← Quay lại trang sách

❖ 5 ❖

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vụ án bị phát giác. Việc điều tra không có tiến triển gì, Mase Kimiko vẫn là nghi phạm hàng đầu. Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện Kimiko đang nợ một khoản đến mấy triệu yên. Đó là khoản nợ Kimiko phải gánh sau khi người chồng làm ăn thất bát của mình qua đời. Nếu giải quyết được số vàng kia thì chị sẽ hết nợ.

Song cảnh sát không tìm được bằng chứng nào có thể xác minh sự nghi ngờ của họ, và các điều tra viên bắt đầu cuống cả lên.

Cửa căn hộ 205 tòa Sun Height không khóa. Chỉ có một đôi giày để chỏng chơ ở chỗ tháo giày. Kaoru bước vào bên trong thì thấy Kishitani đang bơ phờ ngồi đó. Anh nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên.

“Quà cho anh đây ạ,” Kaoru đặt túi của cửa hàng tiện lợi xuống sàn.

“Ồ, cảm ơn cô.”

“Kimiko hình như đi làm rồi à?”

“Ừm, Makimura đi theo chị ta rồi. May thật. Chứ phải bám đuôi một nhân viên bán bảo hiểm như thế thì có mà hết hơi.”

“Cô con gái vẫn ở nhà à?”

“Hình như thế. Giờ đang nghỉ hè nên chắc con bé đang ngủ nướng.”

Nếu coi Mase Kimiko là hung thủ thì câu hỏi lớn nhất là chị ta đang giấu vàng ở đâu. Ngoài nhà riêng thì chỉ có thể nghĩ tới nơi làm việc, nhưng bọn họ cũng đã lục soát ở đó rồi.

Nếu chị ta đang tạm giấu nó ở một nơi kín đáo nào đó như tủ khóa công cộng thì cũng không thể để ở đấy quá lâu, các điều tra viên đều tán thành ý kiến này. Bởi nếu cứ nấn ná thì sẽ có nguy cơ bị lộ. Dầu sao, chị ta cũng phải thường xuyên kiểm tra lại đồ.

Nhưng trong tình hình này, dù Kimiko có là hung thủ thật thì bản thân chị ta cũng không thể tự hành động được. Thế nên quá bán ý kiến cho rằng nếu phải đi tới chỗ giấu vàng thì khả năng cao cô con gái Hazuki sẽ đảm nhận nhiệm vụ này.

“Mase Kimiko hình như có người yêu đấy, cô nghe chưa?” Kishitani vừa mở gói cơm nắm vừa hỏi.

“Đối phương là ai vậy ạ?”

“Cái đó thì ta chưa biết. Chỉ là hàng xóm đã nhiều lần thấy người đó tới phòng chị ta thôi. Nhưng có vẻ là một nhân viên văn phòng.” Kishitani nhỏm lưng dậy, nhòm ra bên ngoài cửa sổ.

Đúng lúc cửa căn hộ nhà Mase mở ra, Hazuki đang bước ra ngoài. Cô bé vận quần jeans và áo khoác ngắn. Hazuki bước xuống cầu thang, nhìn quanh như đang do thám.

“Để tôi đi theo cho,” Kaoru đeo túi lên vai, đứng dậy.

“Con bé biết mặt cô đấy, nhớ cẩn thận.”

“Vâng.”

Cô vội vàng ra khỏi phòng. Nhưng khi cô đang định lao ra ngoài thì lập tức phải quay trở vào bên trong. Bởi Hazuki đang ngồi chồm hỗm ở vệ đường.

Cô đứng nấp vào một chỗ quan sát tình hình, chẳng mấy chốc Hazuki đã đứng dậy, rảo bước. Kaoru nhanh nhảu theo sau.

Nhưng sau đó, hành động của Hazuki vô cùng kỳ quặc. Cô bé cứ đi được quãng chục mét thì lại dừng lại, ngồi xổm xuống một lát, rồi lại đứng lên đi tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế. Mỗi lần ngồi xuống nom cô bé lại như đang làm gì đó, nhưng Kaoru ở xa quá nên không thể nhìn thấy.

