← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Ngay sau hôm xác bà Nohira được tìm thấy, cảnh sát nhận được thông tin có nhân chứng khai rằng người này đã trông thấy một phụ nữ đứng ngoài tường rào và nhòm ngó nhà bà Nohira vào trưa hôm có thể đã xảy ra án mạng. Theo lời nhân chứng thì đó là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, mặc đồ suit và trông như một nhân viên kinh doanh mặt hàng nào đó.

Họ tìm được một số chứng từ bảo hiểm trong phòng của bà Nohira. Và những hợp đồng bảo hiểm này đều của cùng một đại lý, người phụ trách là một phụ nữ tên Mase Kimiko. Sau khi có ảnh của Mase Kimiko, cảnh sát đã đưa cho nhân chứng xem và người này xác nhận đúng là người phụ nữ đó.

Kaoru và Kusanagi gấp rút đi gặp Mase Kimiko. Họ gọi điện tới chỗ làm thì được biết Mase đã tan ca nên hai người đi thẳng tới nhà riêng của chị ta.

Khu chung cư Mase Kimiko đang ở cách nhà bà Nohira khoảng mười lăm phút đi bộ. Nhà của Mase Kimiko là một căn hộ một phòng ngủ, vừa mở cửa ra vào, họ đã có thể quan sát toàn bộ căn hộ bao gồm phòng ăn ngay trước mặt và phòng kiểu Nhật nằm sâu bên trong. Trong phòng ăn chật chội đó, Kaoru và Kusanagi ngồi đối diện với Mase Kimiko qua một chiếc bàn.

Trong phòng kiểu Nhật, một cô bé tầm học sinh cấp hai đang ngồi xem ti vi. Kimiko kể chồng chị ta mất ba năm trước, kể từ đấy chỉ có hai mẹ con họ sống với nhau.

Kimiko có dáng người mảnh khảnh, gương mặt đẹp. Chị mượn lớp trang điểm để giấu đi vẻ nhợt nhạt song nét quyến rũ thì vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. Tuy đã ở tuổi bốn mốt nhưng hẳn là dung mạo trời cho này đã giúp Kimiko kiếm được không ít hợp đồng, Kaoru thầm đoán chừng.

Kimiko không hề biết việc bà Nohira đã chết. Chị tỏ ra vô cùng bàng hoàng, dù có thể đó chỉ là diễn xuất. Gương mặt nhợt nhạt nom càng tái mét. Hai mắt chị cũng rưng rưng ngân ngấn nước. Nếu đây chỉ là diễn xuất thì Kaoru thật khâm phục, nhưng cô vẫn chưa quên, trên thực tế đã có những tên hung thủ diễn đạt như thế.

Kimiko thừa nhận đã đến nhà bà Nohira vào hôm án mạng có thể đã xảy ra. Chị tới để giải thích cho nạn nhân về khoản bảo hiểm cá nhân mà bà ấy tham gia. Kimiko đến nhà bà Nohira vào khoảng hơn 3 giờ chiều và ra về lúc 4 giờ.

“Có nhân chứng khai đã nhìn thấy chị nhòm vào nhà bà Nohira từ bên ngoài tường bao.”

Nghe Kusanagi bảo vậy, Kimiko vâng một tiếng rồi gật đầu.

“Hôm đó tôi không gọi điện trước nên muốn kiểm tra xem bà ấy có nhà không ấy mà.”

“Bằng cách nhòm qua tường nhà ư? Thông thường thì người ta sẽ bấm chuông chứ nhỉ.”

“Cái đó thì tôi biết. Cuối cùng hôm ấy tôi cũng bấm chuông mà. Nhưng vấn đề là tôi không muốn lại gần cổng nhà bà ấy, nên mới nhòm qua tường như thế.”

“Sao cô lại không muốn đến gần cổng?”

“Con chó tên Kuro nhà bà ấy sủa ghê lắm. Có lần tôi chỉ tới gần cổng thôi mà nó đã sủa inh ỏi. Nói thật là tôi sợ chó, mỗi lần ra vào nhà bà ấy là tôi lại phải thu hết can đảm.”

“Ra là vậy. Tức là hôm đó Kuro cũng sủa à?”

“Vâng!”

“Lúc chị về cũng thế sao?”

“Vâng.” Kimiko gật đầu đáp, đoạn nhìn Kusanagi vẻ ngờ vực. “Có vấn đề gì với con chó đó ạ?”

Kusanagi khẽ liếc nhìn Kaoru, rồi lại nhìn Kimiko.

“Sau khi bà Nohira chết thì không thấy con chó đâu nữa cả.”

“Ối, thế ạ?” Kimiko trợn tròn mắt lên.

“Chị có để ý thấy điểm gì đáng ngờ không? Tại thời điểm này chị là người cuối cùng nhìn thấy nó.”

“Anh có nói thế thì...” Kimiko lắc đầu vẻ bối rối.

“Vậy tôi xin hỏi câu khác. Chị có từng nhìn qua khám thờ Phật ở nhà bà Nohira không?”

“Tôi có.”

