❖ 6 ❖
Sau khi đọc lướt qua nội dung tờ giấy viết thư lôi từ phong bì ra, Yukawa lại nhét nó vào trong. Đường nét gương mặt người này dễ coi nhưng biểu cảm lại chẳng bộc lộ điều gì. Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng vàng nom cũng lạnh lùng.
Yukawa đặt phong bì lên trên mặt bàn, ngước nhìn Kaoru. “Kusanagi khỏe chứ?”
“Anh ấy khỏe ạ.”
“Vậy à. Vậy thì tốt quá.”
“Dạ, thực ra hôm nay tôi tới đây là để...”
Kaoru toan vào chuyện chính thì Yukawa liền giơ tay phải ra ngăn cô lại.
“Trong thư giới thiệu, Kusanagi bảo, có thể cậu sẽ thấy không thoải mái nhưng phiền cậu hãy tư vấn cho cô ấy. Cậu ta nói đúng đấy. Tôi thấy không thoải mái.”
Người này cũng vòng vo tam quốc ghê, Kaoru trộm nghĩ. Các nhà khoa học đa phần đều như vậy sao?
“Không phải trước đây anh vẫn thường xuyên hợp tác với cảnh sát ạ?”
“Đó là trước đây thôi. Giờ thì khác rồi.”
“Tại sao vậy?”
“Tôi có lý do cá nhân. Và nó không liên quan gì tới cô cả.”
“Vậy anh có thể nghe chuyện của tôi thôi được không?”
“Đã không định hợp tác thì không cần thiết phải làm thế. Với lại, trong thư giới thiệu Kusanagi cũng đã nói rõ cả rồi. Cô muốn biết cách để đẩy một người từ trên ban công xuống mà không cần động tay hay có mặt ở hiện trường, đúng không?”
“Không phải là người mà rất có thể là xác chết.”
“Sao cũng được. Tôi không rảnh để nghĩ mấy chuyện đó. Xin lỗi cô, nhưng phiền cô về cho.” Yukawa đẩy phong bì về phía Kaoru.
Kaoru không vươn tay lấy lại phong bì, mà nhìn lom lom vào sâu trong cặp kính của nhà vật lý.
“Tức việc đó bất khả sao?”
“Tôi không biết. Ý tôi là nó chẳng liên quan gì tới tôi cả. Tôi sẽ không dính líu vào việc điều tra của cảnh sát nữa.” Giọng Yukawa đã pha một chút bực dọc.
“Anh có thể đừng nghĩ đây là việc điều tra của cảnh sát, mà chỉ coi nó đơn thuần là một thắc mắc liên quan tới vật lý thôi có được không? Anh hãy xem như tôi là một đứa mù tịt về khoa học, có điều không hiểu nên mới tới diện kiến anh đi.”
“Thế thì thiếu gì người biết, đâu cứ phải là tôi. Cô thử đi hỏi người khác xem.”
“Nhiệm vụ của giáo viên không phải là giảng dạy cho người khác sao? Hay sinh viên có điều không hiểu tới hỏi, anh cũng đuổi thẳng cổ?”
“Nhưng cô đâu phải sinh viên của tôi. Cô đã từng dự lớp của tôi bao giờ chưa? Cô chỉ đang ỷ mình là cảnh sát hòng lợi dụng người khác như nhân viên tiệm bá nghệ thôi.”
“Tôi không hề.”
“Cô nhỏ nhỏ tiếng lại giùm. Vậy xin hỏi cô từ trước tới giờ cô học về khoa học được bao nhiêu rồi? Cô bảo cô dốt khoa học tự nhiên, vậy cô đã từng bỏ công ra hòng lấp cái lỗ hổng kiến thức đó chưa? Hay cô đã sớm từ bỏ và ngó lơ khoa học? Nhưng như thế cũng chẳng sao. Cả đời cô sẽ chẳng dính dáng gì tới khoa học cả. Thế nên mong cô đừng có hở một chút khó khăn là lại giơ thẻ cảnh sát rồi ra lệnh cho người làm khoa học như chúng tôi phải đi giải đố thay các cô.”
“Tôi đâu có ra lệnh...”
