❖ 4 ❖
Bữa tối bắt đầu từ lúc 6 giờ. Fujimura và Kuniko lần lượt bưng các món họ đã chuẩn bị cho bữa tối hôm đó ra bày lên bàn. Chủ yếu là các món rau chế biến theo phong cách Ý. Fujimura và Kuniko có vẻ rất tự tin về tài nấu nướng của mình.
“Thật không ngờ chỉ là hầm rau lên mà lại có thể tạo ra những món ăn hợp với rượu vang đến vậy.” Yukawa nghiêng cốc, tấm tắc khen.
“Nhỉ? Người Nhật mình vốn thích ăn rau mà.”
“Trông cậu ra dáng một đầu bếp lừng danh đấy, cảm phục, cảm phục. Trước cậu cũng nấu ăn ngon như thế này sao?”
“Ở một mình lâu đâm tôi lại tìm thấy niềm vui trong việc nấu nướng.”
“Vậy à. Mà tôi chưa hỏi về lần đầu gặp gỡ của hai người nhỉ?” Yukawa hết nhìn Fujimura lại nhìn Kuniko.
“Cũng chẳng phải một cuộc gặp đặc biệt gì đâu. Cô ấy làm việc trong một quán nhậu ở Ueno. Tôi thì là khách ở đó. Chuyện chỉ có vậy.”
“Vậy ra cô cũng xuất thân Tokyo à?”
“Vâng… à không ạ.” Kuniko cụp mắt xuống rồi mới lại nhìn lên Yukawa. “Tôi lớn lên tại Hachioji. Tôi và em tôi lớn lên trong một trại trẻ mồ côi ở Hachioji.”
“À,” Yukawa khẽ đáp, sau đó thì mỉm cười gật đầu. “Ra là vậy.”
“Bố mẹ vợ tôi qua đời trong một trận lở đất. Hai chị em Kuniko ngủ ở phòng riêng nên may mắn thoát nạn.”
“Tôi rất tiếc...”
“Thiên tai nên chẳng ai tránh được anh ạ. Mà anh Yukawa vẫn chưa kết hôn ạ?” Kuniko hỏi. Biểu cảm của cô nom có vẻ đã cởi mở hơn.
“Tại tôi vô duyên quá...” Yukawa khoe hàm răng trắng.
“Từ ngày xưa cậu ta đã luôn thắc mắc không biết số người hối hận vì cưới sớm hay số người hối hận vì cưới muộn sẽ đông hơn đấy. Nhưng giờ không đến lượt cậu ta hỏi câu đó nữa rồi, giờ có cưới ngay thì cậu ta cũng thuộc tốp bét bèn ben.”
“Cậu có nói vậy thì tôi cũng chẳng bói đâu ra người yêu. Mà dạo gần đây tôi lại chuyển qua quan tâm đến vấn đề không biết số người hối hận vì kết hôn hay số người hối hận vì không kết hôn sẽ đông hơn rồi.”
“Thế thì hỏng.”
Câu buột miệng của Fujimura khiến cả Kuniko lẫn Yukawa bật cười thành tiếng.
Sau đó họ chuyện trò sôi nổi về những kỷ niệm thời đại học. Có hơi men nên Fujimura cũng nói chuyện bon miệng hơn hẳn.
Nhưng khi Yukawa hỏi Kuniko rằng em trai cô hiện đang làm gì, ở đâu thì bầu không khí vui vẻ bỗng trở nên căng thẳng.
“Từ năm ngoái Yusuke bắt đầu làm cho hiệp hội du lịch ở thị trấn này,” Kuniko đáp. Cô cười nhưng đâu đó vẫn toát lên vẻ khó xử.
“Ở Tokyo đắt đỏ mà, cứ làm thêm mãi thì chỉ giậm chân tại chỗ, nên tôi mới rủ cậu ấy thử tới đây xem sao. Cũng may mà có người lo chuyện công việc cho.”
“Tốt quá. Mà cậu ấy làm gì ở hiệp hội du lịch đó?”
“Họ sắp khánh thành một viện bảo tàng. Nghe đâu cậu ấy đang tất bật chuẩn bị nhiều thứ lắm.”
“Thấy bảo viện bảo tàng này đột phá lắm đó,” Fujimura thêm. “Số mẫu vật triển lãm thì dẫn đầu cả nước mà diện tích để trưng bày thì lại chỉ bằng một phần ba bình thường. Không hiểu họ định làm kiểu gì luôn. Chưa kể an ninh còn đảm bảo tuyệt đối.”
“Mong là nó sẽ hoạt động tốt. Có địa điểm du lịch nổi tiếng thì nhà trọ này của cậu thể nào chẳng đắt khách hơn.”
“Tôi chẳng dám mong đến vậy đâu.” Fujimura cười khổ.
Ăn tối xong, trong khi Fujimura thu dọn bát đĩa thì Yukawa ngồi đọc cuốn sổ lưu bút được đặt ở một góc phòng trà. Đó là những dòng cảm nhận mà khách trọ tùy ý viết lại.
“Có nội dung gì thú vị không?” Fujimura lại gần hỏi.
“Vụ án kia xảy ra hôm mùng 10 tháng Mười một nhỉ? Cậu bé Nagasawa Kodai này có phải là người con trong cặp bố con kia không?” Yukawa chỉ vào cuốn sổ lưu bút đang mở.
“Cháu đã rất vui ạ. Cơm cô chú nấu rõ là ngon. Sàn nhà thì sạch bóng, lúc tắm nước ấm còn có bao nhiêu là bọt nổi lên, cháu thích lắm ạ. Cháu sẽ lại tới nữa ạ. Nagasaza Kodai.”
Fujimura gật đầu.
“Ừm, thằng bé mới học lớp bốn thì phải, nhưng chững chạc lắm.”
“Bố cậu bé làm gì? Sao bố con họ lại tới tận đây trọ vậy?”
Yukawa hỏi như súng bắn liên thanh, Fujimura bất giác tỏ vẻ chán nản.
“Tôi nào biết anh ta làm nghề gì. Chắc là nhân viên văn phòng bình thường thôi. Còn họ tới đây để câu cá suối nguồn. Mà cậu hỏi cả mấy thứ này thì có nghĩa gì nhỉ?”
“Có ý nghĩa gì hay không thì tôi chưa biết. Không phải cậu bảo tôi có gì cần hỏi thì cứ hỏi cậu à?”
“Thì đúng là vậy.”
“Cậu đi cùng tôi một chút được không? Tôi muốn ra ngoài.”
“Vào giờ này á?” Fujimura trợn tròn mắt.
“Vừa đúng 8 giờ. Cậu tới phòng Haraguchi cũng vào khoảng thời gian này đúng không? Tôi muốn kiểm tra trong cùng một hoàn cảnh.”
“Được thôi. Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Hai người đi ra lối cửa ra vào. Fujimura cầm đèn pin, mở cửa rồi bước ra ngoài. Yukawa cũng theo sau anh.
“Tôi nghe vợ cậu bảo, không chỉ có mình cậu đi kiểm tra căn phòng khi nó bị khóa trong à?” Yukawa hỏi.
“Tôi đã đi cùng em vợ tôi. Như chúng ta bây giờ này.”
“Tại sao Yusuke lại đi cùng cậu?”
“Chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Cậu ấy bảo để cậu ấy đi cùng nên tôi đồng ý thôi.”
“Hừm.”
“Cậu để ý từng tiểu tiết một nhỉ.”
“Không thế thì tôi không làm nổi nhà khoa học đâu.”
Họ vòng ra phía nam của dãy nhà. Không có ánh đèn hắt ra từ căn phòng Yukawa đang ở. Nếu không có đèn pin thì đến việc đi lại quanh đây cũng khó khăn.
“Tối hôm đấy cũng trong tình trạng như thế này à?” Yukawa hỏi.
“Ừm.”
“Và cậu đã dùng đèn pin để kiểm tra khóa bán nguyệt nhỉ?”
“Ừ. Tôi làm như này này,” Fujimura chĩa đèn pin vào bên trong kính cửa sổ. Cái khóa bán nguyệt hiện ra dưới ánh đèn pin, y như hôm đó. Giờ nó cũng đang bị khóa.
“Tôi hỏi lại cho chắc, nhưng cậu chắc chắn là nó bị khóa thật chứ? Cậu không nhìn nhầm đâu đúng không?” Yukawa lại hỏi.
Fujimura lắc đầu.
“Không thể nhầm được. Cả tôi lẫn Yusuke cùng kiểm tra mà.”
“Vậy à.”
“Thế cậu hết thắc mắc chưa?”
“Tôi hiểu hoàn cảnh hôm ấy rồi.”
“Vậy ta về thôi nhé. Tôi lạnh cóng cả lại rồi đây.”
