Chương 3 CĂN PHÒNG KHÓA TRONG ❖ 1 ❖
Fujimura Shinichi nghe loáng thoáng từ xa vọng lại tiếng cảnh báo thanh chắn đường tàu. Tức là tàu đang đến gần. Anh đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe tải hạng nhẹ, nhìn đồng hồ đeo tay. 2 giờ 8 phút chiều. Đúng theo lịch trình. Tàu sẽ đến lúc 2 giờ 9 phút và rời đi lúc 2 giờ 10 phút.
Fujimura đang đỗ xe ở vòng xuyến trước ga, mắt nhìn về phía cửa ra vào nhà ga cũ kỹ với bức tường bê tông đầy vết rạn nứt.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông cao ráo, dáng ngay ngắn đi ra. Dù người này khoác áo măng tô, anh vẫn biết cậu ta chẳng khác gì thời còn đi học, người săn chắc không một chút thịt thừa.
Fujimura xuống xe, tiến lại gần người đàn ông. “Yukawa,” anh gọi.
Yukawa Manabu nhìn về phía anh, đôi mắt phía sau gọng kính viền vàng nheo lại. “Chào,” Yukawa đáp.
“Lâu lắm rồi đấy nhỉ. Trông cậu có vẻ vẫn ổn.” Nói xong, Yukawa nhìn khắp lượt Fujimura.
Fujimura nhăn nhó.
“Chứ không phải ý cậu là trông tôi khỏe đấy, nhưng phát tướng hơn trước à. Kusanagi đã cảnh báo tôi trước rằng gặp cậu kiểu gì tôi cũng sẽ bị cậu kêu ca về vóc dáng.”
“Tôi cũng ý tứ lắm chứ bộ. Có tuổi rồi thì ai mà chẳng thay đổi.”
“Tôi thấy cậu có khác gì đâu.”
“Không đâu, ở đây có khác đấy.” Yukawa chỉ vào đầu mình. “Loáng thoáng có sợi bạc rồi.”
“Gì chứ tóc bạc thì tôi đầy, cậu nên tự hào về chúng mới phải.”
Fujimura dẫn Yukawa ra ô tô, chờ bạn yên vị trên ghế phụ rồi mới khởi động xe.
“Mới tháng Mười một mà ở đây đã lạnh gớm nhỉ. Tuyết đã rơi rồi cơ à?” Yukawa vừa nhìn ra bên ngoài vừa nói. Bên vệ đường có vài đống tuyết.
“Rơi từ khoảng năm ngày trước rồi. Năm nay hình như lạnh hơn những năm trước. Thời tiết ở đây khác xa Tokyo đó. Hồi còn ở Tokyo, tháng Mười một mà tôi còn mặc áo khoác mỏng được cơ mà.”
“Cậu quen hẳn với cuộc sống ở đây chưa?”
“Ừm, nói sao nhỉ. Dù sao tôi cũng đón mùa đông thứ hai ở đây rồi.”
“Thế việc kinh doanh quán trọ thì sao?”
“Ừm, cũng tàm tạm.”
Con xe tải hạng nhẹ chạy hết đường dốc hẹp này tới đường dốc hẹp khác. Tuy có trải nhựa nhưng lòng đường lại không rộng mấy. Xe chạy lướt qua một ngôi làng với những cửa hàng nhỏ.
“Lên cao phết nhỉ.” Yukawa ngồi ở ghế phụ ngạc nhiên cất tiếng.
“Cậu cố chịu thêm tí nữa nhé, cũng sắp tới nơi rồi.”
Fujimura vẫn lái xe đi về phía trước. Đường vẫn tiếp tục những khúc cua. Cuối cùng xe cũng chạy ra một con đường rộng rãi hơn. Fujimura cho xe tấp vào gần rào chắn đường.
“Ở đây á?” Yukawa hỏi.
“Quán trọ ở phía trước nữa cơ. Nhưng cậu tạm xuống đây chút được không?”
Yukawa tỏ vẻ khó hiểu, nhưng lập tức gật đầu, “Được thôi.”
Ngay phía dưới rào chắn đường là vực sâu. Nghe như có tiếng nước sông chảy. Khoảng cách xuống phía dưới áng chừng ba mươi mét. Dưới sông đầy những tảng đá lớn nhỏ.
“Đứng đây cũng hãi phết đấy nhỉ.” Yukawa nhòm xuống phía dưới, bình luận.
“Vụ án đó,” Fujimura liếm môi. “Là xảy ra ở đây đấy.”
Yukawa quay đầu lại. Nhưng mặt chẳng hề lộ vẻ ngạc nhiên. Có lẽ lúc Fujimura bảo xuống ở đây anh đã đoán ra rồi.
“Người đó bị rơi từ đây xuống à?”
“Đúng vậy.”
“Hừm,” Yukawa lại nhòm xuống phía dưới rào chắn. “Rơi từ độ cao này thì chỉ có chết thôi nhỉ.”
