← Quay lại trang sách

❖ 8 ❖

Trước mắt Kaoru là một tấm lưng rộng. Mười ngón tay đang cử động với tốc độ chóng mặt. Tới mức cô còn lo khéo bàn phím sắp hỏng tới nơi. Vậy nhưng, chỉ có phần từ cổ tay trở xuống là đang hoạt động, còn tấm lưng đang duỗi thẳng thì tuyệt nhiên không nhúc nhích.

Cạch, sau khi gõ một phím nào đó, Yukawa xoay ghế lại.

“Gần đây tôi trả lời thư thôi cũng lao lực quá. Cùng một người mà một ngày gửi tới không biết bao nhiêu thư, hiệu suất quá chán. Chịu khó tổng hợp lại thành một thư thôi thì có phải đỡ khổ hơn bao nhiêu không.” Yukawa hơi kéo gọng kính ra, day day mi mắt, rồi mới nhìn Kaoru. “Xin lỗi cô nhé, phiền cô tới tận đây mà còn bắt cô đợi.”

“À, không sao đâu ạ.”

Kaoru đang ở phòng nghiên cứu của Yukawa. Trước đó, cô nhận được thư của anh bảo rằng muốn biết tình hình điều tra, khi nào tiện thì phiền cô tới phòng nghiên cứu. Tối nay, cô có việc nên về sở cảnh sát.

“Thế tình hình thế nào rồi? Ấy khoan, tôi pha cà phê cho cô trước đã nhỉ.”

“Không cần đâu ạ, ừm, nói thẳng ra thì, đang khó khăn lắm ạ. Cuộc sống trước kia của nạn nhân khá trụy lạc, anh ta xích mích với rất nhiều người, nhưng gần đây thì lại hoàn toàn không có những chuyện ấy nữa.”

“Không có xích mích cũng đâu có nghĩa là không bị ai oán hận.” Yukawa đang pha cà phê hòa tan ở trước bồn rửa.

“Thì đúng là vậy. Mà cái máy pha cà phê yêu thích của anh làm sao rồi ạ?”

“Tôi cho một sinh viên đang sống một mình rồi. Tôi vẫn thích cái món này hơn. Không tìm ra tí manh mối nào ở hiện trường à?”

“Rất tiếc, cho tới thời điểm này thì không.”

“Cô bảo anh ta bị đâm chết nhỉ. Thế hung khí thì sao?”

“Vẫn chưa tìm thấy. Chúng tôi cho đó là một loại hung khí khá đặc trưng.”

Kaoru nói cho Yukawa nghe về đặc điểm của loại hung khí đó.

“Hừm, kiếm Nhật à. Và còn chỉ đâm một nhát...”

“Ở gần nạn nhân không có ai có kiếm Nhật cả. Anh nghĩ sao về việc này?”

“Cô có hỏi thì tôi cũng chịu thôi.” Yukawa ngồi xuống ghế, uống cà phê. “Tôi cũng nói với các cô rồi đấy, mấy người bạn của tôi có kể một chi tiết khá kỳ lạ. Rằng trước khi ngôi nhà bốc cháy, một tiếng vỡ rất lớn đã vang lên. Họ còn bảo đã trông thấy những ngọn lửa nhiều màu sắc. Các cô có tìm hiểu được gì về chuyện ấy không?”

“Chúng tôi điều tra ra được rồi. Đó là do pháo hoa.”

“Pháo hoa?”

“Nạn nhân tích trữ pháo hoa ở trong nhà. Hàng xóm quanh đấy cũng khai rằng anh ta có chơi pháo hoa và pháo nổ.”

“Hừm. Pháo hoa à? Vậy là một bí ẩn đã có lời giải.”

“Còn bí ẩn nào nữa sao?”

“Họ bảo nghe thấy tiếng như kính vỡ mà. Trước khi phát hỏa ấy. Thế đó là gì?”

“Cái đó chúng tôi cũng điều tra ra được rồi. Đấy là do hung thủ đập.”

“Để làm gì?”

“Để đột nhập vào nhà. Chúng tôi nghi hung thủ đã đột nhập vào nhà từ cửa sổ trổ ra phía hồ.”

