Chương 22
Sau cả buổi ngoài biển, YeEun vẫn khỏe và dù cho nàng nói bướng thì ngày thứ 7 vẫn là ngày cuối cùng và họ sẽ phải trở về Houston như trong chương trình. YeEun chỉ text cho mẹ nàng biết là sẽ trở về tối hôm sau muộn nên sẽ ngủ lại tại nhà Ara Lee. Ngày kế tiếp mẹ hãy tới đón. Nàng cũng text và dặn dò Ara.
Jin Seong tính đã để đồng hồ sẵn sau khi xem tiên đoán là bình minh sẽ ló dạng lúc mấy giờ nhưng thời tiết cho biết trời sẽ mưa và nhiều mây suốt ngày.
Chàng nói với YeEun:
- Ngày mai mưa và nhiều mây nên không thể nhìn thấy bình minh trên biển!
YeEun buồn xo:
- Vậy sao? Lúc mình ở cabin cũng bị mưa anh hả?
Jin Seong an ủi:
- Mưa cũng thích vậy! Mai rồi tính nhé!
Tối ngày thứ 6 bên nhau dù không muốn ngủ nhưng cả hai đều lăn ra ngủ say sưa sau một ngày phơi mình ngoài biển.
Những tiếng sấm chớp rồi tiếng mưa đã đánh thức cả hai dậy. YeEun nhanh chóng trèo qua giường của Jin Seong, rúc vào người chàng:
- Em sợ sấm chớp lắm!
Mưa rất lớn. Những vệt sáng của sấm chớp cứ lóe lên kèm theo với những tiếng nổ và rung chuyển. Thấy YeEun cứ ôm chặt lấy mình, Jin Seong buồn cười và hỏi thầm nàng:
- Những lúc sấm chớp như vậy ở nhà thì em làm gì cho hết sợ?
- Nếu là đang nằm trong giường thì em trùm chăn kín mít, còn nếu đang ở ngoài thì thường cũng có ai nên em đỡ sợ!
Jin Seong nghĩ thầm chắc cô nàng nhõng nhẽo với mình nhiều hơn thì có!
Một lúc chỉ còn mưa. YeEun chỉ ôm hờ Jin Seong rồi hỏi:
- Hôm nay mình sẽ làm gì?
- Trời mưa nên có nhiều chỗ đi không được! Phần lớn là những sinh hoạt ngoài trời hay ban đêm. Tối thì mình rời khỏi nơi này rồi! Anh cứ nghĩ sẽ có thêm thì giờ ngoài biển nhưng dè đâu!
- Anh! Trời mưa che dù đi chơi cũng thích vậy!
- Không có dù! Phải đi mua dù!
- Em có mang dù. Anh nhớ cái dù mầu đỏ chứ?
- Làm sao anh quên được? Không bao giờ quên cô gái che dù mầu đỏ đi dưới mưa!
- Vậy thì cô gái che dù mầu đỏ đó sẽ đi cùng với anh dưới mưa ngày hôm nay.
Jin Seong tự dưng thấy phấn khởi hẳn lên. Chàng vui vẻ nói:
- Ừ, thay quần áo rồi đi chơi đi!
Ra đến ngoài mưa đã nhẹ hạt và trời sáng hơn. Jin Seong che dù đưa YeEun vào xe.
Khi cụp chiếc dù và vào xe, chàng đã thầm nghĩ nhưng đổi ý nên nói với YeEun:
- Khi về đến Houston, cho anh chiếc dù này nhé?
YeEun yên lặng một lúc rồi mới trả lời:
- Ừ, anh cứ giữ nó!
Nói xong nàng khỏa lấp với sự vui vẻ không hiểu là thật lòng hay giả tạo.
- Mình sẽ đi đâu anh nhỉ?
- Em thử tìm hiểu một vài chỗ ở đây đi rồi anh đi theo em!
- Để em xem…
Vài phút sau nàng reo lên:
- Chỗ này được! Ở đây có Riverwalk gần biển, có nhiều cửa hàng, cả tiệm ăn nữa. Mình cứ đi lang thang ở đó anh nhé! Có Aquarium, Water park thì mưa không đi được. Bảo tàng viện mình đi được. Vườn cảnh thì mưa cũng không thích hợp.
- Đi Riverwalk đi! Chỉ đường cho anh!
Với chiếc dù mầu đỏ hơi nhỏ cho hai người nhưng mưa chỉ còn lất phất, Jin Seong và YeEun sánh vai đi dọc theo Riverwalk. Cửa hàng nào họ cũng ghé vào. Những kỷ vật lưu niệm được YeEun chiếu cố tận tình. Chẳng mấy chốc cả hai đều vui hưởng những giây phút bên nhau và thấy chọn lựa đi chơi dưới mưa còn thích thú hơn là trời không mưa.
Jin Seong và YeEun ăn trưa ngay trong khu vực này.
Những quán cà phê và tiệm ăn nằm xen kẽ. Khách toàn là khách phương xa, ăn uống thoải mái và ngồi ngâm trong tiệm khá lâu mà không bị những cặp mắt xoi mói thúc dục của những người hầu bàn muốn đuổi khách để nhường chỗ cho người khác. Cũng chỉ vì trời mưa!
Khi rời khỏi tiệm ăn, YeEun hỏi:
- Bao giờ mình phải ra phi trường hả anh?
- Bay mất 2 tiếng 40 phút. Phải ra sớm 2 tiếng. Chuyến bay lúc 8 giờ 45. Anh phải trả xe ở phi trường nữa. Mình ra đó khoảng 6 giờ chiều là vừa. Em đã cho Ara biết chưa?
- Em lo hết từ hôm qua rồi! Tối nay em sẽ ngủ lại ở nhà Ara, hôm sau mới về nhà. Vậy bây giờ còn có thể đi loanh quanh thêm một lúc nữa.
*Ngồi trên xe ra phi trường, cả Jin Seong và YeEun đều ít nói. Nhưng không có nghĩa là đầu óc họ đều trống trơn nhưng đầy tràn những níu kéo của những khoảnh khắc của 7 ngày trôi bên nhau. Thời gian đang thu ngắn lại!
YeEun vẫn không tin rằng anh Jin Seong sẽ rời bỏ mình và biến mất. Anh ấy sẽ biến đi đâu chứ? Anh ấy không thể chia tay với mình được! Lời hứa rồi sẽ chia tay chỉ là một cái cớ để kéo dài thời gian mà thôi! Mối giây liên hệ huyết thống giữa YeEun và anh Jin Seong là một thứ gì nhạt nhòa không có thật, nàng nghĩ như vậy! Ngay đến người cha ruột nàng còn không biết mặt và như mẹ nàng nói thì YeEun sẽ không bao giờ nhận người ấy làm cha, vậy thì chuyện anh Jin Seong là chú của mình có nghĩa lý gì? YeEun nhất định không chấp nhận sự chia tay đó! Nàng không thể yêu một ai khác ngoài anh Jin Seong!
Vừa lái xe, quãng đường cũng ngắn nhưng đầu óc Jin Seong rối ren. Chàng như người đang cầm nắm một vật quý giá trong tay nhưng rất trơn trượt khó mà giữ được! Phản ứng và thái độ của YeEun ra sao khi chàng rời khỏi Houston và sẽ không hồi đáp bất cứ một điện thoại hay tin nhắn nào của nàng? Liệu YeEun có hành động gì thiếu suy nghĩ không? Nàng sẽ ra sao khi thấy mối tình đầu tan vỡ nhanh chóng? Nàng sẽ giận dữ, đau khổ? Nguyền rủa mình? Jin Seong ước gì mình trở thành một cái bóng vô hình cứ lẩn quẩn bên YeEun để an ủi và bảo vệ nàng! Chàng thấy mình bắt đầu lẩn thẩn! Liệu chàng có nhất quyết xa rời được YeEun hay không?
Đến nơi trả xe, tắt máy rồi mà cả hai đều vẫn ngồi yên trong xe.
Mấy phút trôi qua đi, Jin Seong nắm tay YeEun nói nhỏ:
- Phải đi thôi!
YeEun chẳng nói gì lững thững theo chàng vào chỗ trả xe. Miệng nàng như bị khâu kín! Buồn bã đong đầy hai chân nàng như những gọng kìm nặng nề làm từng bước đi của nàng không nhấc lên khỏi mặt đất mà lê lết như kẻ đang bị đưa ra hành hình.
Jin Seong liếc mắt nhìn YeEun và thấy thương nàng quá sức! Có phải càng kéo dài thì càng đau khổ hơn thôi không?
Jin Seong nói với YeEun:
- Đưa đây anh cầm hết cho!
Nàng cũng để mặc Jin Seong lấy túi xách mà không nói gì. Nhưng không phải vì vậy mà bước chân nàng nhẹ đi.
