← Quay lại trang sách

❖ 13 ❖

Kusanagi bấm đi bấm lại đến mấy bận chiếc bật lửa điện tử dùng một lần mới châm được điếu thuốc. Trời hơi có gió. Nhưng chưa đến mức thổi tung vạt áo khoác.

“Ở đây cấm lửa đấy ạ,” Kaoru nhắc nhở.

“Cấm là cấm gần trang thiết bị thôi. Cái đó thì khỏi cần cô nhắc.” Kusanagi nhả khói thuốc, phóng tầm mắt ra xa.

Ở giữa bụi cây, thứ gì đó nom như một cái bệ đã được dựng lên. Mấy giám định viên đang đứng tác nghiệp túm tụm quanh đó, mặt hết sức nghiêm túc. Yukawa và Omichi đang nói chuyện gì đó gần cái bệ.

“Kusanagi,” Yukawa gọi. “Xem này, tìm được rồi.”

“Phiền thật đấy,” Kusanagi nhăn mặt, gí đầu thuốc lá vào gạt tàn di động.

Yukawa đang vẫy họ lại. Kaoru cũng đi lại gần đó cùng Kusanagi.

“Cậu xem thứ này đi.”

Yukawa chìa ra một cái hộp dẹt với mỗi cạnh dài khoảng mười xăng ti mét. Bên trong đựng một tấm kim loại hình trái tim thon dài.

“Gì vậy?” Kusanagi hỏi.

“Một tấm kim loại làm bằng inox, dày khoảng một mi li mét. Nhưng độ dày này không đồng đều, chỗ dày chỗ mỏng. Về việc tại sao nó lại được làm như vậy thì tôi sẽ giải thích sau. Thuốc nổ được phết vào mặt sau của tấm kim loại. Ngoài thuốc nổ, ở mặt sau còn được gắn một bộ ngòi nổ có thể điều khiển không dây từ xa.”

“Món đồ nguy hiểm quá nhỉ.”

“Thế tôi mới bảo là cấm lửa. Xin lỗi cậu, nhưng ở đây thì phiền cậu tiết chế giúp.”

Kusanagi nhếch mép, một bên lông mày khẽ động.

“Hãy cứ nghĩ cái bệ này là kệ sách trong khu nhà phụ Tomonaga. Theo sơ đồ thì cửa sổ nằm cách đây năm mét.”

Một mô hình cửa sổ kính đã được dựng lên ở phía Yukawa đang chỉ tay. Đằng sau nó chồng mấy bao cát. Phía trước cửa kính đặt một cái giá, trên đó để một vật thể hình tứ giác có phủ tấm vải bên trên.

“Đó là gì vậy?”

Nghe Kusanagi hỏi, Omichi đáp, “Thịt lợn đấy ạ. Nó sẽ giúp ta kiểm tra được lực đâm xuyên. Vì ta đâu thể mang người ra thử.”

“Ra là vậy.”

Yukawa dựng chiếc hộp anh vẫn cầm từ ban nãy vào giữa bệ, sao cho tấm kim loại hướng về phía cửa kính. Anh cẩn trọng điều chỉnh vị trí của chiếc hộp.

“Công tác chuẩn bị hoàn tất rồi đấy. Rời khỏi chỗ này thôi.”

Nghe Yukawa bảo vậy, Omichi báo mọi người rút ra. Kaoru cùng với Yukawa, Kusanagi ra đứng nấp sau một chiếc ô tô đang đậu cách đó quãng hai mươi mét.

Sau khi liên lạc với đồng nghiệp bằng bộ đàm, Omichi quay qua bảo với Yukawa, “Ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

“Vậy bắt đầu thôi.” Yukawa liếc nhìn đồng hồ, sau đó thao tác trên máy tính.

Một tiếng choang vang lên, sau đó là tiếng kính bị vỡ.

“Xong rồi,” Yukawa thông báo.

Thấy Omichi, Kusanagi đi cùng Yukawa, Kaoru cũng đi cùng luôn.

Đầu tiên, Yukawa nhặt miếng thịt bọc trong tấm vải đã rơi khỏi giá lên. Rồi anh mở tấm vải, chìa ra cho nhóm Kaoru xem. “Mọi người nhìn xem này.”

Kaoru dán mắt vào nhìn. Miếng thịt dày đã bị thủng một lỗ như thể bị một đầu dao nhọn đâm vào. Và cái lỗ ấy xuyên tới mặt kia của miếng thịt.

“Trông như bị kiếm đâm nhỉ.” Kusanagi đã nói hộ luôn nhận định của Kaoru. “Thế thanh kiếm đó đâu rồi?”

“Chắc là ở đằng kia,” Yukawa chỉ tay về phía bao cát.

Quả nhiên, một nhân viên của phòng giám định đã nhặt được thứ gì đó lên sau khi kiểm tra quanh chỗ bao cát. “Nó ở đây ạ.”

Anh ta mang ngay vật đó lại chỗ Yukawa.

“Tuyệt vời,” Yukawa nhận lấy thứ đó, lẩm bẩm.

Kusanagi tròn xoe mắt.

