❖ 2 ❖
“Vụ án xảy ra vào mười ngày trước. Vị khách đó tới đây vào quãng 5 giờ chiều. Tôi cứ gọi đó là anh A đi nhé. A trong bảng chữ cái La tinh ấy.”
Yukawa vừa lôi sổ tay ra vừa lắc đầu.
“Cậu cứ gọi thẳng tên thật thì tôi sẽ dễ hiểu hơn. Theo như tôi tìm hiểu được trên báo thì nạn nhân tên là Haraguchi Kiyotake, bốn nhăm tuổi và là nhân viên của một tổ chức phi lợi nhuận.”
Fujimura nhún vai, ngồi xuống chiếc giường còn lại.
“Vậy tôi sẽ kể bằng tên thật nhé. Như tôi vừa nói ban nãy, anh Haraguchi tới đây vào khoảng 5 giờ chiều. Sau khi làm thủ tục nhận phòng, tôi đưa anh ta tới căn phòng này. Chúng tôi có cả phòng trên tầng hai, song lúc đặt phòng anh ta đã muốn trọ ở tầng một.”
“Tại sao anh ta muốn ở tầng một?”
“Cái đó thì tôi không biết. Người trao đổi với anh ta khi đó là Kuniko. Chưa kể chúng tôi cũng không cần hỏi điều ấy.”
“Ừm, đúng là vậy nhỉ. Cậu kể tiếp đi.”
“Hôm ấy còn có hai nhóm khách nữa. Một người đàn ông và một cặp bố, con trai nhà nọ. Bữa tối sẽ bắt đầu từ lúc 6 giờ chiều đến 8 giờ tối, khách sẽ ăn ở chỗ phòng trà ban nãy ấy, nhưng đến mãi gần 8 giờ vẫn không thấy Haraguchi đâu. Tôi thấy lấn cấn nên đã tới phòng xem anh ta thế nào thì lại thấy cửa phòng đang khóa. Nghĩ anh ta đang ngủ nên tôi đã gõ cửa phòng. Song không thấy anh ta trả lời. Tôi lớn tiếng gọi vọng vào cũng không thấy động tĩnh gì. Đến lúc ấy thì tôi bắt đầu thấy lo, tôi bèn đi lấy chìa khóa chủ để mở khóa. Nhưng dây xích lại đang chốt. Tức là anh ta đang ở trong phòng. Nhưng sao tôi gọi mà anh ta không phản ứng gì? Tôi lo nhỡ đâu anh ta ngất ra ở trong phòng rồi. Nhủ bụng biết đâu lại nhìn được vào phòng từ cửa sổ, tôi mới chạy ra ngoài, vòng ra phía nam của căn nhà.”
“Nhưng cửa sổ cũng bị chốt?”
Fujimura gật đầu.
“Đúng vậy. Đèn còn tắt, rèm thì kéo kín, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Thấy vậy tôi đành quay trở lại phòng trà và đợi thêm chút nữa. Thế nhưng, mãi vẫn không thấy anh ta đâu. Không thể kiên nhẫn thêm, tôi lại đi tới phòng anh ta. Song khi tôi gọi anh ta vẫn không đáp lại. Tôi lại lấy chìa khóa chủ mở cửa phòng như lúc trước. Có điều lúc này thì tôi cảm nhận được là có người. Nghe như người đó vừa trở mình. Tôi an tâm hơn hẳn nên quay lại phòng trà. Nói là bữa tối chỉ đến 8 giờ nhưng thực ra nhà tôi cũng không cứng nhắc đến vậy. Tôi đã định đợi cho tới khi anh ta tỉnh giấc và tới dùng bữa. Vậy mà tới 9 giờ, khi bố con nhà nọ đi chơi bắn pháo hoa về lại bảo với tôi rằng cửa sổ phòng Haraguchi đang mở. Tôi vội vàng đi xem thì thấy đúng là như vậy. Cửa sổ phòng đang mở, song Haraguchi thì chẳng thấy đâu.” Fujimura đưa mắt nhìn cửa sổ.
“Bên trong phòng có thay đổi gì không?”
“Tôi không nhận ra điều gì đặc biệt cả. Chiếc túi xách du lịch cỡ nhỏ vẫn nằm trên sàn. Theo lẽ thường, tôi chỉ có thể nghĩ rằng anh ta đã ra ngoài theo lối cửa sổ rồi đi đâu đó. Thế nên tôi đã đi một vòng để tìm, nhưng như cậu thấy đấy, đây dù sao cũng là trên núi, xung quanh tối om à. Sau đấy, tôi chờ thêm khoảng một tiếng mà vẫn không thấy Haraguchi quay về nên đã báo cảnh sát. Họ bắt đầu công tác tìm kiếm ngay khi trời sáng. Và cuối cùng thì phát hiện anh ta đã ngã xuống cái vực ban nãy tôi chỉ cậu đấy.”
“Hừm. Thế cảnh sát nhận định sao? Tôi thấy trên báo viết họ cho rằng khả năng cao là nạn nhân đã gặp tai nạn hoặc tự tử.”
“Tôi nào được biết những thông tin chi tiết như thế. Nhưng có vẻ họ nhận định là khả năng tự tử rất cao. Nghe đâu Haraguchi có món nợ khá lớn. Vốn dĩ, việc anh ta đi du lịch một mình tới nơi như thế này đã bất thường rồi, anh ta còn muốn trọ ở tầng một, hẳn là đã quyết định sẽ ra ngoài bằng lối cửa sổ.”
“Cảnh sát không nghĩ tới việc anh ta bị cuốn vào một vụ án nào đó à?”
