← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

“Tôi chưa bao giờ nghe tên khu này luôn. Mà gọi là khu, nhưng cũng không phải từ ‘khu’ chỉ mấy nơi đông đúc như khu dân cư hay khu văn phòng, mà ‘khu’ trong khu vực thôi. Đúng thật, những lúc như thế này mới thấy Tokyo mình rộng ghê. Rộng quá thể là rộng. Cô xem, mất tận hơn tiếng đồng hồ mới tới được nơi. Mà còn đêm hôm khuya khoắt như thế này. Gần mười hai giờ rồi chứ ít ỏi gì.”

Kusanagi ngồi ở ghế phụ lái liên tục liến thoắng. Anh có vẻ không vui. Cô cũng hiểu là hiếm lắm anh mới có hôm tan ca sớm, đang tính ra ngoài chơi đêm thì lại nhận được điện thoại. Nhưng mà chính cô cũng bị làm phiền lúc đang tận hưởng khoảng thời gian được nghỉ ngơi đấy thôi. Cô đã định bụng đêm nay sẽ vừa nhâm nhi chút rượu vang vừa xem phim.

“Cũng đành thôi ạ. Bởi họ đang nghi đấy là hành vi giết người chứ không phải phóng hỏa đơn thuần.”

“Thì ai chẳng biết vậy. Thế nên cảnh sát sở tại thôi thì chưa đủ và người của sở cảnh sát ta phải vào cuộc. Cũng được thôi. Nhưng ý tôi là, tại sao lại là chúng ta? Mà không, cô thôi thì cũng chẳng sao. Coi như lính mới bốc phải quẻ xui đi. Nhưng tôi thì khác mà.”

Cô cố nhịn để không huỵch toẹt ra rằng sao anh không thử ở vào địa vị của tôi xem, đang đêm hôm thì bị lôi đi, còn phải lái xe, và giờ thì bị coi là một đứa lính mới tò te.

“Chắc họ không an tâm nếu để lính mới đi một mình.”

“Họ nào không an tâm? Cái ông chú đấy chứ ai. Ông chú Mamiya đấy. Nghe chúng ta báo cáo xong, sáng mai ổng sẽ đủng đỉnh mà tới cho xem. Lộn cả ruột. Tưởng đêm nay được thong thả nhâm nhi vài chén rồi cơ.” Kusanagi vươn vai từ sau dây an toàn. “Ừm, gì nhỉ? Thế sao họ biết đấy là một vụ phóng hỏa?”

“Họ tìm thấy một thi thể từ trong tàn tích đám cháy.”

“Hừm, cháy nhà thì cũng chết người được chứ sao.”

“Nếu thế thì nói làm gì. Thi thể tìm thấy ở hiện trường chết do bị đâm. Nhờ họ dập được lửa khá nhanh mà thi thể không bị tổn hại gì nhiều.”

“Thế à. Thế chắc đúng là bị giết rồi.”

Hình ảnh Kusanagi gục đầu ủ rũ lọt vào mắt Kaoru.

“Chết dở. Trụ sở chuyên án điều tra mà bị đặt ở đây thì chúng ta có mà tú túng chết mất. Đến cái quán cà phê còn chẳng có.”

Kusanagi nói không sai. Họ càng đi thì đường càng tối. Đèn pha không thôi thì không an tâm, Kaoru còn phải bật thêm cả đèn sương mù phía trước.

Một lúc sau, cuối cùng họ cũng trông thấy một vùng sáng trưng. Ánh sáng tỏa ra từ những chiếc xe cứu hỏa đang đậu.

Xung quanh đám cháy chẳng có đám đông hiếu kỳ như mọi khi. Chẳng rõ là do đêm đã khuya hay vốn quanh đây thưa người nữa.

Có nhà nhưng lại không thấy có thứ gì như tường bao quanh khu đất. Mọi người đang tập trung ở phía bên trái khu đất. Lính cứu hỏa và cảnh sát đang quây xung quanh lại bằng ni lông và dây thừng.

Một người đàn ông nhỏ thó chạy đến. Nghe Kusanagi giới thiệu xong, nom anh ta có vẻ căng thẳng. Anh ta là Koido, điều tra viên của phòng cảnh sát sở tại.

“Chỉ có một người chết thôi đúng không?” Kusanagi hỏi.

“Một người thôi ạ. Chúng tôi đã chuyển thi thể về trụ sở. Tôi nghĩ chắc mai mới giải phẫu ạ.”

“Hẳn là vậy rồi,” Kusanagi quay lại phía Kaoru nói.

“Mọi người kiểm tra hiện trường xong chưa vậy?” Kaoru ướm hỏi.

“Chưa ạ, công tác cứu hỏa khiến chúng tôi mất sức quá. Vả lại trời thì tối om, cũng không có dấu hiệu sẽ mưa, bên cứu hỏa cũng bảo để mai rồi điều tra hiện trường cụ thể hơn.”

Quyết định như vậy là cũng hợp lý rồi. Nhưng nếu thế thì bọn họ phải hùng hục chạy tới đây làm gì?