“Tấm kim loại hình trái tim đấy lại biến thành thứ này sao? Không thể tin nổi.”

Kaoru cũng nghĩ vậy. Đó rõ ràng là mũi một thanh kiếm. Tuy không sắc đến độ như vừa được mài nhưng nếu dùng chút sức thì cũng có thể đâm vào thịt được.

Chưa kể, nhìn kỹ thì bên trong nó còn rỗng.

“Thế này là thế nào? Cậu làm ơn giải thích để một kẻ tay mơ như tôi cũng hiểu được đi.” Kusanagi nói.

Sau đó, Yukawa giải thích mọi chuyện trong một phòng họp ở Sở Cảnh sát Tokyo. Mamiya và người chịu trách nhiệm công việc giám định cũng có mặt.

“Thông thường, khi thuốc nổ phát nổ thì lực đó sẽ lan ra theo hình cầu. À nói cho đơn giản hơn thì là tỏa ra cả bốn phương tám hướng. Tuy nhiên, ta vẫn có thể hạn chế được hướng phát nổ bằng cách xử lý thuốc nổ. Giả dụ, nếu ta khoét một cái lỗ hình nón bên trong đống thuốc nổ, thì nguồn năng lượng phát nổ kia sẽ tập trung vào cái lỗ đó. Người ta gọi đấy là hiệu ứng nổ lõm. Chưa kể, nếu cán thuốc nổ thành dạng tấm thật dày, và dùng hơn hai loại thuốc nổ đắp chồng lên nhau thì có thể tập trung hơn một nửa năng lượng phát nổ theo hướng mà mình mong muốn. Còn nếu phủ chỗ thuốc nổ đã được xử lý thêm ấy lên một tấm kim loại chẳng hạn, năng lượng phát nổ sẽ tác dụng ngược lại và đẩy tung tấm kim loại đó đi. Đồng thời tấm kim loại sẽ bị biến dạng. Nhưng điều quan trọng tôi muốn nói ở đây là, ta còn có thể điều khiển trạng thái biến dạng đó. Tỷ như, nếu ta làm một tấm kim loại hình tròn lõm lại ở giữa, thì năng lượng phát nổ trước nhất sẽ dồn về phía trung tâm. Theo đó, phần trung tâm của tấm kim loại sẽ bị văng ra trước, các phần càng xa trung tâm thì văng ra càng muộn hơn.”

Yukawa lôi từ trong túi ra một chiếc khăn mùi soa. Rồi anh đưa cho Kaoru đang đứng bên cạnh đó và bảo, “Cô giăng cái khăn ra giúp tôi được không?”

Cô làm như được bảo, Yukawa bèn chọc ngón trỏ vào giữa chiếc khăn.

“Làm như thế này thì phần đầu sẽ trở thành hình nhọn. Và với hình dạng này, thì như mọi người tưởng tượng, lực đâm của phần kim loại bị bắn ra sẽ cực mạnh. Trên thực tế, cũng có loại vũ khí được làm theo nguyên lý này, người ta gọi nó là lõi xuyên giáp nổ tạo hình. Tất nhiên, người ta cũng có cách sử dụng nó một cách an toàn, và phương pháp tạo hình kim loại dựa trên nguyên lý này được gọi là phát nổ tạo hình, hay phát nổ gia công.”

Yukawa lôi một tập tài liệu từ chiếc cặp đặt ở bên cạnh ra. Đó là tập tài liệu mà Kaoru đã từng thấy qua.

“Đây là luận văn mà ông Tomonaga Yukimasa đã viết cách đây hơn hai chục năm. Tiêu đề của nó là ‘Phân tích trạng thái lỏng của kim loại trong quá trình tạo nổ’. Qua không biết bao nhiêu lần thực nghiệm cuối cùng ông ấy đã làm rõ được rằng kim loại sẽ biến đổi như thế nào khi phát nổ. Ông Tomonaga đã thử nghiệm bằng cách ghép vô số những yếu tố lại với nhau, loại, lượng rồi hình dạng của chất nổ, hay chất liệu, hình dạng, kích cỡ của tấm kim loại, vân vân, và kết quả là đã thành công trong việc mô hình hóa một cách gần như hoàn hảo. Thầy ấy... ông Tomonaga có thể biến kim loại thành hình dạng mình mong muốn. Để thể hiện sự kính trọng đối với khả năng tuyệt vời đó chúng tôi từng gọi ông ấy là ‘phù thủy kim loại’.”

Yukawa mở tập tài liệu ra, chỉ vào một mục cho mọi người xem.

“Ở đây có viết về chương trình mô hình hóa đó đấy. Tôi đã tính toán các điều kiện để tạo ra một hình dạng gần giống với mũi một thanh kiếm Nhật dựa theo chương trình ấy. Thí nghiệm ban nãy là dựa theo đó. Và kết quả thì như các vị ở đây đã thấy đấy.”

Nói đến đó, Yukawa ngồi phịch xuống chiếc ghế gấp, như thể vừa mới trút hết toàn bộ sinh lực.

“Ra là vậy,” Mamiya cời cời đầu ngón tay vào mảnh kim loại đã biến dạng. “Sắp đặt ra như thế có dễ không? Có vẻ khó mà quyết định được vị trí nhỉ?”

“Đúng vậy. Hôm án mạng xảy ra, ông Tomonaga đã tới khu nhà phụ. Dù chỉ có mấy phút, nhưng trong khoảng thời gian đó ông ấy đã ở một mình. Tôi nghĩ ông ấy đã sắp đặt mọi thứ vào lúc ấy. Có lẽ ông ấy đã làm mấy dụng cụ đó trông giống như những quyển sách. Cũng phải nói thêm là, lúc sắp đặt thì độ cao và góc độ cũng rất quan trọng. Nhưng ông Tomonaga có đạo cụ chuyên dụng để đặt đồ vào đúng vị trí.”

“Đạo cụ?”

“Chính là chiếc gậy ba toong. Tay cầm của cái gậy đó đã được cải tiến để có thể kéo dài ra. Bởi, để xác định được vị trí nhắm trúng người nạn nhân thì chiều dài của tay cầm thông thường sẽ không làm được. Chưa kể, ở tay cầm còn có gắn bút trình chiếu. Cái này thì chắc là để xác định vị trí mảnh kim loại sẽ văng ra khi bị bắn.”

Mamiya lắc đầu. Nhưng không phải vì ông không hiểu, mà bởi khả năng nhìn thấu mọi sự của Yukawa quả thực đáng kinh ngạc.

“Nhưng ông ấy điều khiển từ xa mà nhỉ? Thế thì sao mà biết được là có nhắm trúng nạn nhân hay không?”

Tức thì, Kusanagi đứng bên cạnh nói xen vào. “Ông ấy đã dụ nạn nhân đứng vào quỹ đạo đó.”

“Như thế nào cơ?”

“Ông ấy dùng điện thoại. Dù trong lịch sử cuộc gọi của NTT không lưu lại nhưng nhà họ có điện thoại nội bộ đặt ở khu nhà chính và khu nhà phụ. Ông ấy đã gọi điện và bảo nạn nhân đứng ở gần cửa sổ.”

“Bảo ‘mày đứng ra gần cửa sổ’ đi á? Bảo vậy thì chẳng phải sẽ rất kỳ cục sao?”

“Nói thế thì tất nhiên là kỳ rồi. Nhưng nếu ông ấy nói như thế này thì sao? Có ai đang định chuyển cái ca nô yêu quý của mày đi đâu kìa. Trước đó, ông Tomonaga Yukimasa đã tiêm vào đầu nạn nhân chuyện tổ dân phố đang muốn dẹp cái ca nô ấy đi. Trong khi, theo như ta điều tra được thì hoàn toàn không có chuyện ấy. Có lẽ đó chỉ là bàn đạp cho cuộc điện thoại kia. Khi ấy, hẳn là nạn nhân đã lại gần cửa sổ để xem xét chiếc ca nô của mình. Từ phòng ông Tomonaga có thể nhìn rất rõ cửa sổ khu nhà phụ. Xác nhận được Kunihiro đã đứng đó, ông ta chỉ cần ấn công tắc của thiết bị kích nổ là xong.”

Sau khi trình bày một mạch không dừng như nước chảy xuống một tấm gỗ dựng đứng, Kusanagi nhìn Yukawa, nhoẻn cười. Một suy luận vô cùng sắc sảo, chỉ tiếc là không phải do anh nghĩ ra.

Mamiya đằng hắng.

“Đã hỏi chuyện bác sĩ giải phẫu chưa?”

“Tôi hỏi rồi ạ,” Kaoru đáp. “Bác sĩ cũng bảo rất có thể nạn nhân đã bị đâm bởi một vật có đầu nhọn như thế. Nhưng nếu là vậy, thì nhất định phải có điều kiện kèm theo.”

Mamiya khoanh hai tay lại.

“Tất nhiên rồi, bằng chứng đúng không?”

“Giờ việc của ta là phải tìm cho ra hung khí đã đâm vỡ cửa kính.” Kusanagi nói. “Có lẽ nó đang nằm dưới đáy hồ chăng.”

“Thế thì nạo cả cái hồ lên,” Mamiya đập bàn, đứng dậy.

Mọi người lục tục rời khỏi phòng, Kaoru cũng toan bước theo. Nhưng chợt cô nhìn lại phía sau. Yukawa vẫn đang ngồi trên ghế, nhìn lom lom tập tài liệu.

“Anh Yukawa,” cô gọi. Thấy anh ngẩng đầu lên, cô hỏi, “Như thế này không sao chứ ạ?”

“Tất nhiên rồi. Có vấn đề gì sao?”

“Không ạ,” Kaoru lắc đầu, rời khỏi phòng. Kusanagi đang đợi cô bên ngoài.

“Cậu ta là một nhà khoa học chân chính, cậu ta nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đã lợi dụng khoa học để giết người đâu. Dù đó có là người cậu ta mang ơn đi chăng nữa.”

Kaoru lặng lẽ gật đầu.