❖ 3 ❖
Bỏ Yukawa lại phòng, Fujimura quay lại phòng trà. Kuniko trong bộ tạp dề từ bếp đi ra.
“Anh Yukawa ở trong căn phòng đó thực không sao chứ ạ?”
“Em cũng nghe rồi mà, cậu ta muốn vậy đó. Cậu ta bảo ở tầng một sẽ thấy an tâm hơn. Tất nhiên là anh có kể lại chuyện hôm nọ cho cậu ta nghe rồi. Cậu ta là nhà khoa học chính gốc, chẳng quan tâm phòng có người tự tử hay gì đâu. Nhưng với ta thế lại hay. Ta đâu thể bỏ luôn căn phòng đó.”
“Thì vẫn biết là vậy...” Kuniko vân vê vạt tạp dề. “Anh ấy là bạn cùng chơi trong câu lạc bộ cầu lông với anh nhỉ?”
“Ừm, hồi đại học đó. Cậu ta là át chủ bài của đội anh đấy.”
“Không phải hai người gần đây chẳng mấy khi gặp nhau à? Sao tự nhiên anh ấy lại muốn tới một nơi như thế này?”
“Việc này anh bảo em rồi mà. Cậu ta nghe chuyện của anh từ một người bạn. Công việc của cậu ta lại vừa qua đợt căng thẳng, đang muốn nghỉ ngơi thư giãn nên mới tiện tới đây xem tình hình làm ăn của anh ra sao.”
“Hừm... anh ấy tốt quá nhỉ.”
“Cậu ta tò mò ấy mà. Mà tóm lại em chớ bận tâm làm gì. Chi bằng ta hãy khiến cậu ta trầm trồ trước những món ăn ngon tuyệt cú mèo của nhà mình đi. Anh cá là cậu ta chẳng buồn kỳ vọng gì vào tài nấu nướng nghiệp dư của vợ chồng mình đâu.”
Kuniko mỉm cười gật đầu. Nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía sau Fujimura. Anh quay lại thì thấy Yukawa đang đứng ở lối ra vào. Yukawa đã thay sang một bộ đồ tránh rét dùng khi leo núi.
“Tôi đi dạo quanh đây một vòng nhé.”
“Cậu cần tôi dẫn đường không?”
“Tôi muốn thử đi một mình xem sao đã.”
“Ừm. Nhưng nhớ về trước khi mặt trời lặn đấy nhé. Ở đây không có đèn đường gì đâu.”
“Tôi biết mà.” Yukawa cúi chào Kuniko, đi ra cửa.
“Anh đi mua đồ đây,” Fujimura nói với Kuniko. “Rượu vang nhà mình còn ít. Mà cái cậu Yukawa này lại bị nghiện rượu.”
“Liệu quán rượu đó có vang cao cấp không anh?”
“Anh cũng không cần loại cao cấp. Cậu ta nói chuyện thì uyên bác chứ khẩu vị thì mù dở.” Fujimura mặc áo khoác, cầm lấy chìa khóa ô tô.
Fujimura lái xe xuống núi, mua đồ ở siêu thị mọi khi, rồi về thẳng nhà trọ. Vừa bước vào phòng trà với hai tay xách đầy túi ni lông, anh đã thấy Yukawa đang ngồi uống cà phê trên chiếc ghế quầy bar. Kuniko đang cúi xuống rửa đồ bỗng ngẩng đầu lên. Trông cô có vẻ thất thần.
“Cậu đi dạo thế nào?” Fujimura hỏi.
“Tâm trạng vô cùng thoải mái. Mùi không khí khác hẳn đấy. Giờ tôi đã hiểu tâm trạng muốn sống mãi ở đây rồi.”
“Nếu cậu thích có thể ở đây một hoặc hai tuần cũng được.”
“Tôi cũng muốn thế lắm, ngặt nỗi công việc còn đang chờ.” Yukawa uống cạn cốc cà phê, đặt cốc lên trên mặt bàn. “Cảm ơn cô nhé,” Yukawa nói với Kuniko, đoạn rời khỏi phòng trà.
“Em nói chuyện gì với cậu ấy vậy?” Fujimura hỏi Kuniko.
“Anh ấy hỏi em về vụ án kia.” Giọng cô đanh lại.
Fujimura thấy như má cô đã cứng đờ.
“Hỏi thế nào cơ?”
“Anh ấy hỏi tất tần tật về ngày hôm đấy. Cả chuyện những vị khách nào đã trọ ở nhà mình hôm đó.”
“Em kể cho cậu ta về cả những vị khách ấy à?”
“Thì có gì cần phải nói dối đâu. Nhưng sao anh ấy lại hỏi về vụ án vậy? Anh đã nói gì với anh ấy à?”
“Anh có nói gì đâu. Anh đã bảo em là cậu ta tò mò lắm mà. Cậu ta biết về vụ án nên thấy hứng thú, chắc chỉ vì vậy thôi.”
“Có thật là chỉ vậy thôi không?”