“Thế nhà bị cháy là nhà ai vậy?” Kusanagi hỏi.

Koido trơ ra như phỗng một lát rồi mới lôi sổ tay ra.

“Đây là nhà Tomonaga ạ. Căn nhà phụ đã bị cháy.”

“Nhà phụ? Tức là...” Kusanagi nhìn lên căn nhà lớn ở mé bên phải. “Tức kia là nhà chính à?”

“Vâng ạ,” Koido gật đầu.

Nạn nhân là Kunihiro, trước đó đã sống một mình trong căn nhà phụ này.

“Thế ai sống ở nhà chính?”

“À vâng…” Koido lại nhìn sổ tay. “Có bố của nạn nhân... và, ừm, người này nên gọi sao nhỉ. Gọi là con gái thì không phải.”

“Là sao?” Kusanagi hỏi.

“Ừm, mối quan hệ của nhà này có hơi phức tạp. Tóm lại là có bố nạn nhân và con gái không cùng huyết thống của ông ấy sống ở nhà chính ạ. Ngoài ra, đêm nay còn có ba, à không, bốn học trò cũ của ông bố đến chơi nhân dịp gì đó.”

Nghe thấy cụm từ “học trò cũ”, Kaoru liền đoán người bố chắc là giáo viên.

“Mấy người đó hiện vẫn đang ở nhà chính à?” Kusanagi hỏi.

“Không, ba trong số bốn người đã về rồi ạ. Sáng mai họ còn phải đi làm nên buộc phải về trong đêm nay. Họ lo sẽ lỡ mất chuyến tàu cuối.”

“Thế người còn lại đâu?”

“Đang đợi ở bên trong ạ.”

“Tôi có thể hỏi chuyện chút không nhỉ?”

“Tôi nghĩ là được ạ.”

“Vậy phiền người ta chút vậy. Cậu dẫn đường cho tôi nhé.”

“Dạ vâng ạ. Mời anh đi lối này.”

Kaoru và Kusanagi đi theo Koido về phía căn nhà chính.

Ở hiên căn nhà chính có treo một tấm biển đề “Tomonaga”. Đó là một căn nhà kiểu truyền thống bằng gỗ, nhưng cửa thì kiểu hiện đại. Koido ấn chuông đàm thoại cạnh cửa vào, rồi nói gì đó với người trong nhà.

Một loáng sau, cửa được mở ra. Một người phụ nữ quãng ngoài hai nhăm, dáng cao, mảnh khảnh bước ra. Mái tóc dài của cô được buộc túm ra đằng sau.

Koido giới thiệu Kusanagi và Kaoru.

“Có thể phiền mọi người nói chuyện với họ như ban nãy được không ạ?”

“Vâng, chắc là được ạ. Vậy mời mọi người vào trong.” Người phụ nữ nhìn nhóm Kaoru với vẻ mặt hệ trọng.

“Làm phiền ạ,” nói đoạn Kusanagi cởi giày. Thấy vậy Kaoru cũng làm theo. Koido phải trao đổi gì đó với đội cứu hỏa nên không vào nhà mà cứ thế rời đi.

Lúc bước vào trong nhà, Kusanagi tranh thủ hỏi tên người phụ nữ. Cô dừng bước, đáp mình là Shindo Namie. Namie vén những sợi tóc mái xòa xuống, chiếc nhẫn đeo bên bàn tay trái của cô sáng lóa lên.

“Tôi là con riêng của mẹ tôi. Mẹ tôi qua đời cách đây chục năm rồi.”

“À, ra là vậy. Nhưng sao họ lại khác nhỉ?” Kusanagi lên tiếng.

“Mẹ tôi và tôi chuyển tới đây từ hai mươi ba năm trước. Có điều bố mẹ tôi không chính thức đăng ký kết hôn. Thành thử hai mẹ con tôi vẫn mang họ Shindo như cũ. Với người ngoài thì mẹ tôi vẫn xưng là Tomonaga.”

“Vậy ạ. Tôi hỏi khí không phải nhưng tại sao hai người họ lại không đăng ký kết hôn?”

Nghe vậy, Namie hơi mỉm cười, hết nhìn Kusanagi lại nhìn Kaoru.

“Lý do thì đơn giản lắm. Vì không thể. Trong hộ tịch, bố tôi là người có vợ.”

“À, hóa ra là vậy.” Nói đoạn Kusanagi duỗi thẳng vai, gật đầu. “Tôi hiểu rồi ạ. Vậy phiền cô dẫn đến chỗ mọi người giúp.”

“Vâng, mời đi lối này.” Namie lại cất bước.

Kusanagi liếc nhìn Kaoru. Trông mắt anh như thể đã đánh hơi được điều gì. Kaoru cũng có ấn tượng tương tự, cô lặng lẽ gật đầu.

Tomonaga Yukimasa, chủ nhân căn nhà đang đợi bọn họ trong căn phòng khách rộng chừng hai mươi chiếu. Ông ta ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đau buồn.