“Tóm lại, tôi không thể đáp ứng nguyện vọng của cô đâu. Xin lỗi, nhưng giáo viên chúng tôi cũng có quyền lựa chọn người học đấy.”
Kaoru cúi đầu, cắn môi.
“Vì tôi là con gái sao?”
“Cô bảo gì cơ?”
“Không phải anh đang nghĩ con gái như tôi sẽ chẳng thể lĩnh hội được những điểm khó hiểu của khoa học tự nhiên hay sao?” Kaoru lườm nhà vật lý học.
Yukawa bất giác mỉm cười.
“Cô nói vậy thì dễ ăn gạch đá của mấy nhà nữ khoa học ngoài kia lắm đấy.”
“Nhưng mà...”
“Với lại,” ánh mắt Yukawa trở nên sắc sảo, anh ta chỉ tay về phía Kaoru. “Nếu hễ bị đối phương từ chối làm theo yêu cầu của mình là cô lại dằn dỗi hỏi có phải vì cô là con gái không, thì theo tôi cô nên bỏ quách cái nghề cảnh sát đi thì hơn.”
Kaoru cắn răng nhịn. Cô tức nhưng anh ta nói đúng. Cô đã lựa chọn công việc này sau khi lường trước mọi sự bất lợi.
Anh ta bảo cô cậy làm cảnh sát để bắt anh ta giải mã bí ẩn kể cũng không sai. Quả thật, sau khi nghe những giai thoại về nhà khoa học tên Yukawa này, cô đã nghiễm nhiên cho rằng nếu kể cho anh ta về vụ án thì thể nào người này cũng sẽ giúp mình gì đó.
“Xin lỗi anh, nói gì thì nói, tôi vẫn rất mong anh có thể...”
“Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc cô là con gái cả. Chỉ là tôi đã quyết định sẽ không can dự vào việc điều tra của cảnh sát nữa thôi.” Giọng Yukawa đã ôn hòa trở lại.
“Tôi hiểu rồi ạ, xin lỗi đã làm phiền trong lúc anh đang bận.”
“Không, tôi xin lỗi vì đã không thể giúp gì cho cô.”
Kaoru cúi chào rồi quay lưng về phía Yukawa. Song trước khi bước ra cửa, cô vẫn cố nói thêm.
“Tôi nghĩ phải chăng hung thủ đã dùng nến?”
“Nến?”
“Hắn đã dùng đầu một sợi dây buộc vào cái xác, rồi sau đó treo cái xác ra ngoài ban công. Đầu dây còn lại hắn cố định vào đâu đó. Tiếp đấy, hắn đặt một cây nến đang cháy ở bên cạnh. Đợi đến khi nến cháy ngắn đi thì sẽ bén lửa làm đứt sợi dây. Hắn có thể làm ra một mánh khóe như vậy lắm chứ?”
Không thấy Yukawa đáp lời, Kaoru bèn quay đầu lại. Yukawa đang vừa nhâm nhi cà phê trong chiếc cốc có quai vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi xin lỗi...”
“Sao cô không thử làm như thế xem?” Anh ta nói. “Cô đã có ý tưởng thì cứ thực nghiệm là xong. Thực nghiệm rồi thu kết quả còn ý nghĩa gấp mấy đi hỏi ý kiến của một người như tôi.”
“Liệu ý tưởng đó có đáng để thực nghiệm không?”
“Chẳng có thực nghiệm nào là vô giá trị cả.” Yukawa trả lời tức thì.
“Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.” Kaoru nhìn lưng Yukawa, đoạn cúi đầu.
Ra khỏi trường đại học Teito, Kaoru ghé qua một cửa hàng tiện lợi. Cô mua nến, giá đựng nến, dây ni lông ở đó rồi đi tới căn hộ của Ejima Chinatsu. Lúc rời khỏi trụ sở cảnh sát, cô đã cầm theo cả chìa khóa căn hộ của Ejima. Bởi cô đã nghĩ, nếu Yukawa chịu hợp tác điều tra thì có thể cô sẽ phải cho anh ta xem qua căn hộ.
Vừa bước vào căn hộ, cô bắt tay vào thực nghiệm ngay. Thực ra cô muốn treo một thứ gì đó thay cho cái xác lên lan can song dù sao cũng không thể làm rơi đồ từ tầng bảy xuống như thế. Cực chẳng đã, cô đành buộc đầu sợi dây ni lông vào tay vịn lan can.
