← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

“Tôi hầu như không mấy khi nói về chuyện đó với Ejima. Mấy cảnh sát khác cũng đã hỏi tôi về việc này, nhưng rất tiếc tôi chỉ có thể trả lời như vậy thôi...” Maeda Noriko cúi xuống vẻ áy náy. Maeda đang mặc một chiếc áo gilê màu xanh bên ngoài sơ mi trắng. Có vẻ đây là đồng phục của ngân hàng này.

Kaoru đang ở nơi làm việc của Ejima Chinatsu, chi nhánh Kodenma tại Nihonbashi. Cô ngồi ở một trong những căn phòng tiếp khách trên tầng hai và hỏi chuyện Maeda Noriko – người thân nhất với Ejima Chinatsu.

“Chuyện đó” mà Maeda nói ở đây là chỉ các mối quan hệ nam nữ của Ejima Chinatsu. Theo Maeda Noriko thì Ejima Chinatsu từng bài xích hôn nhân. Nghe nói có lần Ejima còn bảo sống độc thân cả đời cũng chẳng sao.

“Tức là gần đây cô ấy không có gì bất thường đúng không?”

“Vâng. Hoặc ít nhất là tôi không nhận ra.”

“Vậy cô có từng gặp qua người này bao giờ chưa?” Kaoru chìa ra một tấm ảnh.

Song phản ứng của Maeda không mấy khả quan. “Tôi không biết người này.”

Kaoru khẽ thở dài.

“Tôi hiểu rồi. Rất cảm ơn cô đã dành chút thời gian quý báu. Sau cùng, có thể nhờ cô dẫn tôi xem qua bàn làm việc của cô Ejima được không?”

“Bàn... ấy ạ?”

“Tôi muốn xem bình thường cô ấy làm việc ở một nơi như thế nào.”

Maeda gật đầu vẻ hơi bối rối. “Vậy tôi sẽ đi hỏi qua ý kiến cấp trên.”

Vài phút sau, Maeda quay lại. Vị cấp trên nọ đã đồng ý.

Ejima ngồi gần quầy tư vấn vay vốn trên tầng hai. Đồ đạc trên bàn được sắp xếp rất ngăn nắp. Kaoru ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo ra. Bên trong là văn phòng phẩm, tài liệu lớn nhỏ, rồi con dấu được xếp đâu vào đấy. Giống hệt với căn hộ đó, Kaoru nghĩ bụng. Song khác với căn hộ kia, ở đây không có bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của người yêu Ejima cả.

Bỗng một người đàn ông trung niên dáng nhỏ thó tiến lại gần.

“Chúng tôi phải giữ nguyên tình trạng cái bàn này đến bao giờ vậy?”

“À... chuyện đó thì...” Kaoru lúng búng.

“Anh cảnh sát lần trước tới đây dặn chúng tôi phải giữ nguyên tình trạng bàn một thời gian nữa, nhưng chúng tôi cũng cần sắp xếp chỗ ngồi cho nhân viên mới, phải nhanh thu dọn chỗ này đi thôi.”

“Tôi hiểu ạ. Tôi sẽ hỏi lại cấp trên.”

“Vậy phiền cô nhé,” nói đoạn người đàn ông đi mất.

Kaoru bỏ cuộc, toan đóng ngăn kéo lại, đúng lúc ấy một tờ tài liệu lọt vào mắt cô.

“Đây là gì vậy?” Cô hỏi Maeda Noriko.

“Giấy yêu cầu thay đổi mật khẩu,” Maeda đáp sau khi nhìn tờ tài liệu.

“Của khách hàng sao?”

“Không ạ, hình như Ejima muốn đổi mật khẩu thẻ ngân hàng của cô ấy thì phải. Trên đây có tên của cô ấy mà.”

“Sao cô ấy lại đổi mật khẩu thế nhỉ?”

“Cái đó thì...” Maeda nghiêng đầu. “Chắc đã có vấn đề gì đó chăng.”

Có thứ gì đó mắc lại trong tâm trí Kaoru.

