❖ 10 ❖
Lúc Namie kéo cửa ra, ông Yukimasa vẫn đang nằm trên giường.
“Con dẫn anh ấy tới rồi ạ.”
“À, ừm.” Ông luống cuống bấm cái nút ở gần bàn tay. Rồi có tiếng mô tơ chạy, sau đó phần giá đỡ nửa trên của chiếc giường từ từ được nâng lên.
“Em xin phép ạ,” Yukawa bước vào phòng. Bên cạnh giường có một chiếc ghế. Namie mời anh ngồi xuống đó.
“Anh uống cà phê hay hồng trà ạ?” Namie hỏi.
“À, không cần đâu. Tôi phải đi luôn bây giờ ấy mà.”
“Bố cũng không cần.” Yukimasa nói.
Namie lưỡng lự không biết có nên rời đi hay không cuối cùng cô kéo ghế, ngồi xuống. Quả thật là cô hơi lăn tăn về Yukawa. Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi mấy câu đó ở bên khu nhà phụ.
“Thầy thấy thế nào rồi ạ?”
“Ừm, tôi không sao. Chỉ có điều, suốt ngày phải tiếp cảnh sát nên thấy hơi đuối.”
“Em sẽ dặn họ vừa phải thôi ạ.”
“Anh chớ lo. Mà anh đang hợp tác điều tra với cảnh sát đấy à?”
“Cũng không đến mức hợp tác đâu ạ.”
“Tôi có lần đọc thấy anh ở trên báo rồi. Bài báo viết về việc một nhà vật lý học của đại học T nọ đã phối hợp với sở cảnh sát phá được nhiều vụ án bí ẩn. Một phó giáo sư Y nào đó. Người ấy là anh đúng không?”
Yukawa cười khổ, cụp mắt xuống.
“Nghe như thầy sắp mắng em vì tội bỏ bê nghiên cứu để làm chuyện không đâu.”
“Tôi nào có. Nhà khoa học thì lẽ cố nhiên là phải vận dụng những kiến thức vốn có để đi cứu người rồi. Dù cũng nhiều người làm ngược lại đấy. Ý tôi là mấy người dùng kiến thức để đi giết người.”
Yukawa gật đầu, nhìn Yukimasa chằm chặp. Mặt anh đanh lại. Rồi vẫn với khuôn mặt đó, anh nhìn khắp phòng.
“Em cứ có cảm giác như thầy vẫn đang nghiên cứu gì đó vậy.”
Hẳn là vì trên kệ lèn vô số sách, và cả chiếc bàn làm việc hồi ông còn đương nhiệm cũng vẫn được đặt ở đây. Cả cái tủ nhiều ngăn đựng linh kiện rồi dược liệu cũng thế.
“Làm gì có chuyện đó,” Yukimasa mỉm cười. “Nhìn thì đúng là chỉ thêm đau lòng, mà khổ nỗi vứt đi thì không đặng.”
“Em hiểu mà.” Yukawa đứng dậy, nhòm ra bên ngoài cửa sổ. “Cảnh bên ngoài đẹp quá, còn nhìn xuống hồ được nữa.”
“Tôi thì nhìn phát ngấy đi rồi.”
“Nhưng cảnh sắc tự nhiên sẽ thay đổi theo ngày, không như cảnh nhân tạo.”
“Ừ thì đúng vậy.”
“Từ đây còn nhìn ra được khu nhà phụ nhỉ,” Yukawa nói. “Cả cửa sổ của bên đó nữa.”
“Thấy mà. Thì lúc nhà cháy tôi cũng nhìn từ đây.” Yukimasa đáp.
Yukawa ngồi lại xuống ghế, làm động tác như đang mò mò ở ngực.
“Chết dở, quên điện thoại rồi. Em dùng cái điện thoại kia một chút được không ạ?” Yukawa chỉ tay vào chiếc điện thoại cố định đang đặt bên cạnh giường.
“Anh cứ tự nhiên,” Yukimasa đáp.
Yukawa áp tai vào ống nghe, sau đó hơi nghiêng đầu.
“Nếu anh gọi ra ngoài thì ấn nút này ạ.” Namie đứng bên cạnh chỉ tay.
“Xin lỗi anh, điện thoại nhà tôi lỗi thời rồi.”
“Không sao mà,” Yukawa cười, tay bấm điện thoại.
“A lô, tôi Yukawa đây. Hôm nay tôi sẽ có đồ gửi đến phòng nghiên cứu đấy, nếu tôi không về kịp thì phiền mọi người nhận giùm nhé. Ừm, cảm ơn em.”
Yukawa nói cảm ơn, rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
“Làm phiền thầy rồi ạ. Chắc em phải xin phép thôi.”
“Mới tới mà đã đi luôn rồi à? Anh bận quá nhỉ.”
“Hôm nay gặp được thầy thế này là tốt quá rồi ạ.” Yukawa cúi đầu thật thấp.
Namie tiễn anh tới cửa ra vào. Cô quay lại phòng Yukimasa thì đã thấy ông nằm xuống giường.
“Thế cậu Konno sau đó thế nào? Cậu ấy bị cảnh sát hỏi bằng chứng ngoại phạm đúng không?”
“Họ không tìm thấy gì ở nhà anh ấy nên sau đó cũng không đả động gì nữa ạ. Song con nghĩ họ vẫn nghi ngờ. Nghe đâu họ còn tới cả chỗ làm của anh ấy nữa.”
“Thế thì gay quá nhỉ.”
“Họ nghi ngờ anh ấy thì cũng đành chịu, nhưng anh ấy đâu phải người có thể làm ra những việc như thế.”
“Con đừng lo. Cậu ấy sẽ sớm thoát khỏi diện tình nghi thôi.” Yukimasa đưa mắt ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ.