← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

Quả thật, Yukawa đã nghe khá tường tận về chuyện xảy ra từ bạn bè anh. Nhờ vậy, nhóm Kaoru cũng nắm được đại để chuyện gì đã xảy ra vào ban tối.

Dẫu vậy, chừng như nếu chỉ hỏi về những chuyện xoay quanh ngọn lửa kia thì Kusanagi sẽ không thể hài lòng ra về.

“Nạn nhân là con trai của thầy đây đúng không ạ? Anh ấy làm công việc gì vậy?”

Nghe Kusanagi hỏi, Tomonaga nhăn mặt, lắc đầu.

“Nó có làm gì đâu, chỉ suốt ngày lông bông, lêu lổng. Cũng gần ba mươi rồi chứ có ít ỏi gì nữa, thật chẳng đáng mặt đàn ông.”

Chẳng thể ngờ ông Tomonaga lại nói về cậu con trai vừa mới mất của mình bằng những lời lẽ cay nghiệt như thế, Kaoru dừng bút, bất giác nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy những nếp nhăn của Tomonaga.

Kusanagi nom cũng có vẻ sửng sốt chẳng kém gì cô. Thấy vậy, Tomonaga hừ mũi.

“Hẳn là các vị thấy ngạc nhiên lắm. Rằng tại sao người làm bố mà lại nói ra những lời như vậy.”

“Đã có chuyện gì sao ạ?”

Tomonaga nhìn về phía Namie rồi lại quay qua nhìn Kusanagi. Namie đang ngồi trên chiếc ghế ở đằng xa cúi gằm xuống.

“Đằng nào thì các vị cũng sẽ điều tra nội tình nhà tôi, chi bằng nhân đây tôi nói luôn ra vậy. Mẹ của Namie mất cách đây chục năm rồi, nhưng bà ấy không phải là vợ chính thức của tôi.”

“Chuyện đó thì ban nãy tôi có nghe qua rồi. Tức là thầy còn có một người vợ danh chính ngôn thuận khác?”

Tomonaga gật đầu.

“Chuyện cách đây ba chục năm rồi. Tôi quen rồi gặp gỡ bà ấy qua mai mối, sau đó thì kết hôn. Chúng tôi có con ngay sau đó, nhưng tính cách thì mãi không thể hòa hợp. Cuối cùng chúng tôi quyết định sống ly thân nhưng chưa chính thức làm thủ tục ly hôn. Bẵng đi vài năm, tôi gặp mẹ của Namie. Bà ấy tên Ikue. Ghép từ chữ “dục” với chữ “giang” [1] ấy. Còn họ thì là Shindo.”

“Người con trai đã sống cùng mẹ ạ?”

“Đúng vậy, hồi bà ấy chuyển đi thì nó vừa mới đầy năm.”

“Thầy chưa từng nghĩ tới việc ly hôn vợ rồi kết hôn với bà Shindo Ikue à?”

“Tất nhiên là tôi rất muốn như vậy. Ngặt nỗi vợ tôi nhất quyết không chịu ly hôn. Bà ấy còn phải nuôi con, hẳn là bà ấy không muốn buông tay khoản sinh hoạt phí có thể nhận từ tôi. Cũng may Ikue lại không câu nệ chuyện đăng ký kết hôn, thành ra mọi chuyện cứ dùng dằng như vậy mãi.”

Vừa nghe Kaoru vừa nhủ bụng, chuyện này cũng có thể xảy ra lắm.

“Ra là vậy. Thế tại sao người con trai đó lại về đây sống một mình ạ?” Kusanagi hỏi.

“Vợ tôi mất rồi, cách đây hai năm. Sau đó ít lâu thì nó về đây. Nó đã thản nhiên nói với tôi cái câu mà một người đàn ông sẽ khó thốt ra khỏi miệng, rằng con tứ cố vô thân rồi, bố thu xếp cho con đi.”

“Thế là từ đó anh ấy sống ở khu nhà phụ?”

Tomonaga gật đầu, đoạn thở dài.

“Ba mươi năm chẳng gặp gỡ gì nhưng con trai thì vẫn là con trai. Vừa hay nhà tôi có khu nhà phụ nên tôi đã để nó sống ở đó. Với điều kiện là tôi chỉ cho nó sống ở đây một năm thôi. Trong khoảng thời gian ấy thì nó sẽ phải lo kiếm việc rồi tìm chỗ ở mới.”

“Thế kỳ hạn đó cuối cùng ra sao ạ?”

“Qua lâu rồi. Nhưng tìm việc nó còn chẳng tìm thì nói gì đến chuyện ra khỏi đây. Nó cứ viện cớ không có công việc nào phù hợp, nhưng thực chất ngay từ đầu nó có ý định tìm kiếm gì đâu. Nhất định là nó đã nghĩ nếu cứ ở đây thì sẽ được nuôi báo cô cả đời. Đúng là cái đồ ngốc. Nó không biết là bố nó đã về hưu rồi sao.”

Nghe chuyện, Kaoru dần hiểu ra vì sao người bố này nom lại chẳng mấy đau buồn về cái chết của con trai mình như vậy. Tóm lại, Tomonaga Kunihiro là con đẻ của ông Tomonaga nhưng đối với gia đình này thì anh ta chỉ là một kẻ vô tích sự.

Yukawa vẫn lẳng lặng lắng nghe trong khi mắt luôn nhìn xuống phía dưới. Trông anh không có vẻ ngạc nhiên, hẳn anh đã nắm được sự tình từ trước.

“Tôi hiểu tình hình rồi. Cảm ơn thầy đã thẳng thắn chia sẻ không giấu giếm điều gì.” Kusanagi cúi đầu.

“Chẳng ai muốn vạch áo cho người xem lưng mấy chuyện ô nhục như thế này cả, nhưng tôi biết, với các anh, điều tra mấy chuyện này thì dễ như trở bàn tay, nên thôi cứ nói luôn cho nhanh. Ai chứ mấy người quanh đây thì đều biết chuyện nhà tôi cả. Chúng tôi qua lại với nhau lâu năm rồi mà.”

“Thầy sống ở đây bao nhiêu năm rồi ạ?”

“Bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ?” Tomonaga nghiêng đầu. “Từ thời ông tôi, gia đình tôi đã sống ở đây rồi. Căn nhà phụ kia cũng là cha tôi xây riêng cho tôi. Trước khi Kunihiro tới thì tôi dùng nó làm thư phòng và phòng tiêu khiển.”

Căn nhà phảng phất bầu không khí của một ngôi nhà Nhật cổ, song cách bài trí lại đậm kiểu Tây. Hẳn là vì nó đã được sửa sang lại theo sở thích của vài đời chủ.

“Tôi xin phép được hỏi câu này hơi nhạy cảm một chút,” Kusanagi nói. “Có lẽ thầy cũng nghe qua rồi, vụ này có thể không đơn thuần chỉ là hỏa hoạn mà do ai đó đã cố tình sắp đặt. Và xác suất cao là con trai thầy đã bị sát hại.”

“Tôi có nghe rồi,” Tomonaga đáp.

“Thầy có manh mối gì không ạ? Xét tới việc hung thủ đã dùng cả hung khí thì rõ ràng mục đích chính của hắn là giết anh nhà chứ không phải chỉ để phóng hỏa.”

Tomonaga chồng hai tay lên chiếc gậy ba toong đang chống xuống sàn, nói.

“Ban nãy tôi có bảo nó chỉ suốt ngày lêu lổng, nhưng kỳ thực tôi cũng chẳng rõ nó sống như thế nào đâu. Cuộc sống trước khi nó chuyển tới đây thì tôi lại càng mù tịt. Nhưng tôi đoán, nó sống sa đọa như thế thì kiểu gì mà chẳng gây thù chuốc oán với ai đó.”

“Tức là thầy không có manh mối gì cụ thể ạ?”

“Tôi lấy làm hổ thẹn vì dù gì nó cũng là con trai tôi... nhưng đúng vậy.”

“Thầy gặp con trai mình lần cuối khi nào?”

“Trưa hôm nay. Tôi qua đó để lấy mấy mô hình thuyền trong chai.” Tomonaga chỉ tay vào mấy tác phẩm tuyệt đẹp đang được bày trên chiếc kệ ở bên cạnh.

“Thầy đi một mình ạ?”

“Tất nhiên là không, Namie đi cùng tôi.”

“Khi đó thầy có nói chuyện với anh nhà không?”