“Xin lỗi nhưng tôi có thể phiền cô một việc nữa không?” Kaoru bất giác lớn giọng. Mọi người xung quanh cũng phải quay ra nhìn trước thái độ đe dọa đó của Kaoru.

Tối hôm ấy, Kaoru ở lì trong một phòng họp nhỏ thuộc trụ sở cảnh sát Fukagawa. Trong chiếc thùng các tông đặt trước mặt cô chất đầy những tập tài liệu tìm được ở nhà Ejima Chinatsu. Cô đã kiểm tra kỹ lưỡng từng món một nhưng vẫn không tìm ra thứ mà mình đang mong đợi.

Kaoru buông tiếng thở dài, đúng lúc ấy cô nghe tiếng cửa phòng mở.

Người bước vào phòng là Kusanagi. Anh nhìn cô, nở nụ cười khổ.

“Tìm được gì hay ho không?”

“Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản thế đâu ạ.”

“Thế rốt cuộc cô đang tìm cái gì? Cô chưa đến lúc chơi trội được đâu.”

“Tôi có tính chơi trội gì đâu. Tôi chỉ đang cố tìm ra người yêu của Ejima Chinatsu theo đúng chỉ thị, điều tra về mối quan hệ của nạn nhân thôi.”

“Tôi nhớ đội trưởng bảo cô điều tra xem nạn nhân có thân thiết với ai ở chung cư không cơ mà?”

Kaoru hít một hơi thật sâu, đoạn lắc đầu.

“Ejima Chinatsu không giao du với ai ở chung cư cả.”

“Sao cô có thể dám chắc như vậy?”

“Trước hết, trong lịch sử cuộc gọi và tin nhắn của cô ấy không có số điện thoại nào của người sống ở chung cư đó. Cả địa chỉ email cũng vậy.”

“Biết đâu vì sống cùng chung cư mà họ thấy không cần phải trao đổi số điện thoại hay địa chỉ email thì sao?”

Kaoru lắc đầu. “Không có chuyện như vậy đâu.”

“Tại sao?”

“Con gái, càng ở gần thì lại càng muốn gọi điện đấy ạ.”

Kusanagi làm thinh vẻ khó chịu. Nói con gái thì sẽ thế này thế kia như thế, hẳn là anh không biết đáp lại ra sao.

“Thứ nữa, theo như tôi điều tra được, nam giới ở chung cư đó đều là người đã có vợ, hoặc không thì chưa đủ mười tám tuổi.”

“Thế thì sao?”

“Như thế thì không trở thành đối tượng kết hôn với nạn nhân được.”

Kusanagi nhún vai.

“Đâu phải cứ yêu đương hẹn hò thì sẽ kết hôn.”

“Cái đó thì tôi hiểu. Nhưng trong trường hợp của Ejima thì lại khác. Cô ấy đã hẹn hò với tiền đề kết hôn.”

“Sao cô chắc chắn như vậy?”

“Bên cạnh tủ búp phê ở phòng khách nhà nạn nhân có một cái kệ để tạp chí, anh nhớ không? Trên đấy có một cuốn tạp chí về các thông tin hôn nhân, và còn là số ra của tháng trước.”

Nghe Kaoru bảo vậy, Kusanagi ngậm tăm, nhưng sau đó lại liếm môi, đoạn nói.

“Cũng có thể chỉ là cô ấy đang muốn kết hôn thì sao. Ejima cũng ba mươi rồi còn gì, có sốt sắng chút cũng chẳng có gì lạ.”

“Chẳng có người phụ nữ nào chỉ vì muốn kết hôn mà lại đi mua tạp chí hôn nhân đâu ạ.”

“Vậy sao? Cánh đàn ông chúng tôi đầy người chưa có ý định mua xe nhưng vẫn mua tạp chí xe hơi đấy.”

“Xin anh đừng có đánh đồng việc kết hôn với mua xe như thế. Tôi nghĩ Ejima Chinatsu đã hẹn hò với một người mà cô ấy muốn tính tới chuyện kết hôn.”

“Nếu vậy thì trong lịch sử cuộc gọi phải có số người đó chứ. Thế mà đến giờ vẫn chưa tìm ra được người nào như vậy cả. Nghĩa là sao?”

