Chương 23 Houston, 8 năm sau
Jin Seong rời khỏi tiệm cà phê Starbucks với ly cà phê quen thuộc trong tay. Những bước chân của chàng gõ nhẹ trên hè phố vắng người. Giờ này mọi người còn ở trong công sở, ở nhà, hay trong xe, có mấy ai đi bộ trên đường phố như mình, Jin Seong thầm nghĩ!
Tám năm rồi mới trở lại đây, nơi này cũng thay đổi nhiều. Một Houston đang mở rộng, xô bồ, xây cất nhiều, chỉ có tiệm cà phê này không thay đổi. Lạ lùng! Cứ nghĩ không bao giờ trở lại nơi này, nhưng làm sao biết được những bất ngờ xảy ra ngoài dự tính! Nhưng lần này chàng không có cảm giác như trở về nhà như xưa kia! Chỉ là một trở về… với sự e dè thầm kín. Jin Seong sợ hãi điều gì? Chàng tự hỏi lòng mình? Sợ chạm vào nỗi đau triền miên nhưng rõ nét hơn với sự trở lại này? Có lẽ là như vậy!
Đã bao lần, ngay cả trong giấc mơ, Jin Seong cũng ước ao được nhìn thấy YeEun lại một lần, dù chỉ nhìn thấy nàng ở xa xa! Chưa hề gặp gỡ nàng trong giấc mơ bao giờ! Ngay cả chuyện đi tìm tiệm cà phê Starbucks ngày nào cũng đã tìm được, thật là một may mắn! Tiệm sách ngày xưa không còn nữa! Chắc có nhiều thứ không còn nữa. Họa chăng chỉ còn tồn tại trong trí nhớ và tâm khảm của mình!
Jin Seong thả bộ trên đường phố xưa cũ vắng người nhưng giòng xe cộ vẫn tấp nập xuôi ngược. Đầu óc chàng mông lung như bay bổng nơi đâu. Một kẻ hoài niệm và đi tìm quá khứ như chàng có lẽ rất hiếm hoi!
Chợt chàng nghe tiếng cười khúc khích của một thiếu nữ chắc là đi phía sau chàng. Jin Seong nghe rất rõ không phải là cuộc đối thoại nhưng chỉ là tiếng người thiếu nữ đó đang nói với ai qua điện thoại, chắc thế! Tiếng cười, giọng nói đó làm Jin Seong thấy choáng váng nhưng chàng vẫn tiếp tục bước đi.
Giọng nói của người thiếu nữ nào đó vang lên đàng sau lưng Jin Seong:
- Hôm nay không được đâu! Laura bị đau lỗ tai, nó bị ear infection! Vừa đưa nó đi bác sĩ về, bây giờ còn phải đi mua thuốc cho con bé.
Jin Seong nghĩ thầm: À ra một người mẹ trẻ có con gái tên Laura! Nhưng sao giọng nói nghe rất thân quen!
Lại thấy người mẹ trẻ đó nói tiếp với bạn, có lẽ là như vậy:
- Này Ara! Con quỷ nhỏ! Khi nào có con rồi sẽ biết! Làm một người mẹ không phải là chuyện dễ dàng! Thêm một ông chồng chỉ biết kiếm tiền, không hề phụ giúp trông con!
Cái tên Ara từ miệng người mẹ trẻ đó thốt ra làm Jin Seong chợt quay lưng lại. Cái quay lưng của ngày hôm nay chỉ là một sự lập lại của cái quay lưng 8 năm trước trong tiệm sách! Sự quay lưng nhìn lại lần đó đã thay đổi cả cuộc đời Jin Seong tám năm trước. Và bây giờ.. cũng lại tái diễn như một sự trêu đùa của cuộc đời với nhiều ác ý dành cho Jin Seong!
YeEun! Đúng là YeEun!
Người mẹ trẻ tắt điện thoại bỏ vào túi, tay vẫn đẩy xe cho con gái. Nàng ngửng đầu lên. Mắt đụng vào một người đàn ông đang đứng đối diện. Nàng sững sờ!
Cả hai nhìn nhau không nói lời nào. Mắt tìm mắt, tim cùng đập loạn nhịp và nỗi đau ngày xưa cũ chợt ùa về như gió bão đang thổi quanh hai người.
Cuối cùng, YeEun kêu lên:
- Anh!.. Phải là anh không?
