Chương 2 ĐIỀU KHIỂN ❖ 1 ❖
Kunihiro quay lưng về phía cửa sổ, cười lạnh lùng. Không thể cảm nhận một tí teo tình cảm nào dành cho người khác ở đôi mắt ấy. Namie lại một lần nữa tự vấn điều cô đã băn khoăn không biết bao nhiêu lần: phải được nuôi dưỡng như thế nào anh ta mới trở thành một người tàn độc đến vậy?
“Tôi đã bảo không gì lay chuyển được quyết định của tôi đâu mà,” Kunihiro nhếch môi. “Tôi sẽ không rời khỏi đây đâu. Đây là nhà của tôi. Sao tôi lại phải đi? Nếu ai đó phải rời đi thì người đó không phải tôi. Mà là một người khác. Tôi nói phải không cô Namie?” Kunihiro nhìn Namie.
Namie cúi gằm. Cô không muốn mắt đối mắt với người đàn ông này.
“Chẳng có lý nào Namie lại phải rời khỏi đây cả.” Yukimasa nói giọng khàn khàn. Ông vẫn ngồi nguyên trên xe lăn, lườm cậu con trai, ánh mắt dữ dằn.
Vậy nhưng, Kunihiro lại nhún vai, như thể đang bảo cái ánh mắt ấy chẳng thể hù nổi anh ta.
“Ồ, vậy sao. Thế thì tôi càng chẳng việc gì phải rời khỏi đây cả. Không bằng lòng thì các người có thể vời thầy cãi. Nhưng tôi đảm bảo, thầy cãi nào thì cũng sẽ bảo tôi có quyền được sống trong ngôi nhà này thôi.”
“Thì tao chẳng đang bảo sẽ cho mày một thứ tương xứng rồi còn gì!”
Kunihiro hừ mũi.
“Thế ông định cho tôi cái gì? Ngoài căn nhà này, ông có còn tài sản nào nữa đâu?”
“Mày còn ở đó mà to mồm à? Tại ai mới ra cơ sự này?”
“Tôi đơn giản chỉ đang hưởng quyền lợi của mình thôi. Đằng nào khi ông chết nó chẳng thành của tôi. Dùng sớm chút, có gì sai?”
“Cái thằng mặt dày này...” Yukimasa chống gậy ba toong xuống sàn, toan đứng dậy thì loạng choạng, phải tựa người vào kệ sách ở phía sau.
“Kìa bố,” Namie chạy tới, đỡ ông ngồi trở lại xe lăn.
“Ấy, ông nên cẩn trọng thì hơn. Chứ nhỡ mà đứt mạch máu não thì xe lăn cũng không giúp ông đi lại được đâu.”
“Không phải chuyện của mày.” Yukimasa thở hổn hển. “Thôi, chuyện này tạm gác lại đi. Giờ tao phải mang được mấy món đồ kia về đã.”
“Tùy ông thôi. Nhưng ông tính làm gì với mấy thứ đồ vô dụng đấy?”
“Không can gì tới mày. Cứ mang lại đây cho tao,” nói đoạn Yukimasa ngước nhìn Namie. “Con chịu khó đi với nó hộ bố, đồ quan trọng, bố không muốn chúng bị quăng quật.”
Namie tuy không thích nhưng cũng gật đầu. Cô hiểu đó là những món đồ cực kỳ quan trọng đối với ông.
“Ông chẳng tin tưởng con trai gì thế,” Kunihiro tặc lưỡi, rời khỏi phòng. Thấy vậy, Namie liền đi theo sau.
Hai người rời hành lang và bước vào căn phòng bên cạnh. Kunihiro dùng nó làm phòng ngủ, ở đó kê một chiếc giường đôi. Namie cố không nhìn về hướng đó.
Kunihiro mở cửa tủ đứng, lôi chiếc hộp các tông ra ngoài.
“Chúng nằm trong này. Lão già ấy chắc không thích tôi động vào đâu, cô kiểm tra đi.”
Namie cúi người xuống kiểm tra bên trong hộp các tông.
Bên trong đó là những mô hình thuyền được đặt bên trong những chai whisky rỗng. Tất nhiên kích thước con thuyền lớn hơn miệng chai. Người ta sẽ nhét các bộ phận vào bên trong chai trước rồi mới dùng kẹp lắp ráp chúng.
Có cả thảy ba mô hình thuyền trong chai. Tất cả đều là tác phẩm của Yukimasa.
“Tôi nghĩ là được rồi,” Namie đóng nắp hộp các tông lại.
Hốt nhiên, Kunihiro lao đến ôm chầm lấy cô từ đằng sau. Namie cố không hét lên thành tiếng. Không thể để Yukimasa nghe thấy.
“Anh làm cái gì vậy hả?” Namie nhỏ giọng hỏi.
“Cô thích thì cứ hét lên đi. Đằng nào lão ấy cũng chẳng làm gì được. Để lão ấy biết mối quan hệ của chúng ta cũng chẳng vấn đề gì.”