“Nghe nói là chết ngay tại chỗ.”
Hẳn là vậy rồi, Yukawa gật đầu.
“Tóm lại là tôi muốn cậu xem qua chỗ này trước. Dù cũng chẳng biết có giúp ích được gì cho cậu không.”
Nghe Fujimura nói như vậy, Yukawa nghiêng đầu vẻ bối rối.
“Trong điện thoại tôi cũng nói với cậu rồi mà. Tôi không phải cảnh sát, cũng chẳng phải thám tử. Có thể cậu đang nghĩ tôi đã phá được rất nhiều vụ án, song thực chất tôi chỉ đưa lời khuyên cho phía Kusanagi thôi. Từ vị trí của một nhà vật lý học. Chứ nếu cậu mong chờ điều gì đó hơn thế ở tôi là chết dở đấy.”
“Chính Kusanagi bảo tôi hãy trao đổi với cậu mà.”
Yukawa thở hắt ra, chán nản lắc đầu.
“Cậu ta đúng là một tên vô trách nhiệm. Mang mấy việc phiền phức của cậu ta tới chỗ tôi còn chưa chán, giờ đến cả việc trao đổi với cậu mà cũng muốn hẩy sang tôi.”
“Kusanagi dù sao cũng là người của Sở Cảnh sát Tokyo, chắc khó bề can thiệp vào án của tỉnh khác. Cậu ấy nghe tôi kể rồi mới bảo bí ẩn kiểu này có lẽ đúng chuyên môn của cậu hơn.”
“Bí ẩn... à?” Yukawa chau mày, ngờ vực nhìn Fujimura. “Bí ẩn của căn phòng khóa trong đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy,” Fujimura gật đầu, nghiêm túc trả lời.
Fujimura giục Yukawa lên xe rồi cho xe chạy tiếp. Đi được khoảng một trăm mét thì xe rẽ vào một đường nhánh, rồi leo dốc thêm khoảng năm mươi mét nữa. Chẳng mấy chốc, một khu nhà kiểu ghép bằng gỗ hiện ra trước mắt. Fujimura đỗ xe vào khoảng trống trước lối cửa ra vào.
“Ồ, căn biệt thự ngầu đấy.” Bước xuống xe, Yukawa khen sau khi ngắm nghía ngôi nhà.
“Biệt thự gì đâu,” Fujimura cười.
“Ủa thế à, thất lễ.”
“Dù lúc trước nó cũng được rao bán như một căn biệt thự đấy.”
Fujimura chìa tay về phía Yukawa, ý chừng muốn cầm giúp cái túi to trên tay bạn mình. Dẫu là bạn nhưng mang hành lý cho khách vẫn là nghĩa vụ của chủ nhà. Nhưng Yukawa lại từ chối, rằng tôi tự cầm được, ra điều mình không phải là khách.
Cửa ra vào mở, Kuniko đi ra, hẳn là cô đã trông thấy Fujimura đỗ xe. Cô đang mặc quần jeans cùng áo len, ngước nhìn Yukawa, mỉm cười và khẽ cúi chào.
“Vợ tôi đấy. Cô ấy tên Kuniko.” Fujimura giới thiệu.
Yukawa gật đầu thật mạnh.
“Tôi có nghe Kusanagi tấm tắc rằng cậu may mắn cưới được vợ vừa trẻ lại vừa đẹp. Lời đồn quả không sai.”
Fujimura phẩy tay trước mặt.
“Thôi tôi xin, Kusanagi thì chỉ tổ phóng đại mọi chuyện lên thôi. Trẻ cái nỗi gì nữa, vợ tôi cũng ngấp nghé tuổi băm rồi. Có khác gì vợ mấy người khác đâu.”
“Ơ anh này, ngấp nghé nhưng cũng phải ba năm nữa đó.” Kuniko hơi dẩu cằm lên.
“Ba năm thì có mà nhanh như chớp.”
“Không đâu, ba năm dài đó.” Yukawa lên tiếng, giọng cứng rắn. “Vậy là cô ấy vẫn đang đầu hai nhỉ, nhất cậu còn gì.”
“Chứ không phải cậu còn đang tăm tia một cô trẻ hơn à? Tôi nghe Kusanagi kể rồi đấy nhé.”
“Cậu ta lại nói nhăng nói cuội gì với cậu vậy?” Yukawa chau mày.
“Thôi, thôi, chuyện đó thì để sau.”
Fujimura giục Yukawa vào nhà. Ngay lối ra vào là hành lang. Đằng sau cánh cửa tiếp đó là phòng ăn kiêm phòng trà. Còn có cả khu quầy bar, đằng sau nữa là bếp.
Một chiếc bàn gỗ nguyên tấm được đặt ở giữa phòng. Fujimura và Yukawa ngồi đối diện nhau qua đó. Kuniko pha cà phê cho họ.
“Cà phê ngon quá,” Yukawa hớp một ngụm, cười mãn nguyện. “Sống ở đây có vẻ cũng không tồi nhỉ.”
