❖ 4 ❖
Sau khi Okazaki ra về, Kusanagi và Kaoru cùng tới chỗ Mamiya báo cáo.
“Tức là sau khi nhân viên bán đồ nội thất về thì cô ta đã gặp ai đó à?” Mamiya khoanh tay lại.
“Vậy là nghi vấn về đĩa đồ khai vị kia có lời giải rồi nha,” Kusanagi thầm thì với Kaoru.
“Xem ra đó là một người đàn ông có quan hệ gần gũi với nạn nhân,” Mamiya lắc lắc ngón tay trỏ vừa dựng lên. “Nhưng án mạng xảy ra tròn một ngày rồi mà người đó vẫn chưa đến khai báo thì hơi bất bình thường. Có lẽ ta nên nhận định người này có liên quan tới vụ án theo một cách nào đó.”
“Tôi thấy thắc mắc về một điểm này. Không biết nạn nhân hẹn vị khách sau kia lúc mấy giờ nhỉ?” Kaoru lần lượt nhìn sếp và đàn anh.
“Anh nhân viên bán hàng nội thất về lúc 8 giờ 40 phút thì chắc là khách sẽ tới vào khoảng 9 giờ chăng.”
Nghe Kusanagi nói như vậy, Kaoru nhìn lại anh.
“Nếu thế thì từ lúc hung thủ vào nhà cho tới khi án mạng xảy ra chỉ khoảng mười phút thôi nhỉ?”
“Mười phút thì ra tay tốt.”
“Đúng vậy, nhưng hung khí lại là cái quánh cơ!”
“Quánh thì sao?”
“Trước đó ta đã kết luận đây không phải là một vụ phạm tội có kế hoạch mà?”
“À,” người lên tiếng là Mamiya. “Ra là vậy. Vấn đề nằm ở đó nhỉ.”
“Là sao ạ? Giờ đến lượt cả đội trưởng nữa ư?”
“Ừm, cứ nghe Utsumi nói đã, cô nói tiếp đi.”
“Nếu hành động gây án không có kế hoạch mà do sự kích động nhất thời thì phải có nguyên nhân dẫn đến sự kích động đó. Tức là trong mười phút ngắn ngủi sau khi ghé thăm, đã xảy ra một chuyện gì đó khiến hung thủ ra tay một cách kích động.”
Mamiya mỉm cười nhìn lên Kusanagi.
“Thế nào, cảnh sát Kusanagi, ý kiến của nữ cảnh sát trẻ đây sắc sảo đấy chứ?”
“Vậy có lẽ hung thủ đã tới căn hộ của nạn nhân sớm hơn chăng, quãng 9 giờ kém 15 chẳng hạn.”
“Hẹn giờ đó thì có hơi dở dở ương ương.”
“Cái đó thì tùy sở thích của mỗi người thôi.”
“Thì đúng là như vậy.”
“Utsumi,” Mamiya liếc xéo cô. “Cô có điều gì muốn nói đúng không?”
Kaoru cúi mặt, bặm môi. Đúng là cô có điều muốn nói. Nhưng cô không dám chắc hai người họ có hiểu cho cảm giác của cô không.
“Có gì thì cứ nói chứ cô im lặng thế chúng tôi biết đường nào mà lần.”
Nghe Mamiya nói như vậy, Kaoru ngẩng mặt lên, đoạn thở phù ra.
“Về món đồ được gửi tới ấy ạ.”
“Đồ gửi tới?”
“Cô Ejima Chinatsu đã nhận được một món đồ. Và món đồ đó để trên mặt tủ giày. Hình như cô ấy nhận đồ vào chiều tối qua.”
“Cô vẫn cứ lấn cấn về cái hộp các tông đó nhỉ,” Kusanagi nói. “Ban nãy cô cũng hỏi cả tay nhân viên bán đồ nội thất. Nó có cái gì mà cô để ý ghê vậy?”
“Tôi chưa nghe gì về hộp các tông đó cả. Đấy là gì vậy?” Mamiya hỏi Kusanagi.
“Hình như là đồ nạn nhân đặt trên mạng thì phải.”
“Bên trong có gì?”
“Cái đó thì tôi chưa xác nhận...”
“Là đồ lót ạ.”
Nghe Kaoru đáp như thế, cả hai người đàn ông đồng thanh nói “Hả”.
“Cô tự tiện xem đấy à?” Kusanagi hỏi.
“Không ạ. Nhưng tôi biết. Tôi đoán bên trong có lẽ là đồ lót, hoặc một thứ tương tự như thế.”
“Sao cô biết được?” Mamiya hỏi.
Kaoru thoáng do dự, nhưng lập tức hối hận về điều đó. Cô cố giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi tiếp tục.
“Trên hộp có in tên của một công ty, và công ty đó là một hãng đồ lót rất nổi tiếng. Gần đây họ mới mở rộng sang mảng bán hàng trực tuyến.” Kaoru có phần hơi bối rối nhưng vẫn thêm. “Tôi nghĩ hầu hết phái nữ đều biết công ty này.”