“Chúng tôi có trao đổi vài lời, nhưng không phải chuyện gì đáng kể cả. Nó cũng tránh tôi suốt ấy mà.”

“Khi ấy thầy có nhận ra điều gì không? Tâm trạng anh nhà có gì khác lạ không, hoặc anh ấy có nói chuyện điện thoại với ai không?”

“Không, không có gì cả.”

Kusanagi quay qua nhìn Namie.

“Còn cô thì sao?”

“Tôi... cũng không.” Namie thỏ thẻ đáp.

Kusanagi gật đầu, đoạn quay sang nhìn Kaoru, ý chừng muốn bảo, cô có muốn hỏi thêm gì không.

“Xin lỗi, nhưng ông bị như vậy từ bao giờ ạ?” Kaoru vừa nhìn chiếc xe lăn vừa hỏi.

“À, mấy năm rồi ấy nhỉ?” Tomonaga nhìn Namie.

“Sáu năm trước, đợt cuối năm.” Cô đáp. “Hôm ấy bố tôi đột nhiên bị ngất trong phòng tắm.”

“Tôi bị nhồi máu não. Bác sĩ bảo do hồi trẻ tôi uống nhiều rượu quá, rồi còn cả hút thuốc lá nữa. Lẽ ra thầy phải noi gương anh mới phải.” Tomonaga nhìn Yukawa mỉm cười.

“Ông gặp khó khăn trong việc đi lại ạ?” Kaoru hỏi tiếp.

“Nếu có gậy chống thì tôi cũng đứng dậy được. Nhưng đi lại thì... chắc chỉ được khoảng hai, ba bước thôi.”

“Còn tay thì sao ạ?”

“Tay trái của tôi vẫn hơi bị tê. Dù nó đã cử động được khá tốt sau khi điều trị phục hồi.” Tomonaga thử cử động ngón tay trái.

“Ông có hay ra ngoài không ạ?”

“Không, hiếm lắm. Cả năm nay tôi chưa ra khỏi khu nhà này lần nào. Tôi thì chẳng lấy đó làm phiền gì đâu. Chỉ tội cho con bé này thôi. Vì cái thân già này mà con bé chẳng thể thảnh thơi đi đây đi đó được. Dù tôi đã bảo nó bao nhiêu lần là tôi có thể tự lo được, nó muốn đi đâu thì cứ đi đi.”

“Tức là cô Namie cũng ở nhà suốt ạ?”

“Trước khi tôi lâm bệnh thì nó làm việc cho một công ty xuất bản. Khổ nỗi tôi thành ra như thế này nên con bé buộc phải nghỉ làm. Tôi thấy có lỗi với nó lắm.”

“Con đã bảo bố đừng nói như vậy rồi mà.” Namie chau mày, đoạn quay về phía Kaoru. “Công ty đã cho tôi chuyển sang bộ phận dịch thuật, nên cũng không hẳn là ngồi không. Tôi có thể làm việc ở nhà, mà tôi thấy như thế này còn hợp với tính cách của bản thân hơn ấy.”

Nghe như Namie đang tuyên bố rằng mình chẳng có gì bất mãn với cuộc sống hiện tại cả.

“Xong chưa?” Kusanagi hỏi nhỏ Kaoru.

“Xin lỗi, tôi xin phép hỏi thêm một câu nữa thôi ạ.” Cô giơ ngón trỏ lên. “Mẹ cô Namie mất cách đây mười năm rồi nhỉ. Sau đó ông có từng nghĩ sẽ nhận cô Namie làm con nuôi không ạ?”

“Tôi có nghĩ đến. Nhưng lại không thể làm vậy.”

“Tại sao vậy ạ?”

“Lý do chỉ có một thôi mà. Để nhận con nuôi thì phải có sự đồng ý của người phối ngẫu. Vợ tôi không đời nào lại chấp nhận chuyện đó cả.”

“Nhưng bà nhà cũng đã mất rồi mà...”

“Cô Utsumi,” hốt nhiên, Yukawa xen ngang. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, trừ phi cần cho công tác điều tra, bằng không tôi nghĩ không nên hỏi mấy câu tọc mạch như vậy.”

“À vâng, tôi xin lỗi.” Kaoru rụt cổ, cúi đầu.

Tomonaga và Namie im lặng vẻ khó xử.

