← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖

“Kết luận đột ngột quá nhỉ,” Fujimura nói. Giọng anh hơi run run.

“Thật ư? Chí ít tôi đoán chắc chắn cậu cũng đã nghĩ như vậy.”

“Cậu nhìn được trong đầu tôi thế nào à?”

“Nếu không phải vậy thì hành động và lời nói của cậu quá khó lý giải. Vì một lý do nào đó mà cậu đã nghi ngờ, phải chăng Yusuke chính là hung thủ? Nhưng vấn đề ở chỗ, cậu lại là người hiểu rõ hơn ai hết việc cậu ta có bằng chứng ngoại phạm. Bởi lẽ, lúc cậu ta tới đây thì căn phòng này đã ở trong tình trạng khóa trong, đúng không? Sau đó, ngoại trừ mười phút đi tắm thì cậu ta luôn ở cùng với một ai đó. Cảnh sát đã tin lời làm chứng ấy nên mới phán đoán vụ án không có yếu tố phạm tội, nhưng nhân chứng quan trọng là cậu thì lại vẫn thấy lấn cấn trong lòng. Cho nên cậu mới gọi điện cho tôi. Vậy nhưng, cậu đã tính toán nhầm. Cậu đã đinh ninh rằng tôi sẽ không cần đào sâu vào tình tiết vụ án để giải một mánh khóe có tính chất vật lý. Thế mà tôi lại hỏi vợ cậu hết thứ này đến thứ khác, rồi còn dò ra cả em vợ cậu nữa, thấy thế, cậu mới cuống cả lên. Cậu bảo tôi không cần phải tìm lời giải cho bí ẩn về căn phòng khóa trong đó nữa. Cậu lo, nhỡ đâu tôi sẽ làm mọi chuyện bung bét cả ra.”

Fujimura cảm nhận được trống ngực mình đang đập rộn lên.

“Nhưng rõ ràng tôi đã bảo với cậu là lúc tôi tới xem căn phòng lần thứ hai thì tôi cảm nhận được là bên trong có người rồi mà.”

“Chuyện đó là cậu bịa ra thôi. Cậu làm vậy để nếu lỡ tôi tung hê mánh khóe vật lý kia ra thì vẫn có cơ sở để người ta loại trừ khả năng Haraguchi bị giết. Tôi nói đúng không?”

Fujimura nhìn gương mặt chỉn chu của Yukawa. Nhà vật lý học, và cũng là bạn cũ của anh nom bình tĩnh đến độ đáng ghét.

“Giờ tôi đã biết trí tưởng tượng của cậu phong phú nhường nào rồi. Thế cậu giải đáp bí ẩn kia giúp tôi luôn đi, đừng vòng vo tam quốc nữa.”

“Cậu không phản đối gì suy luận của tôi à?”

“Nhiều quá nên tôi chưa sắp xếp được thôi. Cứ nghe chuyện của cậu trước đi đã.”

“Thế cũng được,” Yukawa lại gần cửa sổ. “Hôm ấy, sau khi vào phòng, Haraguchi đã ra ngoài bằng đường cửa sổ. Có thể anh ta đã có hẹn với ai đó chăng. Khả năng cao là người kia đã chỉ thị cho anh ta hãy ra ngoài bằng đường đó. Người này chỉ cần bảo không muốn để người khác biết về cuộc gặp bí mật giữa họ là được. Địa điểm hẹn thì chắc là chỗ vách núi nơi anh ta rơi xuống. Tôi không rõ là hung thủ đã phục sẵn hay gặp rồi mới bất ngờ tấn công, nhưng có lẽ chẳng khó gì để đẩy Haraguchi từ sau lưng nhân lúc anh ta đang bất cẩn.”

“Khoan đã, vậy hung thủ…” Fujimura nuốt nước bọt, tiếp tục. “Tức là Yusuke đã giết Haraguchi trước khi đến đây à?”

“Chỉ có thể là vậy thôi. Sau đó, cậu ta tới đây, vào phòng từ cửa sổ, khóa cửa, cài dây xích, tạo một mánh khóe nhỏ rồi rời khỏi phòng từ cửa sổ.”