“Chứ không thì có gì? Em đừng bận tâm.” Fujimura mỉm cười, đặt mấy túi ni lông lên trên bàn quầy bar. “Anh mua cả rượu vang lẫn mấy thứ có thể làm đồ khai vị rồi đây.”
“Anh vất vả quá,” Kuniko khẽ mỉm cười, xách mấy chiếc túi trở vào phòng bếp.
Fujimura cởi áo khoác, đi ra hành lang. Anh đi về phía căn phòng sâu nhất, rồi gõ cửa. Có tiếng đáp vâng rồi cửa mở ra. Yukawa đang đứng đó.
“Cậu hỏi Kuniko về vụ án đấy à?” Fujimura vừa bước vào phòng vừa hỏi.
“Không được à? Tôi đâu có nhắc tới việc chúng ta đã trao đổi về căn phòng khóa trong kia.”
“Sao cậu lại hỏi cô ấy? Có gì không hiểu cậu cứ hỏi tôi cũng được mà?”
“Thì tại cậu đang ra ngoài chứ sao. Với cả, hỏi càng nhiều người thì tôi càng dễ nắm được thông tin một cách khách quan. Nếu chỉ nghe từ một người thì rất dễ bị nhầm lẫn hoặc mang thiên kiến.”
“Cứ cho là vậy nhưng cậu đâu nhất thiết phải hỏi cả về khách trọ. Tôi chỉ muốn nhờ cậu điều tra xem có cách nào ra vào phòng khi cửa đã bị khóa hết từ bên trong không thôi mà. Tóm lại, đây chỉ là một cái bẫy vật lý nào đó, cậu không cần để ý tới việc ai trọ ở đây làm gì.”
Nghe thấy thế, Yukawa liền chau mày vẻ ngờ vực, đi lại gần cửa sổ rồi nhìn Fujimura.
“Cậu nghe gì từ Kusanagi mà lại nhờ tôi phá vụ này vậy?”
“Nghe gì? Thì cậu ta bảo cậu là một thiên tài trong việc vận dụng triệt để những kiến thức chuyên môn hòng giải được các bí ẩn.”
“Kiến thức chuyên môn? Đúng là nhiều vụ cần kiến thức vật lý thật. Nhưng hầu hết tôi giải chúng không chỉ với đống kiến thức đó. Để lý giải những hiện tượng tự nhiên hay hiện tượng nhân tạo thì việc cần thiết nhất vẫn là hiểu về con người. Và việc tối hôm xảy ra vụ án kia, những người nào đã có mặt ở đây là thông tin vô cùng quan trọng đối với tôi.”
“Khách trọ chẳng liên quan gì tới vụ án này cả.”
“Việc họ có liên quan hay không đâu do cậu quyết định.” Yukawa buông một câu vô cùng sắc sảo. “Chưa kể cậu còn không nói với tôi sự thật.”
“Vậy ư?”
“Cậu bảo tôi là ngoài Haraguchi còn có hai nhóm khách nữa, một người đàn ông và một cặp bố con. Nhưng sự thật đâu phải như vậy. Cặp bố con đúng là khách, nhưng còn người đàn ông kia là họ hàng của hai người. Không phải cậu ta là em vợ cậu sao? Tên cậu ta là Yusuke thì phải.”
Mặt Fujimura méo xệch đi, anh thở dài.
“Thế thì sao? Họ hàng hay gì, đã tới đây trọ thì đều là khách hết.”
“Đâu ra chuyện đó vậy. Việc họ hàng của chủ nhà trọ cũng có mặt ở đây không phải thông tin làng nhàng đâu.”
“Em vợ tôi chẳng liên quan gì tới vụ án cả. Việc này thì tôi có thể đảm bảo.”
“Tôi đã bảo việc đó không do cậu quyết định rồi còn gì.”
“Vậy để tôi nói rõ cho cậu nghe nhé. Hôm ấy, lúc em vợ tôi tới đây thì Haraguchi đã đi về phòng rồi. Sau đó, cho tới tận khi cảnh sát tìm thấy xác anh ta, cậu ấy luôn ở cùng chúng tôi. Thế thì sao cậu ấy có thể liên quan tới vụ án được?”
“Một thông tin quan trọng đấy, tôi sẽ nhớ thật kỹ. Nói chung là cậu chớ có giấu tôi điều gì, nếu muốn giải được bí ẩn về căn phòng khóa trong ấy.”
Ánh mắt sắc sảo của Yukawa như xuyên thẳng vào Fujimura. Fujimura đành nhìn lảng đi chỗ khác.
“Tôi giấu cậu làm gì. Nếu muốn giấu thì từ đầu tôi đã chẳng liên lạc với cậu. Tóm lại cậu có thể đừng hỏi Kuniko không? Cô ấy đang khá sốc trước cái chết bất thường của vị khách kia.”
“Tôi sẽ lưu ý việc đó.”
“Phiền cậu,” Fujimura rời phòng mà không nhìn mặt Yukawa.