← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

Namie mở cánh cửa tủ búp phê, lấy chai cognac ra.

“Bố chỉ được uống một chút thôi đấy,” Namie nhắc.

“Ừm, bố biết rồi,” Yukimasa gật đầu. “Chỉ đêm nay thôi. Mấy khi Yukawa tới nhà đâu, không làm một ly thì coi sao được.”

“Ấy, với em thì thầy chớ khách sáo như vậy ạ.” Yukawa đang ngồi phía đối diện khẽ xua tay.

“Là tôi muốn uống thôi. Anh chỉ là cái cớ. Đành phiền anh đối ẩm với ông già này chút vậy. Chứ đêm nay xem chừng tôi cũng chẳng ngủ nổi.”

“Tất nhiên em không phiền gì ạ.”

Namie đặt cốc trước mặt hai người, đoạn rót rượu. Một mùi hương ngọt đậm phảng phất trong không trung.

“Chậc, giờ ta cũng chẳng thể cụng ly cho cuộc hội ngộ này được nhỉ.” Yukimasa khẽ nhếch môi cười, đoạn liếm những giọt rượu cognac. “Lưỡi chực tê đến nơi nhỉ. Nhưng rượu quả là ngon.”

Namie cũng ngồi xuống ghế. Cô rót hồng trà trong xuyến ra cốc.

“Em không biết là con trai thầy đã về đây.” Yukawa nói.

“Tôi còn chẳng có tí cảm giác gì là nó đã về nữa là. Mà nó chắc cũng vậy. Có khác gì người lạ đâu. Chung dòng máu nhưng con tim không có sự kết nối thì cũng chẳng thể gọi là gia đình được. Anh không thấy thế sao?”

“Em thì không rõ sự tình lắm.”

“Ừm, anh từ xưa đến nay có bao giờ quan tâm tới chuyện của người khác đâu.” Yukimasa khẽ cười, quay qua nhìn Namie. “Yasuda với Imura cũng giỏi nhưng không thể so với Yukawa được. Trước người ta gọi cậu ta là thiên tài đó. À không, giờ vẫn vậy mà.”

“Thôi, em xin ạ.”

“Ừm, anh đúng là không thích bị người khác nói về mình như vậy nhỉ. Namie, con nghĩ phẩm chất cần thiết của một nhà khoa học ưu tú là gì?”

Suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi cô đáp, “Con nghĩ là nghiêm túc chăng?”

“Ừm, tính đó cũng cần. Nhưng không phải cứ nghiêm túc là tốt đâu. Thi thoảng sự thiếu nghiêm túc lại cho ra những phát kiến không ngờ đấy. Phẩm chất cần thiết của một nhà khoa học là thuần khiết. Người đó sẽ phải có một trái tim trong trắng, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì hay bị nhuốm bất cứ một màu sắc nào khác. Nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng để làm được vậy thực chất lại rất khó. Bởi lẽ, nghiên cứu cũng giống như việc ta xếp chồng từng hòn đá lên nhau vậy. Những nhà khoa học tâm huyết sẽ luôn hướng tới mục tiêu, cố gắng chồng được càng nhiều đá càng tốt. Tất nhiên anh ta hoàn toàn tự tin với những hòn đá mà mình đã chồng lên. Và có một sự xác tín rằng mình không sai. Vậy nhưng, cũng có khi việc này lại trở thành một đòn chí tử. Ví như, khi mối nghi ngờ – hòn đá đầu tiên mình đặt ở đấy có thật là đúng vị trí không, mà không, hơn cả thế, liệu đấy có đúng là hòn đá không – đã nhen lên thì anh ta sẽ khó lòng đạp đổ cái bức tường đá ấy của mình đi được. Vì anh ta đã bị trói buộc vào thành tích từ trước đến giờ của mình. Sự thuần khiết giày vò con người ta lắm.” Yukimasa khẽ lắc lắc bàn tay trái đã nắm chặt lại.

Lâu lắm rồi Namie mới lại thấy ông nói năng đanh thép như vậy. Rõ ràng ông chưa say, nên có lẽ sự căng thẳng tinh thần này là do ảnh hưởng từ cái chết của Kunihiro.

“Nhưng cái tên Yukawa này này, dù là công trình dày công nghiên cứu đến đâu mà cậu ta thấy nghi ngờ thì chắc chắn sẽ không do dự mà đập đổ luôn. Tôi vẫn nhớ cái vụ tìm kiếm đơn cực từ ấy đấy.”