Trở vào nhà, Fujimura khóa cửa ra vào. Trong khi ấy, Yukawa lại cầm đèn pin lên.
“Có vấn đề gì với cái đèn pin đó à? Nó chỉ là một cái đèn pin bình thường, chẳng có gì bất thường cả đâu.”
“Lúc xem khóa cửa sổ ai là người cầm đèn pin vậy? Cậu hay em vợ cậu?”
“Em vợ tôi... Có chuyện gì à?”
“À không, tôi hỏi thế thôi.” Yukawa đặt đèn pin về vị trí cũ.
“Phòng tắm nằm trên đường đi tới phòng cậu đấy. Nhờ cậu tắm trước 11 giờ giúp tôi nhé. Mà nó chỉ là một phòng tắm gia đình bình thường thôi, xin lỗi nhé.”
“Có sao đâu,” mặt Yukawa đã đượm vẻ suy tư. “Tối hôm đó khách trọ nhà cậu tắm vào lúc mấy giờ? Theo như cuốn lưu bút ban nãy thì cậu bé Kodai cũng tắm bồn nhỉ.”
“Chuyện ấy thì có vấn đề gì sao?”
“Hồi trưa cậu bảo với tôi rằng tất cả khách trọ đều ở cùng vợ chồng cậu, nên không cần nghĩ tới khả năng Haraguchi bị giết. Đúng không?”
“Đúng là tôi đã nói vậy.”
“Nhưng cậu cũng đâu có nhòm trộm phòng tắm. Có thể họ đã lẻn ra ngoài từ cửa sổ phòng tắm mà.”
“Này, cậu đợi đã.”
“Tôi hiểu điều cậu muốn nói. Nhưng tôi cần có thông tin thật chính xác.”
Fujimura nhìn lên trần nhà, lắc đầu.
“Tôi sai rồi, Yukawa. Xin lỗi vì đã bắt cậu lặn lội đường xa tới tận đây. Cảm ơn cậu, nhưng cậu hãy quên chuyện này đi.”
Yukawa chớp mắt vẻ bối rối. “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Có lẽ là do tôi thôi. Chắc căn phòng đó chẳng phải khóa trong hay gì cả. Nghe cậu nói bao nhiêu chuyện như vậy, đột nhiên tôi có cảm giác ấy. Vậy nên, ta dừng ở đây thôi.”
“Quả nhiên là trong phòng có người à?”
“Chắc là vậy rồi. Xin lỗi cậu. Mất thời gian của cậu quá.” Fujimura cúi đầu.
“Cậu thông suốt là được rồi, tôi thì không sao cả.”
“Tôi thông suốt rồi. Theo một cách nào đó.”
“Vậy à. Nhưng cậu trả lời câu hỏi cuối cùng kia của tôi được không? Mấy vị khách trọ kia tắm lúc mấy giờ?”
Nghe Yukawa hỏi như vậy, Fujimura tự thấy nét mặt mình đã trở nên căng thẳng.
“Tôi bảo dừng ở đây được rồi mà.”
“Tôi hỏi vì sở thích cá nhân thôi. Hay cậu có sự tình gì không thể nói à?”
Fujimura hít vào một hơi thật sâu.
“Cảnh sát hỏi tôi về việc này nhiều lần rồi nên tôi nhớ rõ lắm. Sau khi kiểm tra phòng Haraguchi, Yusuke đi tắm trước. Nhưng chỉ khoảng mười phút thôi. Cậu ấy tắm xong thì tới lượt bố con nhà Nagasawa. Hai người đó tắm trong khoảng ba mươi phút thì phải, tôi vẫn nghe thấy giọng họ vọng ra từ nhà tắm suốt khoảng thời gian đó. Còn vợ chồng tôi thì không tắm bồn những hôm có khách. Chúng tôi chỉ tắm vòi sen vào buổi sáng thôi. Mà tôi nói thêm để cậu biết, từ đây ra chỗ Haraguchi bị ngã sẽ mất khoảng hai mươi phút cả đi lẫn về. Thế nào, cậu hết lăn tăn rồi chứ?”
Yukawa làm động tác như thể đang viết gì đó vào khoảng không.
“Nội dung cậu vừa kể không sai gì chứ?”
“Không. Tôi cũng đã kể với cảnh sát như vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy giờ tôi đi tắm một chút đây.” Nói đoạn Yukawa bước ra ngoài hành lang.