❖ 6 ❖
Men theo con đường phía trước nhà Tomonaga chừng một trăm mét là đến nhà Kashiwara. Bà nội trợ tên Yoshiko, sáu nhăm tuổi, sống trong căn nhà đó biết rất rõ chuyện nhà Tomonaga. Nghe đâu họ vốn qua lại với nhau từ hồi xưa.
“Vậy tức là hồi đầu ông Tomonaga giấu hàng xóm chuyện cậu con trai về nhà ạ?” Kaoru vừa giở cuốn sổ tay vừa hỏi.
Cô đang ngồi ngoài hiên. Kaoru gọi bà Yoshiko để hỏi chuyện lúc bà đang phơi quần áo ngoài sân, thành thử bà bảo cô ngồi luôn ở đó. Bà thậm chí còn mang cả một giỏ đầy quýt ra mời cô. Mọi người đã bàn tán xôn xao về vụ án đêm qua, bà Yoshiko biết thể nào cảnh sát cũng sẽ tới hỏi chuyện mình. Bà kể, tối qua bà đi viếng linh cữu một người họ hàng, về tới nhà thì họ đã dập lửa xong rồi.
“Cô xem, ai mà muốn kể về một thằng con vô công rồi nghề như thế với mọi người chứ. Chưa kể họ còn xa nhau từ khi thằng bé còn bé tí, có gặp lại lần nào đâu. Muốn giới thiệu cũng khó lắm. Thế mà ông ấy vẫn để thằng bé sống ở khu nhà phụ. Nhưng đúng thật, gì thì gì cũng là con ruột, không thương sao được.”
“Thế tại sao bác lại biết người đó đang sống trong nhà Tomonaga vậy ạ?”
“Con bé Namie bảo cho tôi đấy. Dù tôi cũng đoán được từ trước rồi. Ở cái thị trấn bé xíu xiu này, tin đồn lan nhanh lắm. Đột nhiên có một người đàn ông thái độ khác thường lượn lờ hết chỗ này tới chỗ khác thì ai chẳng lấy làm lạ. Cậu ta với đám bạn bất hảo còn thường xuyên làm loạn cả khu giữa đêm hôm nữa mà. Đốt pháo trong vườn, rồi tự tiện chạy ca nô trên hồ, nói chung toàn làm phiền người khác thôi. Thành thử biết chẳng giấu được lâu nên ông Tomonaga mới kể sự tình với mấy người thân cận đấy. Nhưng cô cũng biết bệnh tình của ông ấy rồi đấy. Rốt cuộc, người chạy tới chạy lui xin lỗi lại là con bé Namie. Chỉ tội cho con bé ấy thôi. Ấy thế mà, mẹ con bé nào có được đăng ký hộ tịch, nên nói gở ông Tomonaga có mệnh hệ gì thì nó cũng chẳng được một cắc nào đâu. Tôi thấy chuyện ấy sao mà kinh khủng quá. Con bé một lòng một dạ chăm lo cho ông ấy, thế mà..” Bà Yoshiko nói giọng phẫn uất.
“Anh Kunihiro có từng xảy ra xích mích với hàng xóm không ạ?”
“Thường xuyên là đằng khác. Nãy tôi có nói rồi đấy, cậu ta sống cái kiểu tự tung tự tác thế mà. Có điều chúng tôi cũng cố gắng không dây vào cậu ta. Mấy kẻ đáng ngờ ra vào đó suốt.”
“Mấy kẻ đáng ngờ là sao ạ?”
Rõ ràng bên cạnh chẳng có ai mà bà Yoshiko đưa một tay lên che miệng.
“Bọn đòi nợ ấy. Cậu ta chỉ tứ cố vô thân mà về thì đã đỡ, đằng này còn ôm theo cả cục nợ to đùng.”
Đêm qua, ông Tomonaga không hề đề cập đến việc này. Hẳn là ông ấy không thể tự mình nói ra được, Kaoru đoán chừng.
“Anh ta cần tiền làm gì mà đến mức phải vay nợ thế ạ?”
“Tường tận mức ấy thì tôi không rõ. Nhưng chắc chẳng phải việc gì đường hoàng đâu. Hình như toàn đám người ám muội đến đòi nợ mà. Nhưng mà cô cảnh sát này, vụ hỏa hoạn hôm qua không đơn thuần chỉ là phóng hỏa thôi phải không? Tôi nghe hàng xóm kể, cảnh sát hỏi họ là có trông thấy ai mang theo dao quanh đây không.”
“À... chuyện đó thì cháu không rõ lắm đâu ạ.”
Kaoru quyết định rút lui. Bà Yoshiko cứ mời mãi, cô đành cầm theo hai quả quýt.
Sau đó, cô còn đi lấy lời khai của mấy nhà nữa rồi mới tạm quay lại trụ sở cảnh sát. Mamiya và Kusanagi đang ở trong phòng họp. Kusanagi có vẻ đã nắm được những mối giao hảo của Tomonaga Kunihiro.