“À, vụ đấy ạ,” Yukawa cười khổ, đoạn nghiêng cốc cognac.

“Nam châm thì có hai cực bắc và nam đúng không?” Yukimasa vừa nhìn gương mặt Namie vừa bắt đầu nói. “Hai cực đó lúc nào cũng bắt cặp với nhau, dù là viên nam châm nhỏ cỡ nào, thì cũng không thể có chuyện chỉ có một cực bắc hoặc một cực nam. Nhưng nếu là ở cấp độ hạt cơ bản thì liệu điều đó có thể xảy ra không? Người ta đã đặt ra câu hỏi ấy, tuy chưa có chút sở cứ nào, nhưng đơn cực từ chính là tên được gắn cho vật chất này. Thời học cao học, Yukawa đặc biệt quan tâm tới đơn cực từ, và hòng chứng minh được sự tồn tại đó, cậu ta đã dùng phương pháp thử và sai. Nhờ phương thức tiếp cận độc đáo ấy mà các vị giáo sư đã rất để mắt đến cậu ta.”

“Nhưng có vị giáo sư nào nghĩ em sẽ thành công đâu. Họ cho rằng vấn đề mà các nhà khoa học trên thế giới đã nỗ lực bao lâu vẫn chưa thể tìm ra lời đáp thì một sinh viên bình thường sao làm được.”

“Thú thực với anh, tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Tôi cũng cho rằng ấy là điều không thể.”

“Và họ đã không sai,” Yukawa nhìn Namie, cười thiểu não. “Cái lý luận tôi đã mất hơn một năm để xây dựng lại mắc phải một sai lầm kinh khủng khiếp ngay từ điểm gốc rễ. Để rồi luận văn của tôi trở thành một đống rác.”

“Tôi cảm phục vô cùng cái sự thuần khiết đó của anh đấy. Bởi lẽ, thường mọi người sẽ không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân và rơi vào ngõ cụt. Tôi biết không ít những nhà khoa học đã lãng phí cả núi thời gian của mình như thế. Nhưng anh thì khác, anh từ bỏ giấc mơ tìm kiếm đơn cực từ nhẹ như bẫng, và quyết định sẽ dùng những kinh nghiệm đã tích lũy được vào một lĩnh vực hoàn toàn khác. Anh đã tìm ra một cách từ hóa vật liệu từ tính ở mật độ cao hoàn toàn mới. Tôi đã kinh ngạc lắm đấy. Một chuyên gia lượng tử học đột nhiên lại đi thử thách mình trong kỹ thuật ghi từ.”

“Chó ngáp phải ruồi thôi ạ. Nói thẳng ra thì, chính là một sự liều lĩnh trong tuyệt vọng.

“Ngay đến việc đặt tên cũng đầy bản sắc riêng. Bánh răng nam châm. Anh trả lời thành thật cho thầy nghe xem nào, có phải lúc nhận được cái bằng sáng chế đó anh đã nghĩ chẳng mấy mà mình thành đại gia, đúng không?”

“Em không có...”

“Làm gì có chuyện không. Gì thì gì mấy doanh nghiệp Mỹ cũng kéo đến chỗ anh ầm ầm mà.” Yukimasa nhìn về phía Namie, đoạn mở to mắt.

“Ồ,” cô nhìn Yukawa chằm chằm.

“Nhưng sau rốt cũng có công ty nào ký hợp đồng đâu ạ. Bởi họ nhận ra đó là kỹ thuật chỉ áp dụng được với những điều kiện bắt buộc nhất định.”

“Nghe tiếc hẩy? Nhưng đối với ngành vật lý Nhật Bản mà nói thì lại là một điềm may. Chứ anh mà kiếm bộn tiền rồi bỏ luôn nghiên cứu thì đất nước đã mất đi một nhân tài xuất chúng rồi.”

“Em có làm nên trò trống gì đâu. Mang tiếng là nghiên cứu bao nhiêu năm mà có để lại được thành quả gì ra hồn. Chỉ có tuổi là ngày càng nhiều.”

“Nhưng cũng chưa đến tuổi mất tinh thần đâu. Mà anh vẫn còn độc thân nhỉ? Không định kết hôn gì à?”

Namie chớp mắt ngạc nhiên khi nghe Yukimasa nói như vậy. Cô cứ ngỡ anh đã có gia đình.

“Em nghĩ đời này cái gì cũng có dòng chảy của riêng nó, trong trường hợp của em, về vấn đề ấy thì dòng chảy như đã bị tắc cứng ngay ở thượng nguồn rồi.”