“Mánh khóe?”

“Chẳng có gì to tát đâu. Cậu ta chỉ dán một bức ảnh đã chuẩn bị sẵn lên trên cái khóa bán nguyệt mà thôi.”

“Ảnh?”

“Chính tấm ảnh đó đã khiến cái khóa bán nguyệt trông như đang bị khóa.”

“Tào lao. Yusuke đã rọi cả đèn pin vào khóa bán nguyệt của cánh cửa sổ đó. Ánh đèn dao động thì bóng cái khóa cũng chuyển động. Sao có thể là ảnh được?”

“Thế cậu mở cửa sổ rồi kiểm tra xem.”

“Nhưng khóa đang chốt mà.” Vừa nói, Fujimura vừa kéo cửa sổ sang một bên, nhưng cửa lại mở ra không chút khó khăn. Fujimura kinh ngạc rọi đèn pin vào khóa bán nguyệt. Nó vẫn ở trạng thái bị chốt như trước.

“Thế này là sao,” anh hỏi nhưng đồng thời cũng nhận ra thứ mình đang trông thấy thật sự là gì.

Là một tấm ảnh. Thứ mà anh nghĩ là khóa bán nguyệt hóa ra lại là một tấm ảnh to gấp đôi cái khóa. Có điều đó không phải là một tấm ảnh thông thường.

“ Hologram [3] .” Yukawa giải thích. “Nó có thể ghi lại hình ảnh trong không gian ba chiều, còn gọi là ảnh không gian ba chiều. Cậu chưa thấy bao giờ à?”

“Tôi thì sao thấy được mấy đồ này...”

“Tôi vừa tạo ra nó ở trong phòng thực nghiệm của trường hôm nay đấy. Hologram có nhiều loại nhưng cái này thì sử dụng phương pháp lippmann hologram. Hologram thông thường thì phải chiếu tia laze mới tái hiện được trong khi loại này chỉ cần ánh sáng đèn pin thôi là hình ảnh ba chiều cũng hiện lên sống động rồi.”

“Ý cậu là Yusuke cũng đã làm ra một thứ như thế này à?”

“Cậu ta thì còn làm nó dễ như trở bàn tay ấy. Cậu ta có sẵn trang thiết bị mà.”

“Là sao?”

“Cậu chẳng kể cho tôi nghe về viện bảo tàng kia đấy thôi. Số sản phẩm trưng bày thì nhiều nhất cả nước nhưng diện tích thì chưa tới một phần ba diện tích thông thường. An ninh lại tuyệt đối an toàn. Nghe cậu bảo thế tôi đã nghĩ ngay phải chăng là họ dùng hologram. Vì gần đây phương pháp trưng bày các mẫu vật quý bằng hologram đang rất được quan tâm. Đó là ảnh nên sẽ không tốn diện tích. Và cũng không lo bị trộm cắp. Chưa kể khách tới tham quan sẽ không phàn nàn bởi những hình ảnh này chẳng khác gì đồ thật. Rặt những ưu điểm. Tôi đã tới đó và hỏi chuyện Yusuke. Cậu ta đã rất nhũn nhặn chỉ cho tôi. Cậu ta quả là một thanh niên tốt tính. Chắc có nằm mơ cậu ta cũng không tưởng tượng được rằng tôi lại đang muốn tìm lời giải cho bí ẩn về căn phòng khóa trong kia. Nghĩ vậy là tôi lại thấy đau lòng.”

Fujimura lại nhìn vào bức ảnh trên tay mình. Đó rõ ràng là ảnh mà anh có ảo giác như thể một chiếc khóa bán nguyệt đang nằm ở đó.

“Cần một vài điều kiện để hình ảnh có thể hiện lên một cách rõ nét nhất. Và điểm quan trọng nhất là không được quá sáng. Rọi đèn pin vào trong tình trạng tối om là lý tưởng nhất. Góc độ của tia sáng cũng quan trọng. Vậy nên Yusuke mới cầm đèn pin.”

“... Ra là vậy à.”

