❖ 8 ❖
Mở cửa ra, Kusanagi bắt gặp ngay một tấm lưng trong chiếc áo màu trắng. Yukawa đang ghi hình lại quá trình hơ nóng một ống nghiệm chứa thứ chất lỏng trong suốt bằng đèn cồn đặt bên dưới.
“Đừng lại gần nữa, nguy hiểm đấy.” Yukawa vẫn cúi xuống, nói.
“Cậu đang làm gì vậy?” Kusanagi hỏi.
“Một thực nghiệm phát nổ nhỏ.”
“Phát nổ?”
Yukawa rời khỏi chỗ ống nghiệm, chỉ tay vào màn hình bên cạnh.
“Cậu thấy con số hiện lên ở đó không? Nó chỉ nhiệt độ của chất lỏng bên trong ống nghiệm đấy.”
“Đang là 95. Ồ, lên 96 rồi kìa.”
Con số tiếp tục tăng lên. Hơn 100, rồi khi lên tới 105 thì chất lỏng bên trong ống nghiệm đột ngột phun lên. Những giọt chất lỏng bắn tới tận chân của họ.
“105 độ à. Đúng như tôi dự đoán.” Yukawa tiến lại gần ống nghiệm, tắt lửa đèn cồn đi. Đến lúc ấy anh mới nhìn về phía Kusanagi. “Cậu nghĩ chất lỏng bên trong ống nghiệm này là gì?”
“Sao tôi biết được.”
“Thấy sao thì cứ nói vậy thôi.”
“Thấy sao à, tôi thấy nó chẳng khác gì nước bình thường cả.”
“Đúng đấy, nó là nước bình thường.” Yukawa dùng khăn lau phần mặt bàn bị ướt. “Có điều đó là nước siêu tinh khiết được tạo ra bằng phương pháp trao đổi ion. Thông thường, nước sẽ sôi ở 100 độ. Tuy nhiên nó sẽ không sôi một cách đột ngột mà theo từng bước, từ sủi bọt tăm rồi tiếp tới mới là những bọt khí to. Thế nhưng, nếu ta thêm vào đó điều kiện thì nước không cần trải qua những bước đó mà sẽ sôi ngay. Và trong trường hợp ấy, nước sẽ đột nhiên phát nổ ở một nhiệt độ cao hơn chứ không phải là điểm sôi 100 độ như bình thường. Chúng tôi gọi đó là ‘sôi bùng lên’. Nếu cứ chăm chăm tin vào cái thường thức nước sẽ bốc hơi ở 100 độ thì bị bỏng như chơi.”
Kusanagi cười khổ, nhìn quanh phòng.
“Kể ra lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe cậu thuyết trình như thế này đấy nhỉ. Căn phòng nghiên cứu này cũng khiến tôi bồi hồi ghê.”
“Ồ, cậu từng nghiên cứu gì đó ở đây rồi sao?”
“Gì chứ thực nghiệm thì cậu cho tôi xem ối lần rồi.” Nói đoạn Kusanagi lôi ra từ trong túi giấy đang giơ lên một chiếc hộp thon dài, rồi đặt xuống bàn ở bên cạnh.
“Gì vậy?”
“Vang đỏ. Cụ thể hơn thì tôi không biết đâu, ông chủ quán rượu mách cho tôi đấy.”
“Nay lại có cả quà cơ à, lạ đời thế?”
“Quà cảm ơn ấy mà. Cảm ơn cậu đã chiếu cố cô hậu bối của tôi.”
“Có gì to tát đâu. Chỉ là một thực nghiệm vật lý đơn giản thôi mà.”
“Kể cả thế vẫn là nhờ nó mà chúng tôi mới phá được án. Không cảm ơn cậu thì đâu có được. Nhưng rất tiếc vẫn phải báo cho cậu một tin không hay.”
“Để tôi đoán nhé.” Yukawa cởi chiếc áo trắng, ngồi tựa vào lưng ghế. “Lời giải của bí ẩn đó hoàn toàn khác.”
Kusanagi nhìn mặt bạn mình. “Cậu biết rồi à?”
“À không, vốn dĩ từ đầu tôi đã không nghĩ đó là sự thật rồi. Chỉ là tôi muốn giải quyết được vấn đề đặt ra rằng, liệu có thể tạo ra một dụng cụ hẹn giờ để đẩy cái xác xuống chỉ với những món đồ có trong căn phòng đó hay không thôi. Cậu vừa bảo là đáng tiếc à. Nhưng với tôi thì chuyện thế nào cũng được, chẳng có gì gọi là đáng tiếc cả. Song không biết cô cảnh sát kia nghĩ sao nhỉ?”
“Cô ấy có vẻ lấy làm tiếc đấy.”
“Thế sự thật là gì?”
“Đó là một vụ tự tử.”
“Quả nhiên. Tôi cũng nghĩ chỉ có thể là đáp án đó.” Yukawa gật đầu.
“Nghĩa là sao?”
“Ta uống cốc cà phê hòa tan rồi thong thả nói chuyện nhỉ?”
Vẫn như mọi khi, Yukawa lại mang ra hai chiếc cốc có quai chẳng lấy gì làm bắt mắt. Kusanagi cười khổ, đoạn nhâm nhi cà phê.
