộ đồ tắm. Hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng thoa kem chống nắng lên mặt cho Jin Seong cũng như sau lưng chàng.

- Những phần còn lại anh làm! Em phải thoa kem lên mặt em nữa!

Khi nhúng người dưới nước, YeEun tự nhiên hơn. Nàng kêu lên:

- Nước mát quá! Mà cũng trong quá, nhìn thấy rõ cả cát bên dưới! Anh có bơi giỏi không?

- Anh bơi giỏi lắm! Nhưng hôm nay anh không bơi đâu, anh còn phải canh gác em chứ!

Chỉ một lúc sau là YeEun và Jin Seong vui đùa dưới biển khi nàng đã không còn ngần ngại về cát lún, vì sóng biển hay vì ánh nhìn say đắm của Jin Seong làm nàng nóng toàn thân.

Jin Seong trêu nàng:

- Có đi lượm vỏ sò không?

YeEun cười:

- Anh nhớ dai thật! Mình đi đi!

Jin Seong muốn nhìn lại hình ảnh hôm nào của YeEun nhẩy cẫng lên ở bờ biển Surfside Beach mỗi khi tìm được một vỏ sò hay vỏ ốc. Lần này nàng không làm như thế nữa nhưng mang vỏ sò vỏ ốc xuống biển rửa sạch rồi mang lên bờ để ngay trên khăn trải dưới dù.

YeEun than:

- Em quên không mang túi! Mà cũng không có túi!

- Lấy áo anh làm túi! Anh cởi trần có sao đâu!

Nghịch dưới biển chán rồi lên bờ nẳm nghỉ.

- Anh à! Mình ở đây đến khi hoàng hôn xuống nhé?

- Mình phải đi trả dù! Sau đó mới ngắm nhìn hoàng hôn trên biển được. Em có muốn ngắm bình minh trên biển không?

- Ngày mai mấy giờ mình phải trả phòng?

- Anh thuê 2 ngày!

YeEun ngạc nhiên hỏi lại:

- Hai ngày sao? Em tưởng mình đi về ngày mai?

- Nhưng muộn mình mới ra phi trường đi chuyến tối nên anh trả thêm 1 ngày nữa để mình có thể nghỉ ngơi nếu cần. Chứ cứ lang thang cho đến muộn thì em sẽ mệt đó!

- Anh luôn luôn thật chu đáo! Sao anh chỉ nghĩ cho em thôi vậy?

- Không nghĩ cho em thì nghĩ cho ai nữa bây giờ? Chỉ có em thôi!

Jin Seong chụp rất nhiều hình kỷ niệm.

YeEun bắt chàng kể về những năm tháng sống tại Nam Hàn để biết nhiều về Jin Seong hơn nữa.

- Những lúc không làm việc thì anh làm gì?

- Anh đi du lịch! Anh thích đi, không thích ở một chỗ bó buộc.

- Đi với ai?

Vẫn nằm trên cát, Jin Seong quay sang nhìn YeEun cười đáp:

- Đi với những bạn trai của anh, không có đàn bà con gái!

- Anh nhiều bạn lắm sao?

- Phần lớn là đồng nghiệp rồi thành bạn!

- Anh không có bạn gái thật sao?

Jin Seong đắm đuối nhìn nàng:

- Thật chứ! Nếu không anh đâu có mặt ở đây bên cạnh em!

- Tại sao vậy?

Jin Seong tìm được câu trả lời ngay:

- Vì chưa hề có ai làm tim anh hoảng loạn, khao khát và rung động như khi anh gặp em! Ngay giây phút đó anh biết là mình đã gặp được người mình muốn tìm, muốn yêu và muốn được đáp lại tình yêu mà mình dâng hiến chỉ riêng cho người ấy. Và em đã nghe được tiếng lòng anh và bây giờ chúng ta đang ở bên nhau!

Lời thổ lộ đó còn hơn là một lời tỏ tình. YeEun chống tay ngồi dậy rồi cúi xuống hôn Jin Seong. Thoạt tiên nhẹ nhàng như mơn trớn rồi ngấu nghiến như muốn nuốt chửng và mang hết thân xác cũng như tâm hồn của Jin Seong nhốt kín vào trái tim nàng, không cho thoát ra nữa!

Cũng có cùng những cảm giác như mới sáng nay, Jin Seong vừa ngập chìm trong hoan lạc nhưng đồng thời cũng thấy đau đớn! Không yêu nhiều thì có lẽ không đau đớn như vậy! Có ai được chết trong những giây phút như thế này không? Từ giã cõi đời ở một đỉnh cao nhất của hạnh phúc chỉ là một ước mơ hão huyền!

