← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Trước đây, Tomonaga Yukimasa từng giảng dạy ở trường đại học Teito, song ông chỉ là trợ lý giáo sư. Namie cũng chẳng rõ tại sao ông không thể trở thành giáo sư. Cô chỉ từng nghe người mẹ đã mất của mình kể lại rằng, đề tài nghiên cứu của ông khá cổ điển, chẳng có gì nổi bật, đâm chẳng có mấy sinh viên chọn làm đề tài tốt nghiệp cả.

Ấy vậy nhưng, ông lại rất được lòng sinh viên. Vốn là người thích lo chuyện bao đồng, ông nhiệt tình trao đổi với cả sinh viên của phòng nghiên cứu khác, có lúc còn chạy đôn chạy đáo lo chuyện xin việc cho người ta. Nhờ thế mà tới giờ, cứ năm hết Tết đến là ông lại nhận được vô số thiệp chúc mừng.

Tới dự tiệc hôm nay là những người mà ông đặc biệt yêu quý trong số những sinh viên mình từng chỉ bảo đó. Họ tuy không cùng một phòng nghiên cứu nhưng lại hợp cạ, nghe đâu trước đây thi thoảng họ vẫn chén tạc chén thù với nhau. Ngay cả bây giờ, cứ vài năm một lần họ lại tụ tập với nhau ở nội thành. Còn năm nay, Yukimasa đã mời cả nhóm tới nhà.

“Cơ mà, món đồ này tuyệt quá. Thầy lại tự làm được như thế này rồi thì có vấn đề gì nữa ạ.” Người đàn ông tên Yasuda nâng mô hình thuyền trong chai lên ngang tầm mắt bằng cả hai tay và nói. Cơ thể anh đã có dấu hiệu phát phì tuổi trung niên, mặt thì lớn.

“Anh nói vậy nhưng thời gian là cả vấn đề đấy. Anh nghĩ thầy đã mất bao nhiêu lâu mới làm ra được nó? Ba tháng lận đó. Mà còn là làm liên tục, không nghỉ tay ngày nào. Hồi còn trẻ thầy chỉ cần ba ngày là xong xuôi rồi, chưa kể thành phẩm còn đẹp mắt hơn.” Yukimasa nhìn một lượt ba cậu học trò cũ đang ngồi quanh cái bếp nướng của mình. Namie thấy giọng ông như vang hơn mọi ngày.

“Thầy nổi tiếng khéo tay từ ngày xưa rồi,” người đàn ông tên Imura khen. Hai người kia đều vận suit, chỉ riêng anh là mặc quần áo bình thường. Anh hiện đang quản lý một trung tâm dạy thêm.

“Chuẩn, chuẩn, kỹ thuật hàn của thầy thì không có đối thủ luôn.” Người vừa lên tiếng là Okabe. Bia đã làm mặt anh đỏ lừ từ ban nãy.

“Thì trợ lý giáo sư hồi đó chỉ chuyên chạy việc vặt thôi mà.” Yukimasa cười khổ. “Mấy anh gần đây có tự chế tạo thứ gì không?”

“Không ạ,” cả ba người đều lắc đầu.

“Chắc chỉ có lắp mấy cái giá đặt mua trên mạng thôi thầy ạ,” Yasuda nghiêng đầu.

“Còn em thì chỉ soạn thảo văn bản thôi. Bản kế hoạch rồi thì bảng thành tích.” Imura tiếp.

“Em thì chẳng làm ra cái gì cả. Giờ đã hoàn toàn chẳng liên quan gì tới vật lý nữa rồi.” Okabe khoanh hai tay lại.

“Cậu trước học vật lý vũ trụ nhỉ. Thế ra trường không dùng là phải rồi.” Yasuda trêu chọc. “Học khoa Vật lý ra mà lại đi làm cho công ty xuất bản là cái kiểu gì?”

“Thì tại tôi muốn làm tạp chí khoa học chứ sao. Khốn nỗi giờ vật lý xa rời nhân dân quá, người ta bỏ luôn cả tạp chí khoa học rồi. Thế cậu thì dùng cái môn vật lý phân tử sở trường trong công ty sản xuất dụng cụ thể thao chắc?”

“Dùng gì mà dùng. Tốt nghiệp ra là tôi cũng quên luôn cái mớ kiến thức ấy rồi.”

Yukimasa ngắm nhìn ba người họ vui cười sảng khoái. Ông vẫn thường bảo, dù có quên hết kiến thức đã học, nhưng chắc chắn những kinh nghiệm mà họ từng có sẽ được phát huy ở một nơi nào đó khác. Chắc hẳn cũng hiểu điều này nên mấy học trò cũ của ông mới trò chuyện vui vẻ như vậy.

“Cuối cùng thì chỉ có Yukawa là đang vận dụng hết những kiến thức đã học nhỉ.”

Hai người còn lại gật đầu tán thành nhận xét của Imura.

“Cậu ta học có sót thứ gì đâu.” Imura nhận xét.

“Yukawa kể có lần cậu ta còn tìm hiểu về lịch sử cà phê hòa tan đấy. Sau đấy thì tự làm thử, và cuối cùng rút ra kết luận là mua vẫn tiện hơn.”

“Nhắc mới nhớ, cái tên Yukawa này giờ giấc cao su quá nhỉ.” Imura nhìn đồng hồ. “Hơn 8 giờ rồi đây này.”