“Tôi đoán không hẳn là họ không nghĩ đâu, nhưng có lẽ họ cho rằng khả năng đó rất thấp chăng. Thật khó mà nghĩ được rằng ai đó lại cất công tới tận nơi núi sâu này để giết Haraguchi rồi chạy trốn hòng không bị ai phát hiện.”
“Quanh đây có biệt thự nào khác không?”
“Có thì có đấy. Nhưng phần lớn không có người ở. Chỉ thi thoảng có người của công ty quản lý tới thôi. Hôm xảy ra vụ án cũng vậy mà.”
“Tức là chỉ có khu nhà trọ này có người à?”
“Đúng vậy. Chưa kể những vị khách khác đều luôn ở cùng chúng tôi. Nên cậu có thể loại bỏ khả năng anh ta bị giết.”
“Ra là vậy.” Yukawa nhìn lại những gì mình vừa viết vào sổ tay rồi nói. “Tôi hỏi thêm một câu được không, câu này rất quan trọng.”
“Cậu cứ tự nhiên.”
“Nghe cậu kể xong tôi hoàn toàn không nhận ra điểm gì bất thường cả. Đúng là trong một khoảng thời gian ngắn căn phòng này đã bị khóa kín, nhưng lúc ấy thì cũng vẫn có người ở bên trong, chẳng có gì lạ cả. Rồi người này ra ngoài bằng cửa sổ và bị rơi xuống vách núi vì một lý do nào đó. Chuyện chỉ có vậy thôi mà, không phải sao?”
Fujimura hắng giọng. Yukawa nói hoàn toàn đúng. Cảnh sát cũng nhận định tương tự.
“Nhưng tôi vẫn thấy lăn tăn lắm.”
“Về chuyện gì cơ?”
“Khi tôi tới căn phòng này lần thứ hai thì rõ ràng là có người ở bên trong. Nhưng vào lần đầu tiên thì tôi lại không cảm thấy như vậy.”
“Tại sao?”
“Vì hệ thống sưởi không bật.”
“Hệ thống sưởi?”
“Vì hôm ấy trời đặc biệt lạnh. Nếu là bình thường, ai cũng sẽ phải bật chế độ sưởi lên, kể cả chỉ là ngả lưng. Vậy mà lúc tôi mở cửa phòng lần đầu tiên, chỉ thấy hơi lạnh phả ra từ bên trong. Điều hòa không bật. Nhưng đến lần thứ hai thì chắc chắn điều hòa đã bật. Lúc kiểm tra lần đầu quả thật tôi đã nghĩ anh ta không hề ở đây.”
Yukawa nhìn mặt Fujimura, đưa ngón tay đẩy phần giữa gọng kính lên.
“Thế cậu đã nói việc này cho cảnh sát chưa?”
“Tôi chưa nói.”
“Tại sao?”
“Vì tôi không có cách nào giải thích được cả. Tôi là người làm chứng cho việc căn phòng này đã bị khóa từ bên trong. Biết vậy mà vẫn nghĩ là bên trong không có ai kiểu gì họ chẳng cho rằng đầu óc tôi có vấn đề.”
“Họ sẽ không nghĩ vậy đâu. Nhưng kết cục họ sẽ hiểu theo lối là cậu đã gặp phải ảo giác gì đó. Nói ẩu thì có khi họ còn không tin tưởng lời khai của cậu nữa.”
“Đấy. Nên việc này tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Bởi vậy, cứ tình hình này thì tôi không thể nói rõ với cảnh sát được.”
“Thế nên cậu mới hỏi ý kiến Kusanagi à? Kể ra vụ việc như thế này cậu ta gí sang cho tôi thì cũng dễ hiểu. Cậu ta là kiểu người sẽ chẳng buồn nghĩ tới khả năng đây là một vụ giết người trong căn phòng khóa trong. Và càng không muốn dây vào một vụ phức tạp kiểu không phải giết người, nhưng cũng không chắc căn phòng có luôn khóa kín từ bên trong không.”
“Tôi biết là đang kéo cậu vào một việc phiền phức. Nhưng tôi thực sự chẳng còn ai để nhờ cậy nữa cả. Tôi đã dặn lòng là thôi không nghĩ nữa, mà chẳng hiểu sao vẫn cứ lấn cấn. Dù có lẽ đây chỉ là do tôi thần hồn nát thần tính.”
Yukawa cười nhạt, đóng cuốn sổ tay lại.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thong thả ngắm cảnh núi đồi và nghĩ về việc này xem sao. Dạo gần đây tôi đang chạy nước rút để hoàn thành luận văn, cũng muốn thư giãn tinh thần đôi chút.”
“Cậu nói vậy thì tôi an tâm rồi. Dù sao cũng chẳng có khách nào khác, cậu cứ thoải mái, thích làm gì thì làm nhé. Tiếc là ở đây không có suối nước nóng. Thay vào đó tôi sẽ cố trổ tài nấu nướng cho cậu coi.” Fujimura đứng dậy. “Với cả, có điều này tôi muốn nhờ cậu.”
“Việc gì vậy?”
“Cậu đừng nói với Kuniko là tôi nhờ cậu việc này nhé. Tôi chỉ bảo với cô ấy là cậu tới đây vì lo không biết tôi sống chết ra sao sau khi bỏ phố về quê thôi.”
Trong một thoáng, Yukawa chừng như không hiểu lời bạn mình nói, nhưng tức thì anh gật đầu.
“Được thôi, nếu cậu cho rằng như thế thì sẽ tốt hơn.”
“Xin lỗi cậu. Vậy phiền cậu nhé.” Fujimura giơ tay ra trước cảm ơn.