❖ 14 ❖
Bốn ngày sau khi Tomonaga Yukimasa bị bắt, Yukawa gọi tới cho Kaoru. Anh hỏi liệu có thể sắp xếp để anh gặp ông Tomonaga hay không.
Tomonaga hiện đang ở trong trại tạm giam của phòng cảnh sát địa phương. Ông đã khai nhận tất cả hành vi phạm tội, và hồ sơ cũng đã được chuyển cho bên công tố.
Kaoru hỏi ý kiến của Mamiya thì nhận được câu trả lời: cứ để cho cậu ta gặp. Cô báo lại cho Yukawa thì anh chỉ đáp cụt lủn “Cảm ơn cô” rồi cúp máy.
Trong khi chờ Yukawa tới, Kaoru không sao bình tĩnh được. Không hiểu nhà vật lý học đó muốn làm gì đây. Chẳng lẽ lại chỉ đơn giản là để nói lời tạm biệt với ân nhân của mình sao?
Phải mất tròn ba ngày họ mới tìm thấy mảnh kim loại hung khí dưới đáy hồ. Và mảnh kim loại đó không khác mấy so với thứ mà Yukawa đã tạo ra khi dựng lại hiện trường. Sau khi phân tích mảnh kim loại, họ phát hiện DNA của một ít thịt dính trên đó hoàn toàn trùng khớp với DNA của Tomonaga Kunihiro.
Nhìn thấy mảnh kim loại cảnh sát đưa ra, ông Tomonaga đã ngay lập tức thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Khác hẳn với khi Yukawa khuyên ông ra đầu thú, ông Tomonaga không hề phản biện lấy một câu. Mấy vị cấp trên của Kaoru thì cho rằng, có lẽ biết việc cảnh sát vét lòng hồ nên ông Tomonaga đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Tomonaga khai động cơ của mình là “không thể để tài sản của bản thân cho một kẻ như thế chiếm hữu được”.
“Anh cứ nghĩ mà xem, dù nó là con trai tôi thật, nhưng tôi không gặp nó lấy một lần từ hồi nó còn bé tí. Làm sao tôi có thể giao tài sản của mình cho một đứa như thế được. Tôi vẫn muốn tận hưởng cuộc sống lắm. Mà để làm được như vậy thì tôi phải có tiền. Tôi đã đuổi nó đi không biết bao nhiêu bận nhưng có được đâu, tôi cũng cực chẳng đã thôi.” Ông Tomonaga đã khai với Kusanagi như thế với giọng hết sức điềm tĩnh.
Ông Tomonaga nói, hôm ấy ông mời mấy người học trò cũ của mình tới là để tạo bằng chứng ngoại phạm.
“Nếu chỉ có tôi và Namie thì cảnh sát sẽ nghi ngờ một trong hai người chúng tôi là hung thủ. Thế nên tôi mới gọi họ tới. Tôi còn tưởng mọi chuyện đã êm đẹp rồi cơ. Tôi thật sai lầm khi gọi cái tên Yukawa đó đến. Thế nào mà cậu ta lại vẫn nhớ chuyện ngày xưa. Bài nghiên cứu cũ rích đó mà cậu ta vẫn còn nhớ.”
Kaoru ướm hỏi xem Tomonaga đã nghĩ gì lúc Yukawa khuyên ông ta hãy đầu thú.
Tomonaga bật cười rồi nói:
“Tôi nghĩ sẽ lấp liếm được bằng một cách nào đó. Nhưng không ngờ cậu ta lại nhận ra việc chúng tôi dùng điện thoại nội bộ và cả việc tôi đã sửa sang lại cây gậy ba toong. Đúng là một tên phiền phức.”
Và người đàn ông phiền phức đó đến trụ sở cảnh sát khi đã quá giờ ngọ. Anh mặc một bộ suit khác với bộ mặc hôm gặp ông Tomonaga trước đó.
“Thầy ấy có ổn không?” Vừa thấy Kaoru anh đã hỏi, vẻ chẳng mấy thoải mái.
“Thể trạng ông ấy có vẻ vẫn ổn. Thời gian thẩm vấn cũng không còn kéo dài nữa.”
Kaoru và Yukawa đợi ở phòng hỏi cung một lát thì Tomonaga được một nữ cảnh sát dẫn tới. Ông đang dùng nạng, có lẽ ông đã xuống khỏi xe lăn từ bên ngoài hành lang.
Tomonaga hơi mỉm cười, ngồi xuống ghế. Thấy vậy, Yukawa cũng kéo ghế ra. Trước đó anh chỉ đứng trơ ra như phỗng.
“Anh sao vậy, mặt gì mà khó đăm đăm?” Tomonaga hỏi. “Không phải mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý anh à. Lập luận sắc sảo, rồi tiến hành thực nghiệm, là một nhà khoa học, hẳn anh thấy thỏa mãn lắm? Mặt anh phải tươi tỉnh lên chứ. Hay anh vẫn tức chuyện đã khuyên tôi ra đầu thú?”
Yukawa hít một hơi thật sâu, đoạn cất tiếng.
“Thầy, sao thầy không chịu tin tưởng bọn em thêm một chút?”
Mặt Tomonaga tỏ vẻ ngờ vực. “Anh nói vậy là sao?”
“Cô Utsumi, tôi không biết người này đã khai gì với các cô tại đây, nhưng đấy không phải là sự thật đâu. Ít nhất thì động cơ cũng không phải là vậy.”
“Anh lại nói nhăng cuội gì đây?”
“Thầy, thầy biết... không, thầy mong mọi chuyện sẽ thành ra như thế này nên mới ra tay phải không ạ?”
Kaoru thấy mặt Tomonaga đã cứng đơ ra.
“Vớ vẩn. Đời này làm gì có ai đi giết người vì muốn bị bắt?”
“Thế mà lại có đấy ạ. Và người ấy đang ở ngay trước mặt em đây.”
“Làm gì có chuyện. Anh đừng nói linh tinh.”
“Anh Yukawa, chuyện này là sao?” Kaoru hỏi.
“Cô cảnh sát hỏi cậu ta làm gì, chớ có để tâm mấy lời cậu ta nói.”
“Xin ông im lặng giùm,” Kaoru nói. “Nếu ông không thể giữ im lặng thì tôi sẽ mời ông ra khỏi đây. Anh Yukawa, anh nói đi.”
Cô có cảm giác như Yukawa vừa nuốt nước bọt.
“Có một việc tôi vẫn chưa thể lý giải được, là tại sao thầy ấy lại cho tôi xem cây gậy ba toong. Nếu tôi không biết gì về cấu tạo của cây gậy ba toong đó thì sẽ không thể tìm ra lời giải cho câu hỏi hung thủ đã quyết định vị trí của thiết bị bằng cách nào. Chính vì biết cây gậy ba toong ấy nên tôi mới suy luận một cách dễ dàng đến như thế. Bởi vậy tôi mới nghĩ, rằng phải chăng là thầy cũng muốn tự thú? Song vì quyết tâm chưa đủ nên mới mượn tôi ủn lưng.”
Kaoru ngồi nghe bên cạnh chợt vỡ lẽ. Vậy nên khi đó Yukawa mới hỏi Tomonaga rằng không phải ông ta đã định tự thú hay sao.
“Kể cả sau khi thầy bị bắt, em vẫn nghĩ mãi về chuyện đó. Và bất giác em nhận ra. Có khi nào là em đã lầm không? Mọi chuyện đều trong tính toán của thầy, và kết quả này chính là mục đích của thầy, nghĩ như thế em thấy mọi chuyện trở nên hết sức hợp lý.”
“Như thế nào cơ ạ?” Kaoru hỏi.
“Cô thử nghĩ xem mọi chuyện sẽ ra sao khi thầy bị bắt.” Yukawa nói với Kaoru rồi lại nhìn sang vị ân nhân của mình. “Cô Namie đang rất buồn, lý do thì tất nhiên là vì người cha nuôi nấng cô ấy đã bị bắt. Song đồng thời, cô ấy cũng được giải thoát khỏi cuộc sống phải chăm lo cho một ông già ngồi xe lăn. Và giờ thì cô ấy có thể thoải mái kết hôn với Konno, người cũng đang phải chăm nom cho người bố của mình như cô ấy đã từng. Chưa kể, giờ Kunihiro cũng đã mất, thầy ấy có thể để lại toàn bộ tài sản cho cô Namie mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Thầy ấy xuống tay không phải vì bản thân, mà tất cả chỉ là để đảm bảo cho hạnh phúc của cô Namie.”
Kaoru á khẩu trước câu chuyện quá đỗi bất ngờ. Cô cố hít thở đều rồi mới hỏi Tomonaga. “Chuyện là vậy sao ạ?”
Mặt ông Tomonaga đã tái mét. Mắt ông mở lớn, người khẽ run lên.
“Vớ vẩn... Đâu ra chuyện như thế. Bằng không tôi cần gì phải vòng vo như vậy.”
Kaoru thảng thốt nhìn Yukawa.
“Đúng vậy, nếu mục đích là giết con trai và bị bắt thì ông ấy đâu cần chọn một con đường quanh co như thế?”
Vậy nhưng, Yukawa lại khẽ mỉm cười.
“Người bình thường thì đúng là như vậy. Cứ cầm dao mà đâm một nhát là xong. Hoặc bóp cổ cũng được. Nhưng con người này lại không thể làm được như thế. Để giết một người đàn ông trẻ, thầy ấy buộc phải sử dụng thế mạnh của bản thân. Và tất nhiên vì vậy mà phù thủy kim loại mới xuất đầu lộ diện. Thế nhưng, nếu sử dụng phép thuật ấy, thì lại có một vấn đề khác sẽ phát sinh. Đó là, biết đâu cảnh sát lại không thể tìm ra phương thức giết người thì sao?”
“À,” Kaoru khẽ thốt lên.
“Hiện trường sẽ bị cháy do ảnh hưởng của thuốc nổ. Một khi đã dụ cho nạn nhân đứng gần cửa sổ, thì hung khí chính sẽ bay xuống hồ. Nếu không biết đến sự tồn tại của ‘phù thủy kim loại’, cảnh sát sẽ cho rằng nạn nhân bị đâm bởi một lưỡi dao. Trong trường hợp đó, thầy ấy sẽ che giấu được tội ác của bản thân nhưng lại không đạt được mục đích đề ra. Và thế là, thầy ấy mới gọi cái người biết tới phép thuật kia và còn quen biết cảnh sát tới.”
“Là anh Yukawa sao...”
Yukawa từ tốn gật đầu.
“Thầy ấy cho tôi xem cây gậy ba toong là để tôi giải được câu đố. Thầy dùng kim loại rất điêu luyện mà dùng người cũng điệu nghệ lắm đấy ạ. Em đã hoàn toàn bị điều khiển.” Yukawa thở hắt ra, quay sang nhìn Kaoru. “Tôi nói xong rồi.”
“Nhưng nếu là vậy tại sao ông ấy không tự thú, tự thú thì cũng sẽ bị bắt mà.”
“Điều ấy thì đương nhiên, nhưng nếu tự thú thì sẽ được coi là một tình tiết giảm tội.”
Kaoru nín thở. Cô hiểu điều anh muốn nói.
“Thông thường nghi phạm nào cũng sẽ mong được giảm tội, nhưng lần này thì lại khác. Nghi phạm này chỉ muốn kéo dài thời gian lãnh án của mình. Nếu được, ông ấy còn muốn chết luôn trong tù. Thế nên, ông ấy mới không thể tự thú. Thực hiện kế hoạch giết người, và bị cảnh sát tìm ra bằng chứng nên đành phải thú nhận. Câu chuyện buộc phải là như vậy.”
Tomonaga gục đầu xuống. Song lẫn trong vẻ chán nản ấy đâu đó lại ánh lên một tia an lòng.
“Cô nghĩ tại sao thầy ấy lại không nhận cô Namie làm con nuôi?” Yukawa hỏi.
Kaoru thật sự không biết nên lắc đầu.
“Bởi nếu thầy ấy làm như vậy, việc chăm sóc thầy sẽ thành nghĩa vụ đối với cô Namie. Được Namie chăm nom nhưng thầy vẫn luôn tìm cách để giải thoát cho cô ấy. Nhưng thầy này, em không nghĩ cô Namie coi việc chăm sóc thầy là một gánh nặng đâu.”
Nói đoạn Yukawa cúi xuống, rồi lại ngẩng mặt lên như vừa quyết tâm điều gì.
“Em đã nói chuyện với cô ấy rồi mới tới đây. Cô ấy đã kể cho em chuyện với Kunihiro.”
Ông Tomonaga trợn tròn mắt vẻ thảng thốt. “Không có nhẽ...”
“Cô ấy bảo có khi nào bố tôi đã biết chuyện ấy. Nếu thầy biết rồi thì hay quá. Quả thực em không muốn mở miệng nói ra chuyện đó.”
Nghe đến đấy, Kaoru bỗng có một trực cảm. Cô bất giác há miệng.
“Có lẽ nào giữa họ đã phát sinh quan hệ xác thịt?”
“Tất nhiên không phải xuất phát từ sự tự nguyện.” Yukawa lên tiếng. “Nhưng vì sợ thầy đau lòng nên cô ấy đã im lặng. Cô ấy cũng không bỏ đi. Vì cô ấy nghĩ mình phải chăm lo cho thầy.”
Mặt ông Tomonaga đượm vẻ thống khổ. Má ông hơi giật giật.
“Nhưng mà,” Yukawa tiếp tục. “Thầy đâu chỉ có một mình cô ấy. Bọn em vẫn đang ở đây cơ mà. Ngay từ đầu, bọn em vẫn luôn ở đây. Sao thầy không tin bọn em ạ?”
Tomonaga ngẩng mặt lên. Mắt ông đã đỏ ngầu.
Đúng lúc ấy, cửa mở ra, Kusanagi bước vào. Anh thì thầm gì đó vào tai Yukawa.
“Cậu bảo họ vào giúp tôi,” Yukawa nhỏ giọng đáp lại.
Một loáng sau, ba người đàn ông khác bước vào phòng. Kaoru từng đi lấy lời khai nên biết cả ba người này. Yasuda, Imura, Okabe. Ba học trò cũ có mặt ở nhà ông Tomonaga ngày hôm đó.
“Các anh,” ông Tomonaga lẩm bẩm.
“Là em gọi họ tới,” Yukawa nói. “Có lẽ em sẽ trở thành nhân chứng. Và em sẽ kể câu chuyện vừa rồi trước tòa. Em sẽ xin cho thầy được giảm tội. Dù thầy có mong muốn như thế nào thì em cũng sẽ gắng hết sức để thầy có thể được ra tù càng sớm càng tốt. Thay vào đó, bọn em sẽ chịu trách nhiệm. Sau khi mãn hạn tù, thầy hãy cứ nương vào bọn em. Em xin thầy đấy ạ.”
Vẫn đứng nguyên như thế, ba người cúi đầu cùng Yukawa.
Tomonaga úp tay phải vào mắt. Toàn thân ông run lên. Rồi ông rên rỉ.
“Chết tiệt thật,” khóe miệng ông hơi nhếch lên. “Kết quả này thật ngoài tưởng tượng của tôi. Thật thất bại. Không, thật sự chết tiệt.”
Ông buông tay phải xuống, mắt ông đã lã chã nước mắt.
“Anh khác thật đấy. Hồi xưa anh có quan tâm tới thứ gì khác ngoài khoa học đâu. Vậy mà giờ còn hiểu được cả lòng người.”
Yukawa cười khổ.
Tomonaga nhìn chằm chặp cậu học trò cũ, gật đầu.
“Đúng như anh nói đấy,” ông cúi mái đầu toàn những sợi tóc bạc xuống. “Cảm ơn mọi người.”