Lúc đó Jin Seong đã hoàn hồn, chàng mỉm cười, vẫn nụ cười hiền hòa của ngày xưa trên khuôn mặt chỉ như một người chưa đến 40 tuổi mặc dù Jin Seong đã 48.
- Anh đây! Jin Seong đây!
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ ngỡ ngàng nhưng xao xuyến xúc động của YeEun làm Jin Seong chới với. Nàng vẫn trẻ đẹp như ngày nào!
Mắt YeEun long lanh nhìn chàng trách móc:
- Anh.. biến đi rồi… lại trở về.. Hay anh vẫn ở đây? Anh đâu còn ở đây đúng không?
- Tám năm rồi anh mới trở lại đây!
- Tại sao?
Câu hỏi này của YeEun có thể hiểu nhiều ý nghĩa chẳng hạn như vì sao Jin Seong bỏ đi rồi trở về, hay là vẫn câu hỏi của ngày xưa tại sao anh lại bỏ đi?
Nhưng Jin Seong đã chọn câu trả lời dễ nhất và đúng với sự thật nhất:
- Anh phải mang tro cốt của cha anh về đây. Và cũng về để ký giấy tờ bán căn nhà của cha mẹ anh để lại. YeEun.. em khỏe chứ?
Dưới cái nắng rất dịu của một ngày mùa xuân hiếm hoi ở Houston nhưng cũng đủ cho Jin Seong nhìn thấy nước mắt đang ứa ra ở hai khóe mắt của YeEun. Nàng nói ngắt quãng:
- Em đã.. đi tìm anh.. Em đã đợi anh.. suốt bao năm qua.. Em mong anh.. trở lại.. Nhưng anh.. đã biến đi.. Anh đã biến lời nói dối tàn nhẫn của anh thành sự thật.. Anh bỏ lại mặc em.. Sao anh có thể làm.. như vậy với em..
Tám năm đã trôi qua, YeEun đã lập gia đình, có con.. mà vẫn còn trách móc mình ư? Jin Seong thấy đau xót và hơn lúc nào hết chàng mới cảm nhận là mình vẫn yêu YeEun, vẫn yêu mối tình đó chứ không chỉ là những cảm xúc mông lung không rõ rệt đi kèm với những ký ức và kỷ niệm của hai người. Chàng phải trả lời thế nào với những câu hỏi ngày hôm nay của YeEun?
Nhưng YeEun đã cho chàng đường thoát với câu hỏi kế tiếp:
- Anh bây giờ ra sao?
Jin Seong giơ hai bàn tay trơn trụi lên cho YeEun nhìn và trả lời:
- Anh vẫn như vậy, không có gì thay đổi!
YeEun như khựng lại. Nàng lại hỏi tiếp:
- Anh chưa lập gia đình ư?
Jin Seong cười nhẹ:
- Không, anh không lập gia đình, chưa hề lập gia đình!
- Tại sao?
- Anh đã từng có 7 ngày sống với người anh yêu, như vậy là đủ cho cuộc đời còn lại của anh.
YeEun tiếp tục tra hỏi:
- Bạn gái thì sao? Anh phải có bạn gái chứ? Em không thấy anh xuất hiện trên phim ảnh nữa! Anh biến mất thật!
Jin Seong lại cười vì thấy YeEun không hề thay đổi:
- Tại sao anh phải có bạn gái? Không có ai xứng đáng làm bạn gái của anh ngoài em, YeEun à.
Giọng nàng dịu lại đầy vẻ cảm động với những bầy tỏ của Jin Seong:
- Vậy bây giờ anh sống ở đâu?
- Anh ở nhiều nơi. Vài tháng ở Nam Hàn, vài tháng ở Mỹ, nhưng không về đây. Anh mua một căn nhà nhỏ ở Ashville và một căn cabin ở Bryson. Em còn nhớ nơi đó chứ? Thì giờ còn lại anh đi du lịch khắp thế giới. Anh hùn với một người bạn mở tiệm ăn, anh bỏ vốn, cậu ấy làm. Thành thử anh không bị bó buộc vào một công việc nào cả.
Những lời nói của Jin Seong ngày hôm nay lại kéo YeEun trở về với quá khứ của 8 năm trước. Nhìn anh ấy chẳng thay đổi là mấy. Mối tình đầu và sâu đậm vẫn không làm YeEun quên dù nay nàng đã lập gia đình và sống hạnh phúc.