Jin Seong biết là mắt mình đang sóng sánh nhưng bất lực không cầm giữ được nữa! Những giọt nước mắt mặn của chàng len lỏi xuống bờ môi đang bị phủ kín bởi môi của YeEun.

YeUn đẩy nhẹ Jin Seong ra rồi thầm thì:

- Đừng mà!

- Xin lỗi em… anh không giữ được!

- 7 ngày này của chúng ta có đủ mọi mùi vị! Tiếng cười của em… nụ hôn của em dành cho anh không đủ làm anh quên đi mọi sự sao?

- Anh không muốn nhớ đến những chuyện muốn quên nhưng sao nó cứ chập chờn ở khắp nơi và làm anh không yên!

- Đi xuống biển nữa đi!

Nói xong nàng đứng dậy lôi Jin Seong đi như bỏ lại những buồn bã đè nặng trên người chàng ở trên bờ cát.

Ở dưới biển, YeEun tạt nước vào mặt Jin Seong rồi quậy phá nghịch ngợm mà chàng biết nàng cố ý làm cho mình vui.

Cho đến khi mặt trời bắt đầu xuống dần thì Jin Seong nhắc nhở:

- Mình phải đi trả dù! Ở xa chứ không gần!

- Ừ, em quên!

Lên bờ thu dọn, xếp dù rồi cả hai đi ngược lại ven theo biển. Gió thổi ngược, mái tóc dài đen xõa của YeEun cứ bị quấy rối, chẳng mấy chốc mà khô!

Trả dù xong, YeEun nhìn đồng hồ ở điện thoại. Nàng nói với Jin Seong:

- Mặt trời sẽ lặn muộn hôm nay!

- Vậy mình về lại khách sạn rồi quay trở lại sau!

- Phải đấy! Tóc tai em chắc đầy cát! Bắt đầu thấy khó chịu!

*

Jin Seong nhắc YeEun mang theo áo khoác khi ra biển ngắm hoàng hôn vì sẽ lạnh khi mặt trời lặn và gió nhiều.

Hơi lo âu, chàng hỏi lại:

- Hay ngồi ở ban công ngắm hoàng hôn cũng được vậy em nghĩ sao? Cả ngày hôm nay em đã ở ngoài biển, anh không muốn em bị ốm trở lại.

YeEun ngang bướng đáp:

- Nếu em ốm, em sẽ text nói với mẹ em phải ở lại thêm vài ngày vì ốm! Mình sẽ có thêm vài ngày nữa!

Jin Seong thở dài thầm không nói gì thêm nữa.

YeEun nắm tay chàng:

- Mình đi thôi!

Lúc xuống đến biển, nơi đây đã trở thành một nơi khác. Chỉ còn lác đác vài người tắm biển hay đi lại trên biển. Đám đông đã tan biến. Trời cũng không còn nóng và hơi lạnh hơn, gió mạnh thổi thốc tứ phía. Những đợt sóng biển xô vào bờ trắng xóa rồi tháo lui như đùa dỡn.

Hai người yên lặng đi bên nhau, tay trong tay.

Mặt trời đỏ rực cứ từ từ chìm dần xuống biển mang theo cả những sắc mây hồng vàng cam và chỉ để lại chung quanh một mầu vàng nhạt rồi chân trời xẫm dần. Biển cũng đã đổi mầu sang mầu xanh đậm. Tất cả đều đang huy hoàng lộng lẫy nhưng chỉ trong phút chốc đều thay đổi, hoàn toàn thay đổi.

Jin Seong dừng chân nói với YeEun:

- Đi về nhé!

YeEun như bừng tỉnh kêu lên:

- Em quên chụp hình!

- Anh cũng quên! Nhưng hoàng hôn buồn lắm! Để ngày mai chụp bình minh chắc sẽ đẹp hơn!

Đi lên lề đường, YeEun đi sát vào Jin Seong hơn nữa. Nàng thầm nghĩ giá mà mình có thể biến mất và chui vào ẩn náu trong trái tim anh ấy! YeEun không chỉ nghĩ như vậy mà còn nói ra suy nghĩ của mình với Jin Seong.

Chàng bóp nhẹ tay nàng:

- Em vẫn nằm trong tim anh đấy chứ! Chỉ có nơi ấy mới được an toàn và mọi kỷ niệm của chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt!