← Quay lại trang sách

❖ 12 ❖

Yukawa ngồi ở ghế phụ hầu như chỉ làm thinh. Anh nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng đến cả Kaoru cũng biết không phải anh đang ngắm cảnh.

“Anh có muốn nghe nhạc không?”

Cô ướm hỏi nhưng anh không đáp. Cô quyết định cứ để kệ anh, tập trung lái xe.

“Thầy Tomonaga...” cuối cùng, anh cũng chịu mở miệng. “Không phải là một nhà khoa học cạnh tranh bằng những ý tưởng độc đáo. Thầy thích nghiên cứu theo kiểu mở rộng, và ứng dụng những sự thật mà người khác đã xác nhận. Là kiểu sẽ thực nghiệm đi thực nghiệm lại vô số lần, thu thập thật nhiều dữ liệu, nói cho đúng thì là phái thực tiễn chứ không phải phái lý luận. Tôi thì nghĩ những nghiên cứu như thế rất đáng quý và nguồn dữ liệu này thật sự có giá trị, song các giáo sư lại không nhìn nhận theo hướng tốt đẹp đó. Họ cho rằng làm như vậy chẳng có gì mới mẻ, không khác chi mấy thứ các sinh viên khoa Công nghiệp đang làm. Đến tận khi về hưu thầy vẫn chỉ là trợ lý giáo sư là vì lẽ đó.”

“Vậy ạ.”

Đây là lần đầu tiên Kaoru được nghe chuyện này. Cô đã nghe báo cáo của đồng nghiệp chịu trách nhiệm điều tra lý lịch ông Tomonaga Yukimasa, song dù sao họ cũng không thể nắm chi tiết đến cả việc ông ấy là một nhà nghiên cứu như thế nào.

“Nhưng quả thật tôi rất thích cách thầy làm việc. Tất nhiên lý luận rất quan trọng, nhưng thực nghiệm cũng vô cùng cần thiết. Bởi lẽ, nhiều khi các phát kiến, ý tưởng chính là được sinh ra từ những thất bại của các lần thực nghiệm đó. Chính thầy ấy đã dạy cho tôi điều này. Tomonaga là một người thầy quan trọng mà tôi mang ơn rất nhiều.”

“Vậy anh đang tới chỗ ông ấy vì chuyện gì vậy?”

Song Yukawa không đáp lại câu hỏi của cô. Kaoru cũng không định hỏi lại. Bởi cô đã hiểu ra anh định làm gì.

Mình cứ làm theo người này vậy, Kaoru nhủ bụng.

Namie bối rối mời hai vị khách vào nhà. Yukawa đi một mình thì đã là một nhẽ, đằng này lại có cả Kaoru, hẳn là cô sẽ có phần cảnh giác.

Tomonaga đang đọc sách trong phòng khách. Ông ngẩng mặt lên, nhìn hai người, hơi mỉm cười. Trông ông mới bình thản làm sao.

“Đi cùng cảnh sát như thế này thì chắc không phải là tới thăm thầy rồi nhỉ?”

“Rất tiếc là như vậy ạ. Em tới vì có chuyện quan trọng muốn nói.”

“Hẳn là vậy rồi. Nhưng hai người cứ ngồi xuống đã.”

“Vâng,” Yukawa đáp nhưng chưa ngồi xuống luôn mà nhìn sang Namie. Cô chớp mắt như thể đã nhận ra điều gì đó, đoạn nhìn đồng hồ treo tường.

“Bố ơi, con đi mua đồ một lát nhé, chắc khoảng ba mươi phút thôi ạ.”

“Ừm, con đi đi.”

Nghe tiếng Namie ra khỏi cửa rồi, Yukawa mới ngồi xuống đối diện với ông Tomonaga. Kaoru ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn cách xa họ một chút. Từ chỗ cô ngồi không thể thấy được biểu cảm của Yukawa.

“Có vẻ anh không muốn để Namie nghe chuyện hả?” Tomonaga cất tiếng.

“Kiểu gì thì cô ấy cũng sẽ biết, nhưng hôm nay em chỉ muốn nói chuyện riêng với thầy đã ạ.”

“Ừm, thế tóm lại là chuyện gì?”

Kaoru thấy vai Yukawa hơi nhấp nhô, chừng như anh vừa hít một hơi sâu.

“Cảnh sát đã tìm thấy chất nổ ở hiện trường. Hình như là Cyclotrimethylenetrinitramine mà thầy từng dùng trong nghiên cứu Phân tích trạng thái lỏng của kim loại trong quá trình tạo nổ.”

Tomonaga nheo mắt lại.

“Anh vẫn nhớ đề tài ấy cơ à. Tôi nghe mà cũng thấy bồi hồi ghê.”

“Thầy,” Yukawa nói. “Em nghĩ em đã rõ mọi sự rồi. Và em cũng biết thầy làm vì chẳng đặng đừng mà thôi. Nhưng nói gì thì nói, có tội vẫn là có tội. Liệu thầy có thể tự khai nhận hết đi được không ạ?”

Nghe thấy câu nói ấy, trống ngực Kaoru tức khắc động thình thịch. Mọi chuyện đúng như cô dự đoán. Vậy nhưng, khi trực tiếp nghe như thế này cô vẫn không khỏi bị dao động.

Ấy thế mà, ông Tomonaga – nhân vật chính của câu chuyện – thì nom chẳng có vẻ gì bối rối. Ánh mắt bình thản chĩa về phía cậu học trò cũ.

“Anh đang bảo tôi đã giết Kunihiro trong bộ dạng này đấy hả?”

“Em biết thầy dùng cách gì. Quả thật, người bình thường thì sẽ không thể làm được việc ấy. Nhưng thầy thì có thể. Bởi thầy là ‘phù thủy kim loại’ cơ mà.”

Tomonaga mỉm cười hạnh phúc.

“Ồ, cái tên đó nghe cũng thân quen quá. Từ bao nhiêu năm trước rồi ấy nhỉ?”

“Em nghe nó từ mười bảy năm trước rồi. Mọi người bảo với em trong một lần em được thầy cho thực nghiệm cùng.”

“Vậy à, thế mà đã mười bảy năm rồi cơ đấy.”

“Thầy, thầy hãy đầu thú,” Yukawa nói. “Em không rõ theo luật pháp thì việc thầy tự khai nhận hành vi phạm tội của mình ở thời điểm hiện tại có được xem là tự thú không. Nhưng dù sao hiện giờ cảnh sát vẫn chưa nghi ngờ gì thầy cả. Nếu giờ thầy chịu nói ra mọi chuyện thì đến khi xét xử chắc chắn sẽ được tính là một tình tiết giảm nhẹ. Mong thầy hãy nghe theo lời em.”

Nghe vậy, nụ cười vẫn hiển hiện nãy giờ trên mặt ông Tomonaga chợt biến mất. Mặt ông trông vô cảm như mặt nạ kịch Nô, ông nhìn Yukawa, ánh mắt lạnh lùng.

“Anh nói đến như vậy thì hẳn là phải có bằng chứng gì rồi?”

“Em đã phân tích mảnh kính cửa sổ bị vỡ.”

“Kính vỡ? Rồi sao nữa?”

“Em đã kiểm tra mặt vết vỡ của từng mảnh kính, và nhờ máy tính phân tích. Kết quả là, kính bị vỡ bởi một lực từ bên trong căn phòng chứ không phải từ bên ngoài. À còn nữa, em đã phân biệt mặt trước, mặt sau của kính nhờ vào những vết ố do thuốc lá.”

“Thế thì sao? Chẳng lẽ nếu kính vỡ từ bên trong thì tôi là hung thủ à?”

“Cửa sổ không bị vỡ theo cách thông thường, đầu tiên một thứ gì đó đã đâm vào cửa kính với tốc độ cao, một vết nứt chạy khắp mặt kính, sau đó toàn bộ kính vỡ và rơi xuống. Theo em quan sát được từ hiện trường, thứ đó cũng chính là hung khí đã đâm xuyên qua người Kunihiro. Hung khí mà cảnh sát đang đoán già đoán non phải chăng là một thanh kiếm Nhật thật ra là một lưỡi dao bay với tốc độ siêu nhanh. Và người làm được điều ấy chỉ có thể là ‘phù thủy kim loại’ mà thôi.”

Kaoru thảng thốt trước câu chuyện của Yukawa. Một cơn dao động muốn ghi chép lại nội dung vừa nghe sôi sục trong cô. Song Yukawa đã nhắc cô không được lưu lại nội dung cuộc nói chuyện hôm nay.

“Nếu thầy không tự đầu thú, thì em sẽ buộc phải nói ra chân tướng sự thật này với cảnh sát thay thầy. Và chắc chắn sẽ phải dựng lại hiện trường để xác nhận chứng cứ. Thầy, làm ơn đừng bắt em phải làm đến bước đó.” Vẫn là giọng nói đều đều như mọi bận nhưng cô cảm nhận được sự khẩn cầu ở trong đó.

Vậy nhưng, Tomonaga vẫn lắc đầu.

“Tôi không thể làm được. Tôi không giết con trai mình. Hung thủ là ai đó khác chứ không phải tôi. Là người có thanh kiếm Nhật đó.”

“Thầy...”

“Xin lỗi, nhưng mời anh về cho. Tôi không có thời gian để nghe mấy chuyện hoang tưởng của anh.”

“Tại sao ạ? Không phải chính thầy đã định sẽ tự thú ư?”

“Anh lại lảm nhảm gì vậy? Tiếp tục câu chuyện hoang tưởng? Cô cảnh sát, mời khách về mà khách không về cho thì phải làm thế nào nhỉ? Như thế này sẽ bị khép vào tội gì đây?”

Nghe Tomonaga hỏi thế Kaoru cũng chỉ có thể bối rối đứng đó. Cô im lặng nhìn tấm lưng Yukawa.

“Thầy nhất định không chịu đầu thú ạ?” Anh vẫn gặng hỏi.

“Anh nghĩ tôi là người rảnh rỗi đến mức sẽ nhập vai cho câu chuyện tầm phào của anh à?” Tomonaga hạ giọng nói.

Yukawa đứng dậy.

“Em hiểu rồi. Vậy em xin phép.” Anh quay qua nhìn Kaoru. “Chúng ta về thôi.”

“Vậy cũng được ạ?”

“Đành chịu thôi. Có vẻ tôi nhận định sai rồi.”

“Tôi xin phép không tiễn khách nhé.” Tomonaga nói. “Anh chị cứ để khóa cửa như vậy cũng được.”

Yukawa cúi chào, đi ra cửa ra vào.