“Chứ không phải chỉ là anh thấy ở vậy thì thoải mái hơn à?” Yukimasa tủm tỉm cười, nhấp ngụm cognac, rồi làm mặt nghiêm túc. “Cơ mà, kết hôn ấy, thận trọng thì nhất định không tệ đâu. Tôi luôn ước giá mà hồi đó mình thận trọng hơn. Dạo ấy tôi chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu, nào có để tâm tới việc kết hôn hay thành gia lập thất. Tôi được ân nhân giới thiệu thành thử từ việc đi xem mắt đến việc quyết định cưới xin đều chỉ là vì chẳng có cớ nào để từ chối. Nhưng đúng là, không thể quyết định những chuyện trọng đại của đời người theo lối nghĩ đơn giản như thế. Lúc bấy giờ tôi hận người vợ đã mang đứa con trai của tôi đi mất, song giờ nghĩ lại, nói gì thì nói một phần lỗi cũng là ở tôi. Lẽ ra chúng tôi phải trò chuyện với nhau nhiều hơn, ngặt nỗi tôi thời ấy quá cứng đầu. Nhằm đúng lúc ấy thì trường Massachusett lại có ý mời tôi hợp tác nghiên cứu trong vòng hai năm. Tôi chẳng buồn bàn bạc với vợ mà đồng ý qua Mỹ luôn. Chưa kể, dự định ban đầu là hai năm mà sau kéo dài thành ba năm. Trong khoảng thời gian ấy tôi chỉ liên lạc với vợ đúng một lần. Bà ấy có tức giận cũng là lẽ đương nhiên.”

Yukimasa uống cạn chỗ cognac, đặt cái cốc không lên bàn, rồi ông với tay lấy chai rượu.

“Ơ kìa bố.”

“Thôi thầy dừng chén đi ạ.” Yukawa cũng can.

“Chỉ đêm nay thôi mà, tôi uống nốt cốc này thôi.”

Nghe ông bảo như vậy, Namie chẳng thể cấm cản thêm. Cực chẳng đã, cô đành cầm chai, rót rượu vào cốc cho ông.

“Con keo quá đấy, rót thêm chút đi.”

“Không được. Nốt chỗ này thôi đấy ạ.” Namie đóng nắp chai lại.

Đúng lúc ấy, điện thoại đang để dưới bếp của cô đổ chuông. Gọi giờ này thì chỉ có thể là người đó mà thôi.

“Con nghe đi, chắc là nó gọi đấy.” Yukimasa nói.

“Vậy... con xin phép một chút ạ. Anh Yukawa không được để bố tôi rót thêm rượu đâu đấy nhé.”

“Tôi biết mà,” nghe Yukawa đáp vậy rồi cô mới đi vào trong bếp. Cô nghe máy, quả nhiên là Konno Sosuke.

“Anh xin lỗi, giờ anh mới về. Anh nghe mẹ kể rồi. Mọi chuyện chắc rùm beng lắm nhỉ.”

Nhà Konno cũng ở trong thị trấn này. Cô với anh từng học chung cấp một rồi cấp hai. Chỉ là hai người khác tuổi nên không cùng khối.

“Vâng, mọi chuyện lu bu lắm ạ.”

“Ừm, anh nghe bảo là khu nhà phụ bị cháy à, với cái người sống ở đó mất rồi...” Konno nói giọng ấp úng. Nghe như anh đang cố không để lộ ra cảm xúc gì.

“Ừm, anh ta chết rồi...” Namie cũng nói giọng hết sức bình thản.

“Thế à,” nói rồi Konno làm thinh. Namie cũng im lặng. Rõ ràng họ cùng chung cảm xúc vậy mà chẳng ai cất lên được thành lời.

“Mà em không bị thương gì chứ?” Cuối cùng, Konno cũng lên tiếng hỏi.

“Em không sao, khu nhà chính không bị tổn hại gì cả. Bố em cũng không hề hấn gì.”

“Tốt quá rồi. Nhưng đấy là phóng hỏa đúng không? Giờ em ở đó liệu có sao không? Nhỡ hung thủ vẫn lởn vởn quanh đó thì sao?”

“Việc ấy thì anh chớ lo. Nghe đâu đêm nay sẽ có cảnh sát túc trực bên ngoài. Với lại, học trò cũ của bố em cũng đang ở đây.”

“Ừm, thế chắc không sao. Nhưng sao mọi chuyện lại thành ra như thế nhỉ? Cũng may mà là khu nhà phụ, anh không dám nghĩ đến cảnh kẻ đó nhắm vào khu nhà chính.”