“Ối, đã 8 giờ rồi cơ à,” Yukimasa đáp lại. “Xin phép các anh cho lão già này nghỉ giữa hiệp chút nhé. Khi nào Yukawa tới thầy sẽ lại nhập hội.”

“Vâng vâng, thầy cứ nghỉ ngơi đi ạ, bọn em tự xử với nhau được mà.” Okabe nói.

“Bia với whisky các anh cứ uống tùy thích nhé. Có điều liều liệu đừng để cơ thể quá tải.”

Namie đẩy xe lăn. “Đến đây được rồi,” ra đến hành lang, Yukimasa bảo. “Được rồi, bố sẽ tự đi. Mấy đứa kia sẽ ngại không dám tự tiện mở tủ lạnh đâu.” Nói đoạn Yukimasa tự điều khiển xe lăn đi vào bên trong. Ở đó có thang máy dùng trong hộ gia đình. Ông sẽ lên tầng hai bằng thang máy đó, rồi đi vào phòng ngủ mà không gặp trở ngại gì. Tập luyện nhiều nên giờ ông có thể tự di chuyển từ xe lăn sang giường ngủ.

Nhìn ông đi vào thang máy rồi, Namie mới trở lại phòng khách.

“Tình hình phục hồi chức năng của thầy thế nào rồi ạ?” Yasuda hỏi. “Lần trước khi tôi tới thăm, nghe nói thầy rất khó có thể tự đi lại một mình.”

Hai người còn lại cũng quay qua nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc. Bầu không khí vui vẻ ban nãy đã biến mất tăm.

“Nếu chống gậy ba toong thì bố tôi cũng có thể tự đứng lên, nhưng chỉ vậy thôi chứ chưa di chuyển được nhiều hơn.”

“Vậy à,” Imura thở dài. “Tôi còn tưởng việc điều trị sẽ tiến triển hơn.”

“Nhưng tôi nghĩ thầy cũng đang phục hồi đó chứ. Thầy còn làm ra được những thứ như thế này cơ mà.” Yasuda đưa mắt nhìn mô hình thuyền trong chai. “‘Phù thủy kim loại’ vẫn chưa hết thời đâu.”

Hai người còn lại gật đầu tán thành.

“Phù thủy kim loại?” Namie hỏi.

“Đấy là biệt danh hồi thầy còn đương nhiệm. Cái tên được lấy cảm hứng từ nội dung nghiên cứu của thầy.”

Nghe Yasuda giải thích, cô chỉ có thể đáp lại “vậy à”. Cô hoàn toàn không hay biết Yukimasa đã từng nghiên cứu đề tài gì.

Okabe đứng dậy, mở cánh cửa kính nhìn ra ban công, hít một hơi thật sâu.

“Nhưng chỗ này đúng là tuyệt thật đấy. Hương đồng gió nội, chẳng thể nghĩ nơi đây vẫn thuộc Tokyo.”

“Mở cửa như vậy mà không hít phải khí thải thì đúng là nhất rồi,” Imura cũng đồng tình.

“Trước mặt còn có hồ nữa. Phong cảnh hữu tình thật đấy. Ớ...” Okabe hơi rướn cổ như vừa nhận ra điều gì rồi quay về phía Namie hỏi. “Ngôi nhà kia là gì vậy?”

Anh đang chỉ tay về phía căn nhà phụ. Nghe Namie giải đáp thắc mắc, Okabe ồ à gật đầu cảm thán.

“Tôi thấy sáng đèn, ai đang ở bên đó vậy?”

“À vâng, là con trai cả của bố tôi ạ...”

“Con trai của thầy á? Ớ, thế tức là...”

“Cái cậu này,” Imura lườm Okabe, mặt hết sức nghiêm nghị.

“Sao? À, à, tôi hiểu rồi.” Okabe nhún vai, rời cửa sổ.

“Để tôi mang bia tới cho mọi người,” nói đoạn Namie đi vào trong bếp. “Cậu bị ngốc đấy à,” cô nghe thấy hai người kia trách móc Okabe. Bọn họ biết nội tình phức tạp của gia đình cô.

Namie đặt hai chai bia vừa lấy từ trong tủ lạnh lên khay, sau đó quay trở ra phòng khách.

“Vắng thầy nhưng thôi ta cứ cụng ly cái nhỉ. Cô Namie cũng uống luôn cùng chúng tôi cho vui.”

Nghe Yasuda mời vậy, cô cũng cầm cốc lên. Tức thì, Okabe rót bia vào cốc cho cô.

“Vậy, tuy thiếu hai nhà khoa học đích thực là thầy Tomonaga, nguyên trợ lý giáo sư và Yukawa, trợ lý giáo sư, ấy quên, giờ là phó giáo sư rồi chứ nhỉ, ta cụng ly nào. Dô!”

Tiếp lời Yasuda, mọi người cùng nói “dô” và cụng cốc, đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng thứ gì đó bị vỡ. Chẳng hiểu sao, tiếng động đó như dội vào tận bụng Namie.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Gì vậy nhỉ,” Okabe bước ra ngoài ban công. Namie cũng theo sau.

Ngay khoảnh khắc tiếp đó, khói bốc lên từ căn nhà phụ.

“Cháy nhà rồi,” Okabe thông báo. “Ai đó mau gọi cứu hỏa!”

Imura lôi điện thoại di động ra. Anh áp nó vào tai, mặt nghiêm trọng. Ngay khi anh bắt đầu mở miệng, tiếng động lại vang lên từ phía căn nhà phụ.

Khói mỗi lúc một dày, rồi lửa bốc lên.