“Cửa không mở ra được chắc là do vướng một vật dài gì đó ở chỗ đường ray. Đấy, mánh khóe chỉ có vậy.”

“Nhưng sau đó chúng tôi lại phát hiện ra là cửa mở. Chuyện ấy nghĩa là sao...” Vừa nói Fujimura vừa tự tìm câu trả lời cho mình. “Cậu ấy đã lợi dụng mười phút đi tắm sao?”

“Cậu ta trèo ra khỏi nhà tắm bằng cửa sổ, lấy vật dài nọ ra khỏi đường ray, cất bức ảnh đi. Mười phút là đủ để cậu ta làm những việc đó. Chỉ là sẽ không có thời gian ngâm bồn nên cậu ta chỉ tắm vòi sen rồi ra ngoài.”

“Sao cậu lại biết chi tiết như vậy?”

“Cậu bé Kodai kia chẳng viết thế còn gì. Rằng bồn tắm có nhiều bọt nên thằng bé rất thích. Không khí sẽ hòa lẫn vào trong nước. Nhiệt độ nước càng thấp thì lượng không khí lẫn vào đó càng nhiều. Mùa này nước rất lạnh nên lượng không khí lẫn vào nước sẽ rất lớn. Và khi đun chỗ nước đó lên thì phần không khí lẫn vào kia sẽ trở thành bọt nước. Người ta gọi đó là hiện tượng quá bão hòa. Khi ta vào trong bồn tắm, lượng không khí lẫn vào kia sẽ nhất loạt được giải phóng vì bị kích thích, nên cơ thể ta mới dính nhiều bọt nước. Lúc đọc lưu bút thì tôi cũng không nghĩ gì sâu xa đâu, nhưng khi nghe cậu nói chuyện thì tôi mới thấy lạ. Nếu Kodai tắm sau Yusuke thì hiện tượng quá bão hòa đó phải hết rồi, chắc chắn là không thể có đám bọt kia được.”

Vừa nghe Yukawa giải thích với giọng đều đều, Fujimura vừa mỉm cười. Một nụ cười tự giễu. Anh nhận ra bản thân thật sai lầm khi đi nhờ cậu bạn này giải giúp bí ẩn về căn phòng khóa trong kia.

“Cậu có phản biện gì không?” Yukawa hỏi.

Fujimura lắc đầu. Cả trái tim lẫn cơ thể anh giờ đây đã quá nặng nề đến mức chỉ một cử động đó thôi cũng thật phiền toái.

“Chán cậu ghê. Đáp án quá hoàn hảo. Tôi không ngờ cậu lại làm rõ ra được tận mức ấy.”

“À nhưng xin nói thêm là tôi chẳng có bằng chứng gì cả đâu. Nếu cứ cãi đó chỉ là tưởng tượng thì cũng được đấy.”

“Không, tôi nghĩ suy luận của cậu không sai đâu. Chắc chắn. Tôi sẽ khuyên hai người họ ra tự thú.”

“Hai người? Vợ cậu và Yusuke à?”

Fujimura gật đầu.

“Tôi đã nghe lỏm được cuộc trao đổi qua điện thoại của họ. Nói vậy chứ thật ra tôi cũng chỉ nghe thấy Kuniko nói, Haraguchi bảo sẽ tới đây đó, chị phải làm sao bây giờ? Nhưng dù chỉ có vậy thì tôi cũng đã nắm được sự tình. Rằng vị khách cũ của Kuniko, cái người tên Haraguchi kia sẽ tới đây với một mục đích xấu xa nào đó.”

“Khách cũ, ý cậu là khách của quán rượu ở Ueno à?”

“Không phải. Hồi còn trẻ, Kuniko đã qua lại với rất nhiều đàn ông và nhận tiền của họ. Nói thẳng ra thì cô ấy là gái bán hoa. Một cô gái không thân thích phải nuôi nấng cậu em thơ. Hẳn là cô ấy đã chẳng còn lựa chọn nào khác. Khách cũ là chỉ khách hồi đó. Và Kuniko thì vẫn luôn nghĩ tôi không hay biết gì về chuyện này.”