“Nói chung tiện cũng có mà bất tiện cũng có, nhưng mà hợp với tôi. Chứ ở Tokyo tôi ngộp thở lắm. Nói chuyện với những vị khách trọ ở đây tôi còn thấy cuộc đời có ý nghĩa bằng mấy những cuộc thương thảo làm ăn.”
“Tìm được một cuộc sống hợp với mình thì còn gì bằng. Thế là hạnh phúc nhất đấy.”
“Cậu nói vậy làm tôi vững tâm hơn hẳn.”
“Nhưng thu nhập thì sao? Nói thật là tôi không thể đoán ra cậu sẽ kiếm được bao nhiêu. Dù có lẽ nhà bố mẹ cậu dư dả nên cậu sẽ không phải lo đến vấn đề ấy.”
Fujimura cười khổ. Cái tên này đúng là chẳng khác gì, vẫn cứ thẳng ruột ngựa như thế.
“Cậu đoán đúng rồi đấy. Tôi chẳng kiếm được mấy đồng đâu. Hè với đông thì còn đông khách chứ còn lại, chỉ cuối tuần may ra mới có một, hai nhóm khách. Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ việc này sẽ đem lại thu nhập rồi.”
“Chà, cách sống của cậu đáng ngưỡng mộ quá.”
“Cậu thật sự nghĩ vậy sao? Vậy tôi hỏi cậu nhé, cậu có thể làm như tôi không? Sáng dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho khách, sau đó thì dọn dẹp, vệ sinh phòng ốc, rồi đi mua đồ ăn, thi thoảng còn hướng dẫn khách trekking, sắp xếp chèo ca nô. Tất nhiên là vẫn phải nấu bữa tối nữa. Đến mùa đông thì còn phải chở khách tới bãi trượt tuyết. Rồi còn dọn tuyết tích trên mái nhà nữa. Sao, cậu muốn làm không?”
“Tôi thì tất nhiên không muốn làm rồi. Nhưng cậu thích cuộc sống như vậy đúng không? Dù có phải vứt bỏ vị trí nhân viên một công ty thương mại hàng đầu? Tôi ngưỡng mộ là vì cậu có thể biến ước mơ của mình thành hiện thực ấy.”
“Ừm, về khía cạnh đó thì đúng là tôi cũng lấy làm hãnh diện.”
Bố Fujimura là người biết làm ăn, ông đã kiếm được rất nhiều tiền từ mảnh đất tổ tiên để lại. Và mấy khu chung cư mà ông để lại cho Fujimura giờ vẫn giúp anh có một khoản thu nhập ổn định. Không nhờ thế thì có lẽ anh đã chẳng thể theo đuổi việc kinh doanh này.
“Thế hôm nay có khách nào nữa không?”
“Hôm nay thì chỉ có mình cậu thôi.”
“Vậy à. Thế phiền cậu dẫn tôi vào phòng luôn nhỉ.” Yukawa đặt cốc xuống, đoạn đứng lên.
“Nhưng cậu ở căn phòng đó không sao thật chứ? Ở phòng khác có phải hơn không?”
Nghe thấy thế, Yukawa lắc đầu như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát.
“Sao phải ở phòng khác? Tôi thấy có vấn đề gì đâu.”
“Cậu nói thế thì được rồi.”
“Thế phiền cậu dẫn tôi tới phòng.”
“Ừm,” nói đoạn Fujimura cũng đứng dậy. Lúc ra khỏi phòng, anh bắt gặp ánh mắt của Kuniko bấy giờ đang đứng sau chiếc bàn dài. Cô chớp mắt vẻ bất an. Anh khẽ gật đầu đáp lại cô.
Đi thẳng tới cuối hành lang, ở ngay chính diện sẽ có một cánh cửa. Lúc mở cánh cửa ấy, Fujimura có chút ngập ngừng. Từ sau vụ án kia, lúc nào anh cũng mang tâm trạng như vậy.
Căn phòng rộng khoảng sáu chiếu, bên trong kê hai giường đơn. Ngoài ra chỉ có thêm một bàn cùng một ghế nhỏ. Có một cửa sổ ở phía nam của căn phòng.
Yukawa đặt áo khoác và túi xách lên giường, lại gần cửa sổ.
“Một cái khóa bán nguyệt như bình thường nhỉ.”
“Ừm, không có gì khác thường đúng không?”
“Nhìn thì là vậy.”
Yukawa mở khóa, đẩy cửa ra, đóng lại rồi lại khóa lại. Sau đó anh tới gần cửa ra vào. Ở đây là khóa tay nắm tròn, và có cả dây xích chốt cửa.
“Cả cái dây xích này cũng chốt luôn à?”
“Ừm.”
Hừm, Yukawa gật đầu, sau đó ngồi xuống giường. Anh khoanh hai tay, ngước nhìn Fujimura.
“Vậy giờ phiền cậu kể chi tiết cho tôi nghe về vụ án ở căn phòng khóa trong đã nhỉ.”