“Chúng ta đã tìm được, tìm thấy rồi nhưng lại bỏ qua mất, tôi nghĩ vậy ạ.”

Kusanagi hai tay chống nạnh nhìn xuống Kaoru.

“Ý cô là Okazaki Mitsuya phỏng?”

Thấy Kaoru không đáp lại, Kusanagi gãi đầu vẻ cáu tiết.

“Nghe nói cô đã tới nơi làm việc của nạn nhân. Và còn hỏi han đồng nghiệp của cô ấy rất nhiều? Làm thế không hay cho lắm đâu. Nhóm phụ trách lấy lời khai ở nơi làm việc của nạn nhân đã tỏ ý bất mãn đấy.”

“Tôi xin lỗi.”

“Là cô nên chắc họ cũng chẳng để bụng lắm đâu. Song không phải cô ghét nhất là bị đối đãi đặc biệt chỉ vì mình là phụ nữ à?”

“Tôi sẽ xin lỗi họ sau.”

“Thôi bỏ đi, tôi đã xin lỗi rồi. Quan trọng hơn là, nghe nói cô đã mang ảnh của Okazaki đi hỏi khắp những người quen của nạn nhân, rằng họ có biết người đàn ông này không?”

Kaoru lại im bặt. Cô đã xác định sẵn rằng chuyện này hẳn sẽ bị lộ.

“Cô vẫn còn nghi ngờ Okazaki à?”

“Anh ta là nghi phạm số một trong lòng tôi.”

“Chúng ta đã có kết luận cho cái ý tưởng kỳ quặc đó của cô rồi cơ mà nhỉ? Với lại, nếu anh ta là hung thủ thì sẽ không tự ra trình diện cảnh sát như thế đâu.”

“Vậy ư? Tôi lại cho rằng anh ta tới trình diện vì nghĩ đằng nào cảnh sát cũng sẽ điều tra lịch sử cuộc gọi và sờ đến mình, chi bằng đi trước một bước còn hơn.”

“Nếu vậy, anh ta còn lấy cắp điện thoại làm gì?”

“Để câu giờ. Trước khi ra trình diện tôi nghĩ anh ta đã phải vắt kiệt óc hòng bịa ra được nội dung lời khai.”

“Okazaki đã chứng kiến cảnh Ejima Chinatsu rơi xuống. Còn có cả nhân chứng cho việc đó. Hay cô đang bảo nhân viên tiệm pizza kia cũng là tòng phạm với anh ta?”

“Tôi không nói vậy.”

“Vậy theo cô cái người ở dưới mặt đất đó đã giết người đang ở tít tận trên tầng bảy như thế nào?”

“Tất nhiên lúc giết nạn nhân, Okazaki đang ở trong phòng chứ. Nhưng anh không nghĩ có thể anh ta đã dùng một mánh khóe nào đó để đẩy cái xác rơi xuống sau khi anh ta rời khỏi căn hộ sao?”

“Ý cô là anh ta đã đẩy cái xác xuống từ xa?”

“Hoặc anh ta đã dùng cơ chế hẹn giờ gì đó...”

Kusanagi ngước nhìn trần phòng họp, làm điệu bộ bó tay.

“Cảnh sát đã vào nhà nạn nhân ngay sau khi án mạng xảy ra. Nếu anh ta đã dùng mánh khóe như cô bảo thì chúng ta phải phát hiện ra rồi.”

“Thế nếu anh ta đã khiến mánh khóe đó không thể bị lộ thì sao?”

“Như thế nào cơ?”

“Cái đó... thì tôi không biết. Nhưng tôi thấy chuyện ấy rất bất thường. Nhân viên tiệm pizza kể rằng Okazaki vẫn che ô trong khi trời đã tạnh mưa. Trước đó anh ta đã đi bộ ở gần đấy, lẽ ra phải biết mưa đã tạnh chứ.”

Kusanagi chậm rãi lắc đầu.

“Cô đang cả nghĩ mà thôi. Đúng là còn nhiều chi tiết chưa đủ thuyết phục nhưng không có câu trả lời nào khác thì ta đành chấp nhận vậy thôi. Okazaki vô tội.” Nói đoạn Kusanagi quay lưng về phía Kaoru.

“Anh Kusanagi,” Kaoru vòng lên phía trước viên cảnh sát đàn anh. “Tôi có một việc nhờ anh.”

“Việc gì?”

“Anh có thể giới thiệu người đó cho tôi được không?”

“Người đó?” Kusanagi nhíu mày vẻ ngờ vực, rồi chừng như đã hiểu ra ý của Kaoru, miệng anh méo xệch.

“Vị phó giáo sư ở đại học Teito.”

Kusanagi phẩy tay trước mặt. “Cô từ bỏ ý định đó đi.”

“Tại sao ạ? Tôi nghe nói trước giờ anh Kusanagi đã phá được rất nhiều vụ nhờ vào lời khuyên của phó giáo sư Yukawa mà? Để tôi nhờ anh ấy giúp sức cũng được mà?”

“Giờ cậu ta không chịu hợp tác với cảnh sát nữa đâu.”

“Tại sao ạ?”

“Nói chung là nhiều chuyện lắm. Chưa kể công việc chính của cậu ta là nghiên cứu khoa học chứ có phải làm thám tử đâu.”

“Nhưng tôi cũng không định nhờ vị ấy phá án cho. Tôi chỉ muốn nhờ phó giáo sư đó kiểm chứng giúp xem liệu có thể đứng từ xa mà vẫn đẩy được cái xác từ trên ban công tầng bảy xuống hay không thôi.”

“Cậu ta nhất định sẽ nói thế này. Khoa học chứ không phải phép thuật. Cô nên từ bỏ đi thì hơn.” Kusanagi đẩy người Kaoru, toan bước ra ngoài hành lang.

“Anh chờ chút. Anh xem qua cái này đi.” Kaoru lôi từ trong cặp ra một tờ tài liệu.

Kusanagi quay người lại vẻ chán nản. “Gì đây?”

“Tôi tìm được nó ở trong ngăn bàn làm việc của Ejima Chinatsu. Là giấy yêu cầu thay đổi mật khẩu thẻ ngân hàng. Mặc dù chưa nộp nhưng rõ ràng cô ấy đã muốn thay đổi mật khẩu cũ.”

“Thế thì làm sao?”

“Anh không thắc mắc tại sao cô ấy lại muốn đổi mật khẩu à?”

“Thì chắc là mật khẩu cũ đã bị lộ?”

“Không, tôi lại không nghĩ vậy.”

“Sao cô biết không phải?”

“Mật khẩu cũ của cô ấy là 0829. Nhưng cô ấy cảm thấy không ổn nếu cứ giữ nguyên mật khẩu đó.”

“Tại sao?”

Kaoru hít một hơi thật sâu, đoạn thở ra từ từ rồi nói.

“Vì ngày sinh nhật của Okazaki Mitsuya là ngày 29 tháng Tám.”

“Sao cơ?”

“Tất nhiên đây chỉ là sự tình cờ. Bởi chắc chắn Ejima Chinatsu đã làm thẻ ngân hàng từ trước khi hẹn hò với Okazaki rất lâu. Có điều cô ấy lại coi sự tình cờ này là một mối nguy. Nếu họ kết hôn thì mật khẩu thẻ ngân hàng của cô ấy sẽ trùng với ngày sinh của chồng mình. Một nhân viên ngân hàng như cô ấy đã lo lắng tới việc đó trước nhất.”

Trong lúc nghe Kaoru nói, nét mặt Kusanagi đã thay đổi. Đôi mắt đang mở lớn của anh nhá lên một tia sáng vô cùng nghiêm túc.

“Vậy xin phiền anh,” Kaoru cúi đầu. “Hãy giới thiệu phó giáo sư Yukawa cho tôi.”

Kusanagi thở ra thành tiếng.

“Tôi sẽ viết thư giới thiệu cho cô. Song tôi nghĩ cũng chỉ vô ích thôi.”