“Vâng. Nhưng em nghĩ sẽ không có chuyện ấy đâu.”

“Tại sao?”

“Hình như hung thủ muốn giết anh ta mà.”

“Thế á? Chứ không phải vô tình đốt nhà đằng ấy hả?”

“Vâng, có lẽ không phải đâu ạ. Đợi khi nào gặp em sẽ nói cụ thể cho anh nghe sau.”

Giờ mà dông dài về vụ án ở đây thì có hơi vô ý.

“Ừm. Thôi em nghỉ sớm đi nhé. Mà khi nào thì ta gặp nhau được nhỉ?”

“Tạm thời chắc em không hứa trước được. Mai em sẽ nhắn tin cho anh nhé.”

“Anh hiểu rồi. Vậy chúc em ngủ ngon nhé.”

“Chúc anh ngủ ngon,” nói rồi Namie ngắt điện thoại.

Cô quay trở ra phòng khách đúng lúc Yukawa đang ngắm những mô hình thuyền trong chai.

“Yukawa bảo giờ sẽ ra khách sạn. Khoảng mười phút nữa taxi sẽ tới.” Yukimasa thông báo.

“Rất cảm ơn anh đã nán lại tới tận giờ này với bố con tôi.” Namie cúi đầu về phía Yukawa.

“Đâu có, tôi cũng đã rất vui mà. Tôi nghĩ ngày mai có khi còn mệt hơn đó, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Cảm ơn anh.”

“Hai viên cảnh sát tới đây ban nãy, Kusanagi và Utsumi ấy, đáng tin lắm. Nếu có gì khó khăn thì cô cứ trao đổi với họ. Hoặc nếu cô ngại liên lạc thì bảo tôi.”

“Vâng, tôi sẽ làm vậy ạ. Thật xin lỗi anh quá, phiền anh hết việc này đến việc khác.” Namie lại cúi đầu.

Yukawa đặt mô hình về vị trí cũ.

“Nhưng mà, tác phẩm tinh xảo quá thầy ạ. Tay thầy có vẻ lại hoạt động được như xưa rồi thầy nhỉ.”

“Làm gì có, sao mà như hồi xưa được. Nhưng tôi vẫn thích việc chế tạo lắm. À đây, cái này cũng là tôi tự làm đấy.” Yukimasa chĩa cây ba toong về phía Yukawa.

“Cái này ấy ạ?” Yukawa cầm lấy chiếc gậy ba toong ngắm nghía.

“Anh thử xoay phần tay cầm xem.

“Như thế này ạ?” Yukawa vặn cái tay cầm. Cảm giác như có gì đó, anh cứ thế kéo ra. Thế là chiếc gậy dài ra thêm khoảng ba mươi xăng ti mét như cơ chế của một chiếc xi lanh.

“Tôi đã dùng cán của một chiếc ô gấp bị hỏng đấy,” Yukimasa bảo. “Tôi gọi nó là cây gậy làm biếng. Khi cần kéo những đồ vật ở xa lại phía mình tôi sẽ dùng gậy ba toong này. Nếu vẫn không với tới thì tôi kéo thêm ra như vậy.”

“Ra là thế,” Yukawa vặn tay cầm về lại như cũ. Đúng lúc ấy, nom anh như vừa nhận ra điều gì đó. “Ớ, cái nút này...”

Anh ấn cái nút, bỗng trên bức tường bên cạnh hiện lên hình mũi tên màu đỏ. Đó là bút trình chiếu.

“Thầy gắn cái này vào đây làm gì vậy ạ?” Yukawa hỏi.

“Tất nhiên là để dùng như mục đích chính của một cây bút trình chiếu rồi. Tỷ như, ta có thể làm như vầy.” Yukimasa nhận lại cây gậy, đoạn ấn cái nút. Tức thì, mũi tên hiện lên chiếc hộp đang đặt trên tủ búp phê. “Và tôi sẽ bảo Yukawa, lấy giúp tôi cái này với chẳng hạn. Với người không đi lại được thì mấy món đồ lười biếng như thế này cần thiết lắm.”

Yukawa gật đầu, quay qua cười với Namie.

“Kiểu này thì thầy sẽ sống thọ lắm đây.”

“Đúng đấy ạ,” cô cười đáp trả.

Chẳng mấy chốc, taxi tới. Yukawa ra về. Namie thấy bóng lưng Yukimasa lúc nhìn chiếc xe rời đi nom mới cô đơn làm sao.