“Anh đừng có vớ vẩn.” Namie giằng khỏi tay Kunihiro.
“Namie,” cô nghe thấy giọng Yukisama. “Không thấy đồ à?”
“Có ạ. Con mang ra ngay đây.” Namie ôm hộp các tông, đoạn quay mặt đi, rời khỏi phòng.
Yukimasa cũng điều khiển xe lăn ra tới hành lang, mặt đầy vẻ hồ nghi.
“Có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu ạ. Cái này đúng không bố?” Cô cho Yukimasa xem bên trong hộp các tông.
“Đúng rồi. Ta về thôi.” Yukimasa đặt chiếc hộp lên đầu gối mình.
Kunihiro từ trong phòng đi ra, đứng tựa vào bức tường cạnh đó.
“Tối nay ông mở tiệc phỏng? Nghe đâu toàn đồ đệ của ông?”
“Mày nghe ai nói vậy?”
“Người của hàng rượu. Có tiệc vui như thế nhẽ ông phải nói với thằng con này một tiếng mới phải chứ?”
“Can gì tới mày.”
“Ảnh hưởng lớn là đằng khác. Nhà chính mà ồn thì phiền tới tôi lắm.”
“Khách của tao toàn người lớn biết điều, đừng có đánh đồng họ với cái ngữ như mày.”
“Ông cứ coi chừng, ồn chút thôi là tôi ném pháo vào nhà đấy nhé.”
“Pháo? Đúng là cái đồ nít ranh. Mà tổ dân phố người ta đang kêu ca về cái ca nô mày tự ý thả ở hồ đấy. Họ bảo mau thu dọn đi kẻo bọn trẻ con mà trèo lên thì nguy hiểm. Mày không thích thì để tao nói chuyện với người ta cho. Tao sẽ bảo họ cứ tùy ý dọn dẹp.”
“Ông thừa biết sẽ thế nào nếu làm như vậy rồi đấy.” Kunihiro nói giọng uy hiếp.
“Mày không muốn bị mất đồ chơi thì lo mà thu dọn đi. Mình đi thôi, Namie.”
Namie đẩy xe lăn ra phía lối ra vào. Có mấy bậc thang nên khá tốn sức. Song hẳn là Yukimasa đang ngồi trên xe còn khổ sở hơn cô nhiều. Nhưng ông tuyệt nhiên chẳng than vãn tiếng nào. Lẽ ra họ nên làm dốc cho xe lăn ở lối vào căn nhà phụ này sớm hơn.
Nhà chính và nhà phụ cách nhau khoảng hai mươi mét. Trước đây cỏ non mọc phủ bên trên lối đi nhưng hiện giờ thì chỉ có đất trơ ra đấy. Mấy năm nay chẳng có ai chăm nom nơi này cả.
“Con chớ để ý tới nó,” Yukimasa nói. “Nó không thể cứ thế mãi được đâu. Kiểu gì rồi trời cũng phạt nó thôi.”
Namie lẳng lặng gật đầu. Cô lấy làm lạ vì một nhà khoa học như Yukimasa lại nhắc tới cụm từ “trời phạt”.
“Giờ là mấy giờ rồi?”
“Ừm...” Namie lôi điện thoại di động ra. “Hơn năm giờ một chút ạ.”
“Thế ta mau về chuẩn bị thôi nhỉ.”
“Con đang tính về sẽ bắt tay vào việc luôn. Nhưng ăn đồ nướng có thực ổn không bố? Con cứ thấy như mình đang làm biếng ấy.”
“Không sao đâu. Mấy đứa đó trước giờ có thịt với bia thôi là đủ lắm rồi.”
“Nhưng đấy là hồi sinh viên thôi chứ ạ? Giờ mọi người đều ngót nghét đầu bốn rồi còn gì. Có khi giờ thành toàn người sành ăn rồi cũng nên.”
“Cũng có đứa kén ăn thật, nhưng thực chất nó chẳng hiểu gì đâu, toàn thích nói lý thôi.”
Namie biết người Yukimasa đang nói tới là ai, cô cười khúc khích.
“Ý bố là anh Yukawa ạ?”
“Cậu ta thì đến cách thái rau cũng nói lý được nữa là.” Yukimasa khẽ rung vai cười.
“Nhắc mới nhớ, anh Yukawa báo sẽ tới muộn đấy ạ.”
“Muộn? Nhưng có tới đúng không?”
“Anh ấy bảo chắc chắn sẽ tới, chỉ là sẽ muộn một chút thôi ạ. Anh Yukawa còn bảo sẽ nhậu tới cùng đấy ạ, nghe đâu anh ấy đã đặt phòng ở khách sạn thương mại trước ga rồi.”
“Ái chà, thế thì vui lắm đây. Dạo này chẳng thấy cậu ta có luận văn gì, nhân đây bố phải mắng mỏ cậu ta vài câu mới được.”
Giọng Yukimasa vang lên. Namie vẫn biết, từ trước tới giờ ông luôn theo phương châm càng với những học trò giỏi thì càng phải nghiêm khắc.