“Để tóm gọn lại trong một từ thì là ‘ngốc nghếch’,” Kusanagi nói. “Mẹ anh ta, bà Kazuyo sau khi sống ly thân với ông Tomonaga thì đã về giúp việc cho văn phòng kế toán thuế của nhà bố mẹ mình. Khổ nỗi, người bố làm kế toán thuế của bà ấy lại đột ngột qua đời, thế là nhà bà ấy cũng mất luôn nguồn thu nhập chính. Nghe đến đây thì cũng hiểu được lý do tại sao bà ấy lại dứt khoát không chịu ly hôn với chồng. Ông Tomonaga thì có vẻ đã gửi tiền sinh hoạt phí rất có trách nhiệm, nhờ vậy Kunihiro tốt nghiệp cấp ba mà chẳng phải mảy may nếm trải cảnh bần hàn. Sau đó anh ta làm hết việc này đến việc khác, nhưng cũng chẳng kéo dài được lâu, cuối cùng thì đâm đầu vào cờ bạc rồi gái gú. Cái khoản nợ mà Utsumi hỏi được cũng là vì cờ bạc mà ra. Từ ngày xưa anh ta đã nằm trong danh sách đen của mấy công ty thẻ tín dụng rồi. Có điều, theo lời mấy người bạn của anh ta kể lại thì, sau khi về sống ở khu nhà phụ kia là anh ta đã hết nợ rồi. Tức là ông Tomonaga đã trả nợ thay anh ta.”
“Thế ạ...”
Kaoru đột nhiên ợ nóng. Cô hiểu cảm giác của Kusanagi khi thấy anh nói về nạn nhân một cách suồng sã như vậy, cũng hiểu được tại sao ông Tomonaga Yukimasa trông lại nhẹ nhõm đến thế.
“Kishitani đang điều tra xem cụ thể khoản nợ đó là bao nhiêu. Nhưng theo tôi đoán thì con số đấy không dừng lại ở một, hai triệu yên đâu, ít cũng phải gấp mười lần như thế. Đúng là ngốc nghếch mà.”
“Ngốc hay không thì giờ anh ta cũng chết rồi, ta vẫn phải tìm ra hung thủ thôi.” Mamiya vừa nói vừa bóc vỏ quýt. “Nào, giờ ta điều tra từ đâu bây giờ nhỉ?”
“Ta vẫn chưa tìm ra được hung khí ạ?”
Nghe Kaoru hỏi, Mamiya mặt mày nhăn nhó.
“Cảnh sát sở tại đã tìm trên diện rộng rồi đấy, thế mà vẫn chưa thấy gì cả. Có lẽ nên nghĩ theo hướng hung thủ đã mang đi rồi.”
“Chứ kiếm Nhật mà để lại hiện trường thì bị tra ra tung tích ngay.” Kusanagi nói.
“Là kiếm Nhật ạ?”
“Ừm.”
“Không, cũng chưa chắc đã là kiếm Nhật đâu.” Mamiya vừa bỏ quýt vào miệng vừa nói.
“Nạn nhân bị một lưỡi nhọn đâm xuyên từ lưng tới ngực. Vết đâm đó rộng khoảng năm mi li mét, dài ba xăng ti mét. Nên mới đang có câu chuyện là thế thì vừa bằng lưỡi kiếm Nhật. Mà chỉ bằng một nhát đâm cực mạnh. Bác sĩ khám nghiệm tử thi còn bảo, nếu là kiếm Nhật, thì người đâm hẳn phải là một kiếm sĩ bậc thầy. Ngoài ra không có vết thương nào khác cả. Trong phổi không có khói, căn nhà đó bị phóng hỏa sau khi nạn nhân bị giết.”
“Không cần phải là kiếm Nhật, chỉ cần là một vũ khí thật dài thì cũng có thể đâm xuyên qua thân người.”
“Thế ít nhất cũng phải dài cỡ ba mươi xăng ti mét.” Kusanagi nói. “Và máu sẽ dính be bét, khó mà cầm theo một thứ như vậy đi trên đường. Với lại hung thủ chắc cũng bị máu bắn vào. Nếu không có ô tô thì không bỏ trốn nổi đâu. Sau khi căn nhà bị phóng hỏa, ta cũng đã rà soát hết các tuyến đường, dễ gì thoát được.”
“Đừng nói chắc chắn như vậy. Sau khi phát hiện cái xác ta mới biết là anh ta bị giết mà.” Mamiya nhỏ giọng, như sợ tai vách mạch dừng với mấy điều tra viên sở tại đang ở quanh đây. “Kusanagi tiếp tục điều tra giúp tôi các mối giao hảo của nạn nhân với tìm hiểu xem gần đây anh ta có vướng vào vụ xích mích tiền nong nào không nhé. Utsumi thì hãy tới nhà Tomonaga, hỏi xem vụ tiền nợ kia là thế nào.”
“Rõ ạ,” Kusanagi và Kaoru đồng thanh đáp lời.