← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖

“Đúng như cô nói đấy. Tôi đã trả nợ thay nó.” Yukimasa điềm tĩnh trả lời. Có thể ông nghĩ mình còn quắc thước lắm, song trong mắt Namie, ông thật hốc hác.

“Anh ấy vay tiền từ đâu vậy ạ?” Kaoru hỏi.

“Nhiều chỗ lắm. Công ty tín dụng tiêu dùng lớn cũng có, mà mấy công ty tín dụng địa phương mờ ám cũng có. Tôi có giữ hóa đơn đấy, tôi sẽ cho cô xem sau.”

“Cảm ơn ông ạ. Anh ấy vay có nhiều không ạ?”

“Cộng tổng vào thì dễ phải hơn năm mươi triệu yên đấy.”

Kaoru sau khi trợn tròn mắt kinh ngạc thì mới ghi chép lại.

Ngồi nghe bên cạnh, Namie nhớ lại quãng thời gian đó.

Những gã đàn ông đến đòi nợ kia trông thì quý phái nhưng lời lẽ thì tuyệt nhiên không có chỗ cho sự thỏa hiệp hay thân tình. Sau khi biết Yukimasa chính là cái máy rút tiền của Kunihiro, bọn họ tỏ ra vô cùng phấn khích. Họ không đe dọa trực tiếp mà từ từ dồn ép như thể giày vò ông từng chút một. Trong khi ấy, Kunihiro chẳng những không hiểu cho nỗi khổ tâm của ông mà còn thúc ép ông theo những cách tàn độc hơn cả bọn đòi nợ.

Lỗi do ai mà thành ra như thế chứ – ấy là câu cửa miệng của Kunihiro.

Vì hai người tự làm theo ý mình nên tôi mới ra nông nỗi này. Bình thường các ông bố không chỉ cho con cái tiền bạc thôi đâu, mà còn cả sức lực rồi sự dưỡng dục nữa. Ông đã được miễn những thứ ấy thì giờ phải biết điều mà đền đáp tôi cho xứng, không thì đâu có được. Chưa kể tôi còn không thể đi học đại học. Tôi mà được nuôi dạy chu đáo thì cũng đã đi học đại học như người ta rồi. Cho nên là, tôi có quyền được hưởng cái tiền học đấy, rồi còn cả chi phí khi học đại học mà tôi đã không được hưởng nữa. Anh ta thường xuyên thốt ra những lời lẽ đòi tiền đến độ người ta phải cảm thán sao có thể vin vào những cái cớ như thế được chứ. Đến mấy tên đòi nợ còn chỉ biết đứng bên cạnh cười khổ.

Namie thậm chí còn nghĩ sao không để cho anh ta tự tuyên bố phá sản [2] đi cho rồi. Nhưng cô không đủ dũng cảm để nói ra điều đó. Vả chăng, nói cho cạn nhẽ thì cô còn luôn mang mặc cảm bản thân chỉ là người ngoài, hơn hết thảy, cô hiểu được tâm tình của ông Yukimasa. Từ tận đáy lòng, ông luôn cảm thấy có lỗi với Kunihiro. Ông không phản biện những lý lẽ xằng bậy của anh ta là bởi luôn cảm thấy việc anh ta trở thành con người trụy lạc như vậy có một phần lỗi do ông.

Rốt cuộc, Yukimasa đã phải bán đi một phần đất của nhà Tomonaga để trả món nợ đó. Namie không rõ cụ thể nhà Tomonaga có bao nhiêu tài sản, song cô biết ông cũng không phải người đặc biệt giàu có gì cho cam.

Sau đó, Utsumi Kaoru vẫn tiếp tục hỏi thêm về chuyện nợ nần, rồi chuyện Kunihiro có xích mích gì với hàng xóm láng giềng hay không. Trước đó cảnh sát cũng đã thu thập được kha khá thông tin về anh ta.

“Mà anh Kunihiro liệu có quen biết ai có kiếm Nhật không nhỉ?” Utsumi Kaoru hỏi.

“Kiếm Nhật?”

“Không cần là kiếm Nhật, một con dao dài thôi cũng được. Hai người có từng nghe anh nhà quen người nào như thế không?”

“Tôi cũng không biết nữa,” Yukimasa lắc đầu. “Tôi không nghe chuyện như thế bao giờ. Thằng bé bị giết bằng kiếm Nhật sao?”

“Ừm, hiện chúng tôi vẫn chưa rõ có phải là bằng kiếm Nhật hay không. Chỉ biết đó là một loại vũ khí dài. Nếu mọi người không biết thì thôi ạ.”

