← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

Sáng hôm sau, Yukawa thong thả dùng bữa sáng, sau đó chuẩn bị đồ đạc để 9 giờ có thể xuất phát rồi đi ra phòng trà. Fujimura bảo không cần trả tiền phòng nhưng anh vẫn vừa cười vừa rút ví ra.

“Lâu lắm rồi tôi mới được sống chậm như vậy, đồ ăn lại còn rất ngon nữa. Tôi đã rất hài lòng, nên mong cậu nhận cho. Mà vốn dĩ đây cũng là tiền phải trả cậu mà.”

Fujimura nhún vai. Từ hồi còn học đại học anh đã biết cậu bạn này của mình vô cùng bướng bỉnh.

Fujimura đưa Yukawa ra ga bằng con xe tải hạng nhẹ như lúc đến.

“Lần này thật phiền cậu quá,” trước khi Yukawa xuống xe, Fujimura bảo.

“Cậu đừng khách sáo quá thế. Lần sau lại cho tôi tới trọ là được.”

“Rất hân hạnh.”

Yukawa xuống xe, đi về phía nhà ga. Thấy bạn đã khuất dạng, Fujimura mới cho xe chạy đi.

Rồi đến tối hôm đó.

Lúc Fujimura đang ăn tối thì Yusuke gọi điện tới.

“Hôm qua cái anh tên Yukawa trọ ở chỗ anh đúng không?” Yusuke hỏi giọng vui vẻ.

“Sao cậu lại biết chuyện đó?”

“Hôm nay anh ấy đã tới văn phòng làm việc của em. Lúc đầu em cũng ngạc nhiên lắm, còn nghĩ giảng viên trường đại học Teito thì tới đây làm gì nhỉ, nhưng sau khi nghe anh ấy giới thiệu là bạn học của anh thì em cũng hiểu ra.”

“Cậu ta đã tới cả chỗ em à?”

“Anh ấy muốn hỏi về viện bảo tàng mới nên em đã giải thích cho anh ấy nghe. Em nói năng không được mạch lạc lắm nhưng có vẻ anh ấy cũng hiểu được. Quả nhiên là nhà vật lý học có khác.”

“Thế hai người còn nói chuyện gì nữa không?”

“Cũng không có việc gì to tát cả. Anh ấy chỉ động viên em cố lên thôi.”

“Thế à.”

“Anh ấy bảo sẽ sớm quay lại, tới khi đó anh gọi em với nhé, em cũng muốn gặp lại anh ấy.”

“Ừm. Nhất định anh sẽ gọi.”

Cúp điện thoại, anh kể lại cuộc hội thoại với Yusuke cho Kuniko đang đứng bên cạnh với vẻ mặt bất an nghe. Đằng nào cũng bị lộ thì anh chẳng cần giấu làm gì.

“Sao anh Yukawa lại tới chỗ Yusuke thế nhỉ?” Mặt Kuniko càng u ám hơn.

“Chắc vì tiện lúc chờ tới giờ lên tàu thôi. Yusuke cũng bảo họ không nói chuyện gì quan trọng cả.”

“Vâng,” Kuniko gật đầu nhưng mặt thì vẫn thất thần.

Họ ăn tối xong, đến tận lúc dọn dẹp Kuniko cũng vẫn rất kiệm lời. Thảng hoặc cô lại dừng tay như đang suy tư điều gì. Fujimura biết vậy nhưng vờ như không nhận ra.

Dọn dẹp xong xuôi, anh lấy chai whisky từ trên kệ xuống.

“Em làm một ly trước khi đi ngủ không?” Fujimura cố ý hỏi với giọng tươi vui.

“Ừm... hôm nay thì thôi ạ.” Kuniko khẽ lắc đầu.

“Lạ vậy. Bình thường em vẫn bảo phải có rượu dỗ giấc mà.”

“Hôm nay em mệt nên chắc sẽ ngủ được thôi. Anh uống một mình vậy nhé.”