Vấn đề là phải buộc đầu dây còn lại vào đâu. Thứ này phải cực kỳ chắc chắn thì mới có thể chịu được sức nặng của cái xác. Nhưng nhìn khắp căn phòng cô không tài nào tìm ra một thứ như vậy.
Sau rốt, cô đành kéo sợi dây tới mãi nhà bếp và buộc nó vào cái vòi nước. Rồi cô đặt cây nến bên cạnh, đoạn châm lửa. Ngọn lửa ở vị trí cao hơn sợi dây đã bị kéo căng chừng năm xăng ti mét.
Kaoru vừa nhìn đồng hồ vừa đợi. Cây nến ngắn dần.
Đúng lúc ngọn lửa ở ngang vị trí với sợi dây thì có tiếng xèo xèo vang lên, sợi dây đã cháy. Tiếp đó, sợi dây căng từ bên ngoài ban công vào tới nhà bếp rơi xuống sàn nhà mà không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô nghe có tiếng người vỗ tay. Kaoru thất kinh, bước ra khỏi nhà bếp. Yukawa mặc áo khoác màu đen đang đứng ở lối vào phòng khách.
“Tuyệt vời. Thực nghiệm của cô có vẻ thành công rồi đấy nhỉ?”
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Đúng là tôi không quan tâm tới việc điều tra, nhưng lại rất tò mò với các thực nghiệm. Nhất lại là thực nghiệm của một học giả không chuyên, quả thật tôi rất muốn xem cô sẽ làm như thế nào. Kusanagi đã chỉ cho tôi chỗ này.”
“Anh đang chế nhạo tôi đấy à?”
“Cô nghĩ vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi.”
Kaoru bực bội quay trở lại gian bếp. Cô chú mục vào cây nến vẫn đang cháy.
“Cô làm gì vậy?” Yukawa cất tiếng hỏi từ đằng sau.
“Tôi nhìn cây nến.”
“Để làm gì?”
“Tôi muốn kiểm tra xem khi nó cháy hết thì sẽ thành ra như thế nào.”
“Ra là vậy. Hiện trường không có dấu vết của cây nến nên buộc phải nghĩ theo hướng cây nến đã cháy hết nhỉ. Nhưng cô đâu nhất thiết phải chọn một cây nến dài như thế để làm thực nghiệm? Xem chừng để nó cháy hết cũng tốn kha khá thời gian đấy.”
Nghe Yukawa nói như vậy, Kaoru mới ngộ ra đúng là thế thật. Tuy hơi lộn ruột nhưng Kaoru chỉ lẳng lặng thổi phù ngọn lửa, bẻ cây nến còn khoảng một xăng ti mét, đoạn lại châm lửa lên.
“Mà cô đâu cần đứng canh mãi thế. Nến sẽ tự tắt thôi.” Nói đoạn, Yukawa rời khỏi phòng bếp, thả người xuống xô pha.
Kaoru cầm cái kéo, đi ra ngoài ban công. Cô cắt đoạn dây buộc vào tay vịn lan can, đoạn trở vào trong.
“Cái này là tôi hỏi cho chắc thôi, trên thực tế, lúc phát hiện, cái xác có bị buộc bằng dây ni lông như thế không vậy?” Yukawa hỏi.
“Không.”
“Nếu thế thì sau khi bị lửa đốt đứt, đoạn dây biến đi đâu?”
“Đó vẫn là một câu hỏi. Nhưng cũng có thể, đoạn dây chỉ quấn quanh cái xác rồi khi cái xác rơi xuống, nó đã bị tuột ra và văng đi đâu đó rồi chăng.”
“Tức là hung thủ hy vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với hắn và kết quả là mọi chuyện đã diễn ra đúng như vậy?”
“Thì tôi chẳng bảo đó vẫn là một câu hỏi đó sao?”
Kaoru lại đi vào gian bếp xem tình trạng cây nến. Cây nến đã tắt. Chỉ có điều nó đã để lại vết tích. Dẫu đã lờ mờ hình dung ra kết quả song cô vẫn không khỏi thất vọng.
