← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖

Yukawa gọi điện thoại di động tới lúc Fujimura đang nhặt cỏ ở quanh nhà. Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, anh như cảm thấy một cơn gió chẳng lành vừa thổi xuyên qua ngực mình.

“Tối nay cậu ra ngoài được không?” Yukawa hỏi.

“Đi thì tôi đi được, nhưng mà có chuyện gì vậy?”

“Tôi có thứ này muốn cho cậu xem.”

“Gì vậy?”

“Trăm nghe không bằng một thấy. Giải thích qua điện thoại thì khó lắm.”

“Cậu nói vậy khiến tôi tò mò đấy. Vậy tôi sẽ tới chỗ cậu nhé, được không?”

“Không, không cần đâu. Tôi sẽ tới đó. Chứ không thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Thế nghĩa là sao?”

“Thì tôi đã bảo là trăm nghe không bằng một thấy rồi còn gì. Khoảng 7 giờ tôi sẽ tới đó nhé. Xong chuyện là tôi về luôn nên cậu không cần chuẩn bị bữa tối gì đâu. Cũng không cần đưa tôi ra ga. Vậy gặp lại cậu sau nhé.”

“Đợi đã,” Fujimura còn đang nói dở câu thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Nói chuyện điện thoại với Yukawa xong, Fujimura cứ thấp thỏm không yên mãi. Anh liếc nhìn đồng hồ ở phòng trà. Anh định xử lý mấy cái hóa đơn mà xem chừng không thể chú tâm nổi.

Quãng 7 giờ 5 phút, anh nghe có tiếng động cơ ô tô. Fujimura ra ngoài xem thì thấy một chiếc taxi đậu ở đó. Yukawa vận áo choàng bước xuống xe. Tài xế tắt động cơ xe. Xem chừng người đó sẽ chờ ở đây luôn.

“Xin lỗi cậu, tôi tới đường đột quá.” Yukawa lên tiếng.

“Tôi chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì cả.”

“Thật ư? Tôi lại nghĩ cậu đã nhận ra rồi chứ?”

“Là sao?”

“Thôi ta cứ vào trong rồi nói chuyện.” Yukawa đi về phía cửa ra vào.

Họ vào phòng trà, Fujimura đi pha cà phê.

“Vợ cậu đâu?” Yukawa hỏi.

“Cô ấy đang ra ngoài. Chắc phải 9 giờ cô ấy mới về.”

Thực ra, Fujimura không kể với Kuniko chuyện Yukawa sẽ tới nhà. Anh cố ý nhờ cô chút việc để tránh cho họ gặp nhau.

“Vậy à. Tôi xin phép dùng nhà vệ sinh chút nhé.”

“Cậu cứ tự nhiên.”

Fujimura rót cà phê vào hai cốc, mang ra bàn. Đúng lúc ấy thì chiếc điện thoại vẫn để ở bàn quầy bar đổ chuông. Dãy số hiển thị trên màn hình báo Yukawa đang gọi.

“Tôi đây.”

“Tôi biết rồi. Cậu đang làm gì trong phòng vệ sinh vậy?”

“Tôi không ở trong phòng vệ sinh. Giờ cậu tới căn phòng kia đi nhé.”

“Gì cơ?”

“Tôi đợi cậu,” vừa dứt lời Yukawa đã tắt máy.

Fujimura rời khỏi phòng trà, vừa nghiêng đầu thắc mắc vừa đi ra hành lang. Anh gõ cửa căn phòng sâu nhất nhưng không thấy có người trả lời. Anh vặn nắm đấm cửa thấy cửa không khóa. Thay vào đó, dây xích chốt cửa đang cài.

Anh thảng thốt, tình trạng này giống hệt khi đó.

“Yukawa,” anh cất tiếng gọi. Nhưng không thấy bạn trả lời.