“Ừm, thế em ngủ ngon nhé.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Sau khi Kuniko rời đi, Fujimura mới vào bếp lấy cốc và đá ra rồi uống rượu với đá. Anh lắc lắc cốc rượu, đá trong cốc vang lên lanh canh. Âm thanh ấy đưa dòng suy nghĩ của anh nhảy vọt về ba năm trước. Hồi anh gặp Kuniko.

Ở câu lạc bộ đó, Kuniko không phải là một nhân viên nổi bật. Nếu được ai đó bắt chuyện, cô sẽ trả lời rất từ tốn. Có vẻ cô vốn không phải là người sôi nổi. Nhưng thay vào đó, cô lại luôn để ý săn sóc những vị khách không quen với không khí trong quán. Bởi có cô mà một người chỉ đến những chốn đó để tiếp khách như Fujimura cũng thành ra hay lui tới quán.

Rồi họ bắt đầu gặp riêng ở bên ngoài. Quan hệ giữa họ tiến triển rất nhanh. Sau lần quan hệ xác thịt thứ ba thì anh đã cầu hôn cô.

Anh đã nghĩ chẳng có lý do gì mà mình bị từ chối, song câu trả lời của cô lại không ngọt ngào như thế. Anh chẳng thể ngờ một cô nàng ở thời đại này lại đáp một câu như vậy.

Cô bảo hai người họ không môn đăng hộ đối.

“Anh không nên nói những lời như thế với một đứa con gái như em. Thân phận của em với anh Fujimura quá cách biệt. Em sẽ sống thế này thôi. Em và anh cứ thi thoảng gặp nhau như bây giờ là được.”

Hôm ấy cũng là lần đầu tiên cô kể về cảnh ngộ của mình cho anh nghe. Trước đó thì cô chỉ bảo, “Em được sinh ra và nuôi nấng trong một gia đình bình thường, nhưng bố mẹ em đều lần lượt qua đời gần đây rồi.”

Tất nhiên, Fujimura không thể chấp nhận lý lẽ đó. Hoàn cảnh sinh thành chẳng liên quan gì ở đây cả. Mà vốn dĩ đâu tồn tại cái gọi là cách biệt thân phận.

Ngặt nỗi Kuniko một mực giữ vững lập trường. Cô còn bảo nếu kết hôn thì Fujimura sẽ gặp bất hạnh.

Chỉ đến khi Fujimura đề nghị, “Anh muốn chúng mình cùng rời Tokyo và lên núi mở một khu nhà trọ cho thuê” thì Kuniko mới thay đổi thái độ. Từng chẳng mảy may hứng thú với việc kết hôn, lần đầu tiên Kuniko đáp, “Nếu được như thế thì chắc là thích lắm anh nhỉ.”

Tảng lờ mọi sự phản đối của những người thân quen, Fujimura dấn thân vào con đường kinh doanh nhà trọ. Vốn là người hướng ngoại, các mối quan hệ của anh rất rộng, cũng nhờ thế việc làm ăn của anh vào guồng vô cùng thuận lợi.

Đến cả Kuniko vẫn luôn lưỡng lự với chuyện kết hôn cũng đã gật đầu đồng ý. Họ đã sống trên núi được hai năm nhưng cô chưa một lần buông lời than trách. Cô chỉ bảo muốn sống cả đời ở đây.

Kể cả việc gọi Yusuke tới đây, Fujimura cũng nghĩ thật đúng đắn. Yusuke ngưỡng mộ anh như một người anh trai thực sự. Tới mức, cứ mỗi lần say cậu ấy lại lặp đi lặp lại, “Anh rể là ân nhân của em đấy. Anh chính là ân nhân cứu mạng của chị em em.”

Mọi chuyện đang tốt đẹp như thế – Fujimura đặt cốc xuống bàn. Những viên đá đang tan dở kêu leng keng.