Vào bên trong làm xong thủ tục rồi ngồi chờ. Vẫn không thấy YeEun nói năng gì, Jin Seong ôm vai nàng gọi:
- YeEun!
Nàng nhìn chàng nhưng không trả lời. Ánh mắt tinh nghịch vui tươi biến mất! Cả khuôn mặt của nàng ủ dột và mất sắc. Một YeEun không còn sinh khí! Bờ môi xinh đẹp như bị khâu kín!
Jin Seong lo lắng:
- YeEun! Em không sao chứ?
YeEun nắm tay Jin Seong rồi hỏi:
- Có thật là khi trở về Houston anh sẽ biến mất không?
Jin Seong ấp úng:
- Anh.. anh.. làm gì được bây giờ? Anh không biết mình phải làm gì nữa!
- Anh nhất định rời xa em thật không? Hãy nói cho em nghe đấy chỉ là lời nói dối!
Jin Seong không trả lời được.
YeEun nhìn sát vào mặt chàng:
- Hãy nhìn thẳng vào mặt em và nói là anh không bao giờ rời xa em! Anh hãy nói như vậy đi! Anh không còn yêu em nữa hay sao?
Jin Seong cố nuốt trọn nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong mắt mình khi trả lời YeEun:
- Anh yêu em cho đến hết đời anh…! Phải tin như vậy YeEun của anh! Em ở trong trái tim anh, mãi mãi là YeEun mà anh yêu quý hơn mọi sự trên đời này. Cho dù anh có đi đâu thì anh vẫn mang theo em trong trái tim anh. Anh còn hơi thở thì vẫn có YeEun kề cận bên anh!
Nàng nói với giọng cứng rắn khác lạ:
- Em sẽ không để anh rời xa em! Anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ với em được! Em không muốn anh phải hối hận vì quyết định sai lầm là chia tay với em. Liên hệ giữa hai chúng ta chỉ là liên hệ giữa hai kẻ yêu nhau. Còn những liên hệ gì khác chỉ là vô nghĩa! Em không bao giờ chấp nhận cho dù có ai nói gì đi nữa! Anh thuộc về em ngay trong lúc này và luôn mãi về sau!
Jin Seong nhắm mắt lại, chàng không muốn nghĩ thêm một điều gì khác! Một YeEun ngây thơ tinh nghịch, hay một YeEun nồng nhiệt buông thả trong tình yêu, hay giờ đây trước mặt chàng một YeEun cứng rắn ngang bướng và liều lĩnh sẽ làm những chuyện gì nữa, Jin Seong không muốn nghĩ tới!
Hình như đó là tất cả những điều mà YeEun muốn nói và đã nói ra hết. Bây giờ nàng ngồi dựa vào tựa ghế và ngả đầu lên vai Jin Seong như tìm một chỗ trú ẩn. Tay nàng nắm chặt lấy bàn tay của Jin Seong.
Jin Seong cúi xuống hít thở mùi thơm ở tóc nàng và hơi ấm tỏa ra. Đấy chính là hạnh phúc chàng đang có trong giây phút này. Một hạnh phúc thực sự nồng nàn như mùi thơm dịu dàng tuyệt vời đang kề cận bên chàng quấn quít thương yêu.
Họ ngồi bên nhau không nói tiếng nào nữa và lặng yên với những suy tưởng riêng tư.
Và rồi suốt chặng đường bay từ Wilmington về lại Houston, cả Jin Seong và YeEun đều ít nói, vẫn nắm tay như sợ bị lạc nhau.
*Về đến phi trường đã khuya. Ít chuyến bay muộn nên bên trong phi trường cũng vắng vẻ. Vì đã chụp hình chỗ gửi xe nên Jin Seong có thể tìm chỗ mình đậu xe ngay, không phải tìm kiếm mất công gì.
Từ phi trường về đến nhà Ara cũng xa. Jin Seong nhắc YeEun nhắn tin cho Ara. Nàng chậm rãi nhắn tin cho Ara. Cô bạn thân trả lời ngay:
“Gần đến nhà Ara chừng 5 phút thì nhắn tin cho biết. Ara sẽ chờ ngoài cửa”
Ngồi trong xe, thỉnh thoảng YeEun lại nắm tay Jin Seong. Có lần nàng chỉ gọi suông: “Anh ơi!” rồi im lặng. Không hiểu vì muốn nói gì nhưng đổi ý không nói hay có điều không thể nói ra!
