❖ 2 ❖
Những ngôi nhà bằng gỗ cũ kỹ nằm dọc hai bên con đường một chiều chật hẹp. Ngôi nhà nào cũng gợi lên cái chất Chiêu Hòa [4] ngày xưa.
Nhưng trong số đó có một ngôi nhà lớn nổi bật hơn hẳn. Đến cổng của căn nhà này cũng vô cùng bề thế, bên trong tường bao là hàng rào cây.
Nhân viên của phòng giám định liên tục ra vào qua cái cổng ấy. Kaoru đứng gọn vào một chỗ để không phiền đến họ, cô mở sổ tay ra. Đứng phía trước cô là Kusanagi và Kishitani. Kusanagi đang hút thuốc, một bên tay anh đang cầm chiếc gạt tàn di động.
“Nạn nhân là bà Nohira Kayoko, bảy nhăm tuổi, sống trong căn nhà này. Con cháu bà Nohira phát hiện bà lão đã chết trong căn phòng kiểu Nhật dưới tầng một. Có vết tích cho thấy bà ấy đã bị thắt cổ bằng một sợi dây từ đằng sau. Hiện tại vẫn chưa tìm thấy hung khí. Con trai, con dâu và cháu của bà ấy nghe đâu mới đi du lịch Hawaii một tuần, mãi tối nay vừa về.” Kaoru vừa nhìn nội dung ghi chép vừa nói. “Anh con trai nói chuyện với mẹ mình lần cuối lúc 10 giờ sáng ba hôm trước, theo giờ Nhật Bản. Sau đó, trước khi di chuyển tới Honolulu, anh ta lại gọi cho nạn nhân một lần nữa nhưng không thấy bà ấy bắt máy nên đã rất lo lắng. Ta vẫn chưa nắm được cụ thể nhưng có lẽ nạn nhân đã chết ít cũng phải hơn hai ngày rồi. Theo như xác nhận của người nhà nạn nhân thì chỉ có căn phòng kiểu Nhật nơi bà Nohira bị giết là bị xáo trộn, còn những căn phòng khác không có dấu vết bị đột nhập. Tủ và khám thờ Phật ở căn phòng kiểu Nhật cũng đã bị lục lọi.”
“Có lẽ hung thủ biết gia đình người con trai đang đi du lịch Hawaii nên mới ra tay vào khoảng thời gian này.” Kishitani nói với Kusanagi.
“Khả năng cao là thế. Nhưng nếu là trộm nhà vắng chủ chuyên nghiệp thì có lẽ hung thủ cũng chỉ cần theo dõi bên ngoài một lát là nhận ra ngay rằng người nhà này đang đi vắng và chỉ có mình bà lão trông nhà.”
Kaoru nhìn viên cảnh sát đàn anh.
“Nhưng nếu là phạm tội qua đường thì tôi thấy có mấy điểm đáng ngờ.”
“Điểm nào?”
“Lúc anh con trai về cửa ra vào hình như đang khóa. Trong khi cửa sổ rồi cửa kính che mưa đều khóa từ bên trong, tức là chỉ có thể ra vào bằng lối cửa chính. Tóm lại, hung thủ chính là người đã khóa cửa. Mà trên thực tế ta cũng không thấy chìa khóa nhà đâu. Nếu là phạm tội qua đường thì chẳng đời nào hung thủ lại nấn ná làm cái việc ấy thay vì chạy càng nhanh càng tốt cả.”
“Bình thường thì thế. Có thể lần này là ngoại lệ thì sao. Vì hắn đã giết người nên muốn kéo dài thời gian phát hiện cái xác chăng?”
“Cũng có thể, nhưng vẫn còn điểm đáng ngờ khác.”
“Vẫn còn à, thế cô mau nói luôn ra đi.”
“Như ban nãy tôi có nói tủ com mốt và khám thờ Phật đã bị lục lọi, cụ thể hắn đã lấy cắp sổ ngân hàng đứng tên nạn nhân, vàng bạc, đá quý từ chiếc tủ đó. May mắn là con dấu dùng cho cuốn sổ ấy thì nạn nhân lại cất ở một chỗ khác nên vẫn còn. Nhưng quan trọng hơn cả là, hung thủ còn lấy cả mười cân vàng cất trong khám thờ Phật.”
“Sao cơ?” Kusanagi trợn tròn mắt. “Sao trong khám thờ Phật có vàng?”
“Theo lời người con trai kể thì đó là tài sản chồng nạn nhân để lại cho bà ấy. Bà ấy lo nếu gửi ngân hàng hết mà có chuyện gì thì mất trắng nên đã đổi một phần thành vàng.”
“Mười cân vàng là bao nhiêu tiền vậy?” Kusanagi hỏi Kishitani.
“Chịu,” Kishitani lắc đầu.
“Ban nãy tôi có tra rồi. Một gam thì khoảng hơn ba nghìn yên. Mười cân thì bằng khoảng hơn ba mươi triệu yên.”
Nghe Kaoru bảo thế, Kusanagi kêu “úi” một tiếng.
“Anh con trai bảo trong khám thờ Phật có mười miếng vàng, mỗi miếng một cân. Nhưng chúng đều được để trong những chiếc hộp bí mật mà nếu chỉ nhìn qua thì khó lòng nhận ra.”
“Hộp bí mật à?”
“Nó được cất sâu bên trong ngăn kéo của khám thờ. Phải nhấc ngăn kéo ra, rồi gạt miếng gỗ ở trong cùng sang một bên thì mới thấy. Có bốn ngăn kéo như vậy, các miếng vàng được chia ra cất trong mấy ngăn kéo đó. Và tất cả số vàng này đã bị trộm mất. Đó là những chiếc hộp bí mật được chế tác rất tinh xảo, không phải là người biết về chúng thì sẽ không đời nào nhìn ra được.”
Trong lúc nghe Kaoru trình bày, nét mặt Kusanagi đã thay đổi. Nụ cười thấp thoáng trên khóe môi nhưng ánh mắt thì lại vô cùng sắc sảo.
“Ra vậy. Tức hung thủ là một người không chỉ quen biết nạn nhân mà còn nắm được cả việc quản lý tài sản của bà ấy. Tên này hay đấy.” Nói đoạn anh đưa tay quẹt quẹt ngang mũi.
“Nhưng vẫn còn một điểm nữa tôi chưa hiểu được.”
Nghe Kaoru bảo vậy, Kusanagi cong môi lên. “Vẫn còn?”
“Tôi không rõ chuyện này có liên quan gì tới vụ án không, nhưng mà chú chó ở nhà này mất tích rồi.”
“Chó?”
“Hình như chú chó ấy được nuôi ở lối ra vào của căn nhà. Đó là một chú chó màu đen, lai dòng Kai, nghe đâu cứ hễ có người lạ đi qua cổng là nó sủa ghê lắm. Nhưng đến giờ tôi chưa thấy bóng dáng con chó đâu cả.”
Kaoru nhìn từ cổng vào đến cửa chính. Một căn nhà cho chó được đặt phía trước cánh cửa. Mái màu xanh, ở cửa vào căn nhà có đề “Nhà của Kuro” bằng bút dạ.
“Con chó lúc nào cũng được buộc vào căn nhà ấy.”