Mặt viên cảnh sát đàn anh cùng vị sếp đượm vẻ bối rối. Nhất là, nom Kusanagi như chỉ muốn buông một câu bông đùa khiếm nhã nhưng vướng Kaoru nên phải cố nhịn.
“Vậy à. Đồ lót à...” Mamiya như đang tìm một lời bình luận. “Nhưng vấn đề nằm ở đâu?”
“Nhìn vào tình hình, tôi đoán hộp các tông kia vẫn luôn được đặt trên tủ giày từ sau khi nạn nhân nhận nó.”
“Thế thì sao?”
“Có khách đến thì lẽ ra cô ấy sẽ không làm vậy.”
“Tại sao?”
“Thì vì...” Kaoru bất giác chau mày. “Tôi nói nãy giờ rồi mà. Vì đó là đồ lót. Ai muốn để người khác nhìn thấy chứ.”
“Biết vậy nhưng đấy là đồ mới mà. Hơn nữa lại còn để trong hộp. Chẳng phải việc gì cần để ý quá... nhỉ?” Mamiya tìm kiếm sự đồng tình từ Kusanagi.
“Vâng, đúng ạ. Mà đấy là cô nên mới nhận ra bên trong đựng gì chứ bình thường chắc chẳng ai để ý đâu. Đặc biệt là cánh đàn ông.”
Kaoru đã điên tiết nhưng vẫn quyết định kiên trì giải thích.
“Chứ không phải thông thường người ta sẽ nghĩ, biết đâu cánh đàn ông cũng biết sao? Dù là đồ mới hay được để trong hộp thì họ vẫn muốn giấu thông tin đồ lót của mình thôi. Vậy nên, nếu có hẹn, chắc chắn chủ nhà sẽ cất đồ đi. Giả như có quên thì lúc ra mở cửa cô ấy cũng sẽ nhận ra.”
Kusanagi và Mamiya bối rối nhìn nhau. Hẳn là họ không đủ tự tin phản biện về vấn đề liên quan đến tâm lý phái nữ.
“Cô nói vậy nhưng trên thực tế nó vẫn được để trên tủ giày đấy thôi. Hay ý cô là hung thủ đã để nó ở đó?” Kusanagi nói.
“Ý tôi không phải vậy.”
“Thế ý cô là gì?”
“Tôi nghĩ là vì cô ấy thấy không cần thiết phải cất cái hộp đi.”
“Tức là sao?” Mamiya hỏi.
“Thì tôi mới nói đấy ạ, bình thường lẽ ra cô ấy phải cất cái hộp đi. Khách là đàn ông, cô ấy càng phải làm vậy. Nhưng cô ấy lại không làm thế, thì phải chăng vì cô ấy thấy không cần thiết.”
“Sao lại không cần? Tay nhân viên bán đồ nội thất đã tới cơ mà?”
“Vâng.”
“Thế thì cô ấy phải cất nó đi chứ.”
“Vâng, bình thường là vậy ạ. Nhưng vẫn có một trường hợp không cần phải cất cái hộp đi dù có khách tới chăng nữa.”
“Trường hợp nào?”
“Khi vị khách đó là người yêu của cô ấy,” Kaoru tiếp. “Nếu Okazaki Mitsuya là người yêu của Ejima Chinatsu thì cô ấy sẽ không cần phải cất cái hộp đi.”
Quán Doremi pizza Kiba nằm rất gần phòng cảnh sát Fukagawa, có thể đi bộ tới.
Không khó để xác định danh tính của nhân viên đã đi giao pizza vào khoảng thời gian vụ án mạng xảy ra. Đó là một thanh niên tên Mitsui Reiji.
“Vâng, đúng là người này. Tôi đã va phải anh ta lúc đang lấy pizza xuống khỏi xe máy điện. Thấy anh ta định cứ thế chuồn đi, tôi đã gọi anh ta và phàn nàn vài câu. Người kia rơi xuống ngay sau đó.” Mitsui vừa nhìn bức ảnh chân dung vừa nói rành mạch.
“Không có gì nhầm lẫn đúng không?” Kusanagi hỏi lại lần nữa.
“Vâng, không nhầm gì đâu ạ. Nhờ vụ ầm ĩ kia nữa nên tôi nhớ rõ lắm.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Thông tin cậu cung cấp rất có ích.” Kusanagi vừa nhét tấm ảnh vào túi trong áo vừa lườm Kaoru. Như thể muốn nói giờ thì cô hết lấn cấn rồi chứ.
“Lúc ấy trông người này ra sao vậy?” Kaoru hỏi Mitsui.
“Ra sao là sao?”
“Có điểm gì bất bình thường không?”
“Hả... Tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Mitsui chau mày đăm chiêu, rồi như sực nhớ ra gì đó. “Nhắc mới nhớ, lúc ấy anh ta đang che ô.”
“Ô?”
“Lúc đó trời tạnh mưa rồi mà anh ta vẫn che ô, thế nên mới không thấy đường và đâm vào tôi đấy.” Mitsui nói giọng bất mãn.