Jin Seong nhìn con bé đang nằm trong xe đẩy rồi hỏi YeEun:
- Con gái em xinh quá! Tên bé là..
YeEun tiếp lời:
- Laura! Con gái em tên là Laura Nguyễn!
- Con bé đẹp, tên cũng đẹp như mẹ của cháu! Anh thấy em hạnh phúc. Em có đạt được ước mơ như em muốn không?
YeEun hơi mỉm cười:
- Không! Em bây giờ chỉ là cô giáo! Em thích trẻ con!
Jin Seong mỉm cười hỏi YeEun:
- Vậy hôm nay cô giáo nghỉ dậy học sao?
- Em phải đưa con bé đi bác sĩ nên phải nghỉ một ngày.
Không hiểu sao sự có mặt của cô bé tên Laura đã làm cho cả Jin Seong và YeEun sau những giây phút xúc động và bàng hoàng của cuộc gặp gỡ đột ngột nay trở lại bình thản. Họ đã được đưa trở về với hiện tại. YeEun sống hạnh phúc như Jin Sseong đã nói lời cuối với nàng khi chia tay giã từ.
Điện thoại của YeEun reo lên. Nàng nói với Jin Seong:
- Xin lỗi anh, em phải nghe điện thoại!
Nàng nghe và trả lời với người bên kia đầu giây:
- Em nghe! Em đưa con đi khám bác sĩ xong rồi. Bây giờ đi mua thuốc. Con ngoan không khóc. Được rồi.. chiều về gặp anh… Không.. em không cần mua gì. Ok. Bye.
Bỏ điện thoại vào túi, YeEun lấy lại được bình tĩnh. Nàng nói với Jin Seong:
- Em mong anh sống tốt, vui vẻ và..
YeEun không nói tiếp điều nàng muốn nói. Nàng muốn nói Jin Seong hãy quên nàng và tìm một hạnh phúc khác nhưng nàng không nói ra được. YeEun ích kỷ đến vậy ư?
Không biết Jin Seong có hiểu những ý nghĩ thầm kín của YeEun hay không nhưng chàng chỉ nói với nàng kèm theo nụ cười:
- Ở bất cứ nơi nào anh sống hay những lúc đi du lịch khắp thế giới, mỗi lần sau cơn mưa, anh đều đi tìm cầu vồng. Lần nào may mắn nhìn thấy được cầu vồng, anh thấy hạnh phúc lắm. Anh không cần gì khác. Căn cabin anh mua ở Bryson không được như căn cabin mà em đã biết nhưng dù sao được sống ở những nơi đầy ắp kỷ niệm, đối với anh thế là quá đủ! Hạnh phúc đôi khi thật giản dị nếu mình biết trân trọng nó! Em hãy tiếp tục sống hạnh phúc YeEun nhé!
Điện thoại của YeEun lại reo. Một người mẹ trẻ rất bận rộn với tổ ấm của mình, Jin Seong không nên quấy rầy nàng thêm nữa!
YeEun ngập ngừng nói với Jin Seong:
- Em phải đi! Nhưng anh à..
Jin Seong nhìn nàng chờ đợi một điều gì đó mà trái tim chàng vẫn mong mỏi dù trong tuyệt vọng.
Đôi môi đỏ không thoa son xinh xắn của YeEun mấp máy. Nàng dịu dàng nhìn Jin Seong:
- Anh.. Em chưa hề quên anh.. dù em đã có gia đình. Bẩy ngày bên anh và khoảng thời gian đó vẫn nằm yên trong trái tim em, được em ấp ủ và giữ gìn mà không ai cướp đi được.
Ngay lúc đó con bé Laura khóc ré lên, YeEun cúi xuống nói với con gái:
- OK, OK.. mình đi đây!
Jin Seong nhìn YeEun và mỉm cười. Nụ cười và ánh nhìn ấm áp thay cho lời cám ơn là nàng vẫn nhớ và trân trọng tình yêu đó.
Họ trao đổi với nhau cái nhìn thầm lặng yêu thương thay cho một lời nói từ giã nào đó.
Jin Seong đổi hướng đi. Hai người mỗi người một ngả. Có lúc Jin Seong ngoái lại nhìn. Chỉ nhìn thấy ở xa mái tóc xõa dài của YeEun đang bay trong gió. YeEun! Em và mái tóc thơm ngát mùi hương thanh khiết vẫn mãi là nỗi nhớ khôn nguôi!
Mặc Bích