“Cô nói nghe vẻ tự tin quá nhỉ. Bằng chứng là gì?”

“Chúng tôi đã kiểm tra cánh cửa ra vào tìm được từ tàn tích đám cháy. Vết tích cho thấy cửa ở trong tình trạng bị khóa. Vì vậy không thể có chuyện hung thủ vào nhà bằng cửa chính được. Thành thử chỉ có thể nghĩ theo hướng hắn đã đập cửa sổ và lẻn vào trong thôi.”

Yukawa đặt cốc cà phê xuống, khoanh hai tay lại.

“Cứ cho là hắn đột nhập vào từ đó đi. Thế xong việc hắn thoát ra từ đâu? Khi đó chắc chắn bạn bè tôi và cô Namie đang nhìn về phía cái cửa sổ đó.”

“Tất nhiên là từ cửa sổ của căn phòng bên cạnh rồi. Từ nhà chính thì không thể thấy cái cửa sổ đó được, nên tôi nghĩ hẳn là hắn đã trốn ra từ đó.”

“Thế khóa cửa sổ đó thế nào, lúc điều tra hiện trường nó có mở không?”

“Chúng tôi đã không xác nhận được việc đó. Hình như nó đã bị vỡ trong quá trình dập lửa. Nhưng nếu không mở thì lạ quá. Bởi như thế thì hung thủ không thể thoát ra ngoài được.”

“Cô nói sao cơ?”

“Cửa sổ vỡ thì bị mọi người nhìn chằm chằm, nếu cả cửa ra vào và các cửa sổ ở các phòng khác cũng khóa thì hung thủ chẳng thể trốn ra đường nào được cả. Như vậy không phải là quá lạ sao ạ?”

Yukawa đâu phải người máu lên não chậm đến mức đi hỏi một điều hiển nhiên như vậy. Kỳ lạ thật, vừa nghĩ thế, Kaoru vừa nhìn anh chằm chằm.

Yukawa đưa ngón trỏ chỉnh lại kính.

“Xác nạn nhân nằm ở đâu của căn phòng vậy?”

“Ở gần cửa sổ. Nghe đâu mấy nhân viên cứu hỏa chỉ chăm chăm vào việc di chuyển cái xác nên không nhớ tư thế chính xác, nhưng chắc chắn là nó nằm ở ngay dưới cửa sổ.”

“Cạnh cửa sổ à... Anh ta đang làm gì ở trong phòng lúc ấy nhỉ?”

“Câu hỏi khó quá. Nhưng trong phòng có cả ti vi màn hình tinh thể lỏng rồi đầu đĩa DVD đấy ạ.”

“Thế có ghế hay xô pha gì đó kê gần cửa sổ để xem những thứ đó không?”

“Không, không có đâu ạ. Hình như khu vực ấy không đặt đồ đạc gì.”

Yukawa chống khuỷu tay phải lên bàn, làm động tác như thể đang hít hơi từ nắm tay.

“Utsumi, cô thử tưởng tượng xem nhé. Nếu cô đang ở trong phòng mà đột nhiên thấy cửa kính bị vỡ thì cô sẽ làm gì? Không phải sẽ bỏ chạy à?”

“Tất nhiên rồi ạ. Nhưng cũng có thể tôi sẽ bị kẹt lại. Rồi sau đó thì bị đuổi kịp, rồi bị giết.”

“Nhưng thế thì cũng là cô có chạy một chút rồi. Đã vậy thì sao có thể ngã xuống ở gần cửa sổ được?”

“Thì chắc là chúng tôi đuổi nhau một hồi rồi tôi bị đâm ở đúng gần cửa sổ.”

Yukawa chau mày.

“Cô sẽ chạy vòng quanh nhà để trốn à? Chứ không phải là chạy ra ngoài?”

“Đúng là làm thế thì hơi kỳ thật. Nhưng cũng có người như vậy chăng. Những khi hoảng loạn con người ta thường làm ra những việc kỳ cục mà.”

Mặt Yukawa trông chẳng có vẻ gì là đồng tình, anh chống tay lên má, nhìn lom lom mặt bàn làm việc.