Anh hốt hoảng quay gót, đi dọc hành lang, lấy đèn pin rồi lao ra ngoài. Vẫn với tốc độ ấy, anh vòng ra đằng sau khu nhà.

Anh rọi đèn pin vào cửa sổ. Ổ khóa hình bán nguyệt hiện ra dưới ánh đèn. Và nó đang được khóa rất chắc.

“Khi đó tình hình cũng thế này đúng không?” Anh nghe có giọng nói cất lên từ sau lưng.

Fujimura quay đầu lại. Yukawa đang đứng đó nở nụ cười ôn hòa.

“Cậu ra ngoài bằng cách nào vậy?”

“Một mánh khóe đơn giản thôi. Nhưng trước khi làm rõ tôi muốn nghe chuyện của cậu trước. Tâm sự thực lòng của cậu ấy.”

“Cậu đang ám chỉ tôi nói dối phỏng?”

“Có lẽ không phải là nói dối nhưng cậu đã không kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.”

Fujimura lắc đầu.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.”

Nghe vậy, Yukawa hơi chau mày, rồi anh thõng vai xuống, thở dài.

“Vậy tôi cũng hết cách với cậu. Tôi sẽ nói cho cậu nghe suy luận của tôi vậy. Nếu cậu muốn phản biện điều gì thì cứ nói nhé.”

“Được thôi. Cậu cứ nói đi.”

“Điều đầu tiên tôi phải nói luôn là ngay từ đầu thái độ của cậu đã rất bất tự nhiên. Rõ ràng căn phòng đó có khóa trong hay không cũng chẳng thành vấn đề, nhưng cậu vẫn khăng khăng rằng nó có thể đã bị khóa trong rồi bắt tôi phải suy luận. Tất nhiên là không thể coi thường trực giác của con người được. Nếu thực sự cảm thấy căn phòng không có người mà cửa lại bị khóa trong thì cậu sẽ thấy rờn rợn. Nhưng việc này đâu khiến ai gặp phải chuyện không hay. Rõ ràng cậu chẳng cần cất công cậy một người bạn cũ tới giải quyết giúp làm gì. Nhưng cậu lại rất bận tâm về nó. Tại sao lại như vậy? Tới đây thì tôi chợt nghĩ thế này. Phải chăng là cậu có bằng chứng rõ ràng chứng tỏ căn phòng đó đã bị khóa trong. Chỉ là cậu không thể nói cho người khác nghe về bằng chứng đó. Tôi nói có đúng không?”

Fujimura lúng túng khi bị hỏi một cách đột ngột. Anh ho khan một tiếng để lấy giọng. Trong miệng anh khô khốc.

“Tôi sẽ nói sau vậy. Cậu cứ tiếp tục đi.”

Yukawa gật đầu.

“Dù vẫn chưa nắm được bằng chứng khiến cậu nghĩ căn phòng đó bị khóa, nhưng tôi quyết định tạm lờ nó đi và nghĩ về mánh khóe kia. Nhưng đến đây tôi lại vấp phải một vấn đề khó hiểu khác về cậu. Cậu một mặt thì nhờ tôi giải đáp về mánh khóe ấy, nhưng mặt khác thì lại cố tình giấu tôi về chi tiết sự việc. Nhưng cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ. Vụ án này có sự tình đằng sau. Đây không đơn giản là tự tử hay tai nạn. Mà là một vụ giết người. Và cậu cũng đã nhận ra điều đó. Song cậu lại không thể nói điều này với cảnh sát. Tôi đã thử đoán nguyên do, nhưng thôi, tôi sẽ không nói ra điều ấy đâu.”

“Cậu đã nói đến như thế rồi thì còn giữ kẽ làm gì nữa,” Fujimura nói. “Ý cậu là tôi đang muốn bao che cho người nhà đúng không?”

“Tôi nghĩ đó là đáp án thỏa đáng nhất.” Yukawa tiếp tục. “Haraguchi là do Yusuke giết đúng không?”