Utsumi hỏi thêm vài câu nữa, cầm bản sao của tờ hóa đơn rồi ra về.

“Chắc họ còn tới hỏi về việc này nhiều đấy.”

Yukimasa hừ mũi, đúng lúc ấy, chuông đàm thoại trong nhà reo. Namie ra nghe, là Konno Sosuke.

“Anh có việc ở gần đây, tiện nên ghé qua xem tình hình như thế nào,” anh nói qua chuông đàm thoại.

“Để cậu ấy vào đi,” nghe Yukimasa bảo như vậy, Namie bèn mời Konno vào phòng khách. Yukimasa đã đi lên phòng riêng. Hẳn là ông muốn để hai người được tự nhiên. Cô đã kể cho ông chuyện họ đang hẹn hò từ trước.

“Anh có xem qua khu nhà phụ rồi. Cháy ghê quá nhỉ.” Mặt Sosuke vốn non choẹt, giờ anh mở to mắt nom càng trẻ trung hơn.

“Coi như cháy rụi mà. Thuê dọn dẹp chắc cũng tốn khối tiền.”

“Tạm thời cứ để vậy cũng được mà.”

“Cứ để vậy sao được.”

Namie mang hồng trà tới cho Sosuke. “Cảm ơn em,” anh nói.

Sosuke đang làm việc cho một đại lý ô tô. Anh đang sống cùng bố mẹ. Song bố anh gần như nằm liệt giường, mẹ anh một tay coi sóc ông.

“Nghe nói gã ta bị dao đâm à?” Nhấp một ngụm trà, anh hỏi. “Anh hiểu ý hôm qua em nói rồi. Chuyện mà hung thủ nhắm vào gã ta ấy.”

“Vâng,” Namie gật đầu.

“Ừm, anh biết nói ra thế này thật không phải, nhưng anh vẫn phải nói, anh thực muốn túm lấy vai hung thủ đó mà cảm ơn hắn vì đã giết tên Kunihiro đó cho mình.”

“Anh Sosuke, nói vậy không hay đâu.”

“Anh biết mà. Anh chỉ nói ở đây thôi.” Sosuke liếm môi. “Nhưng em cũng nghĩ vậy đúng không?”

Namie làm thinh. Nhưng như vậy cũng chẳng khác gì câu trả lời rồi.

“Gã định ăn bám bác Tomonaga đến khi bác ấy chết mà. Sau đó gã sẽ chiếm đoạt hết tài sản. Cũng chẳng ai hơi đâu quan tâm tới chỗ tài sản đó cả, nhưng như thế thì sao em hạnh phúc được. Em sẽ không thể kết hôn với anh. Bởi em đâu thể cứ thế mà bỏ bác Tomonaga.”

“Tất nhiên rồi. Tuy không phải máu mủ ruột rà, trên hộ tịch cũng là người dưng nước lã, nhưng đó là người bố quý giá của em.”

“Thế nên em cũng thấy biết ơn đúng không?”

“Em xin anh đấy, anh đừng nói mấy lời như vậy ra ngoài.”

“Anh hiểu. Anh đâu có ngốc nghếch như vậy.” Sosuke đặt cốc trà xuống, đoạn nhìn bàn tay Namie. “Cái nhẫn hợp với em quá.”

“Vậy ạ? Bố còn bảo em là anh tiêu tiền nhiều như vậy có sao không đấy.”

“Dù có là một nhân viên quèn thì chừng đó cũng phải mua được chứ. Nói để em biết luôn, anh không có nợ nần gì đâu.”

“Vậy thì em yên tâm rồi.”

Hai người nhìn nhau, đúng lúc ấy, chuông cửa lại reo. Namie vừa nghiêng đầu thắc mắc vừa đi ra phía cửa. Là cảnh sát, nhưng không phải Utsumi Kaoru hay Kusanagi.

“Tôi nghe cảnh sát theo dõi nhà mình báo anh Konno Sosuke đang ở đây.” Đối phương nói.

“Vâng, anh ấy đang ở bên trong ạ...”

“Xin lỗi cô, nhưng tôi có thể hỏi chuyện anh ấy một chút không?”

“À, vâng…”

Namie hỏi lại Konno Sosuke. Anh bảo lúc anh tới, có một cảnh sát mặc đồng phục đã gọi anh lại.

Hai người cùng bước ra lối ra vào. Hai nam cảnh sát đang đứng bên ngoài cửa.

“Anh Sosuke đúng không nhỉ?” Người đàn ông lớn tuổi, mặt nghiêm nghị nói.

“Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”

Người đàn ông giơ thẻ cảnh sát ra và hỏi:

“Khoảng 8 giờ tối qua anh đã ở đâu vậy?”