Sau khi tạm biệt người nhà Tomonaga, Kaoru và Kusanagi ra về trên con xe pajero, Kaoru vẫn là người cầm lái. Yukawa thì ở lại nhà Tomonaga. Nghe đâu anh đã đặt phòng ở một khách sạn thương mại gần đấy.

Kusanagi báo cáo tình hình cho Mamiya qua điện thoại. Xong xuôi, anh thở phù.

“Sáng mai ta sẽ ghé qua sở trước rồi mới tập trung ở phòng cảnh sát dưới này. Có kết quả giải phẫu rồi thì mới quyết định được phương hướng điều tra. Bên giám định sẽ phối hợp với bên cứu hỏa điều tra hiện trường.”

“Tóm lại, ưu tiên hàng đầu vẫn là điều tra các mối quan hệ của nạn nhân.”

“Đúng đấy. Theo như câu chuyện của người bố thì chắc chỉ cần bới tay một chút là ra cả rổ vấn đề. Cứ điều tra là kiểu gì cũng ra.”

“Mà anh nghĩ sao về chuyện ban nãy?”

“Chuyện ban nãy?”

“Chuyện ông Tomonaga không nhận cô Namie làm con nuôi ấy. Tất nhiên, có khi chuyện đó cũng chẳng quan trọng đến thế, nhưng thật hiếm khi anh Yukawa lại chỉ trích người khác một cách gay gắt như vậy.”

“À, chuyện đó à. Chuyện ấy thì tôi cũng hiểu được phần nào.”

“Tức là sao ạ?”

“Cô nghĩ mà xem, nói gì thì nói, ông Tomonaga với cô Namie cũng không cùng huyết thống. Mẹ cô Namie lại mất cách đây cả chục năm rồi, trai đơn gái chiếc chung sống dưới cùng một mái nhà như thế thì cũng có thể nảy sinh những tình cảm khác lắm.”

“Ý anh là giữa hai người có quan hệ trai gái sao?”

“Tôi nghĩ vậy. Có thể ông Tomonaga không nhận cô Namie làm con nuôi là vì muốn nên vợ nên chồng với cô ấy chăng. Hẳn là Yukawa cũng nhận ra điều này nên mới phản ứng như vậy. Tất nhiên khó mà nghĩ một ông lão ngồi xe lăn lại hợp với cô gái còn đôi mươi như thế, nhưng chuyện giữa nam nữ với nhau người ngoài dễ gì hiểu hết được.”

Đèn giao thông phía trước đã chuyển đỏ. Kaoru đạp chân phanh, chắc chắn xe dừng hẳn, cô mới bắt đầu đăm chiêu.

“Tôi thì không nghĩ có chuyện ấy đâu.”

“Tại sao?”

“Tôi nghĩ cô Namie có người yêu rồi.”

“Người yêu? Sao cô biết?”

“Tôi thấy cô ấy đeo nhẫn ở ngón giữa tay trái.”

“Thế à?”

“Mẫu mới của Tiffany. Tôi đoán cô ấy mới được người yêu tặng gần đây thôi.”

“Cô có bằng chứng gì chứng minh người bạn trai đó không phải là ông Tomonaga không?”

“Cả năm nay ông ấy đâu có ra ngoài.”

“À,” cô nghe tiếng Kusanagi thốt lên. Đèn hiệu đã chuyển xanh, cô buông chân khỏi chân phanh.

“Có thể cô ấy đã tự mua.”

Kaoru lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Chẳng có người phụ nữ nào lại tự đi mua chiếc nhẫn ấy đâu. Đó là chiếc nhẫn giống như kiểu chỉ tồn tại để cho cánh mày râu đem tặng các chị em thôi.”

“Vậy ư? Phụ nữ các cô đúng là hay để ý tiểu tiết thật.” Kusanagi nói, giọng nửa cảm thán, nửa giễu cợt.

“Không được ạ?”

“Đâu có. Với cảnh sát thì đấy còn là ưu điểm là đằng khác. Có điều anh chàng nào mà lấy cô thì hẳn vất vả lắm. Xong lỡ ngoại tình thì có mà bị lộ tẩy trong phút mốt.”

“Tôi sẽ coi đây là một lời khen. Cảm ơn anh.”

“Không dám.

Cô thấy phía trước đã có biển báo đường cao tốc.