❖ 4 ❖
“Ôi, thế à, quả nhiên họ tới cả văn phòng... Ừm, họ vừa về mà. Họ hỏi em cả về bằng chứng ngoại phạm nữa. Em cũng không biết, chắc họ vẫn còn nghi ngờ đó... Ừm, họ còn khám nhà nữa. Tủ rồi này kia, khám cũng kỹ lắm. À không, may mà là một nữ cảnh sát khám. Ừm, chắc là nên vậy. Em hiểu rồi ạ. Vậy mai gặp lại anh nhé.”
Cúp điện thoại xong, Kimiko quay qua nhìn Hazuki, cười khổ.
“Chú Usui ạ?” Hazuki hỏi.
“Ừm, chú ấy báo cảnh sát đã tới văn phòng sau khi mẹ về. Nghe đâu họ đã khám bàn rồi tủ đựng đồ của mẹ. Chắc họ tìm xem có vàng không đây mà.”
“Ngốc nghếch. Có nghèo đến mấy cũng chẳng ai đi làm cái việc như thế cả.” Giọng cô bé đột nhiên đanh lại. Hazuki đã bực mình từ lúc cảnh sát khám xét căn hộ của hai mẹ con.
“Cũng tại mẹ hôm ấy tình cờ thế nào lại tới đó, bị nghi ngờ là phải thôi. Chưa kể cũng không nhiều người biết về cấu tạo của cái khám thờ Phật đó.”
“Nhưng có phải mình mẹ biết đâu. Chuyện bà Nohira giấu vàng ở khám thờ thì đến con cũng biết đây.”
“Ơ cái con bé này. Thôi chết rồi, đám tang bà Nohira là vào hôm nào nhỉ. Mẹ còn phải làm thủ tục bảo hiểm cho bà ấy nữa.” Kimiko nhìn tờ lịch dán trên tường, tay tì lên bàn, đoạn chống vào má.
Bản thân thì đang bị cảnh sát coi là nghi phạm mà mẹ còn ngồi đó lo về đám tang với tiền bảo hiểm của nạn nhân, Hazuki nghĩ bụng. Mẹ có gương mặt trông rõ là thanh tú ấy thế mà trên thực tế thì luôn như người trên mây, nhưng đây lại chính là ưu điểm của mẹ. Bằng không, mẹ con họ đã chẳng thể vượt qua bao nhiêu nghịch cảnh mà đi tới được ngày hôm nay như thế này.
Bố Hazuki chết do tự tử. Ông đã dùng than tổ ong và chết vì ngộ độc khí cacbon monoxit. Ông đã không thể vượt qua nỗi thống khổ khi công ty của mình bị phá sản và bản thân phải ôm một khoản nợ khổng lồ.
Mất đi trụ cột gia đình, hai mẹ con Hazuki chìm đắm trong nỗi buồn khổ. Nhưng họ cũng chẳng thể khóc lóc mãi. Rồi Kimiko bắt đầu đi làm qua sự giới thiệu của một người quen. Trước khi kết hôn Kimiko đã từng làm công việc tư vấn bảo hiểm này rồi.
“Chú Usui chắc là lo lắm hả mẹ?”
“Ừm, thì thấy cảnh sát đến ai mà chẳng hoảng. Chú ấy bảo chắc mẹ tạm thời không nên đi làm, mẹ cũng đồng ý đại rồi. Chứ nếu làm phiền đến chú ấy thì cũng ngại.”
Lâu lắm rồi Kimiko mới lại nói chuyện về một người đàn ông như vậy. Hazuki nghĩ bụng, có khi chính những lúc như thế này mẹ cô mới muốn dựa dẫm vào chú Usui.
Usui Toshikazu là cấp trên của Kimiko ở văn phòng. Người này đã nâng đỡ Kimiko rất nhiều từ khi mới vào làm. Kimiko thậm chí còn có câu cửa miệng là “Không có người ấy thì chắc tôi chẳng đời nào có thể từ một bà nội trợ hóa thân thành một nữ nhân viên được.”
Hazuki biết giữa hai người đã phát sinh quan hệ nam nữ. Usui cũng từng qua một đời vợ nhưng đã ly hôn và chưa có con. Hazuki cũng đã tính nếu hai người muốn kết hôn thì cô bé sẽ không phản đối gì cả. Nhìn lại những khó khăn mà mẹ đã trải qua, cô bé cũng hiểu Kimiko hoàn toàn xứng đáng có được hạnh phúc của một người phụ nữ.
Độ này, cứ một tuần một lần, Usui lại ghé qua nhưng tất nhiên không ở lại nhà của họ. Usui chỉ đơn thuần vừa uống bia mình mang tới vừa trò chuyện với mẹ con Hazuki. Song cô bé cũng lờ mờ đoán rằng, phải chăng hai người đang chuẩn bị cho việc tái hôn.
“Sao con chó lại biến mất nhỉ?” Hazuki lẩm bẩm.
“Hả?”
“Thì cái chú cảnh sát ban nãy mới bảo đó thôi, họ không thấy con chó nhà bà Nohira đâu. Con cũng trông thấy nó rồi, một con chó đen đúng không ạ?”
“Ừ,” Kimiko gật đầu. “Không biết con chó làm sao nữa, giữ nhà tốt thế mà đến lúc quan trọng lại không thấy đâu.”
Hazuki ngó mẹ mình lom lom khi nghe Kimiko nói vậy.
“Mẹ, mẹ nói kiểu gì vậy?”
“Là sao? Mẹ nói sai gì à?”
“Tức là mẹ nghĩ tự nhiên con chó biến mất rồi tình cờ tên trộm lại đột nhập vào nhà đúng lúc ấy à? Làm gì có chuyện bở như thế.”
“Không thế thì thế nào?”
“Thế mà mẹ còn phải hỏi. Thì là hung thủ đã dẫn con chó đi đâu rồi chứ sao.”
“Dẫn chó đi á?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Thì tại...”
Hazuki nuốt lại câu “cái đó mà mẹ còn phải hỏi”. Viên pha lê dưới tay cô bé đang chuyển động.