Họ cứ đi như thế một tiếng đồng hồ. Và rồi chẳng biết từ lúc nào đã đặt chân tới một nơi hẻo lánh. Không thấy nhà dân, chỉ có nhà kho và những căn nhà nhỏ không rõ mục đích sử dụng nằm dọc lối đi. Đường cao tốc nằm ngay bên trên, ở vệ đường chất đống đồ điện tử vứt sai quy định.

Hazuki đã bước chậm lại. Cô bé đưa mắt nhìn đống rác bên cạnh.

Đột nhiên, cô bé dừng lại. Sau đó chậm rãi bước lại gần đống rác. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô bé lại lùi thật nhanh ra đằng sau. Hazuki bụm miệng, đứng sững lại đó như thể người đã đông cứng.

Kaoru không biết bản thân nên làm thế nào. Có vẻ Hazuki đã tìm thấy gì đó. Kaoru có thể chờ tới lúc cô bé đi khỏi rồi tới đó kiểm tra. Nhưng Kaoru lại rảo bước, rồi cô chạy.

Hình như nghe tiếng bước chân, Hazuki nhìn về phía cô. Hazuki tròn xoe mắt, bỏ chạy về hướng ngược lại.

“Đợi đã.”

Kaoru chỉ nói như vậy, Hazuki lập tức dừng lại. Thấy thế, Kaoru bèn quay qua nhìn chỗ cô bé vừa nhòm vào. Một chiếc ti vi và một chiếc đầu đĩa bị vứt ở đó. Từ khi luật tái chế đồ điện tử được ban hành, trái lại, ở ngoại ô, lượng đồ vứt bất hợp pháp như thế này lại càng tăng.

Cô để ý thấy một chiếc máy giặt. Kaoru toan bước tới gần thì Hazuki hét toáng lên “Đừng có nhìn!”

Kaoru quay lại nhìn cô bé. Hazuki đang nắm hai tay lại thật chặt.

“Cô đừng nhìn thì hơn...”

“Không sao,” Kaoru gật đầu, tiến gần tới chỗ chiếc máy giặt. Đó là một chiếc máy giặt lồng ngang, nắp đang để mở.

Bên trong máy giặt có thứ gì đó. Trong khoảnh khắc, cô đã nghĩ đó là cái chăn hay gì đấy. Nhưng khi nhận ra bộ lông đen bóng ướt sũng có phần ghê ghê ấy thì cô đã đoan chắc ấy là thứ gì. Nhìn kỹ thì trên đó còn tròng vòng cổ.

Kaoru lôi điện thoại di động ra. Vừa chịu đựng thứ mùi khó chịu phả ra từ máy giặt, cô vừa gọi Kusanagi.

Đi cùng nhân viên phòng giám định, Kusanagi dẫn theo cả con trai của bà Nohira Kayoko tới. Nohira khẳng định xác con chó bị vứt trong máy giặt chính là Kuro.

“Bình thường con chó có được dẫn đi dạo qua đoạn đường này không?”

Nghe Kusanagi hỏi vậy, Nohira lắc đầu.

“Chúng tôi chưa bao giờ tới đây cả. Chúng tôi dẫn nó đi dạo hướng ngược lại cơ.”

Kusanagi gật đầu, lại gần chỗ Kaoru.

“Cô hỏi chuyện cô bé chưa?”

“Tôi hỏi rồi...” Kaoru lúng búng. “Nhưng cô bé nói chuyện khó hiểu lắm.”

“Gì vậy? Thế nghĩa là sao?”

Kaoru dẫn Kusanagi tới chỗ Mase Hazuki. Hazuki nom thật nhỏ bé trong chiếc xe cảnh sát.

“Cháu có thể cho cô xem lại món đồ ban nãy không?” Kaoru nói.

Hazuki ngập ngừng thọc tay vào túi áo khoác. Rồi lôi ra một sợi dây chuyền, đầu dây có gắn một viên pha lê.

“Đây là?” Kusanagi hỏi.

Hazuki làm thinh. Cực chẳng đã Kaoru đành lên tiếng giải thích.

“Là quả lắc tiết lộ sự thật. Cô bé đã hỏi quả lắc xem con chó mất tích đang ở đâu và đã đến được đây.”