“Cực nhọc lắm chúng tôi mới tìm ra được bằng chứng chứng minh Okazaki là người yêu của Ejima Chinatsu đấy. Tất cả đều nhờ vào một chiếc thẻ của Ejima. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện đó là thẻ của một khách sạn tình yêu ở Chiba. Chưa kể nó còn có dấu vân tay của Okazaki. Okazaki khai anh ta đã ném cái thẻ vào thùng rác, nhưng có lẽ Ejima đã nhặt nó lại.”
“Sao cô ấy làm vậy?” Yukawa hỏi vẻ lấy làm khó hiểu.
“Cái đó thì dễ hiểu thôi. Có thẻ thì lần sau cô ta sẽ được giảm giá.”
“Ra vậy. Thế rồi anh ta thừa nhận à?”
“Không, anh ta chỉ thừa nhận là đã hẹn hò với Ejima Chinatsu thôi, còn một mực phủ nhận việc liên quan tới vụ án. Anh ta nhất nhất cho rằng mình đã chứng kiến cảnh nạn nhân rơi xuống nên không thể có chuyện ra tay với người tình được.”
“Thế các cậu bảo sao?”
“Biết là vi phạm nguyên tắc nhưng tôi đã cho anh ta xem đoạn băng kia. Đoạn băng ghi lại quá trình thực nghiệm mà cậu đã tham gia diễn xuất vô cùng nhiệt tình ấy.”
“Anh ta hẳn là kinh ngạc lắm nhỉ?”
“Trợn tròn mắt luôn.” Mường tượng lại gương mặt của Okazaki Mitsuya khi đó, đến giờ Kusanagi vẫn chỉ chực cười phá lên. “Anh ta hốt hoảng bảo tôi làm sao biết được lại có một cách như thế chứ, tôi không hề làm vậy. Rồi sau đó thì tự thú. Anh ta nhận rằng đã đánh Ejima.”
“Bằng cái quánh inox kia à?”
Kusanagi gật đầu.
“Okazaki có vợ con rồi. Anh ta chỉ tính chơi bời qua đường với Ejima thôi, mà ai dè Ejima lại yêu thật. Okazaki bảo anh ta chưa từng hứa hẹn gì với Ejima, nhưng Ejima thì không biết từ bao giờ lại mù quáng cho rằng Okazaki sẽ ly hôn vợ và cưới mình. Chẹp, nhưng người chết thì lấy đâu ra miệng, nên cũng chẳng biết thực hư ra sao. Tóm lại, tối hôm đó Okazaki đã tới nhà Ejima để nói chuyện chia tay. Khổ nỗi nghe xong Ejima đã phát điên, còn dọa sẽ gọi điện tới nhà của Okazaki.”
“Nghe thấy thế tới lượt Okazaki nổi khùng à?”
“Theo lời Okazaki, do bị mất tự chủ nên anh ta không nhớ rõ chi tiết. Thấy Ejima ngã xuống, anh ta liền tưởng cô ta chết rồi và chỉ nghĩ ngay tới phương án bỏ chạy. Anh ta kể, vừa ra khỏi chung cư thì tình cờ chứng kiến cảnh rơi xuống kia, nhưng có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ được rằng đó lại chính là Ejima Chinatsu. Phải đến hôm sau anh ta mới ngộ ra được sự tình khi xem tin tức. Rằng sau khi bị anh ta đánh, Ejima chưa chết, nhưng sau đấy cô ta đã gieo mình tự tử.”
“Nhưng nhận ra mình có bằng chứng ngoại phạm vững như bàn thạch vì khi đó tình cờ bị một nhân viên giao pizza gọi lại phàn nàn, anh ta mới cố tình ra trình diện cảnh sát à?”
“Ừm, nói chung là vậy.”
“Ra thế,” Yukawa vừa tủm tỉm cười vừa uống cà phê.
“Có lẽ khởi tố vì tội gây thương tích thì được chứ tội giết người thì chắc là không. Chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ anh ta đã dùng mánh khóe kia.”
“Mánh khóe?” Yukawa uống cạn chỗ cà phê, đoạn lắc lắc cái cốc có quai. “Không thể thực hiện mánh khóe đó đâu.”
Kusanagi hơi ngửa người ra phía sau nhìn mặt bạn mình.
“Thế á? Nhưng sao trong đoạn băng...”
“Đúng là trong đoạn băng đó thì thực nghiệm đã thành công. Nhưng cậu có biết để ghi hình được nó chúng tôi đã vất vả thế nào không? Thất bại phải hơn chục lần đấy.” Yukawa cười khúc khích.
“Lúc thì dây cắm máy hút bụi không thu lại được, lúc thì nắp quánh chưa gì đã tuột ra, nói chung là thất bại liên tằng tằng. Cô Utsumi Kaoru phải không nhỉ? Cô ấy đã rất kiên nhẫn hợp tác với tôi đấy.”
“Thế mà không thấy cô ấy hé răng nửa lời về chuyện đó.”
“Tất nhiên rồi, sao phải nói chứ. Người ta chỉ tự hào phát biểu những thực nghiệm thành công của mình thôi. Thường thức trong giới khoa học đấy.”
“Thật tình...”
“Cũng có sao đâu. Quan trọng là các cậu đã phá được án. Cô ấy sẽ là một cảnh sát cừ đấy. Lâu lắm rồi tôi mới lại có một trải nghiệm vui như vậy.”
“Vui? Thế từ giờ...”
Kusanagi còn chưa dứt lời thì Yukawa đã giơ ngón trỏ đặt lên môi như bảo bạn mình chớ có nói thêm nữa, rồi anh cười cười, đoạn lắc lắc ngón tay trỏ ấy.