❖ 7 ❖
“Đầu tiên tôi sẽ lấy một ít nước vào quánh, sau đó bật bếp.”
Dáng vẻ của Yukawa hiện lên trên màn hình. Họ đang ở trong gian bếp của một căn hộ chung cư. Thiết kế căn hộ này giống hệt căn của Ejima nhưng nội thất thì khác hẳn. Họ đang mượn một căn hộ ở tầng hai.
“Nước sôi rồi. Đợi hơi bốc nghi ngút ta sẽ đóng nắp lại. Sau đó cứ để thế rồi mang đi làm nguội.”
Yukawa đặt cái quánh vào trong một chiếc nồi lớn hơn đã để sẵn trong bồn rửa bát, bên trong chiếc nồi to đó chứa đầy nước. Tiếp đó anh cầm một viên đá có cạnh dài khoảng hai xăng ti mét.
“Ta sẽ đặt viên đá này che kín lỗ thoát hơi trên nắp quánh. Chỉ cần viên đá chảy bớt một chút là sẽ vừa khít với cái lỗ, không lo bị tuột. Làm như vậy nắp sẽ đóng chặt lại và không thể mở ra khỏi quánh.”
Yukawa nhấc cái nắp lên. Song đúng như lời anh nói, nó không hề xê dịch chút nào khỏi cái quánh.
“Làm như thế này quánh sẽ nguội đi và hơi nước bên trong sẽ quay trở lại là nước. Vì áp suất ở bên trong quánh thấp nên áp suất không khí sẽ nén cái nắp lại khiến nó không thể mở ra được. Hiện tượng nắp bát xúp bị dính chặt vào bát ta hay gặp cũng giống như vậy đấy.”
Yukawa di chuyển sang phòng khách, đặt cái quánh xuống sàn nhà. Bên cạnh đó là một bao cát thuôn dài và máy hút bụi đã được chuẩn bị sẵn.
“Bao cát này nặng cỡ bốn mươi cân, gần tương đương với khối lượng cơ thể Ejima Chinatsu. Ejima Chinatsu đã mặc một chiếc áo nỉ dáng rộng lúc tử vong nên bao cát cũng đã được bọc trong một cái vỏ bọc cùng chất liệu. Vì trên áo có ba chỗ để cổ, thân, tay chui qua được nên vỏ bọc bao cát cũng đã được khoét hai cái lỗ. Chúng ta sẽ luồn dây cắm máy hút bụi qua hai cái lỗ này. Đầu tiên phải kéo hết dây cắm ra đã.”
Yukawa kéo hết dây cắm của cái máy hút bụi ra, sau đó luồn qua vỏ bọc.
“Rồi, giờ thì sẽ khá tốn sức đấy, ta sẽ phải chuyển bao cát này ra ngoài ban công. Nào...”
Sau khi chuyển bao cát ra ngoài ban công, Yukawa lại mang máy hút bụi đặt ngay phía trước cánh cửa kính. Sau cùng, anh đóng cánh cửa nhưng để hé lại một khe hở quãng năm xăng ti mét.
“Làm như thế này, dù dây cắm máy hút bụi có bị kéo căng hết cỡ thì máy hút bụi cũng sẽ bị cánh cửa chặn lại. Vậy là một đầu dây cắm đã được cố định. Thế còn đầu dây còn lại ta sẽ làm thế nào? Nhưng trước đó ta cứ treo cái xác lên đã.”
Yukawa mở cánh cửa kính ở đầu bên kia, lại bước ra ngoài ban công. Anh vác bao cát rồi vắt nó lên tay vịn lan can như phơi chăn. Rồi anh cầm lấy phần dây có phích cắm, từ từ đẩy bao cát ra phía ngoài. Bao cát như sắp tuột xuống mặt ngoài ban công nhưng may thay, Yukawa nắm dây cắm rất chắc nên không sao.
Hình ảnh chiếc máy hút bụi hiện lên màn hình. Dây bị kéo căng, máy hút bụi đâm mạnh vào cửa kính.
Yukawa bước vào trong phòng, tay vẫn cầm dây cắm.
“Giờ sẽ tới màn trình diễn của chiếc quánh ban nãy đây.” Anh cầm cái quánh bằng một tay, sau đó quấn dây cắm vào núm chiếc nắp, đoạn luồn phích xuống dưới dây cắm. Tiếp đó anh đóng nốt bên cánh cửa kính còn lại vào, không quên để hé lại một chút như ban nãy. Cái quánh quấn dây cắm cũng bị kéo sát vào cửa kính như máy hút bụi. Sau khi xác nhận mọi thứ diễn ra đúng như vậy, Yukawa buông tay ra.
“Công tác sắp đặt chiêu trò xong rồi đấy. Giờ ta sẽ xem mọi chuyện diễn ra như thế nào. Thứ biến đổi đầu tiên sẽ là viên đá được nhét vào lỗ thoát hơi của nắp quánh. Tất nhiên đá sẽ tan. Khi đó, không khí sẽ lọt được vào bên trong. Có không khí vào rồi thì cái nắp sẽ không bị áp suất không khí nén lại nữa, nó sẽ tuột ra. Tôi cũng đã chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn mức bình thường để đá tan nhanh hơn.”
Máy quay đang ghi lại toàn bộ các hoạt động đang diễn ra. Yukawa đã không còn xuất hiện trong khung hình nữa.
“Phập,” tiếng cái nắp tuột ra vang lên. Cùng lúc đó đoạn dây cắm quấn quanh cái núm nẩy lên như con rắn. Tiếp đấy, bao cát biến mất khỏi tay vịn lan can.
Yukawa lại xuất hiện trên màn hình. Anh đi ra ngoài ban công, đoạn nhòm xuống dưới.
“Anh có sao không? Ôi, may quá. Anh cứ để nguyên như thế giúp tôi nhé, lát tôi sẽ xuống thu dọn sau. Cảm ơn anh.” Sau đấy, Yukawa lại quay về phía này, kiểm tra cái máy hút bụi.
“Dây cắm đã được thu lại gọn gàng. Cái quánh thì nằm lăn lóc. Thực nghiệm hoàn thành.”
Kaoru tắt công tắc của chiếc đầu băng và màn hình đúng lúc Yukawa cúi đầu xuống. Sau đó rụt rè quan sát vẻ mặt của mấy vị sếp.
Mamiya tựa người vào lưng ghế, mặt khó đăm đăm. Kusanagi khoanh tay nhìn trần nhà. Mấy vị cảnh sát đàn anh khác thì cứ đứng đơ ra.
“Chuyện là thế đó ạ,” Kaoru lên tiếng.
“Kusanagi,” Mamiya cất lời. “Cậu nhờ phó giáo sư Galileo đấy à?
“Tôi chỉ viết giấy giới thiệu thôi ạ.”
“Hừm,” Mamiya đưa tay chống cằm. “Ngặt nỗi ta chẳng có bằng chứng nào chứng minh Okazaki đã làm tất cả những việc này nhỉ?”
“Không có ạ. Nhưng một khi đã biết đến cách thức này thì chẳng lý nào ta lại tiếp tục khăng khăng là anh ta vô tội cả.” Kaoru nói.
“Chuyện đó thì không cần cô nói tôi cũng biết.” Buông một câu như vậy xong, Mamiya nhìn khắp lượt cảnh sát cấp dưới. “Giờ ta sẽ họp luôn. Phải thay đổi hướng điều tra thôi.”
Kusanagi nhìn Kaoru, khẽ giơ ngón cái lên.