❖ 9 ❖
Thứ đầu tiên Yukawa cầm lên tay là một cuốn sách đã cháy đen thui. Kaoru ít nhiều đã đoán trước được việc này, lồng ngực cô bất giác nóng bừng lên.
“Quá đáng thật...” Yukawa lẩm bẩm. “Kiếm được mấy cuốn sách này đâu có dễ.”
Dưới chân anh, vô số sách đã cháy đen rơi tứ tán và còn ướt nhèm vì nước cứu hỏa.
“Hình như chỗ sách này vốn để trên cái kệ rộng cả một mặt tường. Đây cũng là khu vực bị thiệt hại nặng nề nhất, có khi nó chính là nơi phát hỏa. Pháo hoa cũng đặt gần kệ sách này luôn.”
Người đang trình bày là một giám định viên trẻ tên Omichi, được điều tới để giải thích cho Yukawa. Việc này cũng là nhờ Mamiya lo liệu giúp.
Yukawa đang đứng ở giữa phòng. Sau khi quan sát cái kệ sách cháy đổ xuống sàn, anh quay gót đi về phía cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là hồ nước.
“Đã kiểm tra dấu vân tay trên kính chưa?” Yukawa nhìn xuống mảnh kính vỡ rơi dưới sàn.
“Chúng tôi kiểm tra rồi,” Omichi đáp. “Nhưng chẳng có manh mối gì cả. Chỉ có dấu vân tay của nạn nhân dính trên đó thôi.”
Yukawa gật đầu, khom lưng nhặt gì đó lên. Tất nhiên anh đang đeo găng tay.
“Hình như là điện thoại con.” Kaoru đứng bên cạnh nói.
“Ừm, thế điện thoại mẹ đâu nhỉ?” Yukawa nhìn xung quanh.
“Ở đây,” Omichi chỉ sang bên cạnh chiếc xô pha đã cháy rụi. “Còn có cả đế sạc của điện thoại con nữa.”
Yukawa cầm điện thoại con đi lại phía đó, cắm nó vào đế sạc. Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao điện thoại con lại rơi ở đằng đó nhỉ. Bình thường nó phải được cắm vào đế sạc chứ nhỉ.”
“Chắc là nạn nhân đã dùng nó chăng.” Kaoru nói.
“Ừm, hẳn là vậy rồi.”
“Tôi sẽ thử hỏi bên công ty điện thoại NTT xem sao. Nếu khi ấy nạn nhân đang gọi điện thì biết đâu ta lại biết điều gì đó về người ở đầu dây bên kia.” Kaoru ghi chú vào sổ tay.
Yukawa lại nhìn quanh căn phòng lần nữa.
“Có sơ đồ của căn phòng này không?” Anh hỏi Omichi.
“Đây ạ,” Omichi rút ra một tờ giấy photo khổ A4 từ bìa đựng tài liệu đang cầm trên tay.
Yukawa nhìn tờ giấy, rồi lại đi ra phía cửa sổ.
“Tôi có thể mang một mảnh kính vỡ này về không?”
“Dạ? Mảnh kính ấy ạ?” Omichi hỏi lại.
“Tôi muốn thử tìm hiểu xem nó đã bị vỡ như thế nào.”
“Ơ...” Sau khi lộ rõ vẻ lúng túng, Omichi lôi điện thoại ra. “Tôi hiểu rồi ạ. Anh chờ cho một chút, tôi sẽ hỏi ý kiến cấp trên.”
“Kính cửa sổ có vấn đề gì sao?” Kaoru hỏi Yukawa.
Song anh không đáp, chỉ nhìn lom lom ra ngoài cửa sổ.
“Cái gì kia nhỉ?” Yukawa lẩm bẩm.
Kaoru cũng đưa mắt nhìn theo hướng anh đang nhìn. Có thứ gì đó đang nổi trên mặt hồ.
“Ca nô thì phải ạ. Đúng rồi, bà hàng xóm gần đây có kể nạn nhân thường lái một con thuyền lạ chạy quanh hồ. Hẳn là nó rồi.”
“Ca nô à,” Yukawa lẩm bẩm.
Omichi lại gần hai người.
“Cấp trên đồng ý rồi ạ. Chỉ có điều chúng tôi sẽ thu gom rồi mang tới phòng nghiên cứu cho anh trong ngày hôm nay. Chứ nếu để tay anh bị thương ở đây thì cũng phiền cho chúng tôi lắm.”