Còn chừng 15 phút thì tới nhà Ara, Jin Seong bỗng tắp xe vào lề đường vắng vẻ. Chàng tắt máy xe.
Jin Seong nói với YeEun:
- Mình ra băng ghế sau ngồi một lúc được không?
YeEun chẳng nói gì, tháo dây an toàn, mở cửa xe ra ngoài rồi lại mở cửa sau vào ngồi bên trong.
Jin Seong cũng hành động như vậy. Vừa đóng cửa xe là cả hai ôm choàng lấy nhau. Những nụ hôn tới tấp trao cho nhau không ngừng như lấp đầy những điều không thể nói ra suốt chặng đường về đến đây.
YeEun khóc như mưa. Nàng không còn nói được tiếng nào, hai tay cứ níu chặt lấy Jin Seong như sợ hãi.
Người Jin Seong run lên trong nỗi xúc động và đau đớn của những giây phút sắp rời xa YeEun.
Vừa khóc YeEun vừa thổn thức nói:
- Đừng bỏ đi… Đừng nhé anh…! Anh làm thế em sẽ chết mất!
Jin Seong thấy mình như một kẻ đang hấp hối. Chàng như đang ở trong giây phút chung cuộc. Jin Seong nói trong hơi thở ngắn:
- YeEun! YeEun… Anh sẽ cũng sẽ chết mất khi không còn em nữa..
Đến khi điện thoại của YeEun reo lên họ mới buông nhau ra.
YeEun tìm điện thoại. Mãi nàng mới bấm nút nghe được. Bên kia đầu giây là Ara:
- Sắp tới chưa?
YeEun ấp úng:
- Chắc khoảng 20 phút nữa!
Ara lo âu:
- Đang khóc hả? Có sao không?
- Không… không sao.. Chắc nửa tiếng nữa mới tới! Xin lỗi nhé!
Ara nói với vẻ thông cảm:
- Không ăn thua gì. Cứ từ từ!
YeEun tắt điện thoại. Họ lại ôm nhau vì biết đây là lần cuối cùng cho dù có bao nhiêu giây phút trôi qua đi nữa thì vẫn không thay đổi gì được. Không muốn chia tay rồi cũng phải rời xa. Không muốn quay lưng rồi cũng phải quay lưng. Sợi giây vô hình máu mủ ràng buộc nghiệt ngã đang trói chặt cả Jin Seong và YeEun, và cũng sợi giây oan khiên đó đang xiết chặt cho hai người tan nát thành những mảnh nhỏ rồi biến vào nhau, chỉ còn lại sợi giây oan nghiệt nằm trơ đó như thách thức!
Jin Seong lau nước mắt cho YeEun:
- Mình phải đi thôi!
Còn chừng 5 phút đến nhà Ara, YeEun gọi cho bạn.
Khi đến nơi đã thấy Ara đứng chờ bên ngoài. Jin Seong tắt máy xe, tay xách bị, tay dắt YeEun.
Thấy Ara, Jin Seong gượng gạo cười nói:
- Cám ơn cô nhiều lắm!
Ara trả lời gọn lỏn:
- Không có chi! Hai người đi chơi vui chứ?
YeEun không trả lời vì vẫn còn nghẹn ngào. Jin Seong trả lời thay:
- Vui lắm! Rất vui nhưng thời gian qua nhanh quá! Ara và YeEun ngủ ngon nhé!
Nói xong Jin Seong quay người đi. Chàng không có can đảm đứng nhìn YeEun thêm phút nào nữa!
Nhưng vừa mới quay lưng chưa kịp bước đã nghe YeEun gọi:
- Anh!
Jin Seong đứng lại nhưng vẫn quay lưng.
YeEun lại gọi nữa. Cùng với tiếng gọi lần thứ nhì, nàng chạy tới ôm lấy lưng Jin Seong và khóc ngất.
Jin Seong quay người lại ôm chặt lấy YeEun. Chàng run rẩy nói thầm thì vào tai nàng:
- Hãy sống hạnh phúc! Thật hạnh phúc em nhé! Anh luôn dõi theo em..
Họ buông nhau ra. YeEun đứng đó, nước mắt ràn rụa. Jin Seong vội vã đi nhanh vào xe, mở máy và phóng đi như chạy trốn.
Ara lại gần ôm lấy bạn như an ủi. Hai tay Ara vỗ vỗ lên lưng cô bạn gái của mình. Thật tội nghiệp cho cả YeEun và cả anh Jin Seong! Và cũng thật tội nghiệp cho mối tình này!