“Thế sao cậu lại biết?”

“Thế giới nào thì cũng có những người chọc gậy bánh xe mà. Một cô bạn của cô ấy, cũng là nhân viên tiếp rượu, đã lén mách cho tôi đấy. Cả việc Kuniko bị rất nhiều gã đàn ông đeo bám tôi cũng nghe được từ cô ta.”

“Có lẽ nào cậu rời phố về quê là vì...”

“Kuniko sợ liên lụy đến tôi nên không dám nghĩ tới chuyện kết hôn. Thành thử, tôi mới nghĩ, phải chăng nếu chúng tôi cùng rời khỏi Tokyo thì cô ấy sẽ an tâm hơn. Tất nhiên kinh doanh nhà trọ bình dân cũng là ước mơ từ hồi xưa của tôi rồi.”

Yukawa trầm ngâm, cúi đầu xuống.

“Lúc phát hiện Haraguchi rời khỏi phòng và không quay lại, trực giác đã mách bảo tôi rằng hai người bọn họ đã giết chết anh ta. Tôi cũng đã định khai thật với cảnh sát nhưng cuối cùng vẫn không cách nào làm được. Tôi muốn họ tự thú. Hơn nữa, cũng có chi tiết khiến tôi không thể nghi ngờ họ.”

“Là vì căn phòng khóa trong kia à?”

“Đúng vậy. Chính căn phòng khóa trong đó đã củng cố cho chứng cứ ngoại phạm của Yusuke, và bản thân tôi lại còn là nhân chứng. Thú thực với cậu, tôi đã trăn trở mãi, không biết nên nhìn nhận sự thật ấy như thế nào. Nhưng giờ thì tôi thông suốt rồi. Không có gì phải lưỡng lự nữa cả. Hai người đó chính là hung thủ.”

“Sao họ lại làm như vậy nhỉ?”

“Có lẽ Kuniko đã bị Haraguchi uy hiếp. Kiểu nếu không muốn bị tung hê chuyện trong quá khứ thì mau đưa tiền cho anh ta. Tôi từng bảo với cậu, anh ta nợ nần nhiều đúng không. Có khi cô ấy đã bị tống tiền nhiều lần rồi cũng nên.”

Yukawa nhăn mặt vẻ khó chịu.

“Ừm, cũng có thể. Nếu thế thì có thể hiểu được động cơ giết người.”

“Dẫu thế thì giết người vẫn là sai.” Fujimura nói dứt khoát. “Tôi sẽ nói chuyện với họ như vậy. Và tôi cũng sẽ chờ cho tới khi họ mãn hạn tù.”

Yukawa mím chặt môi, gật đầu. Sau đó anh nhìn đồng hồ đeo tay.

“Chắc tôi phải đi thôi.”

“Ừm...”

Hai người đi ra chỗ taxi. Yukawa yên vị ở ghế sau rồi mới ngước lên nhìn qua cửa sổ xe.

“Lần sau tôi sẽ rủ cả Kusanagi tới.”

“Hai người đàn ông đi với nhau à? Nghe chẳng hấp dẫn gì cả vậy.”

“Kusanagi có một cô cảnh sát cấp dưới cứng cỏi lắm. Tôi sẽ rủ cả cô ấy xem sao.”

“Nghe đáng mong chờ hơn rồi đấy.”

“Tạm biệt,” loáng cái Yukawa đã đóng cửa sổ lại.

Fujimura đứng nhìn chiếc taxi khuất dạng. Thấy đèn hậu chiếc xe chìm hẳn vào trong bóng tối, anh mới trở vào nhà.

Anh đi tới phòng bếp, lấy một chai vang đỏ từ trên giá. Đây là nhãn hiệu vang mà Kuniko thích. Anh đặt chai vang cùng hai chiếc ly vào khay, quay ra phòng trà. Anh cẩn thận khui nút bần, rót rượu vào một chiếc ly.

Đúng lúc ấy, từ bên ngoài vọng lại tiếng động cơ xe. Kuniko đã lái con xe tải hạng nhẹ trở về.

Fujimura rót rượu vào chiếc ly còn lại.