“Tôi hiểu rồi, vậy phiền các anh nhé.” Yukawa cúi chào Omichi, quay qua nhìn Kaoru. “Cô gọi cô Namie giúp tôi được không?”
“Gọi qua đây ấy ạ?”
“Ừm. Tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Kaoru đi qua khu nhà chính. Thấy Namie đang mặc tạp dề, Kaoru đoán cô ấy đang nấu cơm trưa. Nghe Kaoru nói lại ý định của Yukawa, Namie cởi tạp dề, mặt đầy vẻ ngờ vực.
Kaoru dẫn Namie sang hiện trường. Yukawa cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi vào đề luôn.
“Buổi trưa hôm vụ án xảy ra, cô và thầy đã gặp anh Kunihiro ở căn phòng này nhỉ? Cô có thể kể chi tiết hơn về chuyện xảy ra khi đó cho tôi nghe được không?”
“Chuyện khi đó là chuyện gì cơ ạ?”
Yukawa mỉm cười với Namie đang lộ rõ vẻ bất an.
“Hiện trường một vụ hỏa hoạn đôi khi lại là nguồn tài liệu nghiên cứu quý giá đối với một nhà khoa học đấy. Cô đừng lo, cứ thoải mái nói cho tôi nghe đi.”
Chẳng rõ có chấp nhận lời giải thích đó không, nhưng sau khi bảo vậy ạ, Namie từ từ kể lại câu chuyện như thể đang cố lần lại ký ức. Còn Kaoru ở bên cạnh thì ghi chép lại nội dung.
Hôm ấy, ông Tomonaga qua để lấy mấy mô hình thuyền trong chai nhưng nhân tiện cũng lệnh cho Kunihiro hãy mau mau cuốn gói khỏi khu nhà phụ. Tất nhiên là anh ta không chịu. Và như mọi khi, họ lại chia tay nhau trong bầu không khí ngột ngạt.
Yukawa còn hỏi cặn kẽ cả việc trong lúc nói chuyện hai người đã đứng ở đâu. Rồi thì mấy mô hình kia để ở đâu, ai là người đã đi lấy chúng.
“Họ không nói gì đó về thứ kia à?” Yukawa chỉ tay ra ngoài cửa sổ. “Ý tôi là cái ca nô.”
“À, anh nhắc tôi mới nhớ.”
Namie kể ông Tomonaga đã bảo Kunihiro mau mang cái ca nô ra khỏi hồ vì tổ dân phố đã tỏ ý phàn nàn. Nhưng Kunihiro cũng chẳng có vẻ gì là sẽ nghe lời ông cả.
“Cái ca nô đó có vấn đề gì sao?”
“À không, tôi chỉ lấy làm lạ khi gặp một thứ như thế ở đây thôi. Tôi hỏi xong rồi. Mà tình hình thầy thế nào rồi? Tôi cũng muốn qua chào hỏi thầy một câu.”
“Vậy để tôi đi hỏi bố nhé.”
Sau khi nhìn theo Namie đi về hướng căn nhà chính, Yukawa tiến lại gần Omichi.
“Các anh đã kiểm tra thành phần của thuốc pháo chưa?”
“Sao cơ ạ?”
“Pháo hoa cháy hết sẽ để lại tro, ý tôi là các anh có phân tích thành phần thuốc pháo còn sót lại từ đó không?”
“À, chúng tôi không kiểm tra kỹ thế. Thuốc pháo có vấn đề gì sao ạ?”
Yukawa chau mày, nom như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cuối cùng, anh chỉ lắc đầu.
“À, không có gì. Tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Nói đoạn, anh tháo găng tay ra.
Namie đã quay trở lại.
“Bố tôi mời anh qua nhà ạ.”
“Vậy à, vậy tôi không khách khí.” Yukawa đưa găng tay cho Kaoru, rồi đi về phía khu nhà chính.
Kaoru lại gần Omichi.
“Tôi có việc này cần nhờ anh.”
“Tôi biết mà,” Omichi nhoẻn cười. “Kiểm tra thành phần thuốc pháo đúng không ạ? Cô không bảo thì tôi cũng định làm đây.”
“Cảm ơn anh.”
“Nhưng mà, anh Yukawa này hôm nay lạ quá nhỉ. Sao anh ta không bảo thẳng chúng ta là hãy kiểm tra thành phần đi.”
“Ừm,” Kaoru nhìn về phía khu nhà chính.