“Phù thủy kim loại...” Cô nghe thấy anh lẩm bẩm như vậy.

“Sao cơ ạ?”

“À không, tôi độc thoại ấy mà.”

“Anh thấy có điểm gì đáng ngờ sao?”

“Không phải. Tại thói quen của tôi thôi. Chỉ là một trong những tật xấu khó sửa.” Anh phẩy tay. “Tôi còn một câu hỏi nữa. Ban nãy cô bảo là không có ai đáng ngờ nhỉ. Nhưng có thật vậy không? Tôi không nghĩ cảnh sát lại không nghi ngờ hai người đó.”

Kaoru biết anh đang nói đến ai.

“Nếu là ông Tomonaga và cô Namie, thì đúng, chúng tôi nghi ngờ họ trước nhất. Nhưng họ cũng ngay lập tức được loại khỏi diện tình nghi.”

“Vì họ có bằng chứng ngoại phạm à?”

“Đúng vậy. Mà chưa kể ông Tomonaga còn không thể ra tay được. Cũng có người nêu ý kiến rằng phải chăng cô Namie đã dùng thủ đoạn nào đó?”

“Thủ đoạn gì cơ?”

“Giả thuyết này cho rằng có thể nạn nhân đã bị giết từ trước đó rồi. Còn việc phóng hỏa chỉ là để gây nhầm lẫn về thời gian gây án. Nhưng kết quả giám định đã phủ nhận hoàn toàn giả thuyết đó. Họ xác định thời gian tử vong gần như cùng lúc với thời điểm vụ hỏa hoạn xảy ra.”

“Thế à. May quá.”

“Chỉ có điều,” Kaoru tiếp tục. “Cũng có khả năng hung thủ có đồng phạm. À không, nói đúng hơn, chủ mưu là một người khác, còn hai người đó là đồng phạm.”

“Ồ, nghe thú vị đấy. Thế các cô đã có nghi phạm tiềm năng chưa?”

Kaoru lưỡng lự không biết có nên nói ra không, nhưng cuối cùng cô vẫn mở miệng.

“Cô Namie đã có người yêu. Người đó tên Konno. Và anh ta không hề có chứng cứ ngoại phạm. Anh ta khai lúc vụ án xảy ra anh ta đang ở một mình tại nơi làm việc, nhưng lại không có nhân chứng cho việc đó. Chúng tôi vừa mới lục soát nhà anh ta dựa trên sự tự nguyện, nhưng rất tiếc không tìm thấy hung khí.”

“Thế à,” Yukawa lẩm bẩm.

“Ngoài ra anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

“À không, vậy đủ rồi. Xin lỗi đã phiền cô lúc đang bận. Cảm ơn cô.” Yukawa cúi đầu.

“Không có gì ạ. Vậy tôi xin phép.” Kaoru đeo túi lên vai, đi ra phía cửa.

“Cô Utsumi này,” hốt nhiên, Yukawa gọi giật lại. Cô quay đầu lại.

Vậy nhưng, anh lại chẳng nói chẳng rằng. Cặp lông mày chau đượm vẻ do dự.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“À không…” Yukawa đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

“Sao thế ạ? Anh cứ nói cho tôi nghe đi.”

Nghe thấy thế, Yukawa hít thở một hơi thật sâu, nhìn Kaoru rồi nói.

“Tôi có thể xem qua hiện trường không nhỉ?”

“Hiện trường? Ý anh là tàn tích đám cháy khu nhà phụ đó à?”

“Ừm, à không…” Yukawa lại đánh mắt đi chỗ khác. “Không được thì thôi vậy.”

Kaoru thấy tim mình đập rộn lên. Cô nhận ra rằng toàn bộ cơ thể nhà vật lý học này đang toát ra cái vẻ không thể thiếu mỗi khi anh phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Chỉ có điều, biểu cảm của Yukawa hôm nay hơi khác.

“Tôi sẽ xin ý kiến cấp trên.” Kaoru nói. “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ đồng ý.”

Thấy Yukawa gật đầu rồi, cô mới đi về phía cửa.