“Giả như cây nến không để lại dấu tích gì sau khi cháy hết thì tôi nghĩ hung thủ cũng sẽ không dùng nến đâu.” Yukawa đã đứng phía sau Kaoru.
“Tại sao?”
“Bởi hắn không thể biết được thời điểm mà người khác sẽ tới căn hộ này sau khi án mạng xảy ra. Nếu người ta tới sớm hơn hắn tưởng thì cây nến đang cháy sẽ bị lộ ngay.”
Kaoru vuốt ngược tóc mái, tiện đó đưa cả hai tay lên vò đầu.
“Anh xảo quyệt thật đấy.”
“Vậy sao?”
“Anh đã biết đến như vậy mà sao không nói luôn cho tôi đi? Rằng có làm cái thực nghiệm này cũng vô nghĩa?”
“Vô nghĩa? Tôi chỉ nêu ra vấn đề chứ có bảo nó vô nghĩa đâu. Tôi chẳng bảo cô không có thực nghiệm nào là vô giá trị rồi còn gì?” Yukawa lại ngồi xuống xô pha, bắt tréo chân. “Dù sao cứ phải thử làm đã, cái tâm thế đó vô cùng quan trọng đấy. Trong đám sinh viên chuyên ngành tự nhiên của tôi cũng có không ít người cứ lặp đi lặp ba cái mớ logic trong đầu mà chẳng hề động tay chân vào làm gì cả. Những người như thế thì không thể đạt được cái gì lớn lao đâu. Dù có hiểu đến đâu thì cũng phải thực nghiệm. Chỉ có tận mắt chứng kiến những hiện tượng thực tế thì mới nảy ra được các phát kiến mới. Đúng là tôi hỏi Kusanagi địa chỉ rồi đến đây, nhưng nếu cô không làm thực nghiệm kia thì tôi sẽ cứ thế về thôi, và sau đó chắc tôi sẽ không cảm thấy muốn hợp tác điều tra lần nào nữa.”
“Nghe như anh đang khen tôi ấy nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.”
“... Cảm ơn anh.” Kaoru lí nhí, giọng trầm đến mức bản thân cô còn thấy thật vô cảm.
“Theo như thư giới thiệu của Kusanagi thì chỉ có một mình cô đang nghi ngờ một nhân vật nào đó à? Cô có thể cho tôi nghe lý do chứ?”
“Lý do thì rất nhiều.”
“Cô nói một lượt đi. Càng ngắn gọn càng tốt.”
“Vâng ạ.”
Kaoru giải thích về chiếc hộp các tông đựng đồ lót để ở lối cửa ra vào, rồi cả chuyện nạn nhân đã định đổi mật khẩu thẻ ngân hàng trùng với ngày sinh của Okazaki Mitsuya.
Yukawa gật đầu, dùng ngón tay đẩy gọng kính lên.
“Ra vậy. Nghe cô nói thì người đó quả là đáng nghi thật. Song anh ta lại có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo à? Đúng là chẳng thể bới móc gì khi anh ta đã đứng dưới chứng kiến cảnh nạn nhân rơi xuống nhỉ?”
“Nhưng từ đầu tôi đã luôn lấn cấn với cú rơi đó rồi.”
“Nghĩa là sao?”
“Hung thủ đã đánh vào đầu nạn nhân. Và tới giờ chúng tôi vẫn chưa xác định được cú đánh đó đã giết chết nạn nhân hay chỉ khiến cô ấy ngất đi. Nhưng dù là trường hợp nào thì hắn cũng không nhất thiết phải đẩy nạn nhân rơi từ ban công xuống. Nếu nạn nhân đã chết, hắn cứ để mặc như vậy là xong, còn nếu chỉ mất ý thức, hắn có thể bóp cổ nạn nhân cho tới chết. Khối lượng cơ thể có thể nhẹ, nhưng dù sao, vác xác một phụ nữ ra được ban công cũng tốn sức lắm, đấy là còn chưa nói tới nguy cơ bị người ta bắt gặp. Nghĩ thế nào cũng chẳng thấy lợi ích ở đâu.”
“Thế còn khả năng hắn muốn khiến nó trông như một vụ tự tử thì sao?”
