← Quay lại trang sách

❖ 11 ❖

Mamiya đang ngồi, tay khoanh lại, miệng há ra. Má ông bự thịt đâm biểu cảm này khiến mặt ông nom như mặt con chó bò.

“Tìm thấy vỏ hộp mì ăn liền á?”

“Vâng.”

Kusanagi đang đứng trước mặt Mamiya, tay chắp sau lưng và nhìn xuống vị cấp trên.

“Không phải cậu đang muốn xác nhận việc Konno không có bằng chứng ngoại phạm à?”

“Sếp nói chưa chuẩn rồi. Tôi muốn điều tra xem lời khai của Konno có đúng hay không thôi. Anh ta khai tối hôm đó đã tăng ca ở chỗ làm và còn ăn mì hộp vào quãng 8 giờ. Tôi đã tìm thấy vỏ hộp mì đó. Trên đấy còn có dấu vân tay của Konno. Và cái thùng rác mà anh ta vứt hộp mì kia thì được thu dọn vào lúc 8 giờ rưỡi cùng ngày. Do thùng rác đặt ngoài hành lang nên người thu gom rác đã không biết anh ta có ở đó. Trong khi vụ án xảy ra vào lúc hơn 8 giờ, từ chỗ làm của Konno đi tới hiện trường phải mất ít nhất là một giờ đồng hồ, nếu anh ta là hung thủ thì không đời nào lại vứt được vỏ hộp mì vào thùng rác ấy cả.”

“Nhỡ anh ta vứt từ trước rồi thì sao?”

“Không thể. Vì hôm đó, anh ta đã làm việc ở bên ngoài mãi tới 7 giờ tối mới quay về.” Kusanagi điềm đạm nói.

“Tức là Konno cũng có bằng chứng ngoại phạm à?”

“Vâng.”

“Cậu đã lục thùng rác đấy à?”

“Không được ạ?”

“Làm gì có, vất vả cho cậu rồi, làm tốt lắm.” Vẫn trưng ra bộ mặt sưng sỉa ấy, Mamiya nói, rồi đưa cả hai tay lên gãi đầu. “Nhờ ơn cậu mà giờ ta không còn nghi phạm nữa rồi. Chết tiệt, tôi đã nghi ngờ anh ta nhất đấy.”

Kusanagi quay gót, đi tới chỗ Kaoru.

“Có vẻ Konno Sosuke đã bị loại khỏi diện tình nghi rồi ạ?”

“Đương nhiên. Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ anh ta là hung thủ. Anh ta không thể là hung thủ được.”

“Trực giác của cảnh sát ạ?”

“Không. Cô biết thành tích môn thể dục hồi đi học của anh ta không? Chắc chắn anh ta không thể làm ra cái việc đập vỡ cửa sổ, đột nhập vào nhà rồi giết người bằng kiếm Nhật chỉ trong chớp nhoáng được đâu.”

“Ồ, suy luận cũng sắc sảo đó chứ. Anh bị ảnh hưởng từ anh Yukawa rồi ạ?”

“Cô đang giễu tôi đấy à?”

Đúng lúc Kusanagi quắc mắt lên lườm cô thì một người đàn ông bước vào phòng họp. Là Omichi bên phòng giám định. Anh ta đi tới chỗ Mamiya và cho ông xem tài liệu gì đó. Vừa xem xong tài liệu, Mamiya đã nhìn về phía Kusanagi và Kaoru.

“Hai người lại đây tôi bảo chút.”

“Mau xem cái này đi,” thấy họ đi tới, Mamiya liền chìa tờ tài liệu ra. Đó là kết quả phân tích thành phần của thuốc pháo thu thập được từ hiện trường mà hôm trước họ đã nhờ bên giám định làm.

“Cyclotrimethylenetrinitramine... là cái gì vậy?” Kusanagi hỏi.

“Một loại thuốc nổ. Nó được dùng để chế tạo cả thuốc nổ dẻo. Và có vẻ thứ này đã được dùng trong vụ hỏa hoạn kia, dù có thể là với khối lượng rất nhỏ thôi.” Omichi đáp.

“Thế nó có được dùng để sản xuất pháo hoa không?”

Nghe Kaoru hỏi, Omichi tức khắc lắc đầu.

“Pháo hoa thì người ta dùng thuốc pháo màu đen cơ ạ. Tất nhiên là ta cũng có tìm thấy thứ ấy ở hiện trường.”

“Tức là hung thủ dùng thuốc nổ để gây ra vụ hỏa hoạn ấy à?” Mamiya hỏi.

“Cái đó thì không thể biết ạ. Vì cũng có thể chính nạn nhân đã cất giữ loại thuốc này.”

“Vậy theo kết quả này thì bên giám định có nhìn nhận vụ việc khác đi không? Dù theo tôi thấy thì chỉ là pháo hoa đã được thay bằng thuốc nổ.”

“Chúng tôi chưa kết luận gì cả, kết quả cũng mới có thôi.”

“Tôi xem chút được không?” Kusanagi cầm tờ tài liệu, nhìn về phía Kaoru. “Cô đem cái này đến chỗ Yukawa xem thế nào.”

“Tôi nghĩ nên làm vậy ạ,” Omichi nói. “Hình như vị đó đã nhận ra điều gì đấy. Thay vì đứng đây tranh luận, chi bằng hỏi trực tiếp luôn cho nhanh.”

Mamiya chẳng nói chẳng rằng, nhưng lại khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy tôi xin phép ạ,” nói đoạn, Kaoru cầm tờ tài liệu.

Theo bảng thông báo treo bên ngoài phòng nghiên cứu số 13 của bộ môn Vật lý trường đại học Teito thì hiện Yukawa đang ra ngoài. Cô hỏi học trò của Yukawa thì được cho hay anh đang ở phòng nghiên cứu số 8. Kaoru liền đi tới căn phòng cách đó năm phòng.

Yukawa đang giở thứ gì đó trông như tài liệu. Nhác thấy Kaoru, anh liền gấp ngay tài liệu đang đọc lại.

“Cô nên gọi cho tôi trước khi tới mới phải.”

“Tôi gọi nhưng anh không bắt máy.”

“À...” Yukawa cắn môi. “Tôi để quên ở phòng.”

“Đây là phòng gì vậy ạ? Hóa ra cũng có lúc anh tới các phòng nghiên cứu khác nhỉ?” Kaoru đưa mắt nhìn tập tài liệu anh vừa gấp lại. Cô nhìn thấy dòng chữ “Phân tích trạng thái lỏng của kim loại trong quá trình tạo nổ”. Cô không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng từ “tạo nổ” khiến cô bận tâm.

“Tôi cũng có việc ở phòng nghiên cứu khác chứ.” Yukawa cầm tập tài liệu lên. “Nếu cô cần nói chuyện thì đợi tôi bên ngoài chút.”

“Vâng ạ.”

Kaoru đợi bên ngoài hành lang một lát thì Yukawa bước ra. Nhưng anh không cầm theo tập tài liệu.

“Sau đấy có tiến triển gì rồi à?” Vừa đi Yukawa vừa hỏi.

“Konno không còn thuộc diện tình nghi nữa rồi ạ. Anh Kusanagi đã tìm ra bằng chứng ngoại phạm của anh ta.”

“Vậy à, quả nhiên là một viên cảnh sát nhạy bén. Cậu ta làm việc ổn đấy nhỉ.”

“Với cả, anh xem cái này đi.” Kaoru dừng bước, lôi tờ tài liệu từ trong túi ra. “Anh Kusanagi bảo tôi mang tới cho anh xem.”

Yukawa đón lấy tờ tài liệu, lướt mắt rất nhanh. Rồi ánh mắt ấy trở nên u ám.

“Các cô điều tra thành phần rồi à?”

“Không được ạ?”

“À không,” Yukawa lắc đầu, trả lại tờ tài liệu cho Kaoru. “Thế bên giám định nói gì?”

“Họ chưa bình luận gì cả.”

“Vậy à?”

Yukawa lại gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nom anh như đang suy nghĩ rất lung, mà cũng lại như đang mang nỗi niềm gì đó.

Kaoru toan gọi anh. Nhưng Yukawa đã lên tiếng trước.

“Cô lái xe tới đây à?”

“Vâng.”

“Vậy phải phiền cô rồi. Cô có thể chở tôi tới nhà Tomonaga được không?”

“Nhà ông Tomonaga ạ? Tất nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng có chuyện gì vậy ạ?”

“Chuyện gì… thì tới đó cô sẽ rõ. Tới đó gặp thầy tôi rồi cô sẽ rõ.”

Mắt Yukawa ánh lên một tia buồn mà trước nay Kaoru chưa từng thấy. Cô ngập ngừng không dám hỏi thêm.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lái xe tới cổng trường.”

“Cảm ơn cô, tôi sẽ ra đó ngay,” Yukawa phủi vạt chiếc áo trắng, đi về phòng nghiên cứu của mình.