“Bà ấy có nói chuyện gì với chị về món đồ cất trong đó không?”

Kimiko trông như không hiểu Kusanagi đang nhắc tới chuyện gì. Nhưng Kaoru cũng không thể đoan chắc đây không phải là diễn xuất.

“Ý anh là vàng ấy à?” Kimiko đáp.

“Quả nhiên là chị cũng biết về mấy cái hộp bí mật cất ở khám thờ Phật nhỉ?”

“Bà ấy đã cho tôi xem chúng một lần. Có khi nào chúng đã bị lấy cắp rồi ư?”

Kusanagi không trả lời câu hỏi của Kimiko. Thay vào đó anh hỏi, “Chị có biết người nào khác cũng biết về những chiếc hộp bí mật đó không?”

“Ừm...” Kimiko nghiêng đầu. “Tôi không biết.”

“Vậy à. Vậy cuối cùng xin chị hãy cho biết sau khi rời khỏi nhà bà Nohira chị đã làm những gì. Nhờ chị nói càng chi tiết càng tốt.”

Kimiko chau mày. Hẳn là chị nhận ra mình đang bị hỏi về bằng chứng ngoại phạm.

“Tôi tạt qua nhà mấy khách hàng thân thiết rồi về văn phòng quãng 7 giờ thì phải. Sau đó thì tôi đi mua đồ rồi về nhà vào khoảng 8 giờ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi ở nhà suốt.”

“Chỉ có một mình chị à?”

“Không, tôi ở cùng con gái.” Kimiko hơi ngoái đầu về phía sau.

Cô con gái vẫn đang xem ti vi trong căn phòng kiểu Nhật. Nhìn chênh chếch như thế này thì thấy má cô bé rất trắng.

Kusanagi gật đầu.

“Có việc này mong chị hợp tác giúp. Chị có thể cho chúng tôi xem qua căn hộ không?”

Mặt Kimiko u ám cả đi.

“Xem qua? Để làm gì?”

“Rất xin lỗi, nhưng thường đến nhà nào lấy lời khai thì chúng tôi cũng đều xem qua cả. Rất nhanh thôi. Có thể chị không thích đàn ông con trai chúng tôi động vào đồ nên tôi sẽ để cô Utsumi đây đảm nhiệm việc này. Thế có được không ạ?”

Mặt Kimiko trông rõ là khó chịu nhưng chị vẫn miễn cưỡng gật đầu.

“Anh đã nói vậy thì cũng đành, mời cô.”

“Xin lỗi chị,” Kaoru đứng lên, lôi từ trong túi ra đôi găng tay.

Kaoru bắt đầu xem xét từ phòng ăn. Mục đích tất nhiên là để kiểm tra xem Kimiko có giấu vàng ở đâu đó không. Không có lệnh khám xét nên Kaoru không thể tìm kỹ, song vốn dĩ căn hộ một phòng ngủ như thế này thì cũng chẳng có mấy chỗ mà tìm.

Cô tìm khắp một lượt nhưng không thấy vàng ở đâu cả. Thay vào đó Kaoru nhận ra cuộc sống của hai mẹ con nhà này khá khó khăn. Đồ điện tử thì chỉ có những món thiết yếu, chưa kể còn toàn là đồ cũ lâu năm. Trong tủ lạnh cũng chẳng có đồ gì, có vẻ họ không có thói quen cấp đông hay trữ mát. Quần áo tất nhiên chẳng có lấy một bộ theo mốt. Ngạc nhiên hơn cả là trên giá, sách tham khảo hầu như toàn đồ được người khác cho. Cô nhận ra được là nhờ vào những dòng viết ngày tháng năm trên đó.

Sau khi kiểm tra tủ xong, Kaoru nhìn Kusanagi, gật đầu.

“Cảm ơn chị đã hợp tác. Có thể chúng tôi sẽ còn tới phiền chị nữa. Đến lúc ấy cũng mong chị chiếu cố nhé.” Kusanagi cúi người cảm ơn Kimiko.

Họ rời tòa chung cư, đi được một đoạn thì Kusanagi hỏi Kaoru, “Cô thấy thế nào?”

“Người đó chắc không thể phạm tội được đâu. Ít nhất thì cũng không thể giết người để cướp vàng.”

“Sao cô lại nghĩ vậy?”

“Nhìn cách chị ta sống tôi đoán vậy. Người dễ dàng phạm tội sẽ không thể chịu đựng được cuộc sống như thế. Thời đại này rồi làm gì còn ai dùng túi lưới đựng quýt để đựng bánh xà phòng.”

“Nhỡ chị ta bị ma xui quỷ khiến thì sao?”

“Anh thấy chị ta đáng nghi à?”

“Tôi cũng không biết nữa. Nhìn hai mẹ con kiểu như thế tôi khó phán đoán quá.”

“Hai mẹ con kiểu như thế?”

“Thì kiểu gia đình chỉ có hai mẹ con chung sống với nhau ấy. Mà thôi, bỏ đi. Ta mau đi thôi.”

Kusanagi đột nhiên rảo bước, Kaoru cũng vội vàng theo sau.