“Anh Kusanagi và đội trưởng của chúng tôi cũng nghĩ vậy đó. Nhưng nếu thế thì hắn phải xử lý hung khí gây án đi chứ. Anh Kusanagi lại bảo có thể lúc đó hắn hoảng quá, nhưng rõ ràng hắn còn đủ bình tĩnh để xóa dấu vân tay.”
“Nhưng sự thật là nạn nhân đã bị đẩy xuống.”
“Vâng. Thế cho nên, tôi nghĩ ngoài việc khiến nó trông giống một vụ tự tử, hành động này còn mang lại cho hắn một lợi thế gì đó lớn hơn nhiều.”
“Ý cô là nó sẽ giúp hắn có bằng chứng ngoại phạm?”
“Vâng. Tôi nghĩ vậy có kỳ cục quá không?”
Yukawa làm thinh, đoạn đứng dậy đi quanh phòng khách.
“Vốn dĩ, bản thân việc đẩy cái xác xuống khỏi ban công từ một nơi cách xa hiện trường không khó, nhưng như tôi nói từ nãy đấy, vấn đề là dấu vết. Nếu hắn đã dùng thứ gì đó thì chắc chắn phải lưu lại dấu vết.”
“Nhưng chẳng có gì cả.”
“Chỉ trông như vậy thôi. Chắc chắn là các cô đã không nhận ra dấu vết đó và bỏ qua nó. Cô phải nhìn tất cả mọi thứ có trong căn phòng này và nhận ra được các yếu tố có thể tạo ra mánh khóe của hắn.”
“Nhưng mà...”
Kaoru lại nhìn quanh căn phòng. Song theo cô thấy, chẳng có thứ nào kiểu như máy điều khiển từ xa hay hẹn giờ cả.
“Về cơ bản, ý tưởng của cô không tồi. Để treo cái xác nhất định phải có dây. Chỉ cần đó là loại dây sẽ biến mất luôn sau khi cái xác rơi xuống thì coi như vấn đề được giải quyết.”
“Dây biến mất luôn ư?”
“Làm thế nào để làm đứt sợi dây đó? Và phải dùng cái gì để không lưu lại dấu vết?” Yukawa dừng chân, hai tay chống nạnh. “Căn phòng này có đúng là vẫn như vậy từ sau khi án mạng xảy ra không?”
“Chắc chắn ạ.”
Yukawa chau mày, rồi xoa cằm.
“Căn phòng đúng là gọn gàng thật đấy. Sàn nhà hầu như chẳng có gì luôn.”
“Tôi cũng lấy làm ngưỡng mộ lắm. Bởi chỉ thấy có mỗi hung khí nằm lăn lóc.”
“Hung khí?” Yukawa nhìn khắp chân mình. “Tôi có thấy gì đâu.”
“Tất nhiên rồi, vì chúng tôi đã mang nó đi giám định.”
“Hừm. Thế hung khí đó là gì vậy?”
“Một cái quánh inox.”
“Quánh?”
“Loại nồi nhỏ có cán cầm dài ấy ạ. Nó khá nặng và chắc chắn, bị đánh bằng thứ ấy quả thật không chết thì cũng mất ý thức.”
“Quánh à. Thế nó rơi ở đâu?”
“Ở chỗ kia ạ.” Kaoru chỉ tay về phía gần cửa kính. “Còn nắp thì rơi ở đây.” Cô chỉ tay về phía tường.
“Hả?” Yukawa thốt. “Có cả nắp à?”
“Vâng.”
“Vậy à. Quánh với nắp à...”
Yukawa nhìn ra phía ban công rồi cứ thế đứng bất động một lúc. Sau đó mắt anh nhìn sang cái máy hút bụi đang đặt bên cạnh.
Hốt nhiên, anh mỉm cười. Vừa cười vừa gật gù.
“Này anh...”
“Tôi có việc này muốn nhờ cô.” Yukawa cất tiếng. “Cô đi mua giúp tôi chút đồ được không?”
“Anh cần mua gì?”
“Cái đó cô còn phải hỏi sao?” Yukawa cười đầy ẩn ý. “Quánh ấy. Hãy mua giúp tôi một cái quánh giống hệt cái hung thủ đã dùng.”