“Xin lỗi đã quấy quả gia đình lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.” Kusanagi cúi đầu. “Tôi biết là mọi người đã nói chuyện với cảnh sát và nhân viên cứu hỏa. Nhưng phiền mọi người nói lại cho chúng tôi nghe một lần nữa vậy. Chắc ta bắt đầu từ lúc mọi người nhìn thấy đám cháy nhỉ?”

“À không, tôi thì không chứng kiến khoảnh khắc bốc hỏa đó.” Tomonaga nói.

“Bố tôi hơi mệt nên khi ấy đang nghỉ trong phòng ngủ.” Namie đứng bên cạnh bổ sung.

“Tôi đang mơ màng thì nghe thấy có tiếng động, lúc ấy tôi mới nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy căn nhà phụ bắt đầu bốc cháy.”

“Thế lúc đó cô đang ở đâu?” Kusanagi hỏi Namie.

“Tôi ngồi cùng mọi người ở đây. Rồi đột nhiên nghe thấy tiếng động từ bên ngoài vọng vào.”

“Tiếng động? Tiếng như thế nào cơ?”

“Kiểu tiếng kính bị vỡ. Những người khác cũng nói vậy.”

“Khi ấy là khoảng mấy giờ?”

“Khoảng hơn 8 giờ.”

“Hỏi về giờ giấc ở đây thì có ý nghĩa gì đâu nhỉ?” Đột nhiên, Kaoru nghe thấy từ đằng sau lưng một giọng nói, lại còn là giọng nói rất quen thuộc.

Và khi cô quay người lại, một người mà cô biết rất rõ đang đứng đó. Thật hiếm hoi hôm nay anh lại mặc suit. “Anh Yukawa,” Kaoru lẩm bẩm.

“Yukawa, sao cậu lại ở đây?” Kusanagi bối rối hết nhìn Yukawa lại nhìn Tomonaga.

“Hai người quen nhau à?” Tomonaga hỏi Yukawa.

“Cậu ấy cũng dân Teito mình đấy ạ. Nhưng mà là khoa Xã hội. Bọn em từng sinh hoạt chung trong câu lạc bộ cầu lông.” Vừa nói, Yukawa vừa tiến đến bên cạnh Tomonaga.

“Thế à? Trùng hợp ghê. Anh cảnh sát đây hẳn là không biết Yukawa đang ở nhà tôi đâu nhỉ.”

“Tôi hoàn toàn không biết. Tình cờ thật.” Kusanagi nhìn lom lom mặt Yukawa.

“Nếu theo thói quen, tôi chắc chắn sẽ đặt nghi vấn với kiểu trùng hợp ngẫu nhiên này. Rằng liệu có một sự tất nhiên đang ẩn nấp ở đâu đó chăng? Song lần này việc đó có lẽ sẽ thành thừa thãi mất.” Yukawa quay sang nhìn Kaoru, gật đầu. Kaoru cũng chào đáp lễ.

“Nói vậy tức là ông Tomonaga đây là giảng viên đại học à?”

Nghe Kusanagi hỏi vậy, Tomonaga gật đầu.

“Trước đây thôi. Tôi từng là trợ lý giáo sư của khoa Vật lý trường Teito.”

“Trợ lý giáo sư muôn đời luôn,” ông thêm.

“Ra là hai người quen biết nhau như thế,” Kusanagi nói như thể đã ngộ ra, đoạn nhìn Yukawa. “Nãy cậu bảo hỏi giờ giấc không có ý nghĩa gì là sao?”

Yukawa nhún vai.

“Vì điều cậu hỏi chắc chắn đã được lưu lại rất chính xác. Mấy người bạn của tôi đã chứng kiến cảnh ngọn lửa bốc lên. Và họ đã ngay lập tức gọi cứu hỏa. Tức là, nếu cậu xem lịch sử cuộc gọi của bên cứu hỏa hoặc cảnh sát thì sẽ nắm được ngay giờ giấc cụ thể, chứ chẳng phải mập mờ kiểu hơn 8 giờ như lời khai của cô Shindo. Mà phòng khi cần, tôi cũng hỏi giờ trong lịch sử cuộc gọi của bạn tôi rồi đấy. 8 giờ 13 phút.”

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ ghi nhớ.” Kusanagi bực dọc nói.

Kaoru viết vào sổ tay dòng chữ 8 giờ 13 phút.

“Cậu không chứng kiến cảnh đó đúng không?” Kusanagi hỏi.

“Lúc tôi đến nơi thì người ta dập lửa xong rồi. Nhóm thầy Tomonaga tạm đi lánh nạn cả tiếng đồng hồ cũng vừa mới quay về. Mấy người bạn của tôi khi ấy vẫn còn ở đây, và họ đã kể cho tôi rất chi tiết về vụ việc. Thế cho nên...” Yukawa bắt tréo chân. “Cần gì thì hai người cứ hỏi tôi đây này. Thi thoảng được hỏi lấy lời khai cũng không tồi.”