← Quay lại trang sách

Chương 4 CHỈ DẪN ❖ 1 ❖

Từ lúc có điện thoại gọi đến là cô bé đã biết Horibe Kosuke muốn nói chuyện gì. Hazuki có thể trả lời luôn song cô bé quyết định cố nén lại. Hấp tấp như thế chỉ tổ khiến cô nom như một con ngốc, chưa kể cô có hỏi thì “thứ đó” cũng chưa chắc đã trả lời đàng hoàng cho cô.

Horibe hẹn gặp cô bé ở một quán đồ ăn nhanh gần ga tàu. Nếu chỉ là nói chuyện thì nói đại ở công viên đi cho rồi, nghĩ thế nhưng tất nhiên Hazuki không thể thẳng thừng với cậu như vậy. Cô bé hẹn cậu lúc 4 giờ rồi tắt máy.

Hazuki ra khỏi nhà, đi tới trước ga lúc 4 giờ kém 5 phút. Cô bé vào một cửa hàng tiện lợi có thể nhìn rõ được quán đồ ăn nhanh nọ, vờ như đang đọc tạp chí hòng quan sát tình hình.

Chẳng mấy chốc Horibe Kosuke đã tới. Dáng người mảnh khảnh, điệu bộ chẳng mấy chỉn chu, khổ nỗi Hazuki lại chết mê chết mệt cái dáng đi trông như đang mệt lả của cậu. Có lẽ cô bé bị thu hút bởi cái trạng thái đối lập nhau như thế – bình thường trông thì chẳng ra hồn gì nhưng hễ vào trận đấu lại hành động rắn rỏi mạnh mẽ. Horibe là đàn anh hơn Hazuki một khóa, hiện đang sinh hoạt ở câu lạc bộ bóng đá. Hazuki làm quản lý của câu lạc bộ đó. Horibe vừa mới tốt nghiệp cấp hai hôm trước.

Thấy Horibe bước vào quán, nhưng Hazuki vẫn đợi thêm khoảng năm phút rồi mới rời cửa hàng tiện lợi, đi sang phía đó.

Horibe đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, uống cà phê sữa đá. Thấy Hazuki lại gần, cậu trưng ra một nụ cười bẽn lẽn.

“Em không uống gì à?” Thấy cô ngồi xuống, cậu liền hỏi.

“Em đang không khát.”

Cô bé đâu thể bảo mình không muốn tiêu hoang được. Cô cố tình vào quán muộn hơn Horibe là để đỡ phải gọi đồ mà không bị ngại.

“Xin lỗi vì hẹn em đột xuất quá. Em không có lịch gì trước đấy chứ?”

“Không sao ạ. Hằng ngày anh có bận việc gì không ạ?”

“Nào anh có làm gì đâu. Anh còn đang nghĩ cứ thế này mà lên cấp ba thì nguy.” Horibe vừa nghịch tóc mái vừa trình bày. Cậu vẫn làm vậy mỗi khi căng thẳng.

Nói chuyện về câu lạc bộ mà cậu cũng ấp a ấp úng. Horibe liên tục liếm môi rồi sờ tóc mái. Cậu vẫn đáp lời Hazuki nhưng cô bé thừa biết con người này đang mất tập trung.

Hốt nhiên, cậu duỗi thẳng lưng, nhìn về phía Hazuki như thể đã quyết ý.

“Thật ra, hôm nay anh gọi em ra đây là vì có chuyện muốn hỏi em.” Cậu vừa chốc chốc lại liếc mắt đi chỗ khác vừa tiếp tục. “Em đang hẹn hò với ai à?”

Câu hỏi đúng như dự đoán của cô bé. Hazuki lắc đầu. “Em không có,” cô thỏ thẻ đáp. Horibe trông yên tâm hơn hẳn.

“Vậy em có thể hẹn hò với anh không?”

Một lời đề nghị cộc lốc nhưng cũng đủ khiến ngực cô bé nóng ran lên. Tim cô bắt đầu đập rộn.

“Không được à? Hay em đang thích ai rồi?”

“Không phải ạ.”

“Thế em đồng ý nhé?”

Hazuki hít một hơi thật sâu. Cô bé ngước lên nhìn cậu.

“Em phải trả lời luôn bây giờ ạ?”

“Không phải, nhưng sao em hỏi vậy? Anh thì mong em trả lời càng sớm càng tốt.”

“Chỉ là em muốn suy nghĩ thêm một chút thôi... Không được ạ?”

“Anh hiểu rồi. Khi nào thì em có thể trả lời anh?”

“Em sẽ gọi điện cho anh sớm thôi ạ. Chắc chỉ trong hôm nay.”

“Vậy anh sẽ đợi. Anh có thể hy vọng đúng không?”

Hazuki chỉ có thể mỉm cười. Nhưng đến cả bản thân Hazuki cũng biết nụ cười ấy nom thật ngượng nghịu.

Tạm biệt Horibe, Hazuki trở về căn hộ chung cư nơi hai mẹ con cô đang sinh sống. Cô bé mở khóa, bước vào trong. Khóa cửa sau khi vào nhà đã trở thành thói quen của cô.

Căn hộ khá chật chội, ngoài phòng bếp kiêm phòng ăn thì chỉ có độc một căn phòng kiểu Nhật nữa, song cô bé chẳng hề lấy đó làm khó chịu. Hazuki hiểu hơn ai hết rằng mẹ Kimiko của mình đang vất vả nhường nào.

Trong căn phòng kiểu Nhật có một bàn gấp nhỏ. Hazuki ngồi chính tọa trước chiếc bàn, đoạn lôi ví ra. Rồi cô bé lấy từ trong đó ra một viên pha lê bằng đầu ngón tay. Một đầu viên pha lê nhọn hoắt, còn đầu kia thì nối với một sợi dây chuyền dài khoảng mười xăng ti mét. Cô tóm lấy đầu sợi dây giơ lên, viên pha lê rơi thõng xuống ở đầu kia.

Cô bé cố trấn tĩnh, rồi nhắm mắt lại. Tôi có thể hỏi không ạ? – cô bé nghĩ thầm.

Rồi Hazuki chậm rãi mở mắt. Quả lắc pha lê đang ở yên một chỗ bỗng nhiên từ từ chuyển động. Rồi nó quay thành hình vòng tròn, một cách ổn định, theo ngược chiều kim đồng hồ. Với cô bé thì điều này có nghĩa là đồng ý.

Hazuki tạm thời dừng quả lắc lại, hít một hơi thật sâu. Cô bé nhìn viên pha lê, rồi lại nhắm mắt. Lần này thì Hazuki hỏi xem mình có nên nhận lời đề nghị của Horibe không.

Sau khi đầu ngón tay cảm nhận được sự chuyển động của viên pha lê, cô bé mới mở mắt ra. Nhìn thấy chuyển động đó, cô bé thở dài.

Khoảng năm phút sau đó, Hazuki gọi điện cho Horibe.

“A lô, em là Mase đây ạ. Em đã nghĩ xong rồi ạ. Em rất vui khi biết được tình cảm của anh nhưng rất tiếc em còn phải tập trung vào việc ôn thi đã ạ. Em xin lỗi. Em đã quyết thế rồi ạ. Với lại, anh Horibe được nhiều bạn thích như vậy chắc sẽ sớm tìm được một người tốt thôi ạ. Em xin lỗi ạ. Thật sự là không được đâu ạ. Vậy, em chào anh ạ.” Cô bé đơn phương nói như vậy rồi ngắt máy.